Một nam một nữ rẽ vào ngõ Nê Bình. Trong đó nam nhân trẻ tuổi đầu đội mũ cao, hông đeo ngọc bội xanh lá, giống một công tử giàu sang hơn cả con cháu họ Lư giàu nhất trấn nhỏ.
Nữ nhân thì không dễ phân biệt tuổi tác, thoạt nhìn dáng vẻ giống như thiếu nữ, nước da mịn màng, chiếc cằm thon thả, giống như nhũ băng mùa đông treo dưới mái hiên. Nhìn lần nữa thì lại có phong tình của tuổi ba mươi, mắt xếch dáng người yểu điệu, từ đầu đến chân toát ra vẻ lẳng lơ, lúc đi đường vòng eo vặn vẹo, có phong vị mà nữ nhân trấn nhỏ tuyệt đối không có.
Cô gái nhìn ngang liếc dọc đầy hiếu kỳ, thậm chí đưa tay chạm vào vách tường đất vàng, thật sự không nhìn ra manh mối nào, bèn tò mò hỏi:
- Phù Nam Hoa, nơi này thật sự là một trong số đất lành ẩn giấu mà ngươi nói à? Vì sao trong bản đồ phong thủy địa thế mà lão tổ nhà ta đưa ra lúc trước, không hề chú trọng đánh dấu con ngõ này?
Nam nhân trẻ tuổi hỏi một đằng trả lời một nẻo:
- Nếu cô và ta thật sự tìm được niềm vui bất ngờ ở đây, làm thế nào báo đáp ta?
Cô gái nghiêng người, mười ngón tay đan xen đặt ở sau lưng, càng tôn lên cảnh tượng đầy đặn to lớn nơi ngực mình, nửa thật nửa giả dịu dàng cười nói:
- Mặc cho ngài hái, thế nào?
Nam nhân trẻ tuổi không ngờ cô gái lại thẳng thắn như vậy, ngược lại đâm ra lúng túng. Huống hồ đến đây “thăm người thân và bạn bè”, gánh vác hưng suy trăm năm của cả gia tộc, thậm chí là trọng trách ngàn năm thịnh vượng, trong trấn nhỏ “mọi người nhìn chăm chú”, dù hắn có lòng dạ trăng hoa cũng tuyệt đối không dám có quan hệ nhân duyên ngắn ngủi với cô gái trước mặt này.
Cho nên hắn nhanh chóng thay đổi đề tài, dùng ngón tay chỉ vào sâu trong ngõ nhỏ, cười nói:
- Thái tiên tử, bằng hữu là bằng hữu, làm ăn là làm ăn. Ta phải lặp lại một lần nữa, dựa theo ước định trước đó, ngõ Nê Bình này có hai gia đình, một đôi chủ tớ và một cặp mẹ con, ta có thể để cô chọn trước một trong số đó, tiền đặt cược là đặc sản đá Vân Căn của núi Vân Hà các người, hàng năm đưa cho thành Lão Long chúng ta mười viên.
Cô gái gật đầu cười quyến rũ:
- Đương nhiên là được.
Nam nhân trẻ tuổi chậm rãi đi tới trước, tiếp tục nói:
- Tiếp theo một khi cô có được cơ duyên ngoài mong đợi của gia tộc ở đây, vật phẩm kia nhất định phải giao cho tổ sư hai bên cô và ta giám định, đưa ra một cái giá hợp lý, sau đó núi Vân Hà các người lấy ra một nửa đá Vân Căn đồng giá. Thái Kim Giản, cô có dị nghị gì không? Hoặc là lúc này cô đáp ứng, sau khi thu được lợi ích vào túi yên ổn, cô có chắc chắn thuyết phục được mấy vị tổ sư gia của núi Vân Hà các người gật đầu đồng ý ván cược này không?
