Tống Tập Tân đứng trên đỉnh núi, tầm mắt trở nên rộng rãi. Nhiều năm như vậy ở trong ngõ Nê Bình, nhìn tới nhìn lui đều là tường đất, thiếu niên thích cảm giác trước mắt này, lên cao nhìn xa, ngàn dặm non sông đều ở dưới chân mình.
Tống Trường Kính khép bộ áo lông cáo cũ kỹ quý giá, hôm nay vị phiên vương này rất có hứng thú nói chuyện, đưa tay chỉ về một ngọn núi cao ở phía tây:
- Ngọn núi kia tên là Phi Vân, sau này có thể được Đại Ly sắc phong thành một trong mười ngọn núi chính ngoài ngũ nhạc. Dựa theo quy tắc cũ do tổ tiên lưu lại, sẽ xuất hiện một vị sơn thần được ghi vào phần đầu gia phả, được đắp nặn tượng thần kim thân, đường đường chính chính hưởng thụ hương khói nhân gian, giúp Đại Ly trấn áp khí vận một vùng, không đến mức tản mát đi nơi khác, để tránh làm mướn không công cho nước láng giềng.
- Dân chúng trấn nhỏ chỉ khi đứng trên đỉnh núi Phi Vân, mới có thể nhìn thấy ngọn núi Long Đầu dưới chân chúng ta đây. Bởi vì núi Long Đầu được đại trận bảo vệ, người trần mắt thịt bình thường không nhìn thấy quang cảnh ở nơi này, đây cũng xem là một cơ duyên. Theo như tài liệu bí mật của dinh quan ghi chép, trong lịch sử đã có mấy người nhờ leo lên núi Long Đầu mà thành công rời khỏi vùng trời đất này.
Tống Tập Tân hỏi:
- Vậy những người này có phải đều nổi bật xuất chúng, trở thành người có địa vị cao ở Đại Ly hoặc Đông Bảo Bình Châu chúng ta?
Tống Trường Kính cười nói:
- Có hai người xông pha ở Đại Ly cũng không tệ, cách nhau chỉ ba mươi năm, một văn một võ, được đời sau khen là Đại Ly Song Bích (hai viên ngọc bích Đại Ly). Văn nhân sau khi chết được gọi là Văn Chính, võ nhân thì giành được phúc đức không nhỏ cho con cháu, đó là chức vị thống lĩnh cha truyền con nối.
- Tuy bản vương không có ấn tượng tốt với con cháu của hai người, nhưng với tình nghĩa giữa hai nhà và Đại Ly thì cũng phải miễn cưỡng chấp nhận. Dù sao nếu năm xưa không có bọn họ hợp sức ngăn cơn sóng dữ, họ Tống Đại Ly cũng không qua nổi cửa ải khó khăn lần đó.
Tống Tập Tân cảm nhận gió mát hiu hiu trên đỉnh núi, có một cảm giác muốn mọc cánh bay lên, hỏi:
- Vậy những người khác thì sao?
Tống Trường Kính thở nhẹ ra một hơi, tinh thần càng khoan khoái, đè ép Khí Hải đang dâng trào trong cơ thể, giống như dùng một tay đè xuống một vầng mặt trời lớn đang từ từ dâng lên. Lúc này Tống Trường Kính rất khẳng định, chỉ cần mình bước ra cánh cổng lớn kia sẽ lập tức tiến vào cảnh giới thứ mười, được khen là điểm cuối của võ đạo.
Tất cả luyện khí sĩ dưới năm cảnh giới cao giao đấu với một vị đại tông sư đã bước đến điểm cuối võ đạo, gần như không có phần thắng, chỉ có bị nghiền ép đánh chết.
Tống Trường Kính ổn định tâm tình một chút, nói cho thiếu niên biết một sự thật không êm ả lắm:
- Chết hết rồi. Bản vương đã từng tự tay giết chết một tên, khi đó bản vương vẫn chỉ là võ phu cảnh giới thứ bảy, còn tên kia là một kiếm tu tương đối khó giải quyết, hơn nữa đang trong thời kỳ đỉnh cao. Lần đó bản vương và hắn truy sát lẫn nhau bảy tám trăm dặm đường, cuối cùng tại một địa phương nhỏ gọi là cửa ải Bạch Hồ ở biên cảnh phía nam Đại Ly, bản vương đã đuổi kịp hắn. Sau khi đánh nát tất cả pháp khí bên người và phi kiếm bản mệnh của hắn, bản vương đã vặn gãy cổ hắn.
