Mặc dù Trần Bình An vẫn hoài nghi A Lương, nhưng không thể phủ nhận A Lương là một người rất thú vị.
Ông ta có một con lừa trước giờ không hề cưỡi. Ông ta tranh cãi với thằng nhóc tinh nghịch Lý Hòe rất hăng say. Ông ta một lòng một dạ nghĩ cách lừa gạt Lâm Thủ Nhất uống rượu, nói rằng đồ tốt trên đời chỉ có hai thứ là rượu mạnh và mỹ nhân.
Ông ta lượn vòng chung quanh lúc Trần Bình An tập đi thế, nói rằng bộ quyền pháp này một khi đại thành nhất định rất bá đạo, đánh lung tung vào người khác. Chỉ tiếc hành tẩu giang hồ coi trọng đánh người không đánh mặt, bởi vì sẽ tổn thương hòa khí, bại hoại nhân phẩm, tốt nhất phải giống như ông ta lấy đức phục người, vẻ ngoài thắng địch.
Ông ta còn khoe khoang với Chu Hà rằng kiếm thuật của mình vô song, một khi cầm kiếm sẽ rất lợi hại, ngay cả chính mình cũng cảm thấy sợ chứ đừng nói tới đối thủ. Chu Hà ở bên cạnh cười ha hả gật đầu khen phải, nhưng thiếu nữ Chu Lộc thì nhất quyết không tin chuyện này, muốn A Lương dùng thanh đao trúc kia biểu diễn một lần. Cũng không cần ông ta thi triển kiếm pháp dời núi lấp biển, chỉ cần chém đứt một cái cây lớn chừng miệng chén thì xem như cô thua.
A Lương lại nói hôm nay không thích hợp thi triển kiếm thuật, mặc dù ông ta đã sớm đạt tới cảnh giới địa tiên vạn vật đều có thể làm kiếm, nhưng xuất kiếm nhất định phải xem tâm tình, cao thủ không quái gở một chút thì còn là cao thủ sao. Cho nên chỉ vào những ngày gió lớn, tuyết lớn, mưa lớn gì đó mới có hứng thú, chẳng hạn như trong cơn mưa lớn, ông ta xuất kiếm có thể nhanh đến mức giọt nước không dính vào người.
Chu Lộc bỏ lại một câu “ta khinh” rồi xoay người chạy đi. A Lương cũng không giận, chỉ cười híp mắt nói với Chu Hà:
- Tiểu Chu à, khuê nữ này của ông tính tình không tốt lắm. Đương nhiên nếu sau này không ai thèm lấy thì cũng không cần lo lắng, A Lương ta có thể chịu thiệt thòi gọi ông một tiếng nhạc phụ đại nhân.
Sau lần đó Chu Hà không đến bên cạnh A Lương hỏi han làm quen nữa, khiến A Lương đành phải buồn bã uống rượu một mình, cảm thấy hơi mất mát.
Không khéo là qua mấy ngày, khi bọn họ gần tới sông Thiết Phù, trời đột nhiên rơi xuống một cơn mưa nhỏ, mặc dù không lớn nhưng dù sao cũng là trời mưa.
Chu Lộc lập tức chặn A Lương đang dắt con lừa vùi đầu đi đường. A Lương vẻ mặt ngỡ ngàng, hỏi thiếu nữ:
- Cô nương làm gì thế? À à, cô nhắc đến chuyện trời mưa thì luyện kiếm cho cô xem à. Ha ha, ta nhớ được, nhớ được. Tiểu cô nương, cô đừng nhìn ta với ánh mắt như nhìn kẻ lường gạt được không?
- Cô còn quá trẻ, không biết được cao nhân ngoài trần thế có rất nhiều quy củ. Có biết mưa nhỏ quá không, cho dù ta chỉ dùng một cây cỏ dại làm kiếm cũng sẽ cảm thấy có lỗi với nó. À không đúng, là có lỗi với kiếm thuật thượng thừa của ta. Cho nên chờ ngày nào mưa lớn ta sẽ ra tay, bảo đảm sẽ chém đứt cả con sông Thiết Phù kia. Đến lúc đó dù cô có khóc lóc xin ta nhận làm đồ đệ, ta cũng chưa chắc đã gật đầu.
Chu Hà không nói gì, chỉ kéo khuê nữ của mình rời đi.
Mưa nhỏ lất phất cũng không làm chậm trễ việc lên đường. A Lương đưa tay nhấc nón, lắc đầu thở dài, dắt con lừa trắng đi đầu, tại khoảnh khắc đó bóng lưng có phần tịch mịch.
Càng không khéo là lại qua hai ngày, ông trời giống như có mắt lại rơi xuống một cơn mưa lớn.
