Duyên Phong đế nén giận đứng dậy, ánh mắt chớp động, nói: - Đưa vò rượu cho ta! Tinh Ngạn vẫn ngồi ở chỗ đó, tay lại cầm lấy miệng vò đưa về phía hắn, Duyên Phong đế chậm rãi xòe bàn tay ra. Bàn tay hắn thò ra hình như vô cùng gian nan, khoảng cách ngắn ngủi lại tốn thời gian nửa nén hương. Bên đống lửa, đám người Tần Mục, Hư Sinh Hoa không nói được một lời, nhìn chằm chằm vào bàn tay của hai người. Bàn tay của Tinh Ngạn vững vô cùng, cánh tay cầm lấy vò rượu không chút dao động. Cánh tay Duyên Phong đưa ra tới lại run rẩy, không chỉ cánh tay run rẩy, năm ngón tay cũng đang không ngừng chấn động. Mỗi lần chấn động gây cho đám người Tần Mục trùng kích đều không gì có thể so sánh nổi. Cánh tay hắn run rẩy một lần, năm ngón tay chấn động một lần, lại tương đương với một lần thi triển thần thông. Mơ hồ có thể thấy được nguyên khí của hắn ngưng tụ cao độ, ở da cánh tay hắn và bàn tay hoa văn đang hóa thành từng con giao long rất nhỏ! Dưới da của hắn, cũng hình như có chân long ở quay quanh, tập trung lực lượng. Chỉ có điều loại lực lượng này không phải vẫn có trạng thái mạnh mẽ, mà một căng một chùng. Hắn tu luyện chính là Cửu Long Đế Vương Công, đã từng truyền thụ cho Tần Mục. Tần Mục lại tìm hiểu trong sào huyệt của chân long ra một loại Cửu Long Đế Vương Công khác truyền thụ cho Linh Dục Tú. Linh Dục Tú truyền thụ cho hắn. Duyên Phong đế vốn có chính là thiên tài tuyệt thế, Cửu Long Đế Vương Công của hắn vốn không tính là cái công pháp nổi tiếng gì cả. Nhưng hắn lại đem môn công pháp này không ngừng thay đổi, uy lực khai phá đến mức tận cùng, cuối cùng thành tựu không tầm thường, có thể đặt song song cùng ba thánh địa lớn. Hắn nhận được công pháp trong sào huyệt chân long sau, hoàn toàn ép ra căn bệnh của mình, thần tàng mạnh mẽ càng hơn từ trước. Thần tàng của hắn kiên cố, cũng nhận được Tinh Ngạn tán thành, cho rằng thần tàng của hắn đã đạt được Thần Cảnh. Lần này hắn bay vượt qua thần cầu, bước vào cảnh giới thần chỉ, tu vi so với từ trước càng hùng hồn. Tần Mục và Linh Dục Tú nhìn thấy được dưới da cánh tay hắn, lực lượng giống như chân long vậy một căng một chùng, trong lòng đều chấn động mạnh, thu được rất nhiều cảm xúc cảm ngộ. Tần Mục truyền Cửu Long Đế Vương Công cho Linh Dục Tú cũng không phải công pháp chân long hoàn chỉnh, phía trên văn tự của Long tộc hắn không có cách nào hoàn toàn dịch đi ra. Sau lại Tần Mục ở Bạch Thanh Phủ dưới sự trợ giúp của hai người huynh muội, dịch ra càng nhiều văn tự của Long tộc khiến cho trình độ công pháp tiến thêm một bước. Chỉ có điều trở lại Duyên Khang, hắn còn chưa từng kịp đem công pháp càng hoàn chỉnh truyền cho Linh Dục Tú. Duyên Phong đế dựa vào phần thiếu, có thể luyện đến bước này, Cửu Long Đế Vương Công bị hắn luyện được giống như nhập đạo vậy, thực sự là không thể tưởng tượng nổi! Nhưng mà, cho dù là thần thông chân long của Duyên Phong đế gần nhập đạo, ở trước mặt Tinh Ngạn vẫn đi tới khó khăn. Bàn tay của hắn mỗi khi tiến về phía trước một tấc đều gian khổ vạn phần. Các loại thần