Cô gái đã đổi sắc mặt thành nghiêm túc đoan trang, hoàn toàn khác với lúc trước, giống như hoa khôi lầu xanh lưu lạc phong trần lắc mình biến hóa, trở thành hoàng hậu nương nương mẫu nghi thiên hạ. Cô gái được gọi là Thái Kim Giản núi Vân Hà này trầm giọng nói như đinh đóng cột:
- Có thể!
Nam nhân trẻ tuổi nheo mắt lại, sắc mặt u ám, dừng bước nhìn thẳng vào cô gái cao không thua mình:
- Phải cảnh cáo trước, hôm nay cô và ta có thể kết minh đôi bên cùng có lợi, cũng không phải do hai người chúng ta vừa gặp đã yêu, tâm đầu ý hợp thế nào. Có điều mấy trăm năm qua, các đời tổ sư trưởng bối của thành Lão Long và núi Vân Hà đã vất vả tích góp được tình minh ước. Ngộ nhỡ chúng ta phá hoại nó, rước lấy cơn giận lôi đình của đám lão già kia, đừng nói là Phù Nam Hoa ta hoặc Thái Kim Giản cô, cho dù là cha mẹ sư phụ của chúng ta cũng không chịu trách nhiệm nổi!
Thái Kim Giản cười nói:
- Cho nên trong thời gian ở trấn nhỏ này, chúng ta nhất định phải đối xử thẳng thắn, hợp tác chân thành với nhau, đúng không?
Phù Nam Hoa đứng trong con ngõ u ám vẫn lộ vẻ anh tuấn phong lưu, cười nói:
- Ngoại trừ điều này...
Phù Nam Hoa quay đầu nhìn, sau khi thu hồi ánh mắt thì thấp giọng nói:
- Chúng ta còn phải coi chừng hai kẻ kia, dù sao bọn họ không phải là người của núi Chính Dương, không được xem là danh môn chính phái tiếng lành đồn xa. Hơn nữa nghe nói hai kẻ đó vốn hành động ngang tàng, không theo quy củ lắm.
Cô gái cao gầy nhíu đôi mắt xếch biết nói chuyện, giọng nói như đang nũng nịu, bảo rằng vì thế nên Thái Kim Giản ta mới chọn trúng Phù đại công tử ngươi.
Phù Nam Hoa nhẹ giọng nói:
- Đi thôi, tuy nơi này có thánh hiền trấn áp cân bằng thế lực các phương, nhưng vẫn nên cẩn thận thì tốt hơn, bị lật thuyền trong mương thì không hay. Tóm lại cô và ta có thể làm cá chép hóa rồng hay không đều tùy thuộc vào lần này.
Đạo tâm của vị nhân tài xuất chúng danh chấn một phương này càng kiên định, trong lòng mặc niệm: “Truy cầu đại đạo, cản đường của ta, tiên phật đều giết!”
Hắn nhìn về sâu trong ngõ nhỏ, trông thấy một thiếu niên gầy gò từ phía xa đối diện đi tới.
Đây là lần thứ hai gặp mặt.
Hai người tiếp tục khoan thai đi tới trước, giống như một đôi tình lữ thần tiên rơi xuống phàm trần.
Cô gái cao gầy cũng nhìn thấy thiếu niên kia, bèn trêu chọc:
- Hai lần chạm mặt ở phía cổng và trong ngõ nhỏ, ngươi nói xem có phải là thiếu niên này hay không?
Cô chỉ nói nửa chừng, nhưng Phù Nam Hoa đương nhiên hiểu được hàm ý của cô, dở khóc dở cười nói:
- Thái đại tiên tử của tôi ơi, trấn nhỏ có sáu trăm hộ gia đình, cộng thêm nô tỳ tạp dịch mà mười họ lớn nuôi dưỡng thì đến gần năm ngàn người, dù có rồng nấp hổ nằm thì cũng vậy thôi. Huống hồ qua nhiều năm như vậy, những hạt giống tốt có căn cốt, có phúc vận, có ngọn nguồn từ lâu đã được ngầm phân chia gần hết rồi. Lần này sở dĩ chúng ta có thể “nhặt được món hời”, chẳng qua là những nhân vật đại thần thông tâm tư khó lường kia cố ý bỏ sót mà thôi.
