Nhìn thiếu niên cười híp mắt, Trần Bình An lại cảm thấy khẩn trương, thân thể căng thẳng, hoàn toàn không tự chủ được.
Khi trước liều mạng với Thái Kim Giản và Phù Nam Hoa, thực ra Trần Bình An càng đến gần bọn họ thì tâm càng như nước lặng. Cho dù sau đó chiến đấu với con vượn Bàn Sơn núi Chính Dương, cuối cùng bị đuổi giết, nhưng ngay từ đầu hắn đã sẵn sàng đón nhận cái chết. Mặc dù nghĩ lại vẫn còn sợ, nhưng lúc giao thủ bất kể tình cảnh nguy hiểm thế nào hắn cũng không khẩn trương, đương nhiên cũng có thể là không có thời gian quan tâm đến.
Một lần khẩn trương duy nhất mà hắn nhớ kỹ, đó là lúc chiến đấu với bạn cùng lứa Mã Khổ Huyền ở mộ thần tiên, hai bên thực lực tương đương, khi đó lòng bàn tay Trần Bình An đã đầy mồ hôi.
Sự khẩn trương đến từ trực giác nhạy bén gần như bản năng của Trần Bình An. Thôi Sàm dường như cũng không bất ngờ với chuyện này.
Tại núi sứ cũ Thôi Sàm đã dám lên tiếng khiêu khích lão Dương sâu không thể lường, đương nhiên không phải chỉ cố làm ra vẻ, nếu không thì cũng không đến mức khiến thánh nhân Binh gia Nguyễn Cung đã bước vào tầng mười một cũng phải e ngại.
Nhìn thiếu niên giày cỏ không che giấu được sự căng thẳng, Thôi Sàm vờ như không thấy. Hắn dời mắt đi, nhìn về miếu Đại Học Sĩ vốn có ngọn nguồn với kinh thành Đại Ly, vươn một ngón tay ra, vẻ mặt vẫn nhiệt tình ân cần giải thích:
- “Đương Nhân Bất Nhượng” của Nho giáo, “Hi Ngôn Tự Nhiên” của Đạo giáo, “Mạc Hướng Ngoại Cầu” của Phật giáo, “Khí Xung Đấu Ngưu” của Binh gia, bốn tấm biển mười sáu chữ, ẩn chứa thần ý dồi dào của người viết. Còn có bốn vị thánh nhân tam giáo nhất gia ban đầu lập ra quy củ ở đây, bọn họ cố ý lưu lại chỗ này một phần khí số.
- Ngươi có nhìn thấy đồ vật trong tay vị thị lang đại nhân kia không, đó là thứ chuyên dùng để dập chữ, mục đích là muốn bóc từng lớp tinh khí thần trong những chữ kia. Lần dập chữ đầu tiên chắc chắn là gần giống với “bản gốc” nhất, càng về sau thì sẽ càng khác xa bản gốc nguyên dạng, giá trị đương nhiên cũng nhỏ hơn.
- Ta cảm thấy ngoại trừ bốn chữ “Mạc Hướng Ngoại Cầu” có thể miễn cưỡng chịu được sáu lần, ba tấm biển còn lại e rằng không chịu nổi bốn lần. Nhất là “Khí Xung Đấu Ngưu” của Binh gia, có hai chữ dường như đã chết cách đây không lâu, cho nên sau hai lần là có thể chấm dứt rồi.
Trần Bình An hơi kinh ngạc, hóa ra trong này còn có nhiều đường lối như vậy, chữ không chỉ được in trong sách vở, viết câu đối xuân treo lên tường, hoặc là khắc tên người đã mất vào mộ bia.
Hắn bỗng dưng nhớ tới con dấu mà Tề tiên sinh tặng, cùng với phương thuốc của Lục đạo trưởng trẻ tuổi.
