Mưa to rơi xuống nón trúc của hai người, kêu lên lộp bộp. Trần Bình An trầm giọng nói: - Cây trâm này không có gì đặc biệt, chỉ là đồ ngọc bình thường. A Lương nhìn chăm chú vào thiếu niên nghiêm túc, giống như nghe được một chuyện cười lớn nhất trên đời, liền nhe răng trợn mắt, vất vả lắm mới nhịn được không cười ra tiếng: - Lời ngươi nói không tính. Trên trán Trần Bình An đổ mồ hôi, nhưng nhanh chóng bị nước mưa bắn vào mặt giội đi, nhìn người đàn ông kia hỏi: - Vậy rốt cuộc ông muốn gì? A Lương cười hỏi: - Ngươi có cảm thấy mình sắp chết không? Tại khoảnh khắc này Trần Bình An đột nhiên cảm thấy rất tuyệt vọng, bởi vì Nguyễn sư phụ đã đến rồi lại đi, còn người đàn ông này vẫn đứng trước mắt mình. A Lương vẫn cười híp mắt, thanh đao trúc màu xanh lá đeo nghiêng bên hông. Ông ta mỉm cười nhìn thiếu niên vóc dáng không cao, áo quần đơn bạc, giày cỏ chắc bền, đương nhiên còn có cây trâm ngọc bích vẽ rồng điểm mắt kia. Nếu như ông ta không nhớ sai, trên cây trâm này có khắc tám chữ nhỏ xinh xắn. Môi của Trần Bình An tái nhợt, run giọng hỏi: - Ông có thể bỏ qua cho bọn họ không? A Lương không nói chuyện. Trước khi lên đường Trần Bình An đã thắp đèn thức thâu đêm, cố gắng tưởng tượng ra tất cả hoàn cảnh khó khăn. Hắn cũng đã nghĩ tới, lần này hộ tống Lý Bảo Bình đến thư viện Sơn Nhai nhập học, trên đường nhất định sẽ gặp nhiều trắc trở lớn nhỏ. Bởi vì chỉ riêng kẻ thù của hắn, ngoài mặt đã có ba phương là núi Vân Hà, thành Lão Long và núi Chính Dương, tẩt cả đều là thần tiên trên núi, đều có mối thù sinh tử với hắn. Cho nên hắn rất lo lắng mình sẽ liên lụy đến con đường học tập của tiểu cô nương mặc áo bông đỏ. Lúc trước hắn đã kể với Lý Bảo Bình, khi còn bé mình lên núi gập ghềnh khó khăn như thế nào. Cũng không phải thiếu niên muốn kể khổ, muốn ra vẻ uy phong của tiểu sư thúc, mà là hắn muốn nói cho tiểu cô nương biết một chuyện, bọn họ đi tới thư viện Sơn Nhai đã dời đến Đại Tùy, lộ trình chắc chắn còn xa hơn năm xưa hắn lên núi hái thuốc. Nếu một ngày nào đó hắn không còn ở đây, không có cách nào đi theo bên cạnh cô, mà Lý Bảo Bình muốn đến nơi đó đọc sách nhưng lại không có lòng tin vào bản thân, vậy thì hắn hi vọng cô có thể đi thêm vài bước, nói không chừng sẽ đi được đến nơi giống như hắn năm xưa. Nhưng khi những lời này vừa đến bên miệng, Trần Bình An đột nhiên cảm thấy hai người vừa cất bước đi xa, nói như vậy đúng là quá xui xẻo, không may mắn. Cho nên hắn chỉ nói một nửa, nửa còn lại nuốt vào trong bụng, đổi thành hi vọng cô có thể trở thành lão sư nhỏ, nữ tiên sinh đầu tiên. Đó là cầu xin may mắn, cũng là kỳ vọng của hắn với tiểu cô nương. A Lương cười nói: - Lui một vạn bước mà nói, cây trâm kia là đồ trang sức bình thường của văn nhân, cũng không thuộc về ngươi. Lui một trăm bước mà nói, ta không tin một cây trâm mà Tề Tĩnh Xuân cẩn thận giữ gìn nhiều năm như vậy, lại không hề ẩn giấu huyền cơ. Chẳng hạn như nó thật ra là một động tiên nhỏ không ai biết, hoặc là một vùng đất phong thủy tốt có tư chất trở thành đất lành. - Nếu chỉ lùi một bước mà nói, vậy thì càng lợi hại, nó có thể là tín vật truyền thừa của một nhánh văn mạch. Giống như tín vật chưởng giáo của ba nhánh chính Đạo giáo, đó là một miếng bùa đào, một cái áo lông và một chiếc mũ đạo. Nếu cây trâm này thật sự là tín vật mà thầy giáo