- Không có cách nào, không chịu phục vụ cho Đại Ly thì chỉ có kết cục như vậy. Tống gia đúng là luôn ưu đãi luyện khí sĩ, nhưng tiền đề là những luyện khí sĩ này phải bán mạng cho Tống gia, cho dù chỉ làm ra vẻ một chút cũng được.
Lần đó trên đường chém giết, Tống Trường Kính đã tiến vào cảnh giới thứ tám.
Tống Tập Tân không có hứng thú với những sự tích truyền kỳ của người chú phiên vương này, chỉ tò mò hỏi:
- Là vương triều khác ra giá cao hơn, mới khiến bọn họ không tiếc phản bội Đại Ly?
Tống Trường Kính cười nói:
- Trước tên kiếm tu kia thì phần lớn là như vậy. Đại Ly nằm ở nơi xa xôi, nếp sống anh dũng, vốn là đất nước sùng võ, thiên tài võ đạo xuất hiện lớp lớp, cho nên không hề đáng giá. Còn luyện khí sĩ nhìn có vẻ nho nhã yếu đuối lại trở thành thứ quý hiếm, cho nên mỗi khi có vài người xuất thế, các đời hoàng đế Đại Ly đều sẽ cung phụng như Bồ Tát. Đương kim thiên tử, ừ, cũng chính là vị hoàng huynh kia đương nhiên cũng không ngoại lệ.
- Có lần tên kiếm tu kia vào cung yết kiến hoàng huynh, đeo kiếm mà đi, mũi ngước lên trời rất thiếu giáo dục. Khi đó hắn vừa lúc gặp may lấy được một món bảo vật hộ thân thuận tay, giống như mặt trời giữa trưa cả trong và ngoài triều đình, cho nên khi nhìn thấy bản vương cũng không thèm chào hỏi, chuyện là như thế.
Tống Tập Tân hỏi:
- Sau đó thì sao?
Tống Trường Kính liếc xéo cháu của mình giống như đang nhìn kẻ ngốc:
- Sau đó không phải chết rồi à?
Vẻ mặt Tống Tập Tân khó tưởng tượng:
- Chỉ vì người ta không chào hỏi, chú lại nhẫn tâm ra tay, giết chết một đại tu sĩ có thể xem là trụ cột trong nước?
Tống Trường Kính hờ hững nói:
- Có một số kẻ, ngươi không thể nhận nhượng được.
Ánh mắt Tống Tập Tân hoài nghi, dường như không hiểu một hoàng tộc Đại Ly ngạo mạn không để ý tới đại cục như vậy, làm sao tồn tại được đến bây giờ.
Tống Trường Kính cười nói:
- Có lẽ ngươi không biết một chuyện, đó là trong cả Đông Bảo Bình Châu, chỉ có luyện khí sĩ của vương triều này, cho dù xuất thân chỗ dựa thế nào đều phải đến biên cảnh sa trường bán mạng cho hoàng đế, chém giết thật sự ba năm. Nếu không đủ chiến công thì cứ tiếp tục ở lại biên cảnh ăn không khí, cho đến khi góp đủ mới có thể về nhà hưởng phúc.
Tống Tập Tân càng nghi hoặc:
- Không phải chú mới nói Đại Ly rất sùng bái luyện khí sĩ à? Sao lại có quy củ như vậy? Hơn nữa Đại Ly không sợ những người này chết yểu trên sa trường sao?
Tống Trường Kính cười ha hả nói:
- Quy củ ngầm này được lập ra sau khi bản vương nắm giữ binh quyền.
Tống Tập Tân bừng tỉnh nói:
- Là tên kiếm tu kia không muốn đi sa trường, không nể mặt của chú? Khiến cho những luyện khí sĩ khác bắt chước làm theo, vô hình trung đã ảnh hưởng đến lòng quân lòng dân ở Đại Ly? Cho nên chỉ có thể chọn thứ hiểm họa nhẹ hơn trong hai thứ?
Tống Trường Kính lắc đầu nói:
- Lúc còn trẻ tên kiếm tu kia đã đầu quân biên cảnh, chỉ trong một năm ngắn ngủi đã góp đủ chiến công, có danh tiếng khá cao ở Đại Ly.
Tống Tập Tân thẹn quá hóa giận nói:
- Vậy rốt cuộc là vì sao? Chẳng lẽ hắn tranh đoạt tình nhân với chú, hay là phạm vào kiêng kị của họ Tống, hoặc là âm thầm tư thông với địch phản quốc?
