Mặc dù thân hình Trần Bình An nhìn có vẻ gầy yếu, nhưng khi hắn vác những nhánh hòe kia lên vai, lại ung dung đi trong ngõ Nê Bình không hề gắng gượng, khiến cho tiểu cô nương mặc áo bông đỏ phía sau nhìn đến trợn mắt há mồm. Nếu không phải cô khăng khăng từ chối thì Trần Bình An còn muốn vác cả nhánh hòe đang nằm trên bờ vai mảnh khảnh của cô. Có một tiểu nha đầu buộc tóc sừng dê đứng ở đầu ngõ Nê Bình, có lẽ do bị lạnh nên hai má đỏ bừng. Khi nhìn thấy tiểu cô nương mặc áo bông đỏ vác nhánh hòe nghênh ngang đi qua, cô phiền muộn nói: - Lý Bảo Bình, không phải đã nói là sẽ bỏ nhánh hòe lại, theo tớ đến trường học sao? Cậu không biết đâu, hôm nay Mã gia gia rất kỳ lạ, ăn mặc giống như Tề tiên sinh, nói rằng muốn dẫn chúng ta đi du học ở thư viện Sơn Nhai. Đến lúc đó nếu Mã gia gia nổi giận với chúng ta là do cậu đấy. Lý Bảo Bình giống như không nghe thấy, từ trong túi thêu bên hông lấy ra một chiếc lá hòe màu xanh mà Trần Bình An tặng cho cô, quay sang đứa bạn cùng lứa bên cạnh vân vê xoay tròn, dương dương tự đắc, vẻ mặt giống như đang nói “cậu không có đúng không, tớ có nhiều lắm đấy”. Tiểu nha đầu buộc tóc sừng dê chỉ cảm thấy khó hiểu, không biết một chiếc lá cây rách nát thì có gì đáng để khoe khoang. Nhưng cô lại không chịu nổi dáng vẻ thiếu giáo dục của Lý Bảo Bình. Vấn đề là những đứa trẻ khác cùng lứa trong trường học, cho dù là kẻ hay sinh sự như Lý Hòe cũng không đánh lại Lý Bảo Bình. Lý Hòe từng bị cô bé đánh cho nằm dưới đất giả chết, Lý Bảo Bình còn không bỏ qua, lột quần Lý Hòe ra ném lên cây cao. Lý Hòe không mặc quần gào khóc chạy về nhà, mẹ nó lại không phải người hiền lành, không nói hai lời liền dẫn Lý Hòe chạy đến đường Phúc Lộc. Kết quả còn chưa tới Lý gia, chỉ nhìn thấy sư tử đá khí thế uy nghiêm hai bên đường, thần giữ cửa vẽ màu và những bức tường cao, sự bất mãn tích lũy đã lâu của phu nhân liền bộc phát ra, lại đánh cho Lý Hòe một trận. Còn chưa gõ cửa lớn Lý gia thì bà ta đã kéo tai con trai mình, chán nản trở lại ngôi nhà rách nát ở cuối phía tây trấn nhỏ. Có điều tối đó phu nhân lại hầm một con gà, Lý Hòe không mặc quần đứng trên ghế, ăn uống thoăn thoắt rất vui vẻ, nào còn nhớ đến chuyện xấu hổ bị Lý Bảo Bình đè xuống đất đánh cho. Tiểu cô nương buộc tóc sừng dê vươn hai tay làm ra vẻ đo độ dài, vẻ mặt chán ghét nói: - Chỉ là lá cây hòe mà thôi, có gì đáng khoe khoang. Đêm qua cha tớ đã cho tớ một cái bàn tính vàng, bàn tính làm bằng vàng, lớn đến như vậy này! Đáng tiếc tiểu cô nương mặc áo bông đỏ hoàn toàn đắm chìm trong thế giới của mình, không quan tâm đến bàn tính vàng gì đó, tiếp tục khẽ lắc lư lá hòe trước mắt đồng bạn, chiếc cằm nhỏ ngước lên, chỉ vào Trần Bình An phía trước nói: - Anh ta tặng cho tớ đấy, trong túi của tớ vẫn còn. Tiểu cô nương buộc tóc sừng dê thở vắn than dài. Từ ngày đầu tiên quen biết nhau, tính tình của Lý Bảo Bình đã khiến người ta chán ghét như vậy. Cô chỉ nói những gì mình muốn nói, chỉ nghe những gì mình muốn nghe, chỉ làm những chuyện mình muốn làm. Nếu không phải ở ngõ Kỵ Long không có nhiều bạn cùng lứa, tiểu cô nương buộc tóc sừng dê cũng không muốn chơi với Lý Bảo Bình. Rất nhiều lúc ngay cả Tề tiên sinh cũng bất lực với Lý Bảo Bình, bởi vì cô bé thường