Kết quả A Lương hét lớn một câu:
- Nhìn cái gì mà nhìn, trên mặt ông đây có hoa à? Còn không đi tránh mưa? Bảo Bình nhà ta bị bệnh thì phải làm sao? Xem ta xuất kiếm lúc nào chẳng được, các ngươi không có một chút từ bi thương xót nào sao. Không thấy Bảo Bình của chúng ta sắp chết cóng rồi à?
Cuối cùng khi bọn họ cùng nhau ngồi dưới đại thụ chọc trời tránh mưa, mọi người đều nhìn chằm chằm vào A Lương.
Lý Hòe giả vờ cười, bắt chước giọng điệu của mẹ mình, thành khẩn nói:
- A Lương à, cũng may hôm nay trời mưa không có sét đánh, nếu không thì sẽ đánh vào kiếm tiên ông đầu tiên.
Chu Lộc chỉ liên tục cười nhạt.
Ngay cả Lâm Thủ Nhất tính tình lãnh đạm cũng không nhịn được trợn trắng mắt.
Hôm nay Chu Hà đã hoàn toàn không để ý tới lão đại miếu Phong Tuyết vô dụng này nữa, chỉ thản nhiên nhai lương khô. Trên đường đi tới nhiều lần thăm dò tế nhị, Chu Hà cảm thấy A Lương quái gở này cho dù đúng là tu sĩ nhà tổ Binh gia, nhưng chắc chắn không phải là cao thủ địa tiên dùng kiếm gì cả. Nếu như là thật, đừng nói để A Lương gọi mình là cha vợ, dù mình gọi hắn là cha vợ cũng không có vấn đề gì.
Trên đường đi tới, Lý Bảo Bình ít nói hơn nhiều so với lúc vừa rời khỏi tiệm rèn, chỉ yên lặng đi theo bên cạnh tiểu sư thúc Trần Bình An, cái gùi nhỏ cũng không muốn để Chu Hà, Chu Lộc mang giúp.
Trần Bình An thì luyện tập quyền thế thủ ấn, người khác cũng không cảm thấy lạ lùng với chuyện này nữa.
A Lương bị bọn Lý Hòe nhìn chằm chằm đến mức cảm thấy không tự nhiên, bèn xoay mông về phía bọn họ, lấy bầu rượu màu bạc bên hông xuống uống từng hớp.
Mưa to dần ngừng, A Lương đột nhiên đứng dậy, nói rằng muốn đi ra ngoài tìm một nhánh cây thuận tay, để bọn họ kiến thức kiếm thuật thượng thừa. Có điều lúc mọi người đưa mắt nhìn nhau, ổng ta lại nói nếu không tìm được thì cũng chẳng có cách nào, kiếm tiên tìm vật thuận tay là chuyện không dễ dàng, giống như phàm phu tục tử tìm vợ vậy.
Mọi người nhìn người đàn ông đội nón hơi nghiêng, không ai muốn mở miệng nói chuyện.
A Lương một mình đi lên sườn núi, trời mưa đất trơn thiếu chút nữa đã lảo đảo té ngã, vội vàng làm bộ thi triển mấy thế quyền, giống như muốn làm nóng tay trước khi xuất kiếm.
Kết quả bóng dáng của ông ta vừa biến mất khỏi tầm mắt, cơn mưa đột nhiên lớn hơn không hề báo trước, khiến người ta không kịp trở tay.
Trần Bình An mở mắt ra, nhìn thấy con lừa dưới gốc cây cách đó không xa, ngẫm nghĩ rồi đứng dậy nói:
- Tôi đi tìm A Lương.
Chu Hà cũng đứng dậy theo:
- Ta đi với ngươi, thời tiết này rất dễ xảy ra chuyện.
Trần Bình An lắc đầu nói:
- Không cần, lúc tôi đốt than hái thuốc trong núi đã nhiều lần gặp phải thời tiết như vậy, không cần lo lắng. Hơn nữa nơi này cũng cần Chu bá bá ngài trông nom, tôi mới có thể yên tâm.
Chu Hà suy nghĩ chốc lát, gật đầu:
- Trần Bình An, vậy ngươi hãy cẩn thận.
Trần Bình An xoa xoa đầu Lý Bảo Bình, nhẹ giọng nói:
- Anh đi một lát sẽ trở lại.
---------
Quan phụ mẫu Ngô Diên chẳng những phải tự mình trông coi việc xây dựng dinh quan ở phía đông trấn nhỏ, còn phải thương nghị vị trí được chọn của lầu Văn Xương và miếu Võ Thánh, từ sáng đến tối bận tới mức chân không lúc nào yên.