Câu trả lời của Tống Trường Kính rất đơn giản:
- Tuy nói tu sĩ và võ phu đi trên hai con đường khác nhau, tu sĩ thì càng... ừm, dùng con hổ thêu kia làm ví dụ thì là càng cao hơn quý. Võ phu cảnh giới thứ mười xem như đi đến đầu cuối, nhưng luyện khí sĩ vẫn còn năm cảnh giới cao để trèo lên, chênh lệch giữa hai bên quả thật không nhỏ. Nếu đưa ra một nhóm người ưu tú nhất của hai bên, luyện khí sĩ năm cảnh giới cao giống như đứng trên đỉnh núi này, còn người trong võ đạo như bản vương chỉ có thể đứng trên đỉnh núi Phi Vân kia.
- Đương nhiên tông sư điểm cuối võ đạo cũng không phải không đánh lại tu sĩ cảnh giới thứ mười một mười hai, nhưng suy cho cùng, trong mắt người phàm thì võ phu là một đám quê mùa chỉ biết đánh đánh giết giết, thấp hơn tu sĩ một cái đầu. Cho nên lần đó gặp nhau trong cung, mặc dù hắn không chào hỏi bản vương nhưng lại cố ý liếc mắt nhìn, khóe miệng nhếch lên rất khiêu khích, bản vương mới muốn dạy hắn làm người.
Tống Tập Tân ngây ra như phỗng.
Dạy đối phương làm người, vậy dù sao cũng phải chừa cho người ta một con đường sống chứ, sao lại phải vặn gãy cổ người ta?
Tống Trường Kính không muốn nói về người đã chết nữa:
- Có phải rất muốn biết, người trung niên chiến đấu sinh tử với ta giờ thế nào rồi?
Tống Tập Tân bất giác nuốt một ngụm nước bọt, cũng không nói gì.
Mặc dù ba chiếc xe ngựa đi trước, nhưng hai người phía sau dùng cứng đối cứng, đánh đến trời đất mù mịt. Trong đó có một lần cả người Tống Trường Kính từ trên trời rơi xuống, đụng ra một cái hố lớn cách xe ngựa vài chục trượng. Sau đó lại có một lần Tống Trường Kính đáp trả tương tự, khi ấy thiếu niên đã bò lên mui xe, tận mắt nhìn thấy người đàn ông vạm vỡ khí thế như giao long trên đất liền, bị Tống Trường Kính dùng một quyền đánh vào trong một ngọn núi nhỏ, bụi đất bắn lên tung tóe cực kỳ hoành tráng.
Không phải người.
Đây là cảm tưởng duy nhất của thiếu niên khi đó.
Thực ra Tống Trường Kính và người đàn ông xuất thế ngang trời đánh nhau không hề giống như thần tiên ẩn hiện, chì dùng từng quyền đánh vào da thịt, từ đầu đến cuối giống như đang lấy thương đổi thương, lấy mạng đổi mạng, xem thử ai ngang ngược hơn.
Tống Trường Kính đột nhiên xoa đầu thiếu niên, lần đầu tiên giọng điệu tỏ ra ấm áp:
- Dã tâm của hoàng huynh rất lớn, khi hoàng đế Đại Tùy chỉ nhìn chằm chằm vào Đại Ly, huynh ấy đã nhìn đến tận thành Lão Long ở cuối phía nam Đông Bảo Bình Châu. Có phải ngươi cảm thấy kỳ lạ, vì sao bản vương là hoàng tử Đại Ly con của vợ cả, lại là phiên vương nắm giữ binh quyền một nước, uy tín trong quân đội và dân gian không ai sánh bằng, nhưng vẫn có thể làm anh em thân thiết với cha ngươi?
Tống Tập Tân cười cười, gian xảo nói:
- Chú muốn nói thì cứ nói thôi.
Tống Trường Kính thu tay lại, trầm giọng nói:
- Bởi vì thứ duy nhất bản vương muốn là nhìn thấy quang cảnh phía trên điểm cuối võ đạo, chỉ khi đến được nơi đó Tống Trường Kính ta mới không uổng đời này.
Tại khoảnh khắc này trong lòng thiếu niên giống như có nước lũ xao động, run giọng hỏi:
- Nếu như cháu toàn tâm toàn ý, có thể đến được độ cao như chú bây giờ không?
Tống Trường Kính lắc đầu cười nói:
- Ngươi à, nếu tập võ thì nhiều nhất chỉ đến cảnh giới thứ tám, không có tiền đồ. Vẫn nên ngoan ngoãn làm luyện khí sĩ đi, thành tựu nhất định sẽ cao hơn.
Tống Tập Tân tỏ ra không phục:
- Vì sao cháu chỉ có thể đến được cảnh giới thứ tám võ đạo?
Tống Trường Kính nghiền ngẫm cười nói:
- Chỉ có thể à?