thông của hắn biến hóa tuy rằng giấu rất kỹ nhưng so sánh với bàn tay Tinh Ngạn này vững chắc giống như núi mà nói lại có vẻ thua kém rất nhiều. Cuối cùng, bàn tay của Duyên Phong đế nắm miệng vò, Tinh Ngạn đột nhiên bấm tay bắn ra, ngón trỏ điểm về phía bàn tay của Duyên Phong đế. Ngón tay hai người va chạm vào nhau, trong vò rượu truyền đến một tiếng gió thổi, giống như là chỉ phong của hai người kích thích ra động tĩnh. Chỗ miệng vò, ngón tay của hai người giống như ảnh, nhanh chóng trao đổi không biết bao nhiêu công kích. - Răng rắc. Sắc mặt Duyên Phong đế thoáng đổi, xương ngón tay giữa của hắn bị gãy. Duyên Phong đế nhịn đau, mặt hiện ra vẻ dáng vẻ tươi cười, thả lỏng bàn tay ra. Hắn chậm rãi lui về phía sau, cười nói: - Nếu sư huynh yêu rượu, như vậy vò rượu này trẫm lại tặng cho sư huynh. Tinh Ngạn buông vò rượu, dường như không có việc gì nói: - Ta tửu lượng kém, đã uống đủ rồi. Vò rượu bị hắn buông, cơn rượu nghiện của Hồ Linh Nhi bắt đầu, ngửi thấy được mùi rượu nàng lại đi về phía bên đó, cười nói: - Các ngươi không uống, ta tới nếm thử. Đột nhiên, nàng nghe được trong vò rượu truyền đến tiếng gió thổi rất nhỏ, nhìn về phía trong vò. Chỉ thấy rượu đang xoay tròn, hình như có thứ gì đó đang bơi qua bơi lại, chính là đang đánh nhau. Nàng thò đầu vào nhìn miệng vò, muốn cẩn thận kiểm tra, đột nhiên áo bị người khác nắm lấy nhấc nàng lên. Tần Mục xách nàng trở về, đặt ở bên cạnh đống lửa, lắc đầu nói: - Đừng xem, có nguy hiểm. Ngươi muốn uống rượu, bảo Dục Tú làm cho ngươi mấy vò. Hồ Linh Nhi thử dò xét nói: - Công tử, bên trong cái vò này... - Rất kinh người. Tần Mục len lén nhìn xung quanh một chút, khẽ nói: - Nhiều người ở đây, đợi ta đâm cho ngươi xem, bảo đảm đồ sộ. Hồ Linh Nhi hưng phấn khó nhịn, không ngừng nhìn về phía vò rượu kia. Tiếng gió thổi trong vò rượu càng lúc càng lớn, khó tránh khỏi kích thích lòng hiếu kỳ của nàng, thỉnh thoảng nàng lại phải ngẩng đầu xem chừng một chút, gấp đến độ ngồi không yên. Mùi thơm trong bình hình như cũng càng lúc càng đậm. Duyên Phong đế trở lại trên yến hội, Thiên Sách thượng tướng lập tức tiến lên trước, lặng lẽ nói: - Bệ hạ, muốn động thủ sao? Duyên Phong đế chân mày khinh thiêu: - Ngươi cảm ứng được? Thiên Sách thượng tướng gật đầu: - Một người rất cường đại, bệ hạ cùng hắn động thủ sao? Ta đi gọi Vệ quốc công. Hắn vừa nói đến đây, Vệ quốc công dĩ nhiên xuất hiện ở phía sau hắn, đè thấp tiếng nói: - Vừa rồi lúc bệ hạ động thủ, lão thần cảm giác được dưới nền đất truyền đến một tia dao động không tầm thường, là thần thông của các ngươi chấn động địa mạch. Người tới rất mạnh, bệ hạ... Duyên Phong đế lắc đầu: - Không cần để ý tới sẽ hắn. Người tới là Tinh Ngạn, tạm thời không có nguy hiểm. Chỉ là... Hắn do dự một chút: - Có thể phải khổ Tần ái khanh. Tần ái khanh thực sự là trung thần, vì ngăn chặn Tinh Ngạn, cam tâm tình nguyện giữ Tinh Ngạn ở bên người. Không nghĩ tới hắn là một Thiên Ma giáo chủ, không ngờ hiệp can nghĩa đảm như vậy. Hắn thổn thức không thôi. - Giáo chủ mới