Trong bốn họ mười tộc đã có sáu nhà chuyển ra khỏi trấn nhỏ, chỉ còn lại tám nhà. Hữu thị lang Lễ bộ Đổng Hồ dựa vào chuyện dập chữ ở miếu thờ, danh tiếng đã lấn áp quan bản địa Ngô Diên. Hôm nay đám lão làng địa phương ở đường Phúc Lộc và ngõ Đào Diệp đều cười cợt nhìn Ngô Diên, nhưng hắn vẫn phải đến thăm viếng từng nhà từng hộ, mệt đến mức môi khô nứt nẻ, cổ họng và mắt đều sắp bốc khói.
Hắn vừa về tới dinh quan giám sát liền ngả xuống ghế dựa, kéo kéo cổ áo, ánh mắt đờ đẫn nhìn chằm chằm vào xà nhà chạm hoa, sắc mặt lúc sáng lúc tối.
Bên cạnh là một vị văn bí thư lang xuất thân thế gia, hôm nay hắn cũng theo Ngô Diên thăm viếng các đại gia chủ. Dù không đến mức bị sập cửa vào mặt, nhưng cũng vấp phải một đống đinh mềm, đùn đẩy trách nhiệm lẫn nhau.
Người này thì nói có thể xây dựng lầu Văn Xương ở núi sứ cũ hay không phải đi hỏi Lưu lão gia, người kia thì nói mộ thần tiên là Ngụy gia chiếm diện tích nhiều nhất, chỉ khi Ngụy lão gia gật đầu mới có thể ngồi xuống nói chuyện. Sau đó Lưu gia và Ngụy gia lại nói đây là chuyện lớn liên quan đến cơ nghiệp tổ tông, nhất định phải tụ tập mọi người bàn bạc cẩn thận, nếu không sẽ bị hàng xóm láng giềng chỉ trích sau lưng.
Vị bí thư lang này cũng kìm nén một bụng lửa giận, nhưng từ nhỏ đã nghe quen tai, nhìn quen mắt, lại rất quen thuộc phép tắc của quan trường. Hắn biết làm quan không dễ, làm quan phụ mẫu cai quản một phương càng không dễ, cho nên cũng không tỏ thái độ. Hắn chỉ khẽ lắc đầu với mấy vị đồng liêu gần đó nghe tin chạy tới, ra hiệu bọn họ tạm thời không nên thêm dầu vào lửa, để cho Ngô đại nhân yên tĩnh một mình.
Ngô Diên đột nhiên cười nói:
- Yên tâm, ta không sao, bây giờ lại thấy thèm rượu ở kinh thành chúng ta.
Lúc này vị con cháu thế gia kia mới ngồi xuống, tiếc nuối nói:
- Đáng tiếc Lý gia đã dời đến kinh thành, nếu không có thể bảo gia chủ bọn họ là Lý Hồng giúp đỡ làm trung gian. Có một số việc nếu nói riêng được thì sẽ dễ làm hơn rất nhiều. Nhà chúng tôi có quan hệ không tệ với Lý gia ở kinh thành, nếu bên đó lên tiếng, họ Lý ở trấn nhỏ này chắc chắn sẽ phải nể mặt.
Ngô Diên trừng mắt khiển trách:
- Ngươi ngốc à, quan hệ do gia tộc tích lũy được không phải là quan hệ của ngươi, mỗi lần dùng sẽ khiến cho địa vị của ngươi trong gia tộc giảm đi một phần lớn. Loại chuyện này không đơn giản giống như trước đó ngươi xin người khác tấm biển bảng chữ, cho nên ngươi đừng đánh đồng lung tung.
Vị con cháu thế gia kia cười nói:
- Không phải tôi đang lo lắng Ngô đại nhân sẽ tiếp tục cố chấp sao.
Ngô Diên cười nhạo nói:
- Nếu ta là người cố chấp thì đã sớm đánh gãy chân vị cha vợ thống soái, sau đó dẫn theo khuê nữ bảo bối của ông ta cùng nhau bỏ trốn rồi.
Cả phòng đều yên tĩnh.
Vị con cháu thế gia kia nhịn cười, thấp giọng nói:
- Những lời huênh hoang như vậy, Ngô đại nhân khoác lác với chúng tôi một chút là được rồi.
Ngô Diên thoải mái dựa lưng vào ghế, không hề lúng túng vì bị vạch trần chân tướng, cười ha hả nói:
- Đương nhiên là vậy, nếu cha vợ thật sự đại giá quang lâm, lúc này ta đã sớm chạy đến cúi đầu khom lưng bưng trà đưa nước rồi, còn phải hỏi thống soái đại nhân ngài có mệt hay không, nếu có thì để ta bóp vai.
