Di tích trong sa mạc, từng tòa cung điện bằng đất vàng đã sụp đổ chỉ còn lại một nửa, còn thừa lại một chút đổ nát thê lương. Hỏa diễm nơi đó vẫn bốc cháy hừng hực, thậm chí còn cháy mạnh hơn so với những nơi khác. Di tích chiếm diện tích rất lớn, rộng mấy ngàn mẫu, toàn thân cự nhân cát bốc cháy. Toàn thân đỏ rực, hỏa diễm quấn thân, không có hai chân nhưng lại phi hành như bay trong di tích, nó không ngừng xuyên qua các con đường đi. Dưới thân cự nhân chính là cồn cát xoay tròn, bởi vậy cho dù không có chân nhưng nó vẫn đi rất nhanh. Hiện tại cự nhân đang đuổi giết Tần Mục và Ban Công Thố, hai người đều bị cự nhân truy kích. Tiếng đùng đùng vang lên liên tiếp bên tai, mỗi kích của cự nhân rất nặng nề, lúc nện vào sa mạc như cự kiếm chém vào tảng đá. Cự nhân lại không gây tổn thương lên di tích, lúc dòng cát chảy qua di tích đỏ nát nhưng di tích vẫn không bị tổn hại. Thần thông ở Tây Thổ khác biệt hoàn toàn với Duyên Khang. Nơi này đi theo con đường vạn vật thành linh, cho dù là cát đá cũng có thể hóa thành cự nhân chiến đấu. Cự nhân cồn cát đánh một đòn có thể phá nát núi đá, uy lực không thể đỡ. Nếu tấn bị cự nhân cồn cát đánh trúng, chỉ sợ lực lượng kinh khủng cũng đủ làm hai người trọng thương. Nhưng dù vậy, Tần Mục và Ban Công Thố vẫn tấn công lẫn nhau, hơn nữa còn hết sức tránh né cự nhân tấn công. Ban Công Thố gãy một cánh tay, hành động bất tiện. Mặc dù Tần Mục điều khiển tám ngàn kiếm, cho dù hắn có kiếm pháp tinh diệu thế nào cũng khó có thể thương tổn tới cự nhân cồn cát. Cho dù hắn chém nát cự nhân cồn cát, cự nhân vẫn khôi phục như lúc ban đầu, thực lực của nó không giảm chút nào. Hai người bọn họ có thân pháp xuất chúng, cự nhân cồn cát công kích vô cùng bá đạo nhưng chỉ dựa vào nắm đấm công kích, cũng không có pháp thuật thần thông nên không thể uy hiếp bọn họ quá lớn. Chẳng qua cổ quái chính là, dường như cự nhân cồn cát chỉ công kích Tần Mục, làm như không nhìn thấy Ban Công Thố. - Pháp thuật Chân Thiên cung! Long Kỳ Lân quan sát xung quanh, nói: - Chẳng qua có người làm phép trốn chung quanh? - Đó là thủ hộ giả sa mạc, không phải thần thông. Hùng Kỳ Nhi kéo lông bờm của Long Kỳ Lân, nàng nhìn sang và nói: - Mẫu thân ta kể, trong sa mạc có rất nhiều di tích cổ xưa. Lúc trước là chỗ ở của thần thủ hộ sa mạc, về sau những thần đó rời đi, chỉ lưu lại một chút thủ hộ giả trông coi sa mạc này. Nếu như là người Đại Khư đi vào, sẽ bị những thủ hộ giả này công kích. Đột nhiên, trong di tích có cát đỏ tung bay, lại có một cự nhân cồn cát đứng lên, nhanh chóng di chuyển và phóng về phía Tần Mục. Tần Mục vung tay lên, mấy chục cự long đỏ thẫm xuất hiện và phóng về phía cự nhân cồn cát. Hắn không ngừng đuổi theo Ban Công Thố, nguyên khí của hắn vận chuyển càng ngày càng nhanh và rất mãnh liệt, uy lực thần thông càng ngày càng mạnh. Hiện tại là lúc chiến lực của hắn mạnh nhất. Mấy chục con rồng