Mũi chân trái phải của Trần Bình An lần lượt nghiền xuống đất không dễ nhận ra, giống như đang làm quen với hai chân nhẹ đi.
Hắn để ý Mã Khổ Huyền tổng cộng đã nhặt năm viên đá, bốn viên cầm bên tay trái, một viên khác nằm ở tay phải.
Vẻ mặt Mã Khổ Huyền bình tĩnh, nhìn về thiếu nữ xứ khác cầm vỏ đao vỏ kiếm trống rỗng, cười nói:
- Phải nói rõ trước, bây giờ là ta và Trần Bình An một đấu một. Theo như câu chuyện mà bà nội ta kể khi còn nhỏ, trong tiểu thuyết diễn nghĩa thì hai đại tướng sẽ bắt cặp chém giết trước trận, ai gọi người giúp đỡ thì không phải là anh hùng hảo hán. Nếu có thể chém chết kẻ địch thì lòng quân sẽ phấn chấn, trận đánh xem như đã thắng rồi...
Ninh Diêu nhìn Mã Khổ Huyền kia lại thấy bực bội, nàng chưa từng thấy kẻ nào thiếu giáo dục như vậy. Tống Tập Tân ở ngõ Nê Bình lòng dạ sâu xa, cũng thích khoe chữ, suốt ngày ra vẻ như một học giả, nhưng dù sao người ta cũng có dáng dấp của người đọc sách. Còn tên thiếu niên gầy gò thấp bé trước mắt này, nước da còn đen hơn cả Trần Bình An, hơn nữa mắt cũng rất lớn, toàn thân gây cho người ta cảm giác rất quái gở. Nhất là cộng thêm những câu từ dung tục ngang bướng này, giống như một bà già bôi cả nửa cân son phấn lên da mặt già như vỏ cây, còn làm điệu bộ thẹn thùng, đúng là quá bi thảm rồi.
Trần Bình An không lên tiếng đe dọa tên thiếu niên cùng lứa ở ngõ Hạnh Hoa, chỉ hơi khom người, đột nhiên phát lực xông thẳng tới trước, thế như ngựa phi nước đại.
Thật nhanh!
Nhìn bóng lưng Trần Bình An chạy nhanh ra xa, gần như trong nháy mắt đã cách mình hai trượng, Ninh Diêu tuy thấy nhiều biết rộng nhưng cũng phải cảm khái. Đặt trong đám người cùng lứa toàn thiên hạ, Trần Bình An có thể chạy nhanh hơn thỏ cáo cũng không phải chuyện gì rất lợi hại. Nhưng trong lồng giam của vùng trời đất này, Trần Bình An dựa vào dày công tôi luyện mười mấy năm như một, có thể rèn luyện thân thể mình đến mức này, đây mới là điểm khiến Ninh Diêu bội phục nhất.
Ninh Diêu ngẫm nghĩ, chẳng lẽ chịu được khổ cực cũng là một loại thiên phú?
Trong nháy mắt khoảng cách giữa hai thiếu niên chỉ còn lại một nửa.
Thậm chí Trần Bình An có thể nhìn thấy rõ ràng, sắc mặt Mã Khổ Huyền liên tục biến đổi một cách nhỏ bé, sau phút chốc kinh ngạc lại chuyển thành hoảng hốt, tiếp đó nhanh chóng khôi phục bình tĩnh. Hắn không hề do dự vung mạnh tay lên, cánh tay mảnh khảnh phát ra một sức bật kinh người.
Trần Bình An vẫn luôn nhìn chăm chú vào động tĩnh của tay phải Mã Khổ Huyền, cũng không tiếp tục xông thẳng tới trước nữa, trong chớp mắt lại chuyển hướng sang bên phải.
Cánh tay kia của Mã Khổ Huyền bỗng dừng lại một cách kỳ diệu, cổ tay rung lên, mục tiêu chính là Trần Bình An đã chạy lệch đi.
Viên đá bắn ra khí thế mãnh liệt, mặc dù không kinh khủng bằng con vượn Bàn Sơn núi Chính Dương, nhưng vẫn không thể xem thường. Trần Bình An vốn phải luống cuống tay chân, nhưng lúc này vẫn không dừng bước, vặn eo một cái khiến nửa người trên nghiêng qua. Viên đá kia vừa lúc lóe lên trước mắt rồi biến mất, sợi tóc trên trán thiếu niên giày cỏ bị luồng gió mát kia cuốn theo phất phơ.