Cô gái cũng cười giống như tự giễu, cảm thấy xấu hổ vì ý nghĩ ngây thơ của mình.
Phù Nam Hoa do dự một lúc nhưng vẫn nói:
- Ta không biết tổ sư của cô truyền thụ thiên cơ như thế nào, nhưng cha ta đã đã nói với ta, sau khi đi vào nơi này nếu có người khiến ta cảm thấy rùng mình, nhất định phải chủ động tránh lui, tôn kính nhưng không thể gần gũi, quyết không được tùy tiện ngang ngược gây hắn. Dù sao nơi này rồng nấp hổ nằm, sâu không lường được.
- Người khiến ta sinh ra ác cảm thì quá nửa là đối thủ lần này tới trấn nhỏ tìm bảo vật. Còn người khiến ta cảm thấy thân cận có thể là người có phục lộc dồi dào ở khu vực này, hơn nữa có hi vọng chuyển thành cơ duyên của chính mình. Đến lúc đó chỉ cần đừng tùy tiện giết người, không nên phá hỏng mấy quy tắc lâu đời bền vững, ngoài ra thì mua bán lừa gạt hay cậy quyền cướp của đều phải xem...
Khóe miệng Thái Kim Giản nhếch lên:
- Phải xem tâm tình của chúng ta rồi.
Cô đột nhiên nhíu mày:
- Phù công tử, vì sao ngươi không để ta dẫn theo con cháu họ Triệu đã quen thuộc với bản địa, tuy rằng trước khi đi ta cũng đã học được một ít tiếng địa phương ở đây...
Phù Nam Hoa ngắt lời cô gái, lắc đầu nói:
- Những họ lớn kia vẫn luôn có con đường bí mật liên lạc với bên ngoài, có thể chuyển một ít tin tức vô thưởng vô phạt ngay dưới con mắt thánh nhân, cũng không bị xem là vượt quá giới hạn, tích lũy nhiều đời nội tình vững chắc. So với chỗ dựa thật sự của những dòng họ này, thành Lão Long và núi Vân Hà chúng ta vẫn kém hơn một bậc. Hơn nữa mượn sức người ngoài dù sao cũng không tốt, có thể gây trở ngại làm hỏng việc lớn. Lát nữa nếu như cô không muốn nói chuyện cứ để ta nói thay là được.
Cô cười nói:
- Không sao, nói vài lời không suôn sẻ mà thôi, ta còn không đến mức kém như vậy.
Phù Nam Hoa cười trừ, Thái Kim Giản cũng không nói thêm gì nữa.
Suy cho cùng bằng hữu kết minh giữa đường cũng không sánh được với người nhà.
Huống hồ trong mắt một số người dã tâm bừng bừng lập chí chứng đạo thì cha con ông cháu, anh em vợ chồng có tính là gì?
Phù Nam Hoa tươi cười điềm đạm, ung dung nho nhã giống như con nhà thế gia hào phiệt hàng đầu nhân gian.
Sở dĩ hắn tiết lộ thiên cơ nói “tâm pháp” bí truyền của cha mình cho Thái Kim Giản nghe, lý do thực ra rất đơn giản.
So với hai người đồng hành khác lúc trước là nam tử trung niên hiền lành và thiếu nữ áo đen lạnh lùng, khi Phù Nam Hoa đặt bước đầu tiên vào cổng rào trấn nhỏ, đã sinh ra sát ý với cô gái đồng minh bên cạnh là Thái Kim Giản của núi Vân Hà!
Phù Nam Hoa bất giác đưa tay cầm ngọc bội xanh lá bên hông.
Rồng già làm mưa, vô cùng khéo léo.
Quân tử vô cớ, ngọc không rời thân.
Thái Kim Giản nhắm mắt lại ngẫm nghĩ, một lát sau mở mắt nói:
- Tống Tập Tân, Cố Xán... ta chọn Cố Xán là được rồi.