màu đỏ xé nát cự nhân, cũng xuyên qua thân thể hai cự nhân. - A? Tần Mục giật mình, hắn có cảm giác pháp lực trong thần thông của mình bị thôn phệ. Rồng cát xuyên qua thân thể cự nhân, pháp lực ẩn chứa trong rồng cát đều biến mất. Ban Công Thố nhìn ra tiện nghi, hắn trốn vào sau lưng hai cự nhân cồn cát, sau đó lại nương theo cự nhân tấn công Tần Mục. Tần Mục nắm tay lại, ngón tay cái dựng thẳng lên, lại liều mạng đánh một quyền vào người Ban Công Thố. Ban Công Thố lập tức cảm giác được một quyền này của hắn không có bao nhiêu uy lực. Bên trong nắm đấm không có chút nội lực nào, cũng kéo hắn về phía trước. Tần Mục dựng thẳng ngón tay cũng bị Ban Công Thố nhìn thấy, hắn rùng mình. - Lực công kích trong quyền của hắn đều tích lũy trong một chỉ này. Hắn dùng toàn lực tránh thoát, chiêu này của Tần Mục không phải quyền pháp, mà là kiếm pháp. Ngón tay cái là kiếm của hắn, nếu như không trốn thoát, ngón tay cái đè xuống, khi đó kiếm pháp sẽ cắt hắn thành hai nửa. - Cái tên này, tại sao kỹ xảo chiến đấu lại tăng lên và khủng bố như thế? Cách lần giao chiến lúc trước mới một năm, vì sao thực lực của hắn tăng nhanh như vậy? Ban Công Thố dùng hết toàn lực, cuối cùng hắn cũng thoát được nắm đấm của Tần Mục. Vào lúc này, ngón tay cái của Tần Mục bộc phát kiếm quag, nguyên khí thành tơ. Mỗi một sợi tơ đều là là kiếm ti quấn quanh một chỗ, kiếm quang bắn ra từ ngón cái của Tần Mục. Đột nhiên Ban Công Thố biến thành một bóng đen ngã xuống, cái bóng di chuyển cực nhanh và rời xa Tần Mục. Tần Mục đưa tay đè xuống, trên mặt đất xuất hiện một nửa chưởng ấn, Ban Công Thố thở phào nhẹ nhõm: - Lại đánh hụt. Nhưng vào lúc này, kiếm quang bao phủ không trung. Phạm vi bao phủ cực lớn, hắn không thể thoát khỏi phạm vi kiếm quang bao phủ. Đột nhiên, cự nhân cồn cát thứ ba đứng dậy từ dưới chân Tần Mục, kiếm quang như mưa của hắn mất đi khống chế. Ban Công Thố vội vàng giải thoát trạng thái bóng đen, bóng đen biến thành người và nhảy lên trong sa mạc, hắn tránh né kiếm quang và chạy vào trong di tích. Hắn quay đầu nhìn lại, lại thấy Tần Mục bị ba cự nhân cồn cát bao phủ, không biết sống hay chết. - Chờ gia hỏa này bị cự nhân cồn cát đánh trọng thương, chính là thời cơ tốt nhất để ta chém giết hắn. Ban Công Thố vừa mới nghĩ tới đây, lại thấy Long Kỳ Lân gào thét lao tới, Ban Công Thố cười lạnh một tiếng: - Súc sinh cảm dám động thủ với ta? Nói đến đây, hắn cúi đầu liền bái, lớn tiếng quát: - Long béo! Phía sau hắn lập tức xuất hiện tế đàn cao lớn, trên tế đàn có ma thần tế bái. Long Kỳ Lân không hề bị lay động, Ban Công Thố hoảng hốt lo sợ, vội vàng lại bái một lần: - Long Kỳ Lân! Long Kỳ Lân cách hắn không xa, hỏa quang trào ra khỏi miệng. Ban Công Thố hộc máu. Hắn vốn bị thương không nhẹ, thần thông bái hồn cực kỳ tiêu hao bản nguyên, hắn bái hai lần đã tổn thương không ít nguyên khí. - Thanh Thanh! Ban Công Thố cắn chặt