Tay trái Mã Khổ Huyền cầm đá còn dư nhẹ nhàng hất lên, trong đó một viên đá vừa khéo rơi vào lòng bàn tay phải.
Thiếu niên thấp bé ở ngõ Hạnh Hoa này dường như không cảm thấy ra tay lần thứ hai sẽ giải quyết được Trần Bình An, cho nên cũng không đứng yên tại chỗ, bắt đầu chạy về phía tay phải, đồng thời vung tay ném ra viên đá thứ hai.
Thiếu niên giày cỏ đột nhiên khom người, hai tay gần như có thể chạm tới mặt đất. Viên đá kia nhanh chóng lướt qua sau lưng, xé rách quần áo phong phanh của Trần Bình An, may mà chỉ bị xước da, nhìn có vẻ trầy da sứt thịt rất dọa người nhưng vết thương lại không sâu.
Lúc này khoảng cách giữa hai người lại bị kéo gần hơn một nửa.
Mặc dù Mã Khổ Huyền cũng cảm thấy nên kéo giãn khoảng cách mới đúng, nhưng Trần Bình An cắm đầu lao tới thật sự quá nhanh, khiến cho Mã Khổ Huyền vội vã thay đổi vị trí giống như trâu già kéo xe cũ vậy. Cho nên khi gương mặt đen nhẻm của Trần Bình An càng lúc càng đến gần, ánh mắt sáng ngời kiên nghị của thiếu niên giày cỏ lại tỏ ra rất nổi bật.
Trái ngược với nó, sắc mặt Mã Khổ Huyền rõ ràng đã xuất hiện vẻ do dự, không biết nên từ bỏ việc ném đá, quyết đoán rút lui, hay là được ăn cả ngã về không, dùng viên đá thứ ba phân ra thắng bại?
Mã Khổ Huyền do dự, so với Trần Bình An thẳng tiến không lùi đã tạo thành đối lập rõ ràng.
Vào thời khắc này, thiếu niên giày cỏ nào còn dáng vẻ hiền lành như khi ở ngõ Nê Bình?
Trong giây phút quan trọng liên quan đến sống chết này, Mã Khổ Huyền lại rút lui một bước, một lần nữa vung tay lên.
Rất dễ nhìn thấy, Mã Khổ Huyền tin tưởng đá trong tay mình.
Thiếu niên cô độc này đừng nói là đánh nhau, trước giờ còn chưa từng cãi nhau với người khác, từ nhỏ đến lớn đều không thích ở chung với đám bạn cùng lứa. So với Trần Bình An hay Cố Xán, hắn càng giống như một con mèo hoang nhỏ đi lại một mình. Dù có chuyện hay không thì hắn vẫn thích nhặt một nhúm đá, vừa đi vừa ném, đương nhiên sức lực rất nhẹ, nhìn giống như thờ ơ chơi đùa, cho nên không ai quan tâm.
Nhưng khi đến bên bờ phía dưới cầu mái che, chung quanh không có người, Mã Khổ Huyền mới một mình chơi ném nước. Thông thường hắn dùng một viên đá hơi mỏng có thể ném ra mười mấy gợn sóng trên mặt nước, sau đó đập vào bức tường của cầu vòm đá ở bờ bên kia, lập tức vỡ nát, có thể tưởng tượng sức lực và kỹ xảo tốt thế nào.
Mã Khổ Huyền cũng thường xuyên ngồi trên Lưng Trâu Xanh, dùng đá ném vào cá bơi trong nước. Bất kể có ném trúng cá hay không, khi thiếu niên ném xuống gần như không có bọt nước văng lên.
Cho nên trong nhà tổ, trong sân hoặc trên nóc nhà ở ngõ Hạnh Hoa sẽ thường xuyên nhìn thấy thi thể của mấy con chim nhỏ, máu thịt đầm đìa.
Hai người chỉ cách nhau mười mấy bước. Vừa rồi hai lần né tránh viên đá của Mã Khổ Huyền, thân hình và bước chân của Trần Bình An càng thiên về nhanh nhẹn linh hoạt, không hề lộ ra gân cốt khỏe mạnh, thiếu niên giày cỏ giống như một chiếc lá nhẹ bay. Nhưng khi Trần Bình An và Mã Khổ Huyền sắp đụng vào nhau, Trần Bình An cuối cùng đã lộ ra phần “nặng” của mình. Ba bước lớn liên tục vừa nhanh vừa mạnh, tràn đầy sức dãn, đáp xuống đất như búa sắt đập vào thân kiếm, lúc nhấc chân lại như nhổ lên một ngọn núi.