vừa nói có một vụ làm ăn lớn? Tư Vân Hương chớp chớp mắt, dò hỏi: - Có thể phát tài sao? Hồ Linh Nhi đang lưu ý tới vò rượu này, ngửi mùi rượu, sâu tham ăn lại tăng cấp. Nhưng nghe được hai chữ phát tài lập tức vểnh lỗ tai lên, đầu không chuyển, cái cổ chuyển, từ từ đưa gáy của mình qua: - Làm ăn lớn? Phát tài? Công tử, kinh doanh cái gì? - Lần này ta cùng Tinh Ngạn sư huynh cùng đi Phong Đô, ở Phong Đô được một món bảo bối, là trong lúc sinh tử, có thể nối liền Phong Đô cùng dương gian. Tần Mục liếc mắt nhìn Tinh Ngạn, Tinh Ngạn vẫn bình tĩnh như cũ, lúc này sắc mặt đại biến, hiển nhiên nhớ tới chuyện không chịu nổi của mình ở Phong Đô. Tần Mục mỉm cười, nói: - Ta muốn làm kinh doanh, chính là làm kinh doanh dương gian. Trong Phong Đô có thật nhiều nguyên thần Thần Ma, tuy rằng bọn họ là người chết nhưng ở trong Phong Đô lại là sống tốt. Có vài Thần Ma khi còn sống còn ý nguyện chưa xong, nhưng khổ nổi không có cách nào rời khỏi Phong Đô, bởi vậy nguyện ý ra số tiền lớn khiến cho dương gian làm việc cho bọn họ. Ta công việc bề bộn, thời gian ít hơn nên muốn sử dụng bảo này mở ra một con đường khiến cho thần thông giả ở Duyên Khang có thể từ chỗ của bọn họ nhận nhiệm vụ, đi rèn luyện, cũng là tu hành, còn có thể thu hoạch được một khoản tài phú lớn. Hắn mỉm cười, thản nhiên nói: - Phong Đô Thần Ma, thậm chí có thể truyền thụ công pháp thần thông hoàn thành khi còn sống cho thần thông giả thực hiện ý nguyện trong lòng mình, còn có thể kiếm lấy kim tệ của Phong Đô, tiến vào Phong Đô. Mà ta, dự định thu một ít tiền qua đường của thần thông giả tiến vào trong lúc sinh tử, trợ cấp cho nhà dùng. - Công pháp thần thông của Thần Ma? Bên đống lửa, sắc mặt mọi người đều biến đổi, cực kỳ động tâm. Kim tệ của Phong Đô bọn họ không biết là vật gì nhưng công pháp thần thông của Thần Ma tuyệt đối là bảo vật khiến cho bọn họ động tâm. Phải biết rằng, Đại Dục Thiên Ma Kinh được khen là công pháp có thể thành thần thành ma, loại công pháp này lại là pháp điển trấn giáo của Thiên Ma giáo. Đạo môn đạo kiếm, Đại Lôi Âm Tự Như Lai Đại Thừa Kinh cũng là công pháp có thể thành thần thành phật, bởi vậy mới có thể trở thành một thánh địa lớn. Cho dù công pháp thần thông của Thần Ma Phong Đô không bằng ba thánh địa lớn, đó cũng là không thể coi thường được. - Từ sau khi Tần giáo chủ xác lập mô hình thần cầu không gian thuật số, truyền đi ba bí quyết Thước Kiều quyết, Huyền Dẫn quyết, Thần Độ quyết, thần cầu không còn là trở thành ngăn cản lớn nhất của thần chỉ. Long Du nói: - Không có trình độ công pháp Thần Ma mới là vấn đề! Thực không dám giấu diếm, mấy ngày nay, lão tiền bối đi Tiểu Ngọc Kinh cầu công pháp không phải số ít, chỉ là công pháp trong Tiểu Ngọc Kinh ta cao nhất cũng chính là đến cảnh giới thần cầu. Đi lên nữa, cũng chưa có. Lâm Hiên đạo chủ gật đầu, nói: - Đạo môn ta cũng không có công pháp thần cấp như Tiên Thiên Thái Huyền Công. Tần giáo chủ nói lời này, khiến cho ta cũng động lòng. Hiện tại cường giả của Duyên Khang quốc đang tu luyện, vấn đề lớn