răng, lại bái một lần. Hùng Kỳ Nhi nắm lấy lông bờm Long Kỳ Lân, leo lên đầu cự thú mập mạp và tò mò nhìn về phía Ban Công Thố. Ban Công Thố lại phun ra một ngụm máu tươi, hỏa trụ trong miệng Long Kỳ Lân bốc cháy hừng hực. Sau đó hỏa quang quét ngang hơn mười dặm, những nơi hỏa diễm đi qua, cồn cát hóa thành dung nham nóng chảy. Ban Công Thố vội vàng trốn vào trong nồi lớn, lại nghe một tiếng nổ lớn vang lên. Cái nồi bị đánh trúng và rơi xuống đất, cái nồi lăn đi vài chục dặm. Long Kỳ Lân điên cuồng chạy theo, chỉ thấy nồi lớn hạ xuống trong một hố cát có máu tươi, hiển nhiên Ban Công Thố đã chui xuống đất. - Thực lực của ta lại không giữ được hắn? Có thể sống vạn năm, quả nhiên thật ghê gớm, bản lĩnh chạy trối chết còn cao minh hơn cả giáo chủ. Long Kỳ Lân sợ hãi thán phục. Đột nhiên trong di tích xuất hiện tiếng nổ kinh thiên động địa, Long Kỳ Lân quay đầu nhìn lại. Nhìn thấy trong di tích xuất hiện cự nhân cồn cát thứ tư, cự nhân cao tới hơn ba mươi trượng, có thể so với Vạn Phật tháp trong Đại Lôi Âm tự. Hơn nữa chúng di chuyển cực nhanh, đuổi theo tấn công Tần Mục tới cùng. - Không thể để cho giáo chủ có hại! Long Kỳ Lân vội vàng chạy tới nơi đó, đột nhiên thân thể Tần Mục biến mất, sau đó xuất hiện trước mặt hắn, phiêu phù giữa không trung. Toàn thân đều là hỏa diễm kỳ lạ, cùng nhanh chóng chuyển động phù văn truyền tống. Tần Mục nhanh chóng dập tắt hỏa diễm trên người, bị thiêu đến mặt mũi đen kịt. Cũng may quần áo trên người là cường giả Thiên Vũ tộc và Vũ Chiếu Thanh luyện chế mà thành, cũng không bị hủy trong hỏa diễm. Âm thanh cát di chuyển vang lên, Tần Mục quay đầu nhìn lại. Những cự nhân cồn cát lao ra khỏi di tích, chúng tỏa ra khí thế đáng sợ và lao tới tấn công hắn. - Long béo lui ra phía sau! Tần Mục phất tay, ngăn cản Long Kỳ Lân xông tới. Tốc độ của đám cự nhân rất nhanh, cũng nhanh chóng lao tới trước người Tần Mục. Tiếp theo đó cồn cát di chuyển và tách ra hai bên, giáp công hai hướng trái phải quanh Tần Mục. Liền tại bọn chúng sắp nhào lên người Tần Mục, phù văn truyền tống trận bao phủ toàn thân Tần Mục, hắn cũng biến mất. Những cự nhân cồn cát đụng vào nhau, cát bay đầy trời, ngay sau đó cự nhân cồn cát xuất hiện, chúng vội vàng tiến vào trong di tích. Những cự nhân cồn cát còn chưa trở lại trong di tích, đột nhiên sụp đổ và hóa thành từng cồn cát. Long Kỳ Lân vội vàng chạy tới, lại thấy Tần Mục xuất hiện giữa không trung, thân thể hắn chôn vùi dưới nửa cung điện. Trong cung điện là một cái điện thờ, trên bàn thờ còn có một tượng thần bằng gỗ. Phía trên phủ kín hoa văn kỳ dị, đầu của tượng thần lại rơi xuống đất. Tần Mục đưa tay, Vô Ưu kiếm bay trở về, sắc mặt ngưng trọng nhìn đầu tượng thần. Vừa rồi hắn dẫn cự nhân cồn cát rời đi, hắn trở lại trong di tích, lại dùng Đan Tiêu Thiên nhãn dò xét khắp bốn phía. Hắn phát hiện đầu của tượng thần bằng gỗ lại có hoa văn đang lưu động, ngay