Phù Nam Hoa hơi nhướng mày:
- Được, một lời đã định!
Trong tầm mắt của hai người, thiếu niên kia quẹo trái nhảy phải đi đến một nơi trong ngõ nhỏ, muốn mở khóa đẩy cửa bước vào.
Phù Nam Hoa dẫn theo Thái Kim Giản bước nhanh tới trước, cười nói:
- Trùng hợp thật, chúng ta lại gặp mặt rồi.
Thiếu niên mộc mạc chính là Trần Bình An từ nhà Cố Xán đi ra, nghe được giọng nói bèn xoay người, gật đầu hỏi:
- Có chuyện gì sao?
Phù Nam Hoa dùng tiếng địa phương của trấn nhỏ nói một cách thành thạo lưu loát:
- Nơi này gọi là ngõ Nê Bình đúng không, muốn hỏi ngươi xem ở đây phải chăng có một người tên là Tống Tập Tân, còn có một đứa bé tên là Cố Xán. Ta là người kinh thành, nhà chúng ta và phụ thân của Tống Tập Tân mấy đời quen biết, còn vị tỷ tỷ bên cạnh ta đây họ Thái, là người nhà mẹ của Cố Xán. Cho nên hai chúng ta kết bạn cùng đi, vừa khéo nơi cần đến đều nằm trong một con ngõ. Ngươi nói xem có trùng hợp không, cảm giác giống như cái gì cũng ăn khớp vậy, thật là đúng lúc.
Phù Nam Hoa ung dung tươi cười, dù là đối diện với thiếu niên giày cỏ thuộc tầng lớp bình dân dưới chót, một kẻ có vóc người cao gầy như hắn vẫn hơi khom lưng, giữ nguyên tư thế này nói chuyện với thiếu niên. Không hề ra vẻ khiến người ta cảm thấy có dụng ý bất lương, càng làm người ta cảm thấy ôn lương cung kiệm nhượng (ôn hòa, lương thiện, cung kính, tiết kiệm, khiêm nhường), là một quân tử khiêm tốn.
Thiếu niên ngước đầu ừ một tiếng, cười xấu hổ nhẹ giọng nói:
- Rất trùng hợp.
Phù Nam Hoa càng tươi cười, hiền hòa nói:
- Vậy hai nhà này ở đâu?
Không ngờ thiếu niên lại lắc đầu nói:
- Trước đây không lâu ta vẫn là học đồ ở một lò gốm, ở bên ngoài trấn nhỏ rất nhiều năm, vừa mới chuyển đến đây còn chưa quen thuộc hàng xóm láng giềng. Ngươi có cần hỏi thăm người khác không?
Phù Nam Hoa cười cười không vội trả lời, giống như đang tìm từ thích hợp.
Cô gái cao gầy cười nói:
- Tiểu đệ đệ, nói dối không tốt đâu, ngươi cảm thấy chúng ta giống kẻ xấu sao? Lại nói giữa ban ngày ban mặt chúng ta có thể làm chuyện xấu gì chứ?
Trần Bình An chớp chớp mắt:
- Nhưng ta thật sự không biết.
Thái Kim Giản khôi phục ngôn ngữ bình thường hỏi Phù Nam Hoa:
- Có phải thằng nhỏ này muốn thù lao không?
Sắc mặt Phù Nam Hoa vẫn như thường:
- Không giống.
Trên mặt cô gái cao gầy lộ ra vẻ bực bội che giấu rất kỹ:
- Nếu không được thì chúng ta đến từng nhà hỏi, vẫn có thể tìm ra người.
Phù Nam Hoa khoát tay với cô, kiên nhẫn từng bước dẫn dụ thiếu niên:
- Giúp chúng ta một chút, ta sẽ đưa cho ngươi một thứ, thế nào?
Thiếu niên gãi gãi đầu, thân hình gầy yếu nhưng ánh mắt lại trong vắt.
Phù Nam Hoa đột nhiên đứng thẳng người.
