Lạc Vô Song xoay người rời đi, giọng nói từ phía xa truyền đến: - Thiên Thánh giáo chủ Tần Mục, Đại Tôn Lâu Lan Hoàng Kim cung, ngày khác có thành tựu, Lạc mỗ nhất định phải báo thù hai vị, để rửa sạch mối thù cụt tay. Các ngươi đừng chết quá sớm! Hắn biến mất ở trong bóng tối nồng đậm. Tần Mục vẫn đứng sừng sững, Vô Ưu kiếm vẫn đang quay trong xung quanh hắn. Hắn vẫn không có bất luận thả lỏng nào, vẫn là nhìn chằm chằm bóng tối. Sau một lúc lâu, Tần Mục mới thở phào nhẹ nhõm. Sắc mặt của Ban Công Thố đau khổ, oán giận nói: - Tần giáo chủ, ngươi vì sao phải báo ra danh hiệu của chúng ta? Cái này làm thế nào cho phải? - Không báo ra danh hiệu, hắn chưa chắc sẽ rời đi. Khí thế của Tần Mục đột nhiên suy yếu, ngã ngồi xuống. Vô Ưu kiếm đinh một tiếng rơi xuống đất, hắn ngay cả sức lực phát động Vô Ưu kiếm cũng không có, khí tức đã cạn: - Nếu như hắn lưu lại liều chết, chúng ta thật sự chưa hẳn có thể liều được với hắn. Báo ra danh hiệu, hắn mới có thể thật sự rời khỏi. Ban Công Thố giãy giụa đứng dậy, nhìn hắn, ánh mắt chớp động. Bên trong Bích Huyết hồ lô lưng phía sau một đoàn máu tươi thò đầu ra rục rà rục rịch, tính toán có nên nhân lúc này ra tay với Tần Mục không, ngoài mặt hắn cả giận nói: - Ngươi có thể báo ra tên giả! Tần Mục nhíu nhíu mày, Vô Ưu kiếm rơi xuống bên chân lặng lẽ nâng mũi kiếm lên, uể oải nói: - Tần mỗ làm việc, chưa bao giờ lưu lại tên giả. Lại nói, chúng ta trở lại ba bốn vạn năm sau, hắn có thể tìm được chúng ta sao? Trong lòng Ban Công Thố phát sinh một cơn lửa giận, cắn răng nói: - Tần giáo chủ, cái tên Tần Mục này là thật? Chưa bao giờ báo tên giả? Ngươi cũng có mặt mũi nói ra miệng! Trong hồ lô càng lúc càng nhiều máu tràn ra, vô thanh vô tức có quả cầu máu bơi lên. Hắn liếc mắt, lại đổi thành một khuôn mặt khác, vẻ mặt ôn hoà nói: - Chẳng qua giáo chủ nói có lý. Ai biết được tên khốn kiếp gọi là Lạc Vô Song này mặc dù có chút bản lĩnh, nhưng ngạo khí mười phần, khẳng định không sống tới ba bốn vạn năm sau. Nói không chừng hắn không lâu nữa liền chết trong chiến tranh nữa. Tần giáo chủ, muốn ta dìu ngươi lên không? Tần Mục ngẩng đầu, sắc mặt thành khẩn: - Tốt, ta hiện tại thân thể trống rỗng, ngươi không dìu ta, ta thật dậy không nổi. Ban Công Thố đột nhiên rùng mình một cái, vội vàng lui về phía sau, cười hắc hắc nói: - Nam nam thụ thụ bất thân, vẫn là rời xa một chút còn tốt hơn, miễn cho truyền ra lời ong tiếng ve. Tần Mục không để ý lắm, chống Vô Ưu kiếm lung la lung lay đứng dậy: - Lạc Vô Song rút đi, chúng ta cũng nhất định phải nhanh chóng rời khỏi đây, hắn có thể sẽ dẫn theo đại quân Linh Tú quân. Nơi đây không nên ở lâu. Long Kỳ Lân cũng thu hồi vảy rồng của bản thân, tập tễnh leo ra khỏi phạm vi của cái rương. Chỉ nghe bịch bịch mấy tiếng, cái rương khép