Ba bước, gần trong gang tấc.
Mã Khổ Huyền không kịp ném đá ra, theo lý mà nói đã mất đi lợi thế.
Trong lòng Trần Bình An bỗng rung động một cách khó hiểu, nhưng hắn vẫn không lui bước, bởi vì tình thế khẩn cấp đã không cho phép hắn kìm cương bên bờ vực thẳm, không bằng tung người nhảy tới mạo hiểm một phen.
Khóe miệng Mã Khổ Huyền nhếch lên, nụ cười bỡn cợt, tay trái buông ra vứt hết đá còn dư, tay phải vốn đang nắm lại thuận thế đánh ra một quyền.
Ngay từ đầu hắn đã đào một hố bẫy cho Trần Bình An, do dự trước đó chỉ là cố ý cho Trần Bình An cơ hội tới gần người, thậm chí dùng đá làm thủ đoạn tấn công cũng là mưu đồ của tiểu tử ngốc ngõ Hạnh Hoa này. Mục đích là giả vờ yếu thế, dụ thiếu niên giống như cá chạch có thể chạy thoát dưới tay con vượn già đến bên cạnh mình, khiến Trần Bình An tự dâng tới cửa!
Khoảng cách một tay tức là khoảng cách một quyền.
Trần Bình An là một người thuận tay trái không rõ lắm, bèn dùng tay trái nghênh đón nắm tay phải của Mã Khổ Huyền.
Trong nháy mắt khi hai nắm tay chạm nhau, gần như cùng lúc hai thiếu niên đều vung chân đá vào đối phương.
Trần Bình An và Mã Khổ Huyền đồng thời bay ngược ra ngoài, ngã mạnh xuống đất.
Hai người lại tách ra hơn hai mươi bước. Mã Khổ Huyền bò dậy, quỳ một chân dưới đất, há miệng thở dốc. Hắn giơ cánh tay lên, buông nắm tay ra, bởi vì viên đá trong lòng bàn tay vẫn không ném ra ngoài, cho nên lúc này lòng bàn tay thiếu niên mặc dù không tính là máu thịt đầm đìa, nhưng cũng đã một màu đỏ tươi, nhìn thấy mà giật mình.
Mã Khổ Huyền nhếch nhếch miệng, xoa xoa bụng, ánh mắt nóng bỏng, lớn tiếng cười nói với Trần Bình An:
- Trần Bình An! Có dám tới lần nữa không?
Tay trái Trần Bình An càng thảm hơn, bởi vì lúc trước tập kích Thái Kim Giản núi Vân Hà trong ngõ nhỏ, lòng bàn tay hắn đã bị sứ vỡ cắt rất sâu. Trong thời gian này mặc dù vẫn luôn đắp thảo dược bí truyền của tiệm Dương gia, nhưng thương gân động cốt phải mất trăm ngày. Thân thể thiếu niên có cứng cáp đến mấy, cũng không phải là thần tiên tu hành có thể khiến người chết sống lại, xương trắng mọc thịt. Cho nên trao đổi một quyền một cước với Mã Khổ Huyền, Trần Bình An càng chịu thiệt thòi hơn.
Tay trái cột vải bông của Trần Bình An bất giác khẽ run lên, máu tươi thấm ra lớp vải, từng giọt rơi xuống trên cỏ dại bên chân.
Trần Bình An cố sức hít sâu một hơi, rõ ràng cảm nhận được cơn đau nhói từ bụng truyền đến. Hắn muốn xác định xem, mức độ đau đớn này rốt cuộc sẽ tạo thành ảnh hưởng thế nào với hành động kế tiếp của mình.
Đây là do thói quen.
Trần Bình An xuất thân nghèo khổ, bởi vì có quá ít đồ đạc nên phải tính toán một cách chi li. Ngược lại đám con cháu nhà giàu như Tống Tập Tân và Lư Chính Thuần chắc chắn sẽ không để ý trong túi có mấy đồng tiền, đây gọi là người làm việc lớn không câu nệ tiểu tiết. Trần Bình An đương nhiên không làm được, cho nên ấn tượng của hắn gây cho người khác vẫn luôn dính dáng tới mấy từ như thận trọng, trầm tĩnh và ẩn nhẫn, không có nhiều sức sống bừng bừng mà một thiếu niên nên có.