Thôi Sàm tiếp tục nói:
- Những tờ giấy dùng để dập chữ kia rất quý giá, mỗi tờ đều dày như mảnh gỗ, là bảo bối đặc biệt của Chân Cáo tông Đạo giáo ở châu khác, tên là “giấy phong lôi”. Lúc viết chữ ngòi bút và tờ giấy ma sát sẽ phát ra tiếng sấm gió. Trong kho của hoàng đế bệ hạ chúng ta cũng không có nhiều, bình thường vốn không nỡ dùng, chỉ thỉnh thoảng lấy ra khen thưởng cho đại thần có công, hoặc là cuối năm ban thưởng cho một nha môn trong sáu bộ.
- Cho nên lần này Lễ bộ đã quyết tâm phải lấy được những chữ kia. Vị Ngô đại nhân tiền đồ rộng lớn này của chúng ta tâm tư quá nặng, mọi mặt đều muốn nắm chắc, đoán rằng sau này ở trấn nhỏ sẽ gặp nhiều trắc trở. Nơi khác có thái thú diệt môn, huyện lệnh phá nhà, còn hắn thì muốn làm như vậy cũng không dễ.
Trần Bình An giống như đang nghe thiên thư.
Mặc dù thiếu niên bên cạnh khẩu khí rất lớn, nhưng Trần Bình An không cảm thấy hắn đang nói hưu nói vượn.
Thiếu niên ấn đường có một điểm chu sa nói mình không phải là quan viên Đại Ly, không giống như nói dối, nhưng khi hắn xuất hiện ở tiệm rèn lại đi theo bên cạnh quan giám sát Ngô Diên. Nguyễn Tú nói có thể là thư đồng của Ngô đại nhân. Cái gọi là thư đồng, đó là khi công tử nhà mình đi du học, hắn sẽ vác hòm sách đi theo bên cạnh.
Nhưng Trần Bình An có thể xác định, thiếu niên thanh tú tự xưng là Tú Hổ này chắc chắn không đơn giản. Dù là kiến thức ăn nói hay phong thái nhã nhặn, chỉ hơn chứ không kém so với cháu đích tôn Trần Tùng Phong ở quận Long Vĩ và thiếu chủ Phù Nam Hoa của thành Lão Long.
Theo ấn tượng của Trần Bình An, trong tất cả những người mà hắn quen biết, có một nhóm nhỏ rất đặc biệt. Chẳng hạn như lão Diêu ở lò gốm, quanh năm trầm mặc ít nói, thỉnh thoảng nói chuyện thì phần lớn là mắng người. Nhưng mỗi lần lão Diêu vào núi, tinh khí thần lại trở nên rất tốt, gây cho người ta một loại ảo giác thân thể còn khoẻ mạnh hơn đàn ông trai tráng.
Hay như lão Dương ở tiệm thuốc Dương gia, tính tình rất công bằng, dù có quan hệ kém với ngươi cũng sẽ không làm gì ngươi cả, tương tự dù có quan hệ tốt với ngươi cũng sẽ không cho ngươi thứ gì. Còn có Ninh Diêu Ninh cô nương mới quen không lâu, trên người cũng mang theo khí khái anh hùng. Cùng với Mã Khổ Huyền ở ngõ Hạnh Hoa đã lộ ra mặt thật, cả người đầy nhuệ khí và sắc bén.
Gã Thôi Sàm có danh hiệu là Tú Hổ này cũng như vậy.
Giống như hắn là nhân vật còn cao hơn đám con cháu thần tiên Phù Nam Hoa và Thái Kim Giản. Thậm chí Trần Bình An cảm thấy cho dù Tiệt Giang Chân Quân ở trước mặt, ánh mắt và sắc mặt của Thôi Sàm vẫn sẽ thờ ơ như vậy.
Đương nhiên xét về độ nói nhiều, chỉ có Lưu Bá Kiều của vườn Phong Lôi mới có thể sánh ngang với hắn được.
Thiếu niên đột nhiên cười hỏi:
- Trần Bình An, ngươi có thể dẫn ta đến nhà Tống Tập Tân một chuyến không?
Trong lòng Trần Bình An căng thẳng, giống như tùy ý hỏi:
- Nhưng chuyện ở miếu thờ này vẫn chưa xong mà?