lại, trở lại kích thước không lớn không nhỏ. Long Kỳ Lân leo đến trên cái rương, mệt mỏi thở hổn hển. Tần Mục cũng chật vật leo lên, quay đầu cười nói: - Đại Tôn, ngươi cũng tới đi. Ban Công Thố lắc đầu, chui vào phía dưới cái rương, ôm lấy một cái chân của cái rương: - Ta ở đây tiện hơn. Tần Mục đá đá Long Kỳ Lân, bật cười nói: - Ngươi quá cẩn thận rồi. Chúng ta với rương cùng tồn tại, cùng chung mối thù, cùng sinh cùng tử, ta còn có thể xuống tay với ngươi hay sao? Long Kỳ Lân nâng chân trước lên, long trảo bắn ra mấy cái lưỡi đao sắc bén, chỉ cần Ban Công Thố đi lên liền bị hắn đâm chết. Ban Công Thố thận trọng nói: - Giáo chủ có thịnh tình ta không thể chối từ, nhưng ta xưa nay cẩn thận đã quen, chưa bao giờ tín nhiệm bất luận kẻ nào. Giáo chủ có thể để cho Long béo thu hồi móng vuốt. Cái rương bước chân, đi vào trong bóng tối, Tần Mục ôm kiếm trong ngực chợp mắt. Ban Công Thố ở dưới cái rương thì tinh thần phấn chấn, tận lực không ngủ, lặng lẽ lấy từ bên trong túi Thao Thiết lấy ra mấy viên linh đan bỏ vào trong miệng, cố gắng hết khả năng khôi phục tu vi. Thật lâu, hắn tự cảm giác nguyên khí khôi phục một chút, ánh mắt chớp động, lặng lẽ phát động Bích Huyết hồ lô: - Người này bị thương rất nặng, chính là thời cơ tốt của diệt trừ hắn. Đột nhiên, hắn ngửi thấy mùi thuốc, vội vàng ngừng lại ý định động thủ. Tần Mục thò một cái tay vào bên trong túi Thao Thiết, lén lút luyện mấy lô linh đan. Thỉnh thoảng nhét vào bên trong miệng mấy viên, lại luyện cho Long Kỳ Lân mấy lô. Long Kỳ Lân lặng lẽ ăn, không có phát ra tiếng động gì. Chẳng qua mùi thuốc bay tới vẫn không có giấu diếm được cái mũi của Ban Công Thố. - Muốn hãm hại hắn, có chút khó khăn. Ban Công Thố thầm nghĩ. Rốt cuộc, trong bóng tối có ánh sáng truyền đến, bọn họ đi tới dịch trạm phía trước. Bên trong dịch trạm có Thần Nhân che chở, rất nhiều dân chúng đều ở bên trong dịch trạm nghỉ ngơi. Bạch Cừ Nhi lo lắng nhìn quanh, rốt cuộc nhìn thấy một cái rương nhuốm máu mang theo thiếu niên cùng Long Kỳ Lân mập mạp lung la lung lay đi tới. Cái rương bước chân, trèo đèo lội suối chạy rất nhanh. Bạch Cừ Nhi tâm thần dao động, có một loại tình cảm khác, vội vàng ôm nhi tử của Bạch Thanh Phủ chào đón. Tần Mục từ trên cái rương nhảy xuống, thoáng cái duỗi thân thể, khung xương chấn động rắc rắc, nghi ngờ nói: - Các ngươi vì cái gì vẫn chưa đi? - Đi không được rồi. Những người dân này không có bao nhiêu tu vi, dẫn theo người nhà, già yếu chiếm đa số. Bạch Cừ Nhi ép xuống tình cảm thiếu nữ của mình, thấp giọng nói: - Bên trong dịch trạm, thần chỉ không ở đây, đoán chừng là gấp rút đi tiếp viện Bách Long thành, không rõ sống chết. Hiện tại bên trong dịch trạm chỉ còn lại có chúng ta. Tần Mục nhìn dịch trạm, dịch trạm gần dặm có nhiều người ngủ ở