sau đó lại dùng một kiếm gọt bay đầu tượng thần. Đầu tượng thần bị chặt, những hoa văn vốn nhấp nháp và hoạt động, hiện tại ánh sáng hoa văn từ từ dập tắt. Trong nháy mắt hắn chém bay đầu tượng thần, hắn cảm ứng được một lực lượng tinh thần kinh khủng bay ra khỏi tượng thần. Nó lại lao về phía hắn, nhưng nó lại bị ngọc bội trên ngực hắn ngăn cản trở về. - Rất kỳ lạ. Tần Mục quay đầu lại nói: - Kỳ nhi, bên trong Tây Thổ Chân Thiên cung các ngươi có thần linh hay không? Hùng Kỳ Nhi lắc đầu nói: - Chưa từng nghe qua. Tần Mục nắm chặt ngọc bội, thấp giọng nói: - Trong tượng thần có chứa một đạo tinh thần, lúc bị ta chặt đứt nó vẫn công kích ta, có lẽ tượng chủ nhân thần còn sống. - Giáo chủ, Ban Công Thố trốn rồi. Long Kỳ Lân vội vàng nói. Tần Mục không để ý lắm, nói: - Hắn chạy trốn vạn năm, đã sớm chạy trốn thành tinh, muốn một lần diệt hắn là không dễ dàng. Duyên Khang quốc sư vây công Hoàng Kim cung, hắn không phải vẫn trốn thoát hay sao? Làm ta hoảng sợ chính là, có khả năng trong Tây Thổ Chân Thiên cung có một thần linh còn sống. Hắn ngẩng đầu nhìn sang hướng tây, mộc tượng thần linh có thể tụ cát thành cự nhân, cho thấy hắn dùng tuyệt học của Chân Thiên cung. Tuyệt học Chân Thiên cung gọi là Vạn Thần Tự Nhiên công, môn công pháp này thích hợp cho nữ tử tu luyện. Mặc dù Hùng Tích Vũ truyền thụ công pháp này cho Tần Mục, Tần Mục thu hoạch cũng không lớn. - Quốc sư và Hùng Tích Vũ cung chủ đi Chân Thiên cung, có khả năng gặp xui xẻo. Tần Mục thu hồi ánh mắt, nghĩ thầm: - Chỉ mong thực lực tên thần linh này không cao, nếu không... Hắn lắc đầu. - Làm cho ta kiêng kị chính là, tại sao thần linh Chân Thiên cung lại lưu tượng thần trong di tích? Những cự nhân cồn cát này chỉ dùng để giết khí dân Đại Khư chẳng khác gì đại tài tiểu dụng, mục đích thật sự của Chân Thiên cung là cái gì? Hắn nhảy lên lưng Long Kỳ Lân, Long Kỳ Lân mang theo hắn chạy về hướng tây, cũng nhanh chóng vượt qua khoảng cách mười dặm. Trong di tích vô cùng yên tĩnh, sau một lúc lâu lại có âm thanh sàn sạt. Hoa văn trên hai đoạn mộc tượng dần dần sáng lên, đầu mộc tượng bay lên và dán vào trên cổ. Hoa văn trên mộc tượng càng ngày càng sáng, tượng thần bằng gỗ dần dần có màu sắc huyết nhục, thân thể bằng gỗ biến thành thần linh máu thịt. Kinh khủng hơn chính là mộc tượng vừa vặn quay đầu lại, gương mặt vặn ra đằng sau, hai mắt chậm rãi mở ra và nhìn hướng Tần Mục rời đi. Mộc tượng mở miệng, giọng nói khô khốc: - Một quý tộc trong khí dân, bản cung... Vù! Một đạo kiếm quang phá đất bay lên, nó như thiểm điện đâm thủng đầu tượng gỗ. Ngay sau đó kiếm quang lại chém tượng thần thành vô số mảnh. Ở cách đó hơn hai mươi dặm, kiếm quang nhanh chóng bay trở về, cũng cắm vào vỏ kiếm của Tần Mục. - Thần, ta cũng từng giết hai ba tên. Hai tay Tần Mục đặt trong áo, hắn đứng trên đầu Long Kỳ Lân, thân thể cũng chập trùng theo bước chân Long Kỳ Lân.