Còn như Mã Khổ Huyền trước mắt đột ngột chạy ra, muốn đánh nhau sống chết với Trần Bình An và Ninh Diêu, đại khái thuộc về loại quái thai bất chấp lý lẽ. Ninh Diêu thì ít nhất còn có thể dùng “lộ ra sắc bén” để hình dung, còn Mã Khổ Huyền này thì khiến người ta hoàn toàn không thể nắm bắt được.
Trần Bình An không quay đầu, đưa lưng về phía Ninh Diêu khẽ khoát tay, ra hiệu mình không sao.
Mã Khổ Huyền chậm rãi đứng lên, trước khi đứng dậy thiếu niên đã ngắt một chùm cỏ dại, tùy ý lau đi vết máu trong lòng bàn tay.
Trần Bình An cũng đứng dậy theo.
Mã Khổ Huyền là người phát lực trước, vị trí vừa đứng bị đạp ra hai cái hố bùn.
Thiếu niên gầy gò như khỉ này lại nhanh đến mức khó tưởng tượng, nhảy lên cao, đầu gối thúc vào Trần Bình An cũng đang xông tới.
Trần Bình An đánh một quyền vào đầu gối của Mã Khổ Huyền đang thúc xuống, nhưng lại bị Mã Khổ Huyền đang nghiêng người tới trước giữa không trung đánh một quyền vào trán. Đồng thời hai chân Mã Khổ Huyền vốn đang gập lại trong nháy mắt giãn ra, đạp mạnh vào ngực Trần Bình An đang ngửa người ra sau.
Trần Bình An giống như bị búa lớn đập vào đầu, cộng thêm bị đạp trúng ngực, gần như ngửa về phía sau ngã thẳng xuống đất.
Thân thể Mã Khổ Huyền xoay một vòng giữa không trung, sau khi đáp xuống lại tiếp tục cười gằn xông tới, rất nhanh đã chạy như bay đến trước người Trần Bình An mới ngồi dậy một nửa, lại tung ra một đá.
Hai cánh tay Trần Bình An đan xen ngăn cản trước người, cánh tay trái ở ngoài còn cánh tay phải ở trong, bảo vệ chặt chẽ ngực và mặt.
Trần Bình An bị một đá này khiến cho bay ngược ra ngoài, có điều trọng tâm rất thấp, lại bảo vệ chỗ hiểm nên cũng không xuất hiện cảnh tượng máu tươi đầm đìa.
Hắn liên tục lăn lộn.
Mã Khổ Huyền đắc thế không chịu bỏ qua, tiếp tục xông tới trước.
Trong nháy mắt khi Trần Bình An dừng thế lăn, không biết vô tình hay cố ý, cả người lại biến thành tư thế quỳ một chân dưới đất, khom lưng chạy lấy đà.
Sắc mặt Mã Khổ Huyền khựng lại.
Sau phút chốc, Trần Bình An giống như một mũi tên bắn ra từ cung khỏe kéo căng, trong nháy mắt đã đến trước người Mã Khổ Huyền, tốc độ hoàn toàn khác biệt với lúc trước.
Giả vờ yếu thế.
Trần Bình An cũng biết.
Lần này Mã Khổ Huyền chưa kịp xuất quyền đã bị Trần Bình An dùng vai thúc vào ngực. Hắn lảo đảo lui về phía sau, bụng lại truyền tới một cơn đau thắt, theo bản năng cúi đầu khom người xuống, huyệt Thái Dương bên tai trái lại bị Trần Bình An dùng cánh tay quét trúng, thế lớn lực nặng. Thiếu niên ngõ Hạnh Hoa trước đó đã chiếm hết ưu thế, lúc này hai chân lại rời đất bay nghiêng ra ngoài theo một tư thế kỳ quái.
Trần Bình An đột nhiên bắt lấy hai cổ chân Mã Khổ Huyền, kéo theo đối phương xoay tròn một vòng, sau đó quát lớn ném mạnh thiếu niên thấp bé chỉ nặng hơn bốn mươi lăm ký kia về phía xa!
Vừa lúc bay về phía một pho tượng thần đang ngồi đã vỡ nửa bên người, cao khoảng một trượng rưỡi. Nếu như không có gì bất ngờ, kết cục sắp tới của Mã Khổ Huyền sẽ rất thê thảm.
Nhưng Mã Khổ Huyền không dựa vào vật ngoài thân, đã tự mình tạo ra một “bất ngờ”.