của Tề Tĩnh Xuân để lại, Trần Bình An, ngươi cảm thấy cài lên đầu mình thích hợp sao? Trần Bình An hỏi một đằng trả lời một nẻo: - A Lương, ông có thể bỏ qua cho bọn Lý Bảo Bình, Lý Hòe không? A Lương cười hỏi: - Ngươi làm sao xác định ta đáp ứng rồi sẽ không nuốt lời? Mũi chân Trần Bình An khẽ nhúc nhích. A Lương khoanh hai tay trước ngực, cười nói: - Thiếu hiệp đừng xung động, không phải chúng ta đang nói đạo lý sao, đợi đến khi đạo lý nói không thông thì ra tay cũng không muộn. Trần Bình An im lặng không nói gì, sắc mặt nhợt nhạt. A Lương quan sát thiếu niên một phen: - Đúng là có điểm giống. Ông ta thu lại vẻ đùa cợt, đưa tay ra: - Đưa cây trâm đây, ta sẽ không giết bọn chúng. Ngón tay Trần Bình An run rẩy. A Lương chậm rãi nói: - Đây là di vật do thầy giáo của Tề Tĩnh Xuân để lại, cũng xem như là di vật của Tề Tĩnh Xuân. Trần Bình An đưa tay lên đầu. A Lương cười nói: - Ngươi tự bẻ gãy cây trâm, ta sẽ không giết ngươi. Ta không bao giờ lừa người khác. Trần Bình An đột nhiên ngừng tay, hít thở sâu một hơi, một chân lui về phía sau giống như thủ thế. A Lương hỏi: - Có phải ngươi cảm thấy nếu như mình chết rồi, ta cũng sẽ bỏ qua cho bọn Lý Bảo Bình, vì vậy cho dù chết cũng muốn thử xem có thể dựa vào bản lĩnh bảo vệ cây trâm này hay không? Trần Bình An không nói lời nào, hai chân đạp mạnh xuống đất, xông tới trước người A Lương, đánh ra một quyền. Sau thoáng chốc, hắn đột nhiên phát hiện trước mắt đã không còn bóng dáng của A Lương nữa. Thân thể Trần Bình An cứng đờ, chậm rãi xoay người, quả nhiên người đàn ông đội nón kia đang đứng ở đó, chỉ là trong tay có thêm một cây trâm. A Lương thở dài, giống như không hứng thú lắm với cây trâm kia, vươn tay đưa cho thiếu niên: - Cầm về. Trần Bình An cẩn thận đi tới trước mấy bước, nhận lấy cây trâm ngọc bích kia. Trong nháy mắt thiếu niên bỗng cảm thấy đỉnh đầu trầm xuống, hóa ra là người đàn ông đội nón nhẹ nhàng dùng một tay ấn vào đầu hắn. Hai người đứng kề vai nhưng hướng nhìn lại trái ngược nhau. Người đàn ông dáng vẻ vẫn luôn không nghiêm túc thở dài: - Trần Bình An, sau này đừng làm chuyện ngu ngốc nữa. Trên đời có vật chết nào quan trọng hơn tính mạng con người? Nhất định phải sống tiếp, cho dù không thể sống tốt thì vẫn phải sống, trên đời không có đạo lý nào lớn hơn chuyện này. Người đàn ông đội nón xoa đầu Trần Bình An, ngẩng mặt nhìn màn trời u ám, cười nói: - Ngươi nên biết, bất kể cây trâm này đáng giá bao nhiêu, ý nghĩa lớn đến đâu, Tề Tĩnh Xuân đã bằng lòng giao cho ngươi thì chắc chắn rất tin tưởng ngươi. Cho nên đến lúc ngươi phải đưa ra lựa chọn sống chết, nhất định phải chọn sống, không được chọn chết. Oanh oanh liệt liệt mà chết, khảng khái hùng hồn đối diện với cái chết, phong lưu thoải mái đi chết, tất cả vẫn là chết. Ông ta thu tay lại: - Tề Tĩnh Xuân rất thất vọng với thế giới này, đó là chuyện của hắn, còn ngươi chính là ngươi, đừng học theo hắn. Ngươi còn chưa thật sự nhìn thấy cái tốt và không tốt của thế giới này. “Đời người không trăm tuổi, lại thường lo ngàn năm”, đó là chuyện của đám người đọc sách. A Lương ta không phải người đọc sách, Trần Bình An ngươi tạm thời cũng không phải, cho nên... Người đàn ông kia cuối cùng không nói ra nội dung sau chữ “cho nên”, chỉ nhẹ giọng nói: - Trần Bình An, tin tưởng ánh mắt của ta, tương