Thiếu niên kia cười nheo mắt lại, giống một vị tiên cáo tuấn tú vô hại với mọi người:
- Biết ngươi đang lo lắng ta có ý đồ bất chính. Nói thật với ngươi, ta rất quen thuộc với em trai của Tống Tập Tân, hắn rất tò mò anh trai của mình sống ở trấn nhỏ này hơn mười năm như thế nào, cho nên nhờ ta đi xem thử tận mắt, sau khi trở lại kinh thành kể cho hắn nghe.
Trần Bình An hỏi:
- Hắn đã là anh em ruột với Tống Tập Tân, không thể tự mình hỏi sao?
Thiếu niên búng tay một cái, khen ngợi nói:
- Trần Bình An ngươi rất thông minh, nhanh như vậy đã tìm ra sơ hở rồi.
Trần Bình An có phần không theo kịp mạch suy nghĩ của người này.
Thiếu niên dụi dụi ấn đường, bất đắc dĩ nói:
- Bởi vì nguyên nhân cha mẹ, hắn và anh trai Tống Tập Tân còn chưa gặp mặt thì quan hệ đã rất kém rồi. Chuyện xấu trong gia đình phú quý cũng nhiều như chuyện vặt ở ngõ Nê Bình và ngõ Hạnh Hoa vậy, cho nên ngươi phải thông cảm một chút.
Trần Bình An cười hỏi:
- Nếu ta không đồng ý, có phải ngươi sẽ gây phiền phức cho ta không?
Vẻ mặt thiếu niên nghi hoặc, sau đó chỉ vào mũi mình, oan ức nói:
- Ta giống hạng người hung ác sao? Ngươi nhìn ta xem, mở to hai mắt nhìn cho kỹ, ta giống loại người một lời không hợp là muốn giết cả nhà người khác sao?
Trần Bình An thành thật trả lời:
- Nhìn thì không giống.
Thiếu niên hít một hơi:
- Lời này sao nghe không giống như lời khen.
Hắn khoanh tay trước ngực, hừ lạnh nói:
- Ngươi không muốn dẫn ta đi, vậy ta tự hỏi đường là được.
Trần Bình An hỏi:
- Ngươi không có chìa khóa, cũng không vào cửa được, đi xem cái gì?
Thiếu niên chỉ mỉm cười không nói gì, trên mặt hiện lên biểu cảm thiếu giáo dục giống như “Trần Bình An ngươi đúng là trẻ người non dạ”.
Trần Bình An đã quá quen với nụ cười như vậy, Lưu Tiện Dương và Cố Xán đều thường thấy.
Hắn thở dài:
- Vậy ta dẫn ngươi đến ngõ Nê Bình, ngươi cũng đừng trèo tường vào sân, chỉ có thể dẫn ngươi đến cửa thôi.
Thiếu niên vỗ mạnh vào vai Trần Bình An:
- Vậy đi ngay được không?
Thiếu niên xoay người bước nhanh rời đi, cách xa miếu thờ đầu người nhốn nháo.
Hắn đột nhiên dừng bước, quay đầu nhìn lại, thấy Trần Bình An đã vác cái gùi đi ra đường theo hướng ngược lại. Thiếu niên hơi bối rối vội vàng chạy chầm chậm theo.
Sau khi đến ngõ Nê Bình, thiếu niên nhìn chung quanh, tấm tắc nói:
- Hóa ra đây là ngõ Nê Bình trong truyền thuyết, rồng nằm hổ phục, có nhân tài, có nhân tài. Trăm năm sau ngoại trừ ngõ Hạnh Hoa, có lẽ đường Phúc Lộc và ngõ Đào Diệp cộng lại cũng không bằng nơi này.
Thiếu niên nói mấy câu thần thần bí bí này, lại không hề khiến người khác cảm thấy đột ngột.
Một đường bước đi, hắn thỉnh thoảng lại nhảy lên mấy cái, ngóng nhìn cảnh tượng trong sân phía sau những bức tường thấp.
Trần Bình An dẫn hắn đến cửa nhà Tống Tập Tân:
- Chính là nơi này.