trên mặt đất, còn có vài người không ngủ. Ở ngoài Long Thần châu chiếu sáng, con mắt hắn lúc sáng lúc tối, nhưng bọn họ đều không có lên tiếng. Trốn ra được, rất nhiều người đều là bình dân bách tính, không phải gia đình giàu có. Gia đình giàu có ở Bách Long thành chạy nạn tương đối nhanh, đa số là đi theo vị thần chỉ ở cửa thành bắc này, đám người kia chỉ sợ toàn quân bị diệt. Chỉ có những dân chúng bình dân này bởi vì tu vi thấp, chạy nạn muộn hơn một bước, ngay sau đó mới đi theo đám người bọn hắn. - Nơi này không thể ở lâu. Tần Mục do dự thoáng cái, nói: - Nếu không để cho bọn họ đi vào rương của ta, ta mang theo bọn họ đi, có thể đi được bao xa thì đi bấy xa. Bạch Cừ Nhi hơi ngẩn ra, nhìn cái rương, nói: - Một người khác đi cùng ngươi đâu? Hắn... - Ta ở đây. Ban Công Thố từ bên dưới cái rương chui ra ngoài, cười hắc hắc nói: - May mắn không làm nhục sứ mệnh, chúng ta còn sống, làm phiền tiểu thư Bạch gia lo lắng. Tần Mục bảo Long Kỳ Lân từ trên cái rương nhảy xuống, nói: - Cừ Nhi tỷ tỷ, tỷ đánh thức bọn họ, nơi này thực sự không thể ở lại nữa. Đã không có thần chỉ che chở, chúng ta lập tức khởi hành, miễn cho bị truy binh đuổi theo. Bạch Cừ Nhi gật đầu, đánh thức mọi người, Tần Mục trải rộng cái rương ra để mọi người tiến vào bên trong. Ban Công Thố cũng muốn đi vào trong rương, Tần Mục lắc đầu nói: - Truy binh đuổi theo cái rương, không có người ngăn cản, chúng ta liền sẽ toàn quân bị diệt. Chúng ta ở lại bên ngoài cái rương. Cái rương Tinh Ngạn mặc dù rất rắn chắc nhưng mà cũng không thể công kích, không có chiến lực. Nếu như đều trốn trong rương, tùy tiện một tà ma vực đạo tới, có thể khiến bọn hắn chết không có chỗ chôn. Ban Công Thố nhịn xuống tức giận, cười lạnh nói: - Tần giáo chủ, ngươi nói như vậy, rất khó sống sót ở bên trong loạn thế này! Chúng ta là chạy trốn, trốn tránh Tinh Ngạn đuổi giết, không phải tới cứu người! Tần Mục cười ha ha, lắc đầu: - Đại Tôn, ta chỉ là muốn ở trong loạn thế trần thế, bảo lưu một chút hồn nhiên cùng thiện lương mà thôi. Ban Công Thố hừ lạnh một tiếng, lại chui vào bên dưới cái rương, hầm hừ nói: - Kẻ địch đến gọi ta! Bạch Cừ Nhi cũng ở lại bên ngoài, Tần Mục cùng nàng ngồi ở trên cái rương. Long Kỳ Lân cũng nhảy lên, an tĩnh nằm xuống, chờ một lúc liền ngủ mất. - Đại Tôn vì cái gì ưa thích ở phía dưới cái rương? Bạch Cừ Nhi không hiểu. Tần Mục giải thích nói: - Hắn là xóa bỏ thần thông công kích chúng ta đến từ lòng đất. Bạch Cừ Nhi giật mình, nói: - Đại Tôn có lòng. Cái rương nhẹ nhàng di chuyển bước chân, đi về phía đông, Tần Mục nhìn thiếu nữ bên cạnh. Bạch Cừ Nhi vừa mới trải qua kịch biến cửa nát nhà tan, thiếu nữ này vốn còn chút ngây ngô cùng non nớt. Nhưng mà trong vòng một đêm vầng trán của nàng liền có thêm sự kiên nghị, ánh mắt cũng