lai ngươi có thể đi được rất xa, thậm chí có thể xa hơn cả Tề Tĩnh Xuân. Thiếu niên nhỏ giọng hỏi: - Vì sao? Lòng bàn tay người đàn ông kia khẽ vuốt chuôi đao trúc, cười nói: - Bởi vì ta là A Lương. Cuối cùng bọn họ im lặng xuống núi. Trần Bình An hỏi: - Hai người bên kia sườn núi thì sao? A Lương ngẫm nghĩ: - Người chết? Trần Bình An muốn nói lại thôi, suy nghĩ một lúc, quyết định không truy xét căn nguyên chuyện này nữa, đổi đề tài hỏi: - Tại sao ông không lấy cây trâm? Khóe miệng A Lương co giật, than thở nói: - Sau khi cây trâm tới tay, mới biết còn tệ hơn so với tưởng tượng xấu nhất của ta là lui một vạn bước, quả là lui đến mấy vạn bước. Nó thật sự chỉ là một cây trâm tồi tàn, vậy ta cần nó làm gì? Thiếu niên không nói nên lời. A Lương lắc đầu nói: - Người đọc sách chân chính đều nghèo, sau này ngươi sẽ hiểu được. Thực ra ta sớm nên nghĩ đến, dựa theo tính tình của lão già ở Đạo Đức Lâm và Tề Tĩnh Xuân kia, để lại một cây trâm bình thường như vậy mới đúng. Ông ta đột nhiên quay đầu cười nói: - Biết không, ngươi đã lấy đi một thứ mà ta tự cho là đồ trong túi. Ngươi có biết vì chuyện này mà ta đã đi bao nhiêu chặng đường oan uổng hay không? Nón rộng đầy nước mưa, thiếu niên đầy ngơ ngác. A Lương bực bội nói: - Ta thậm chí đã khắc một chữ xuống một nơi, nhưng khi ta tung tăng chạy tới kết quả lại thê lương như vậy, cho nên ngươi phải cảm ơn ta không giết ngươi. Ông ta lại thản nhiên nói: - Nếu sau này ngươi không có bản lĩnh khắc hai ba chữ xuống đó, xem ta có chém ngươi không. Trần Bình An bất đắc dĩ nói: - A Lương, ông có thể nói mấy lời mà tôi nghe hiểu được không? - Có thể. A Lương cười ha hả nói: - Ta tên là A Lương, lương trong lương thiện. Trần Bình An giúp ông ta nói câu tiếp theo: - Ta là một kiếm khách. Tại khoảnh khắc này, khóe miệng A Lương nhếch lên, vỗ vào vai thiếu niên: - Cứ quyết định như vậy đi! Trần Bình An càng nghi hoặc: - Hả? A Lương đã chuyển chủ đề: - Đưa người ngàn dặm cuối cùng vẫn phải từ biệt, ta sẽ đưa các ngươi đến biên cảnh Đại Ly rồi rời đi. Tin rằng đến lúc đó, đám trẻ các ngươi đã có thể thoải mái đến phương xa nhập học, tạm thời sẽ không có những chuyện bẩn thỉu xấu xa nữa. Cho nên sau này ngươi phải dựa vào chính mình, có thể dẫn bọn chúng đến thư viện Sơn Nhai Đại Tùy hay không, sau đó có thể sống sót trở lại huyện Long Tuyền Đại Ly hay không, phải xem bản lĩnh của chính ngươi. Trần Bình An đột nhiên nói: - Cảm ơn. Từ lần đầu gặp mặt cho đến bây giờ, thiếu niên mới hoàn toàn tín nhiệm người đàn ông tự xưng là A Lương này. A Lương lắc đầu nói: - Không sao, ta chỉ đang đền bù món nợ của chính mình, không liên quan gì đến ngươi. Rất nhiều năm trước từng có một vị thiếu niên trí thức họ Tề, sau khi đọc sách đến nhàm chán, nói rằng muốn cùng ông ta xông pha giang hồ. Lần đó kiếm khách tên là A Lương không gật đầu đáp ứng. Ông ta cảm thấy nếu như lúc đó mình kiên nhẫn hơn một chút, thiếu niên kia cũng sẽ không đi đến bước đường như hôm nay. Cuối cùng A Lương nói: - Trần Bình An, ngươi có biết không? Thiếu niên nói: - Cái gì? A Lương nói sâu xa: - Sau này đứng trước cao thủ tuyệt thế như ta, phải có sự tôn trọng từ đáy lòng. Thiếu niên tò mò hỏi: - Ông đánh thắng được Chu Hà không? A Lương hơi nhức đầu, cảm thấy tên này còn khiến người ta chán ghét hơn Tề Tĩnh Xuân năm xưa.