Trong sảnh chính dinh quan rộn lên tiếng cười, ngay cả hai vị võ bí thư lang đeo đao tơ vàng nơi cửa cũng nhìn nhau cười một tiếng.
Tại khoảnh khắc Ngô Diên ngồi thẳng dậy, mọi người trong sảnh chính đều bất giác nín thở tập trung. Ngô Diên nói không nhanh không chậm:
- Họ Lý đã chuyển đi. Họ Lư quyết tâm muốn làm rùa rút đầu, mặc kệ mọi chuyện. Họ Triệu thoái thác rằng lão tổ tông có bệnh, phải đợi thân thể lão tổ tông chuyển biến tốt mới định đoạt được. Họ Tống trong trấn nhỏ là ẩn sâu nhất. Bốn họ lớn ở đường Phúc Lộc này tổng cộng sở hữu mười lò gốm cỡ lớn, hai lò của họ Lý đã chuyển nhượng cho hai nhà Ngụy, Lưu ở ngõ Đào Diệp.
- Hôm nay các ngươi hãy thu gom tất cả tư liệu rải rác ở dinh quan, tập hợp thành một bản đồ quan hệ của bốn họ mười tộc. Ta muốn xem thử cái ao nhỏ này vàng thau lẫn lộn như thế nào. Lùi một bước mà nói, cho dù không thể nắm giữ mấy gia tộc lớn trước đó, chúng ta cũng có thể đi tìm mấy gia tộc đứng sau.
- Ngoại trừ vài nhà xếp cuối trong mười tộc, còn có Mã gia giàu có vẫn luôn tuân thủ tổ huấn, không chịu dời đến đường Phúc Lộc và ngõ Đào Diệp, bọn họ cũng sở hữu hai lò gốm. Bây giờ ta còn kiêm chức quan giám sát làm gốm, như vậy quy mô lớn nhỏ của những lò gốm này còn không phải do ta quyết định sao?
- Ta sẽ lôi kéo nâng đỡ những gia tộc này, đồng thời vung tiền ra, cho dù móc sạch tích góp của dinh quan cũng không đau lòng. Ta cũng không tin các ngươi giữ được núi sứ cũ, còn mảnh đất mộ thần tiên lớn như vậy, một khi ăn chia không đều thì các ngươi có thể giữ được bao lâu?
- Nước cạn thì nhiều rùa, miếu nhỏ gió máy to. Đợi đến khi ao nước thấy đáy, miếu nhỏ sụp đổ, ta xem đám cáo già này sẽ nhận sai tạ lỗi với ta thế nào.
Huyện lệnh đại nhân nói đến khúc cuối vốn phải khí thế bừng bừng mới đúng, nhưng không ngờ lại thở dài một tiếng, trở nên uể oải:
- Cuộc sống này không thể qua được rồi. Từ khi nào lại như vậy? Tiên sinh, say gối mỹ nhân của ngài đâu? Trên dưới dinh quan không phải bà già thì cũng là trẻ con, không có một cô gái tuổi xuân nào. Còn có người giỏi đất thiêng, nữ nhân xinh đẹp ở đâu?
Lúc này thiếu niên thanh tú ấn đường có nốt ruồi bị hai tên tùy tùng đưa tay cản ngoài cửa, hắn mỉm cười nói:
- Ngô đại nhân, nếu không thì ta giúp ngươi viết thư hỏi Viên thống soái ở kinh thành một chút, điều hai tiểu nha hoàn mặt mày khả ái đến đây cho ngươi?
Ngô Diên lập tức đứng lên, sắc mặt lúng túng, không tiện vạch trần thân phận quốc sư của tiên sinh nhà mình, cũng không có mặt mũi và can đảm trách mắng tiên sinh để che giấu tai mắt người khác.
Trong lòng hắn nghi hoặc, không biết vì sao tiên sinh lại đến dinh quan, hơn nữa nhìn dáng vẻ giống như không hề để ý tiết lộ thân phận.
Thôi Sàm lười so đo với những văn võ bí thư lang kia, xoay người bỏ lại một câu:
- Đi theo ta.
Ngô Diên đưa tay ngăn cản mọi người trong nhà, ra hiệu bọn họ không nên làm ầm lên, một mình bước nhanh ra ngưỡng cửa. Khi hai tên võ bí thư lang xuất thân sa trường muốn đi theo bên cạnh, hắn vẫn khoát tay từ chối.
Đi trên con đường đá nhỏ yên lặng không người, Thôi Sàm hỏi:
- Hình đồ Họ Lư đã vào núi hết rồi chứ?
Ngô Diên lắc đầu nói:
- Còn lại sáu trăm hình đồ chưa đến miệng núi Thần Quân cuối phía bắc. Nhóm người này cũng có thân phận tôn quý nhất, phần nhiều là thế gia có công trạng với vương triều họ Lư, tuổi tác cũng không lớn, khoảng từ mười bốn mười lăm đến hai mươi tuổi.