biến thành sáng rực trong suốt, vứt bỏ đi sự mềm yếu ban đầu. Tần Mục lúc này mới chú ý tới, Bạch Cừ Nhi cũng không phải là giống hệt nhân tộc. Nàng còn mang theo một ít đặc điểm của Long tộc, giấu ở bên trong tóc của nàng có hai cái sừng rồng nho nhỏ, bị nàng dùng mái tóc kéo thành hai cái búi tóc che lại. Lần thứ nhất Tần Mục nhìn thấy nàng còn nâng khuôn mặt của nàng, nhưng mà đồng thời không có chú ý đến một đôi sừng rồng nho nhỏ. Trên gương mặt này của nàng có một ít ưu sầu còn chưa tan, muốn tìm người dựa vào, thế nhưng lại phải bảo bản thân kiên cường. Nàng cũng không phải là loại thiếu nữ Tần Mục ưa thích. Tần Mục từ nhỏ bị chín lão trong Tàn Lão thôn truyền bá nữ tử lấy béo làm đẹp, dược sư đồ tể thôn trưởng cũng từng nói với hắn, nữ hài tử cần phải mặt béo eo thô mông lớn. Bạch Cừ Nhi tuyệt đối không phù hợp với điểm này. Chỉ có điều, Tần Mục bây giờ lại cảm thấy, bên trong mềm yếu Bạch Cừ Nhi mang theo bộ dáng kiên cường, thật sự khiến hắn động tâm. - Tỷ mệt mỏi sao? Tần Mục ép tâm tư khác xuống, nói: - Nếu như mỏi mệt, có thể dựa vào trên người của ta nghỉ một lát. Bạch Cừ Nhi ừ một tiếng, nhẹ nhàng dựa vào trên vai của hắn, bên tai truyền đến tiếng ngáy khe khẽ của Long Kỳ Lân. Nàng lại ngủ không được, nhắm mắt lại chính là hình ảnh Bách Long thành bị phá hủy, bóng dáng mẫu thân cùng thúc công các thúc bá trong nhà ứng chiến với thiên ngoại tà ma. Trong bóng tối chém giết, vô số người chết, còn có lúc ca ca tẩu tẩu của mình đi ứng chiến tà ma quay đầu lại cười một tiếng. Thỉnh thoảng trong bóng tối còn có khuôn mặt ma quái dữ tợn đột nhiên xuất hiện ở trong cơn ác mộng. - Đúng rồi, ta còn không hỏi ngươi, mới vừa gặp mặt, ngươi nói ngươi là xuyên qua. Bạch Cừ Nhi mở mắt ra, dựa vào đầu vai Tần Mục, thấp giọng nói: - Thật sao? Tần Mục khẽ gật đầu. - Ngươi đến từ nơi nào? Là quá khứ, hay là tương lai? Nơi đó an bình chứ? - Rất lâu sau này, đại khái ba bốn vạn năm về sau. Nơi ta ở, hiện tại coi như an bình, nhưng sau này khó mà nói được. - Ba bốn vạn năm về sau? Thiếu nữ trầm mặc một lát, nói nhỏ: - Ta không biết mình còn có thể sống cho đến lúc đó hay không? Nơi này quá khổ, khổ đến làm cho người ta sống chẳng được đi. - Tỷ cần sống, người trong rương còn cần tỷ. Tần Mục lộ ra nụ cười ôn nhu nói: - So ta tưởng tượng, tỷ còn muốn kiên cường hơn. Rất nhiều người, đừng nói thiếu nữ, ngay cả là nam nhân gặp được loại tình cảnh này cũng đã sớm suy sụp. Ta biết sống gian nan nhưng tỷ còn gánh vác kỳ vọng của bọn họ, còn có mong đợi của ca ca tỷ, tẩu tẩu tỷ, còn có nhi tử của bọn họ. Thân thể Bạch Cừ Nhi run lên, nhẹ nhàng gật đầu. - Ngươi sẽ đi theo ta chứ? Nàng hỏi. Tần Mục trầm mặc một lát. - Trời đã sắp sáng rồi. Hắn nhìn về phía đông, bởi vì một đêm chém giết, giọng nói có chút khàn