Kết quả hắn nhìn thấy một thiếu niên đầy vẻ trí thức ngồi xổm trên đầu tường cách đó không xa, đang quan sát bọn họ.
Bên cạnh thiếu niên áo quần trang nhã có một thiếu nữ đang đứng, lộ ra nửa mặt trên thanh tú sạch sẽ, mặt mày như than vẽ.
Tai khoảnh khắc đó tâm tư Phù Nam Hoa bình tĩnh lại.
Thiếu niên trước mắt dĩ nhiên là vật trong túi của mình rồi.
Thiếu niên kia đứng dậy lớn tiếng hỏi:
- Các ngươi tìm người?
Phù Nam Hoa và Thái Kim Giản đành phải ngẩng đầu lên. Phù Nam Hoa nói:
- Đúng, ta tìm ngươi, còn vị tỷ tỷ bên cạnh ta đây thì muốn tìm Cố Xán, ngươi có thể giúp không?
Thiếu niên nhíu mày hỏi:
- Ngươi biết ta?
Phù Nam Hoa cười nói:
- Ta đương nhiên không biết ngươi, nhưng ta biết Tống đại nhân hiện giờ đang nhậm chức ở Lễ bộ.
Tống Tập Tân hỏi thẳng vào vấn đề:
- Giúp ngươi tìm tên mũi thò lò Cố Xán cũng được, nhưng có lợi ích gì?
Phù Nam Hoa không nói gì thêm, lấy ngọc bội xanh lá bên hông xuống ném cho thiếu niên đứng trên tường thấp:
- Thứ này thuộc về ngươi.
Sau khi Tống Tập Tân chụp lấy lại hơi kinh ngạc, nhưng sắc mặt cũng không lộ vẻ khác thường, cúi đầu nói với tỳ nữ Trĩ Khuê:
- Cô dẫn đường đi.
Cô gật đầu rời khỏi viện, khi thiếu nữ an tĩnh đứng trong con ngõ chật hẹp, cả ngõ Nê Bình giống như trong nháy mắt sáng lên.
Phù Nam Hoa cười nói với thiếu niên giày cỏ:
- Thằng nhóc, tặng cho ngươi một câu, mưa trời tuy rộng nhưng không tướt mát cỏ cây không rễ.
Sau đó hắn đi về phía thiếu nữ bên kia.
Cô gái cao gầy không dời bước, ánh mắt nghiền ngẫm, thấp giọng hỏi với thiếu niên:
- Ngươi có hiểu ý của nó không?
Ánh mắt của cô rạng rỡ, chẳng hiểu vì sao cảm thấy hứng thú, không đợi thiếu niên trả lời đã vui vẻ cười nói:
- Thực ra là muốn nói cho ngươi biết, ngươi đã bỏ qua một cơ duyên lớn. Vị công tử này chỉ cần moi ra một ít thứ từ kẽ móng tay, cũng đủ khiến cho đời này của ngươi sống rất thoải mái ở “dưới núi”. Nhưng may mắn là đời này chắc ngươi cũng không biết hôm nay đã bỏ qua thứ gì, đúng là vạn hạnh trong bất hạnh, nếu không ngươi sẽ tiếc đến đứt ruột.
Phù Nam Hoa nghe được, cảm thấy cô đang làm chuyện đàn gảy tai trâu.
Bên ngoài trấn nhỏ, chênh lệch giữa người và người, nhất là phân chia cao thấp còn lớn hơn âm dương cách biệt.
Thái Kim Giản đi thụt lùi về phía tỳ nữ kia, cho nên mặt hướng về thiếu niên giày cỏ:
- Mưa trời tuy rộng nhưng không tướt mát cỏ cây không rễ, nhớ nhé.
Vẻ mặt thiếu niên vẫn không có biến hóa gì, chỉ đột nhiên lớn tiếng nói:
- Cẩn thận sau người...
Thân thể Thái Kim Giản bỗng cứng ngắc.
Thiếu niên thấp giọng nói:
- Phân chó.