Thiếu niên đứng trong ngõ, rất nhanh nhìn thấy câu đối xuân mà Tống Tập Tân tự viết, ánh mắt sáng lên, cảm khái nói:
- Đây là ngôi nhà mà Tống Tập Tân và tỳ nữ Trĩ Khuê kia ở sao? Ừm, chữ đúng là không tệ, còn có thiên phú hơn em trai của hắn nhiều, càng xem càng thích.
Dứt lời hắn bước tới trước, nhún gót chân lên, muốn đưa tay xé câu đối xuân xuống.
Trần Bình An gấp gáp, vội vàng ngăn thiếu niên lại:
- Ngươi muốn làm gì?
Vẻ mặt thiếu niên ngây thơ vô tội:
- Đời này Tống Tập Tân cũng sẽ không trở về đây nữa, giữ lại câu đối xuân này để gió thổi nắng chiếu, dần dần tan biến, không bằng để ta cầm đến kinh thành.
Trần Bình An giữ nguyên quan điểm, lắc đầu nói:
- Không được, trước khi đến cuối năm tự mình thay câu đối xuân, không thể xé câu đối xuân đã dán trước đó, nếu không nhà cửa sẽ dễ gặp xui xẻo.
Thiếu niên ồ một tiếng, nói như mất mát:
- Trấn nhỏ còn có quan niệm này à.
Trần Bình An hỏi:
- Có muốn sang nhà ta ngồi một lát không?
Thiếu niên xua xua tay:
- Bỏ đi, bỏ đi, cái nhà nhỏ như vậy, có lẽ ly trà cũng không uống được, đi đây, đi đây. Đúng rồi, con ngõ này không phải là ngõ cụt chứ, cứ đi tới trước như vậy có ra ngoài được không?
Trần Bình An cười nói:
- Có thể đi ra ngoài.
Thiếu niên bước nhanh rời đi, không quên quay lưng về phía Trần Bình An vẫy vẫy tay.
Trần Bình An đưa mắt nhìn thiếu niên kỳ quái rời đi, sau đó trở lại nhà mình, thấy nhánh hòe vẫn nằm ở chân tường. Hắn để cái gùi xuống, từ trong nhà mang ra một cái ghế đẩu ngồi lên.
Hắn đột nhiên đứng dậy, chạy ra ngõ Nê Bình, quả nhiên trông thấy một kẻ lén lút đang chạy trốn rất nhanh.
Hắn đi đến cửa nhà Tống Tập Tân, thấy câu đối xuân đã bị trộm mất.
Trần Bình An đứng yên tại chỗ, nhìn bức tường trống trơn hai bên cửa viện, nói không nên lời, cười khổ nói:
- Đây là người gì thế, chẳng hiền hậu chút nào.
---------
Trần Bình An thở vắn than dài trở về nhà mình, lại phát hiện lão Dương chẳng biết từ lúc nào đã ngồi trên chiếc ghế đẩu kia, há miệng nhả khói.
Ông lão chậm rãi nói:
- Tuổi còn trẻ than vãn cái gì, một chút nguyên khí vất vả tích góp được cũng muốn trút ra ngoài rồi, người luyện quyền càng không nên như vậy.
Trần Bình An sững sốt, trầm giọng nói:
- Nhớ rồi.
Ông lão hỏi:
- Tiểu khuê nữ họ Ninh kia sao lại đột nhiên đi rồi? Hại ta kiếm ít đi một túi tiền đón xuân.
Trần Bình An ngồi bên cạnh ông lão, lắc đầu nói:
- Tôi cũng không rõ, chỉ biết Ninh cô nương có quan hệ với một nơi gọi là núi Đảo Huyền.
Lão Dương gật đầu cười nói:
- Núi Đảo Huyền à, chỉ là một nơi rách nát chim không rải phân mà thôi, là nơi tiếp giáp của hai địa phương. Vì phòng ngừa hai bên xâm nhập lung tung, một trong ba vị đệ tử của Đạo Tổ đã sử dụng thần thông đảo lộn càn khôn, dùng để uy hiếp ngoại tộc. Nói cho cùng núi Đảo Huyền thực ra là một khối Sơn Tự ấn cao nhất trên thế gian, thủ đoạn rất ngang ngược.