Tống Tập Tân hơi đỏ mặt.
Tống Trường Kính cũng không so đo với thiếu niên không biết trời cao đất dày, híp mắt nhìn về phương xa, chậm rãi nói:
- Luyện khí sĩ là một nghề dựa vào ông trời ban cho cơm ăn, số mệnh có tốt hay không rất quan trọng. Hôm nay ở chỗ này bắt gặp một cơ duyên, ngày mai lại ở chỗ kia nhặt được một pháp bảo, ngày mốt không cẩn thận gặp được một thần tiên ẩn giấu, ba ngày sau quan sát cảnh vật không chừng lại có lĩnh ngộ, giống như làm chuyện gì cũng có thể gia tăng tu vi. Còn người trong võ đạo chúng ta thì khác, không có đường tắt nào để đi, chỉ có thể đi từng bước một rất nhàm chán.
Tâm tình Tống Tập Tân phức tạp, có phần mất mát.
Tống Trường Kính không để ý tới đứa cháu này nữa, xoay người đi về phía xe ngựa. Khi khóe mắt liếc thấy bóng lưng thiếu nữ, ông ta do dự một thoáng, đi đến bên cạnh cô, cùng nhau ngẩng đầu nhìn về cánh cổng lớn kia.
Tống Trường Kính lẩm bẩm nói:
- Hơi thở chân long ngưng kết thành châu. Trên thế gian loài thuộc giao long đều xem châu là thứ quý giá, giống như bản mệnh nguyên thần của tu sĩ vậy.
Tỳ nữ Trĩ Khuê không quay đầu, nhưng lộ ra một chút khẩn trương.
Tống Trường Kính cười nói:
- Vì bốn chữ “gió thổi nước lên” viết trên tấm biển ở cầu mái che, Đại Ly ta đã phải trả cái giá lớn đến mức người ngoài không thể tưởng tượng. Gió thổi nước lên, vì sao nước phải lên? Còn không phải hi vọng lúc giao long vào sông có thể thông suốt thuận lợi à. Thực ra bản vương cũng không để tâm đến những chuyện này, tất cả chỉ là ý nguyện của người cha nhẫn tâm của thiếu gia nhà ngươi. Sau khi ngươi ra khỏi động tiên nhỏ này, đoán rằng ngoại trừ con hổ thêu ở kinh thành kia thì không ai có thể khoa tay múa chân với ngươi được.
Tống Trường Kính quay đầu nhìn bên mặt thiếu nữ:
- Tuy ngươi và cháu trai bản vương có số mệnh liên kết, gắn bó chặt chẽ, cùng chung vinh nhục, nhưng ngươi cũng đừng quá ngang ngược vì được cưng chiều, không nên để bản vương có ý định ra tay. Ừm, nhìn thể diện của giang sơn Đại Ly và cháu trai Tống Tập Tân, bản vương có thể phá lệ cho ngươi hai cơ hội tìm chết, vừa lúc ứng với câu châm ngôn “quá tam ba bận”.
Thiếu nữ bỗng nổi giận, trước tiên xoay người, sau đó lùi lại mấy bước, hung dữ nhìn chằm chằm vào vị phiên vương Đại Ly khiến cô sinh ra sợ hãi này:
- Ta vốn không phải là người, các ngươi lại muốn dùng quy củ thế nhân để ràng buộc ta, rốt cuộc là ai ngang ngược? Khuôn vàng thước ngọc, quy củ phép tắc của các ngươi liên quan gì đến ta?
Tống Trường Kính cười sảng khoái nói:
- Đừng hiểu lầm, bản vương sẽ không quá khắt khe với ngươi trong mấy chuyện vặt vãnh, trái lại bản vương mới là bùa hộ mệnh lớn nhất của ngươi.
Tống Trường Kính nhìn chăm chú vào thiếu nữ, thấy cô có một đôi mắt kỳ lạ hiện lên màu vàng kim, cuối cùng ông ta nói:
- Sau khi đánh một trận kia, thực ra bản vương và ngươi đã là đồng minh trên một con thuyền. Nhớ lấy câu này, nhất là tương lai khi ngươi có tư cách đưa ra lựa chọn quan trọng, hãy suy nghĩ thật kỹ câu này.
Tống Trường Kính xoay người rời đi.
Bên cạnh xe ngựa có một người trung niên đánh xe đầy phong thái lỗ mãng của sa trường, nhìn bộ áo lông cáo trắng như tuyết chói mắt trên người phiên vương Đại Ly, không nhịn được cười nói:
- Vương gia, khi nào mới đổi một bộ áo lông cáo mới đây. Bộ này đã mặc bao nhiêu năm rồi, vương gia không chán nhưng chúng tôi thì nhìn đến chán rồi.