hỏi một số vấn đề rất kỳ quái. Mỗi lần Tề tiên sinh đều nghiêm túc trả lời, tiếc là thường không nói ra được đáp án khiến Lý Bảo Bình hài lòng. Có lúc Tề tiên sinh nghĩ thông suốt một vấn đề, ngày hôm sau hào hứng muốn giảng giải cho Lý Bảo Bình, kết quả Lý Bảo Bình lại quên mất hôm qua đã hỏi gì. Vừa nghĩ đến chuyện câu cá chạch, bắt con dế, thả con diều, cô liền ba chân bốn cẳng bỏ chạy, hoàn toàn gạt Tề tiên sinh sang một bên. Trần Bình An vác những nhánh hòe kia trên hai vai, không tiện quay đầu, chỉ có thể hơi lớn tiếng hỏi: - Hiện giờ trong trường có bao nhiêu người? Lý Bảo Bình đang cố sức đổi vai vác nhánh hòe, trước đó đã đổi qua đổi lại rất nhiều lần, cảm thấy đau rát. Tiểu cô nương buộc tóc sừng dê giơ một tay ra, trả lời: - Hôm nay chỉ còn lại năm người, em, Lý Bảo Bình, Lý Hòe, Lâm Thủ Nhất, Đổng Thủy Tỉnh. Cô cũng rất rãnh rỗi, nói đến nơi đến chốn, kể ra hết tình hình ở trường học: - Lúc trước Tề tiên sinh đã đồng ý dẫn chúng em ra ngoài du học, cuối cùng sẽ đến thư viện Sơn Nhai học tập. Khi đó trong trường chúng em còn có mười bốn mười lăm đứa, người trong nhà đều đồng ý chuyện này. - Sau đó thì sao, những đứa trẻ nhà giàu phần lớn ở đường Phúc Lộc và ngõ Đào Diệp, đầu tiên là cáo bệnh không đến trường, sau đó nghe Lý Bảo Bình nói bọn họ đã rời khỏi trấn nhỏ, đến cậy nhờ bà con xa. Ban đầu khi nghe nói sẽ đi thư viện Sơn Nhai, đám người này đều rất vui mừng, em cũng không biết bọn họ vui mừng cái gì, đi theo Tề tiên sinh đến nơi xa xôi như vậy không thấy mệt à. Bé gái nói chuyện non nớt ngây thơ nhưng rõ ràng mạch lạc, giống như đầu óc phát triển sớm, hơn nữa tính tình ôn hòa như một bà cụ non. Trần Bình An bỗng dưng nhớ đến Cố Xán, nhưng cô bé này lại không giống với tên mũi thò lò kia lắm. Trần Bình An cười hỏi: - Vậy em tên gì? Tiểu cô nương buộc tóc sừng dê hờ hững nói: - Em à, tên là Thạch Xuân Gia, cho nên anh có thể gọi em là Thạch cô nương. Trần Bình An không biết phải nói gì. Lý Bảo Bình chen vào phá đám: - Anh cứ gọi nó là hòn đá nhỏ được rồi. Thạch Xuân Gia giống như con mèo nhỏ xù lông, vẻ mặt giận dữ nói với Lý Bảo Bình: - Không được gọi là hòn đá nhỏ! Lý Bảo Bình cậu cũng không được! Lý Bảo Bình thích nghĩ ngợi lung tung cả ngày, lúc này suy nghĩ của cô đã từ biệt danh của đứa bạn nhỏ dời đi nơi khác, cho nên không để ý tới lời phản bác của Thạch Xuân Gia. Tính tình Thạch Xuân Gia lại rất nghiêm túc, không ngại dùng đạo lý để khiến người khác hiểu rõ, dùng tình cảm để làm cảm động người khác, chỉ để thoát khỏi biệt danh “hòn đá nhỏ” khiến người ta chán ghét này. Bởi vì Thạch Xuân Gia biết, sau này đến thư viện Sơn Nhai của Tề tiên sinh, chỉ cần Lý Bảo Bình mở miệng gọi cô là hòn đá nhỏ một lần, như vậy có lẽ cái biệt danh này sẽ hoàn toàn không bỏ được nữa. Nghe hai tiểu cô nương phía sau ông nói gà bà nói vịt, khi Trần Bình An đến gần đường Phúc Lộc bèn hỏi: - Đường Phúc Lộc này có rất nhiều gia đình họ Lý, nhà em ở bên nào? Hắn thầm nghĩ chỉ cần không phải Lý gia thuộc bốn họ lớn là được. Dù sao lúc trước vì muốn dụ con vượn già núi Chính Dương rời núi, hắn đã lợi dụng cây hòe con cháu ở đường Phúc Lộc, leo lên đầu tường nhà lớn Lý gia, hơn nữa còn dùng giàn ná bắn vỡ hai chiếc lọ thức ăn