Ngô Diên nghi hoặc hỏi:
- Không phải trước đó tiên sinh đã sắp xếp như vậy sao?
Thôi Sàm bực bội nói:
- Trời có gió mây bất ngờ, tiên sinh của ngươi bây giờ xem như là rồng bơi nước cạn rồi, cho nên phải xác nhận lại với ngươi một chút. Bây giờ ngươi đừng quan tâm gì cả, hãy ra roi thúc ngựa chạy tới lối vào núi Thần Quân, tìm một thiếu niên hình đồ tên là Hạ Dư Lộc, sắp xếp cho hắn đến kinh thành.
Ngô Diên cẩn thận hỏi:
- Lần này là tâm phúc của Tống Trường Kính hộ tống bọn họ đến huyện Long Tuyền, nếu tôi đến cửa đòi người như vậy, đám kiêu binh không nhận thân nhân kia sẽ ngoan ngoãn chịu thả người sao?
Thôi Sàm phất tay, không kiên nhẫn nói:
- Ta tự có an bài ở bên đó, ngươi chỉ cần lộ diện là được.
Ngô Diên lo lắng hỏi:
- Tiên sinh, ngài ở bên này thì sao?
Thôi Sàm hừ lạnh nói:
- Không chết được!
Ngô Diên không do dự nữa, lập tức gọi hai tên võ bí thư lang kia cùng nhau cưỡi ngựa lên đường.
Tiên sinh nói một tiếng, học trò chạy gãy chân.
Đợi đến khi Ngô Diên rời đi, Thôi Sàm một mình đi trên đường nhỏ dinh quan, sắc mặt âm trầm:
- Một nước sơ suất mất cả bàn... vẫn chưa hoàn toàn thua, mất cả bàn là sự thật nhưng cũng không sao, chỉ cần còn một chút phần thắng là được. Phải chịu đựng, xem như là tu tâm dưỡng tính. Chẳng qua là đổi một bàn cờ khác mà thôi.
- Không phải ta đã chịu đựng tiên sinh, sau đó lại chịu đựng Tề Tĩnh Xuân ngươi sao?
- Ồ? Nói thế nào lại cảm thấy mình giống con rùa rồi?
Cuối cùng Thôi Sàm thở dài:
- Vận may của cô ta đúng là luôn rất tốt, không sớm không muộn lại đến ngay vào lúc này. Ta chỉ có thể cố gắng vét lại mấy quân cờ trong ván cờ tàn này, được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu, tránh để cô ta lấy đi toàn bộ. Đúng là tức chết!
Sau đó có tạp dịch ở dinh quan đi ngang qua xa xa, nghe được một thiếu niên tướng mạo thanh tú lớn tiếng nói:
- Ta không tức giận, không đáng... ta không tức giận, không đáng... Con mẹ nó, không đáng cái rắm! Tức chết ông đây!
---------
Tại tiệm rèn, ba chiếc ghế trúc mới tinh đặt dưới mái hiên, xanh tươi ướt át, màu sắc gần gũi.
Thiếu nữ áo xanh đã căm phẫn đứng dậy rời đi, chỉ để lại Nguyễn sư sắc mặt như thường và một phu nhân xinh đẹp nụ cười không đổi.
Cô gái ôm kiếm, ông lão tay áo rộng và người đàn ông cường tráng thì đứng bên khe suối phía xa.
Phu nhân ngồi trên ghế trúc nhỏ, ánh mắt dời khỏi bóng lưng thiếu nữ tóc đuôi ngựa. Vừa rồi bà ta đã sử dụng một biện pháp nhỏ, cố ý chọc giận thiếu nữ khiến nàng rời đi, lúc này mới hỏi thẳng vào vấn đề:
- Nguyễn sư và Tề tiên sinh đã có ước định, cho nên mới có võ nhân Lý gia đi theo bên cạnh Trần Bình An kia?
Nguyễn Cung dứt khoát nói:
- Không có.
Phu nhân lại hỏi:
- Vậy Nguyễn sư là vì ba ngọn núi kia nên mới đồng ý che chở Trần Bình An?
Nguyễn Cung gật đầu:
- Đúng, ta đã đáp ứng hắn, đảm bảo trước khi bọn họ rời khỏi Đại Ly sẽ không xảy ra chuyện gì bất ngờ.
Phu nhân ngẩng đầu nhìn sắc trời âm u sắp mưa to, nói:
- Nguyễn sư, ta sẽ bảo người mua bốn ngọn núi xung quanh núi Thần Tú tặng cho ngài, xem như là quà gặp mặt của Đại Ly, thế nào?