Tống Trường Kính leo lên xe ngựa, khom lưng vén rèm xe, bực bội ném lại một câu:
- Đánh hạ Đại Tùy rồi hãy nói.
Người đánh xe cười thoải mái, lại không hề tỏ ra thận trọng khi đối diện với vị phiên vương Đại Ly quyền quý dưới một người trên vạn người này.
Tống Trường Kính chinh chiến hai mươi năm, tuy rằng làm tướng làm soái không thể mỗi lần đại chiến đều xung phong đi đầu, phần lớn là ở trong lều lớn bày mưu tính kế, nhưng khói lửa chiến tranh nổi lên khắp biên cảnh Đại Ly, mỗi lần tử chiến Tống Trường Kính đều đích thân xông vào trận địa. Đường đường là phiên vương, sinh hoạt bình thường đều chưa từng có rượu mạnh mỹ nhân, gần như có thể hình dung bằng “trên người không có thứ gì”.
Tống Trường Kính khoanh chân ngồi vào trong xe, lông mày nhíu chặt:
- Người nọ muốn bản vương sau khi rời khỏi động tiên Ly Châu, không cần gấp rút đi đến kinh thành, “không ngại chờ một chút ở chân núi, ngẩng đầu nhìn lên”. Chờ cái gì? Nhìn cái gì?
---------
Tống Tập Tân và tỳ nữ Trĩ Khuê cũng bước vào trong xe, xe ngựa đã chuẩn bị băng qua cánh cổng lớn kia.
Tống Tập Tân phát hiện Trĩ Khuê đang co rúc ở một góc run lẩy bẩy, hắn lo lắng hỏi:
- Thế nào rồi?
Trĩ Khuê run giọng nói:
- Tôi cảm giác được, bên kia cánh cổng có rất nhiều thứ đáng sợ.
Tống Tập Tân cười an ủi:
- Có chú của ta ở đây, cô sợ cái gì? Đừng sợ, trời sập xuống ông ta cũng có thể gánh được.
Không ngờ Trĩ Khuê càng sợ hãi, gắng sức co rút vào góc, nói như nức nở:
- Dù là ông ta cũng không gánh nổi!
---------
Trong quán rượu lớn nhất trấn nhỏ xuất hiện một vị khách hiếm thấy.
Một vị thầy giáo dạy học tóc mai trắng như sương, gọi một bình rượu và mấy đĩa thức ăn nhắm rượu, tự rót tự uống, vui vẻ sảng khoái.
Hóa ra hôm nay vị thầy giáo này không lên lớp dạy học, trẻ con trong trường đều vui mừng phấn khởi trở về nhà.
Khi ông ta uống xong một ly rượu cuối cùng, ăn xong một món ăn cuối cùng, liền nhẹ nhàng buông đũa xuống.
Sau một tiếng “độp”, ngàn dặm giang sơn động tiên nhỏ yên tĩnh không âm thanh, tất cả đều bất động.
Vùng trời đất này trong nháy mắt tan vỡ.
Tại khoảnh khắc này, thần tiên trên núi và người phàm dưới núi trong cả Đông Bảo Bình Châu đều bất giác ngẩng đầu nhìn lên.
Nhưng sau phút chốc, giống như có tiên nhân trên tiên nhân dùng đại thần thông thay trời đổi đất, che lấp cảnh tượng của cả động tiên Ly Châu.
Trên bầu trời phía bắc Đông Bảo Bình Châu, biển mây vạn dặm quay cuồng, chậm rãi rủ xuống.
Có một người toàn thân trắng như tuyết, tay áo rộng phất phơ, thân cao không biết mấy ngàn mấy vạn trượng ngồi ngay ngắn, trước người trôi nổi một hạt châu vỡ nứt lớn chừng lòng bàn tay của ông ta.
Pháp tướng của người này lớn đến mức giống như xem cả Đông Bảo Bình Châu là một ngôi trường.
Phía trên biển mây vô biên vô tận vang lên những giọng nói uy nghiêm như sấm sét.
- Tề Tĩnh Xuân, ngươi làm càn!
- Đại nghịch bất đạo!
- Quay đầu là bờ!
Người đọc sách kia cúi đầu nhìn chăm chú vào hạt châu, chậm rãi dời mắt đi, cuối cùng ngẩng đầu cao giọng nói:
- Thiên đạo cắn trả mà trấn nhỏ tích lũy ba ngàn năm, Tề Tĩnh Xuân ta sẽ một mình gánh chịu.