Trong lời nói của ông lão có mỉa mai cũng có thất vọng, Trần Bình An đương nhiên không biết nguyên nhân trong đó.
Lão Dương hỏi:
- Ngươi định mua núi sao?
Trần Bình An chưa từng giả vờ giả vịt trước mặt ông lão này, thành thật trả lời:
- Định mua năm ngọn núi, núi Bảo Lục, đỉnh Thải Vân và núi Tiên Thảo ở gần ba ngọn núi của Nguyễn sư phụ, còn có núi Lạc Phách và núi Chân Châu...
Ông lão ngắt lời thiếu niên, nhíu mày nói:
- Tại sao ngươi lại mua núi Lạc Phách? Là ai ám thị cho ngươi? Nguyễn Cung à? Chắc không phải, hắn rõ ràng không muốn dính dáng quá nhiều đến ngươi.
Trần Bình An nghi hoặc hỏi:
- Núi Lạc Phách rất lạ sao?
Ông lão do dự một thoáng, nhả ra một vòng khói, gật đầu nói:
- Ngoại trừ núi Phi Vân và núi Hương Hỏa thì núi Lạc Phách này thuộc loại cứng cáp nhất, nhưng đến nay có lẽ ngay cả địa sư của Khâm Thiên giám Đại Ly cũng không nhìn ra được, cho nên đề giá sẽ không quá cao, ngươi xem như chiếm được lợi lớn rồi.
Ánh mắt ông lão sắc bén, vô hình trung giọng điệu nặng hơn:
- Ngươi còn chưa nói vì sao lại mua nó!
Trần Bình An lúng túng nói:
- Lúc nhìn bản đồ trên đầu lại có một bãi phân chim rơi xuống, vừa khéo rơi vào ba chữ núi Lạc Phách. Trước kia lão Diêu luôn nói giữa núi sông có thần linh không nhìn thấy, tôi cảm thấy có duyên phận, hơn nữa khi đó thật sự không biết nên mua ngọn núi nào, cho nên quyết định chọn nó.
Sau khi ông lão nghe đến “lão Diêu”, ánh mắt phía sau làn khói trắng hơi phức tạp, gật đầu nói:
- Nếu là vậy thì có thể miễn cưỡng tin được.
Trần Bình An cười hỏi:
- Nguyễn sư phụ đã đồng ý giúp tôi đi mua năm ngọn núi kia, vậy là tôi mua lời rồi à?
Lão Dương ừ một tiếng, nhẹ giọng nói:
- Có lời rồi.
Ông lão hơi nghi hoặc, thật sự là vì không còn quy củ của động tiên Ly Châu hạn chế, vận may của Trần Bình An đã bắt đầu xoay chuyển rồi sao?
Trần Bình An đột nhiên nhớ tới một chuyện:
- Thiếu niên ấn đường có nốt ruồi kia bảo mình họ Thôi, danh hiệu là Tú Hổ, còn nói tôi có thể gọi hắn là sư bá.
Lão Dương không nói gì.
Quả nhiên như vậy.
Quốc sư Đại Ly Thôi Sàm, mặc dù không có chức quan, nhưng lại là lãnh tụ trên danh nghĩa của tất cả luyện khí sĩ vương triều Đại Ly, nghe nói còn là danh thủ cờ vây có thể đếm được trên đầu ngón tay của Đông Bảo Bình Châu.
Nhưng chuyện sư bá thì ở đâu ra?
Ông lão đứng lên, nhắc nhở:
- Hãy cất thật kỹ bốn con dấu mà Tề tiên sinh tặng cho ngươi, nhất là con dấu có chữ “Tĩnh”. Dù là Thôi Sàm hay bất cứ người nào sau này gặp phải, ngươi đều không cần sợ, đương nhiên cũng đừng tùy tiện gây hấn. Chỉ cần nhớ kỹ một điểm, sau khi ngươi thành công mua năm ngọn núi, nên tĩnh chứ không nên động, cho dù cúp đuôi làm người cũng không sao.
Trần Bình An cẩn thận suy nghĩ một phen, gật đầu nói:
- Nhớ kỹ rồi.