Nguyễn Cung cười nhạt nói:
- Ngươi còn cần tốn tiền mua sao? Mấy túi tiền đồng kim tinh kia chẳng qua là ra tay trái, vào tay phải hoàng đế Đại Ly, cần gì phải làm chuyện thừa?
Phu nhân lắc đầu cười nói:
- Quy củ chính là quy củ. Ta cũng không phải là người thích giữ quy củ, nhưng trước mắt quy củ của Nguyễn sư hoặc là của hoàng đế bệ hạ ở kinh thành đều lớn hơn thân phận của ta, cho nên buộc phải tuân theo. Mặc dù ta không xem là người tốt gì, nhưng trước giờ luôn lượng sức mà làm.
Nguyễn Cung không bày tỏ ý kiến với chuyện này, hỏi:
- Vì sao ngươi cứ khăng khăng muốn giết thiếu niên kia? Hơn nữa còn không tiếc hao phí cái giá lớn như vậy, nhất định phải giết hắn ngay lập tức? Ngay cả đợi đến khi hắn rời khỏi biên cảnh Đại Ly rồi mới ra tay cũng không được?
Giọng điệu của phu nhân không nặng, ánh mắt lại rất kiên định:
- Hắn nhất định phải chết. Hắn chết rồi, cho dù thật sự có cái gọi là nhân quả Phật gia, năm xưa giết chết cha của hắn, cùng với dựa vào hắn trợ giúp Mục nhi nhà ta lấy được nhiều cơ duyên hơn, tất cả sẽ dồn vào ta...
Nguyễn Cung hờ hững nói:
- Là vì ngươi có vài thần thông ngoại đạo không dám lộ ra, có thể chặt đứt nhân quả đúng không?
Phu nhân mỉm cười, không phủ nhận cũng không thừa nhận.
Nguyễn Cung lắc đầu nói:
- Nhưng đây không phải lý do mà ngươi vội vã giết người như vậy.
- Mục nhi nhà ta sắp vào kinh thành Đại Ly, đến lúc đó sẽ có một cơ duyên lớn buông xuống. Vì để tránh rắc rối bất ngờ, ta nhất định phải nhanh chóng nhổ cỏ tận gốc.
Phu nhân thấy vẻ mặt người đàn ông đối diện vẫn lạnh nhạt không hề dao động, đành phải tiết lộ thiên cơ, lựa chọn thành thật với vị thánh nhân Binh gia này, giải thích cặn kẽ:
- Vướng mắc trong lòng Mục nhi, nếu đặt trên người tu sĩ bình thường thì cũng không sao. Đại đạo dài đằng đẵng, cho dù trước khi nó bước vào năm cảnh giới trung không thể tự mình xóa bỏ, Đại Ly cũng có thủ đoạn dùng ngoại lực cưỡng chế loại trừ. Chỉ là sẽ lưu lại tâm ma lớn nhỏ không thể dự đoán, khi bước vào năm cảnh giới cao sẽ trở nên rất nguy hiểm.
- Nhưng hôm nay cơ duyên ở kinh thành kia sẽ không đợi người, không thể có một chút sơ suất nào. Cộng thêm tên phế vật Thôi Sàm kia được xưng là Thôi đại quốc sư trù tính chuẩn xác, cuối cùng lại thất bại, không thể thành công phá hư tâm cảnh thuần khiết của thiếu niên kia. Chẳng có cách nào, không có được kết quả tốt nhất thì ta đành phải lấy kết quả thứ hai, dùng chiếc đầu của Trần Bình An để cưỡng chế xoay chuyển tâm cảnh của Mục nhi.
Đến đây phu nhân lại bất đắc dĩ nói:
- Không phải ta không nghĩ đến chuyện lừa gạt Mục nhi, nói rằng trong cuộc kiểm tra của Thôi Sàm, Trần Bình An đã trở thành một tên tiểu dân quê mùa dung tục. Thậm chí ta còn có thể bố trí tất cả chi tiết không có sơ hở, lần lượt phơi bày cho nó thấy. Nhưng ta không gánh nổi phần nguy hiểm này, hôm nay thiên tư của nó quá tốt, một khi lấy được cơ duyên kia, tương lai nếu biết được chân tướng thì sẽ trở thành tai hoạ ngầm rất lớn, có khả năng đạo tâm tan vỡ ngay lập tức.
Lúc này trời đã mưa to, màn mưa như sắt.
Nguyễn Cung không để ý tới mưa lớn bên ngoài, hỏi:
- Vướng mắc gì mà phiền phức như vậy?