cho chim của Lý gia. Thạch Xuân Gia tức giận nói: - Nó à, chính là gia đình ngoài tường có cây hòe kia. Lúc trước mỗi lần trong nhà không cho nó ra cửa, sợ nó chạy lung tung, nó lại lén bắc thang lên tường, sau đó men theo cây hòe nhảy ra đường Phúc Lộc. Có lần cha mẹ nó thật sự tức giận, bèn lấy cái thang đi, muốn nó phải vào từ cửa lớn. Không ngờ nó lại nhảy thẳng xuống, sau đó cả tháng không đến trường học, hai tháng tiếp theo thì phải chống gậy tới. Lý Bảo Bình cũng không cảm thấy xấu hổ mất mặt, lại nghiêm túc nói: - Sau chuyện này tớ đã tự xét lại, lần đó là do tư thế đáp xuống không đúng, không nên thẳng hai chân đáp xuống. Cho nên chờ sau khi chân lành tớ lại thử... Thạch Xuân Gia thở phì phì nói: - Không phải lại nghỉ học thêm nửa tháng sao? Lý Bảo Bình bĩu môi: - Chẳng phải lần thứ ba thì không có chuyện gì à. Thạch Xuân Gia tức giận nói: - Đó là vì một năm sau cậu đã lớn lên, vóc người phát triển rất nhanh, cho nên mới chịu được đau đớn, chẳng liên quan gì đến tư thế đáp xuống có chính xác hay không! Trần Bình An nghe hai tiểu cô nương cãi nhau ầm ĩ cũng không chen vào. Thứ nhất là hắn đang đau đầu, đến lúc đó liệu mình có bị Lý gia nhận ra, dưới cơn nóng giận đóng cửa thả chó hay không. Thứ hai là từ đáy lòng hắn rất hâm mộ bọn họ, hâm mộ sự hạnh phúc an ổn, ở nhà có trưởng bối quản thúc, ở trường thì có thể đọc sách. Dù đau đầu nhưng Trần Bình An vẫn quyết định giúp Lý Bảo Bình, vác nhánh hòe đến cửa nhà cô. Đây có lẽ là quả báo, hắn vừa nói với tiểu cô nương mặc áo bông đỏ này, chuyện gì đã đáp ứng thì phải làm được, kết quả chỉ có thể kiên trì đến nhà lớn Lý gia tự chui đầu vào lưới. Chẳng biết có phải ông trời ngủ gật cuối cùng đã mở mắt tỉnh lại hay không, cảm thấy cũng nên đến phiên cảnh ngộ của Trần Bình An xoay chuyển, người gác cổng lại không nhận ra hắn, Lý Bảo Bình cũng không nhờ hắn vác nhánh hòe vào trong phủ. Trần Bình An giống như trút được gánh nặng, vừa định xoay người rời đi, Lý Bảo Bình liền đưa nhánh hòe trên vai mình cho hắn, nói đây xem như là báo đáp. Trần Bình An không từ chối ý tốt của tiểu cô nương, tùy ý vác lên vai, vẫy tay cáo từ. Người gác cổng kia đã quen với tính tình quái gở của tiểu thư nhà mình, cho dù mang một đống nhánh hòe nhóm lửa còn khó về nhà, hắn cũng không cảm thấy bất ngờ. Chỉ là hơi đau lòng cho bộ áo bông đỏ chót kia của tiểu thư, nó còn đáng giá hơn mấy nhánh hòe kia nhiều. Vị tiểu thư này của nhà mình, chưa tới năm tuổi đã có thể tự mình đến khe suối nhỏ bắt một con cua lớn, sau khi về nhà vừa chảy nước mắt vừa giơ bàn tay nhỏ lên cao, trên tay có một con cua chết cũng không chịu buông càng, khiến cho cha mẹ và lão tổ tông rất đau lòng. Đến bây giờ con cua có vỏ xanh đen nhưng càng lại màu đỏ kia vẫn được nuôi trong bể cá lớn của cô, tiểu thư đúng là không thích đọc sách, có chuyện hay không cũng đến tán gẫu với nó. Nhìn bóng dáng Trần Bình An rời đi, Thạch Xuân Gia liếc nhìn Lý Bảo Bình bên cạnh, cười hì hì nói: - Chính là anh ta à, làm hại cậu ngã rơi mất một chiếc răng cửa? Lý Bảo Bình đột nhiên đi đến sau người Thạch Xuân Gia, nắm lấy hai bím tóc sừng dê của cô, chuẩn bị kéo lên: - Tin tớ đi, lần này chắc chắn sẽ được. Thạch Xuân Gia sợ đến vội vàng ngồi xổm