khàn, lại mang từ tính đặc biệt: - Sau bình minh, ta đại khái sẽ biến mất. Ta bởi vì một hồi cơ duyên kỳ diệu đi tới nơi này, ta nhìn không thấu cơ duyên. Con đường tiếp theo, có khả năng cần chính tỷ dẫn đầu bọn họ đi xuống. Sống... Bạch Cừ Nhi ngẩng đầu, nhìn phía đông, bầu trời dần sáng lên. Tần Mục đứng dậy, cười nói: - Tỷ tỷ tốt, ta đại khái không thể lại tiễn tỷ, tiếp sau chỉ có thể một mình tỷ đi. Trong lòng Bạch Cừ Nhi vô cùng phức tạp, mê man đứng lên. Trong ngực nàng vẫn ôm nhi tử của Bạch Thanh Phủ, bất giác nước mắt ẩm ướt hai gò má. Tần Mục nâng gương mặt của nàng, dùng nụ cười thuần khiết chân thật nhất của bản thân cổ vũ nàng: - Sống sót, nhất định phải sống sót! Trong lòng Bạch Cừ Nhi vô cùng xoắn xuýt, một cái tay ôm thật chặt hắn, thân thể run rẩy: - Không cần đi, ta sợ ta không tiếp tục kiên trì được. - Tất cả dấu vết của ta ở trong thế giới tiền sử này có lẽ đều sẽ bị xóa đi, sẽ không lưu lại vật ta mang đến. Nhưng mà ta có thể lưu lại một câu khiến cho ta cảm động. Sắc trời dần dần sáng lên, tia nắng đầu tiên từ trên đường chân trời phía đông tóe ra, rơi xuống phía trên núi sông. Bóng tối bốn phía xung quanh bọn họ đang nhanh chóng rời xa. Tần Mục một tay ôm lấy thiếu nữ trong ngực, một tay điểm về phía vách đá đi qua. Vô Ưu kiếm bay ra, kiếm đi long xà, ở chỗ bên trên vách núi cheo leo lưu lại chữ viết của hắn. Bảo kiếm bay trở về, Tần Mục ở dưới ánh nắng chiếu xuống, ôm thật chặt thiếu nữ sắp phải tự mình đối mặt với hiểm ác. Bạch Cừ Nhi ôm thật chặt hắn, dường như làm vậy liền có thể lưu lại một chỗ dựa. Một tia ánh nắng chiếu đến, Tần Mục trong ngực nàng giống như là làn khói xanh đồng thời tiêu tán. Cái rương cũng đã biến mất, lưu lại đám người trên đất đầy mê man. Bạch Cừ Nhi ngơ ngác, đột nhiên quay đầu nhìn về phía sườn núi, trên vách đá là chữ viết do Vô Ưu kiếm của Tần Mục lưu lại. Mạng người lớn hơn trời! Bạch Cừ Nhi đột nhiên cảm giác được câu nói này vô cùng nặng nề. Đám người phía dưới thoáng cái liền đặt hy vọng ở trên đầu vai của nàng, ánh mắt chờ mong của bọn họ biến thành áp lực đáng sợ cùng động lực. - Theo ta đi! Nàng ôm nhi tử của ca ca, giơ cánh tay lên, bên trong giọng nói tràn đầy lực lượng: - Ta sẽ dẫn các ngươi đi ra khỏi tuyệt cảnh, tìm được một chỗ có thể sinh tồn! Mọi người lại cháy lên hi vọng, đi theo nàng tiến lên, đi về phía xa. - Ngươi đến từ ba bốn vạn năm về sau? Bạch Cừ Nhi quay đầu nhìn về phía sườn núi nơi Tần Mục lưu lại chữ. Nàng lại xoay đầu lại, dẫn theo đám người đi về phía mặt trời mọc: - Ta sẽ sống sót, sẽ đi tìm ngươi! Ngươi phải chờ ta! Ta sẽ ở đây... - Cùng ngươi tương phùng. Vượt qua vạn cổ tương phùng, chờ ta. Lúc ngươi rời đi, ta không mở miệng nói thích ngươi. Lúc lại gặp mặt lần nữa, ta hi vọng sẽ không lưu lại tiếc nuối.