- Lão già họ Diêu chết tiệt kia đã đâm sau lưng ta, nói cho thiếu niên kia biết chân tướng, cha mẹ hắn không phải bởi vì hắn sinh vào mồng năm tháng năm, bị dương khí tổn thương nên không đầu thai làm người được. Thế là thiếu niên đã làm trái lời thề với mẹ kia trợn tròn mắt, giống như nổi điên từ lò gốm chạy về trấn nhỏ.
- Sau đó thiếu niên bi phẫn tuyệt vọng muốn giết người kia... Nguyễn sư, ngài biết hắn đã làm gì không? Hắn không đi tìm Mục nhi, cũng không trở về nhà, lại chờ đợi ở ngoài ngõ Nê Bình. Đợi đến khi Mục nhi một mình ra cửa dạo chơi, hắn mới chặn đường đuổi theo, cuối cùng tại ngõ Nê Bình ấn Mục nhi nhà ta vào tường, thiếu chút nữa đã bóp chết Mục nhi. Đương nhiên cuối cùng hắn không giết người, hơn nữa dù thật sự muốn giết thì người chết cũng sẽ là hắn.
- Đáng hận là đám tử sĩ gián điệp nấp trong bóng tối kia lại khăng khăng tuân theo quy củ của bệ hạ, chỉ cần Mục nhi không chết thì nhất định không được nhúng tay. Phế vật, đều là phế vật tội đáng chết vạn lần.
Phu nhân cố gắng dùng giọng điệu thản nhiên nói ra bí mật này, lần đầu tiên cảm thấy mệt mỏi và bất đắc dĩ:
- Trên thế gian lại có đồ hèn mọn tâm tư quái đản như vậy? Hành động này của hắn lại trở thành nút thắt lớn nhất trong lòng Mục nhi nhà ta, gần như là nút chết. Bao năm qua rất nhiều lần Mục nhi giật mình tỉnh dậy từ trong giấc mộng, bởi vì nó vẫn luôn không nghĩ ra: “Vì sao Trần Bình An ngươi lại không giết ta? Vì sao phải đợi đến lúc Trĩ Khuê không có mặt? Nếu đổi lại là Tống Tập Tân ta, có xé Trần Bình An ngươi ra thành tám mảnh cũng chưa hả giận, phải giết ngay trước mặt người thân cận của ngươi mới đáng”. Suy cho cùng cũng xem như ta đã mua dây buộc mình.
Mưa lớn như đậu nành rơi xuống đất, giống như nước mắt của hai đứa trẻ cùng lứa năm xưa.
Một đứa mềm nhũn ngồi dưới đất, hai tay ôm cổ, sợ đến khóc lớn. Một đứa nghèo khổ chân mang giày cỏ đi ra đầu ngõ ngõ Nê Bình, dùng cánh tay che má.
Giống như một mặt gương, càng sáng ngời không tì vết, càng có thể chiếu rọi ra tì vết của người soi gương.
Sau khi im lặng một lúc lâu, phu nhân dừng suy nghĩ, do dự một thoáng rồi hỏi:
- Bút tích ở cầu mái che kia, Nguyễn sư chắc đã có suy đoán rồi chứ?
Vẻ mặt Nguyễn Cung chán ghét:
- Sớm biết như vậy thì ta sẽ không tới đây.
Phu nhân khẽ nhướng mày, trầm giọng nói:
- Cho nên trước khi Mục nhi rời khỏi trấn nhỏ, nhất định phải qua bên đó thắp nhang. Bởi vì tất cả những thứ nó có được hôm nay, đều là nhờ những cành vàng lá ngọc và hoàng thân quốc thích của hoàng thất Đại Ly lần lượt chết đi! Bốn chữ “gió thổi nước lên” trên tấm biển ở cầu mái che kia, có bao nhiêu nét bút thì chết bấy nhiêu người, những người này đã dùng mạng để đổi lấy thành tựu của nó!
Sắc mặt Nguyễn sư âm trầm, dường như không muốn nói chuyện.
Phu nhân chậm rãi đứng lên, tinh thần hăng hái, cúi đầu nhìn chăm chú vào Nguyễn Cung, giọng nói trầm thấp mê hoặc lòng người, nói một cách chậm rãi:
- Nguyễn sư, nếu cảm thấy bốn ngọn núi vẫn không xứng với lời hứa của ngài với thiếu niên kia, không sao, Nguyễn sư cứ ra giá, chỉ cần ngài chịu mở miệng thì sẽ dễ thương lượng.
- Chẳng hạn như bên phía Đại Ly, sau khi trở về kinh thành ta có thể thuyết phục hoàng đế bệ hạ, tương lai con gái của ngài chứng đạo sẽ được suôn sẻ hơn. Mặc dù không biết đó là chuyện gì, nhưng ta có thể thay bệ hạ đáp ứng Nguyễn sư, triều đình Đại Ly nhất định sẽ dốc sức tương trợ. Ngoài bản thân ta còn quốc sư Thôi Sàm, thậm chí là Tống Trường Kính đều có thể giúp đỡ cho thời cơ chứng đạo của Nguyễn Tú nhà ngài.