xuống, nhắm mắt lại, hai tay khua lung tung trên đầu, để tránh mình bị Lý Bảo Bình nắm lấy bím tóc kéo lên “nhổ cỏ”. Lý Bảo Bình ngồi xuống bên cạnh cô bé thấp hơn mình một chút, đầy tự tin nói: - Hòn đá nhỏ, không đau đâu, cậu chưa thử lần thứ hai làm sao biết là không được? Đúng không? Thạch Xuân Gia sợ đến khóc lớn. Người gác cổng kia không nỡ nhìn, bèn giải vây cho cô chủ nhỏ của tiệm Áp Tuế ở ngõ Kỵ Long: - Vừa rồi Mã tiên sinh ở trường học nhờ Lý Hòe tới chuyển lời, bảo trong phủ chuẩn bị một chiếc xe ngựa. Tiểu thư mang theo hành lý đến trường học trước, sau đó rời khỏi trấn nhỏ, cùng Thạch tiểu thư đi du học ở thư viện Sơn Nhai. Đương nhiên trước khi đến trường học, tiểu thư có thể thuận đường đi ngõ Kỵ Long một chuyến, chất đồ đạc của Thạch tiểu thư lên xe ngựa. Lý Bảo Bình đành phải bỏ qua cho Thạch Xuân Gia, vẻ mặt thất vọng, lúc cùng nhau đi vào cửa lớn còn cảm thấy tiếc cho đối phương. Tiểu cô nương buộc tóc sừng dê sống sót sau tai nạn, thầm hạ quyết tâm hôm nay phải bỏ bím tóc đi. - Ồ? Lý Bảo Bình đột nhiên kinh ngạc kêu một tiếng, ngẩng đầu nhìn lên. Thạch Xuân Gia nhìn theo ánh mắt của cô, nghi hoặc nói: - Không phải trời sắp mưa chứ. Một đám mây đen lớn bay qua phía trên trấn nhỏ, từ phía bắc bay về phía nam. Thiếu niên giày cỏ vừa ra khỏi đường Phúc Lộc cũng ngẩng đầu nhìn lên, tại khoảnh khắc đó hắn kinh ngạc đến mức nói không nên lời. Nào phải là mây đen gì, rõ ràng là phi kiếm dày đặc trên bầu trời, vô số tiên nhân ngự kiếm bay lượn. Thiếu niên chậm rãi xoay đầu, tầm mắt dời theo đám mây kiếm bay về phía nam. Đột nhiên có một điểm đen từ phía nam bay về phía bắc, đi ngược với những phi kiếm tiên nhân kia. Điểm đen càng lúc càng lớn, cuối cùng thiếu niên giày cỏ thị lực rất tốt trợn to hai mắt, giống như gặp quỷ giữa ban ngày. Trên bầu trời phía nam trấn nhỏ có một người đạp phi kiếm bay nghiêng xuống dưới, khi còn cách mặt đất trấn nhỏ hơn trăm trượng thì dừng lại. Người ngự kiếm cúi đầu nhìn xuống trấn nhỏ, ánh mắt tuần tra bốn phía, sau đó bay xuống chỗ đường Phúc Lộc. Trong nháy mắt, phi kiếm một ngày bay ngàn vạn dặm mang theo tiếng rít gào xé gió, cuối cùng đáp xuống trước người Trần Bình An. Kiếm dừng lại cách mặt đất nửa trượng, trên thân kiếm có một thiếu nữ khí khái hào hùng mặc áo bào màu xanh sẫm, hai chân cũng lơ lửng trên thân kiếm. Thiếu nữ đường xa mệt mỏi nhếch miệng cười, hai tay khoanh trước ngực, tư thế uy vũ nói: - Ta cảm thấy nên tạm biệt ngươi một tiếng, cho nên ta tới đây. Nhưng không đợi thiếu niên vác nhánh hòe nói gì, thiếu nữ ngự kiếm đeo đao bên hông tâm ý vừa động, mũi kiếm lập tức quay lại nghiêng về phía trên, nhoáng lên rồi biến mất. Thiếu niên bất giác đưa tay ra, nhưng thiếu nữ và phi kiếm đã không còn thấy tung tích. Hắn lúng túng thu tay lại, gãi gãi đầu, đi về phía ngõ Nê Bình, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn lên. Lúc đầu thiếu niên giày cỏ cảm thấy hơi mất mát, nhưng rất nhanh lại vui vẻ, hóa ra Ninh cô nương là thần tiên. Đến nỗi khi đi qua một cửa tiệm ở ngõ Kỵ Long, lần đầu tiên Trần Bình An tiêu tiền mua một xâu mứt quả, vừa đi vừa ăn. Chẳng biết vì sao thiếu niên lại cảm thấy trống trải. Hắn dụng tâm suy nghĩ, chẳng lẽ là do tiếc tiền?