nhất chính là đường từ trước bị chặt gãy. Hiện tại đường thông, trái lại không có công pháp có thể tu luyện, đường phía sau không biết nên đi như thế nào. Nếu Tần Mục thật có thể sử dụng trong lúc sinh tử nối liền hai giới âm dương, nhận được công pháp cảnh giới phía sau. Đây chính là công đức vô lượng, tốn nhiều tiền hơn nữa đều giá trị! Cho dù là Tinh Ngạn, lúc này cũng có chút động tâm. Bất quá nghĩ đến Phong Đô áp chế mình, cũng chỉ có thể buông tha ý niệm này. - Bọn tiểu bối này, nếu thật sự nhận được công pháp phía sau Thần cảnh, đến lúc đó là ta lấy tứ chi của bọn họ hay là bọn họ đánh cho ta hồn phi phách tán, ngược lại còn khó nói. Ánh mắt của hắn chớp động, giờ phút này quả thật động sát ý. Chỉ có điều hắn dù sao cũng là đại tông sư, vẫn đem sát ý đè xuống. Tư Vân Hương và Hồ Linh Nhi hít thở cũng lớn, mắt hai người sáng như tuyết, trong lòng đều sinh ra cùng một ý niệm: - Phát tài! Giàu có thể địch với một nước! - Trong lúc sinh tử được dựng lên, chỉ sợ hoàng đế cũng sẽ không nhịn được đi một chuyến tới Phong Đô. Hồ Linh Nhi dựng thẳng hai lỗ tai lông xù, lỗ tai vẫy vẫy một chút, hưng phấn nói: - Công tử, chúng ta nên thu hoàng đế bao nhiêu tiền? Tư Vân Hương hưng phấn nói: - Lão tiên nhân của Tiểu Ngọc Kinh, hòa thượng của Đại Lôi Âm Tự, lão đạo sĩ của đạo môn đều là dê béo đợi làm thịt! Sắc mặt đám người Minh Tâm hòa thượng, Lâm Hiên đạo chủ, Vương Mộc Nhiên và Linh Dục Tú đều xanh lại. Còn chưa kịp nói gì, đột nhiên Tư Vân Hương và Hồ Linh Nhi liếc mắt nhìn nhau, đồng thời nhớ tới một chuyện, trăm miệng một lời nói: - Công tử (giáo chủ), dương gian lấy tiền, cõi âm thì sao? Cõi âm cũng có thể lấy tiền! - Tâm hồn tham tiền! Hai người các ngươi cũng không phúc hậu, tốt xấu cũng lưu lại chút nước canh. Tần Mục lắc đầu, nói: - Ta chuyện thu tiền bạc ở cõi âm, giao cho Nhân Hoàng các triều đại của Nhân Hoàng điện. Nước canh là của bọn họ, các ngươi đừng suy nghĩ. Tư Vân Hương và Hồ Linh Nhi đều có chút thất vọng. Cái đuôi của Hồ Linh Nhi vừa nhếch lên cũng tiu nghỉu cụp xuống. Chỉ có điều bất chợt nghĩ đến gần phát tài, cũng không nhịn được từng sợi đuôi dựng thẳng. Trời sáng dần, bữa tiệc tan. Tần Mục đợi đến khi người trên núi đều đi nghỉ ngơi, lúc này mới lôi kéo Hồ Linh Nhi chạy chậm, cách cái vò rượu kia thật xa. Sau đó bấm tay bắn ra, một hòn đá rơi vào trong vò rượu. Cục đá rơi vào vò rượu, không có động tĩnh. Hồ Linh Nhi cũng hoài nghi: - Công tử, ngươi là không nhìn nhầm chứ? Tần Mục lắc đầu, xoay người nhìn Tinh Ngạn ở bên cạnh hắn, nói: - Tinh Ngạn sư huynh, cái bình này... - Bị ta ngăn chặn. Tinh Ngạn thản nhiên nói: - Ngươi muốn phóng ra uy năng trong bình, ta có thể giống như ngươi mong muốn. Thái học viện các ngươi có mấy ngọc núi chứ? - Tạm thời đừng thả! Tần Mục vừa nói đến đây, Tinh Ngạn đã phóng ra pháp lực, nhìn về phía hắn lộ ra nụ cười quỷ dị: - Đại thần y, ta cũng là người thù dai. Tần Mục sởn tóc gáy, lôi kéo Hồ Linh Nhi lại chạy: - Kinh thành không ở nổi nữa, hoàng đế nhất định sẽ lấy đầu ta, đi mau!