Nguyễn Cung hỏi một đằng trả lời một nẻo:
- Chỉ cần ta đồng ý, sẽ xem như thiết lập quan hệ với họ Tống Đại Ly các ngươi, đây cũng là một trong số mưu đồ của ngươi đúng không?
Phu nhân dường như khinh thường nói dối, hoặc là không dám xem một vị thánh nhân là kẻ ngốc:
- Đương nhiên, nếu không vị hoàng đế bệ hạ cần cù tiết kiệm, chăm lo cửa nhà của chúng ta, há sẽ cho phép ta làm bừa? Ông ấy không ghét phụ nữ tham gia vào chính sự, thậm chí đã nói thẳng với ta, không quản được một nữ nhân bên cạnh thì làm thế nào quản được một giang sơn, nếu ta thật sự hại nước hại dân thì cũng là do ông ấy bất tài.
- Nhưng có một số việc ngay từ đầu ông ấy đã nói rất rõ ràng, không cho phép ta tự tiện chủ trương. Vì chuyện này ta đã phải trả giá rất lớn.
- Con người ta có một ưu điểm lớn nhất, đó là nhớ lâu.
Nguyễn Cung cuối cùng không che giấu sự khinh thường của mình, liếc nhìn phu nhân, giọng điệu hờ hững nói:
- Sau này ngươi không nên bước vào phạm vi ngàn dặm của huyện Long Tuyền, chỉ cần bị phát hiện thì đừng trách ta ra tay đánh nữ nhân.
Phu nhân nhìn chằm chằm vào mặt Nguyễn Cung, thở dài một tiếng:
- Bỏ đi, bỏ đi. Chẳng qua là đợi đến khi Trần Bình An rời khỏi biên cảnh Đại Ly mà thôi. Hôm nay đã làm phiền, xin Nguyễn sư đừng trách. Cho dù Nguyễn sư không vừa mắt với loại phu nhân như ta, cũng đừng vì vậy mà có ấn tượng không tốt với bệ hạ của chúng ta.
Lúc bà ta đi xuống bậc thềm, Nguyễn Cung nói:
- Chiếc ghế trúc kia là do Trần Bình An tự làm.
Phu nhân ngẩn người, cố ý xuyên tạc hàm ý thật sự của Nguyễn Cung, cười quyến rũ nói:
- Thế nào, Nguyễn sư muốn nói thiếu niên tên Trần Bình An kia đã gián tiếp sờ mông ta sao?
Phu nhân cười lớn đi thẳng vào màn mưa, mặc cho mưa lớn xối ướt cả người, hình dáng thướt tha, đường cong lộ rõ.
Nguyễn Cung chẳng hề nhìn bà ta, mặt không cảm xúc.
---------
Lại là một cơn mưa lớn.
Trần Bình An lúc này đã là thiếu niên, hắn đi tới đỉnh núi, nhìn thấy phía sau sườn núi có một người đàn ông đội nón chậm rãi đút đao trúc vào vỏ. Người đàn ông kia quay đầu cười rạng rỡ nói:
- Trước khi đến đây ta đã gặp một vị thiếu hiệp thú vị hơn ngươi nhiều, thường nghe hắn đọc một câu thơ rất hay, ngươi không ngại thì nghe thử, “dân quê giận thấy chuyện bất bình, đành nén trong lòng đao chính nghĩa”.
A Lương tự xưng là kiếm khách chậm rãi đi về hướng Trần Bình An, đưa tay chỉ lên đầu thiếu niên:
- Nhưng ta chẳng phải là hiệp khách gì, chỉ cảm thấy câu thơ trên rất thích hợp trong thời tiết này, giết người xong thì lấy ra đọc. Lý do thật sự mà ta tới đây tìm ngươi, một là thuận đường thu thập hồ lô nuôi kiếm, hai là vì cây trâm trên đầu ngươi. Cái sau còn quan trọng hơn cái trước gấp trăm lần.
Đao trúc của người đàn ông kia đã trở vào vỏ. Trên sườn núi phía sau có hai thi thể thần thái an tường, đều là võ phu và tu sĩ hàng đầu của Đại Ly.
Trần Bình An hỏi:
- Ông rốt cuộc là ai?
Người đàn ông kia chậm rãi bước đi, lòng bàn tay ấn lên chuôi đao, dừng lại trước người Trần Bình An, nhấc nón lên mỉm cười nói:
- Ta tên là A Lương, lương trong lương thiện.