Hai chân của hắn lần lượt đạp vào đầu của tượng thần, sau đó gập lại rồi lập tức thẳng ra, mượn lực đàn hồi to lớn, cả người bắn về phía đối thủ ở trên mặt đất phía xa, hiệu quả giống hệt như Trần Bình An ám toán lúc trước.
Nhưng Mã Khổ Huyền lại đột nhiên kinh hãi trợn mắt.
Chỉ thấy Trần Bình An vẫn đứng yên tại chỗ, một tay giơ lên cao, chẳng biết từ lúc nào trong tay đã đột ngột xuất hiện một thanh đoản đao, mũi đao chỉ thẳng vào Mã Khổ Huyền đang lao nhanh tới.
Thế nhân thường nói “tự mình tìm chết”, có lẽ là ám chỉ tình huống này.
Dù tay cầm đao của Trần Bình An đang run rẩy kịch liệt, nhưng vẫn đủ để đâm xuyên qua thân thể Mã Khổ Huyền, khác biệt chỉ là cắt vào cánh tay, đầu hay ngực mà thôi.
Mặc dù Mã Khổ Huyền đang lâm vào tuyệt cảnh, vô cùng kinh hãi, nhưng trong lòng vẫn không bỏ cuộc. Hắn gian nan xoay người, dù chỉ là một chút cũng muốn khiến chỗ hiểm trên người lệch khỏi mũi đao.
Ngay lúc này một thân hình cao gầy bỗng xuất hiện giữa hai thiếu niên.
Đó là một người đàn ông trung niên, lưng đeo trường kiếm, hông treo hổ phù.
Không thấy ông ta ra tay như thế nào, Mã Khổ Huyền giống như xoay chuyển càn khôn, chẳng những hai chân đáp xuống đất mà thân thể còn đứng thẳng bên cạnh người đàn ông kia.
Sau đó người đàn ông đeo kiếm quay đầu nhìn về thiếu niên cầm đao đã lui lại một bước, trong ánh mắt mang theo sự khen ngợi không hề che giấu, nhẹ giọng cười nói:
- Lần này hai người các ngươi giao thủ, đánh cũng không tệ.
Khóe miệng Trần Bình An rỉ máu, lại lui về sau một bước.
Người đàn ông chỉ cười trừ, lên tiếng đề nghị:
- Ta ra tay cứu Mã Khổ Huyền, xem như thiếu ngươi một nhân tình. Cho nên sau khi ra ngoài, ta sẽ thuyết phục con vượn Bàn Sơn núi Chính Dương từ bỏ truy sát hai người các ngươi, thế nào?
Ninh Diêu đi đến bên cạnh Trần Bình An.
Vị tu sĩ Binh gia đến từ núi Chân Vũ này nhìn thiếu nữ thật sâu, sau đó nói với Trần Bình An:
- Ngươi không có tư cách mặc cả, đồng ý thì gật đầu, không đồng ý thì cứ tiếp tục im lặng là được. Nếu như cảm thấy không công bằng, không cam lòng, đồng thời ngươi có thể may mắn chạy thoát dưới tay con vượn già, vậy sau này có thể rời khỏi trấn nhỏ đến núi Chân Vũ tìm ta, đòi lấy công đạo mà ngươi muốn.
Trần Bình An cất thanh đao ép váy mà Ninh Diêu cho mình mượn, giấu vào trong tay áo phải, gật đầu nói với người đàn ông núi Chân Vũ kia:
- Nếu như có cơ hội, ta sẽ đi.
Mã Khổ Huyền vừa định lên tiếng, người đàn ông lại thờ ơ nói:
- Người chết càng không có tư cách buông lời uy hiếp người sống.
Mã Khổ Huyền mím chặt môi, cúi đầu không nói gì.
Một lớn một nhỏ, đôi thầy trò núi Chân Vũ này dần dần đi xa.
Trần Bình An đặt mông ngồi xuống đất.
Ninh Diêu vội vàng ngồi xổm xuống, lo lắng nói:
- Sao rồi? Chỗ nào bị thương nặng nhất? Phương thuốc kia của Lục đạo trưởng, có phải ngươi cũng dùng được không?
Thiếu niên mặt mũi bầm dập, người bị nội thương, tỏ ra đau khổ nói:
- Không quan trọng, còn biết đau ở đâu nghĩa là không bị thương quá nặng. Đúng rồi, nếu bây giờ con vượn già chạy tới...
- Tới thì tới!
Thiếu nữ cũng dứt khoát ngồi xuống đất, mặt mày phấn khởi:
- Vừa rồi có ngươi, bây giờ thì có ta, sợ cái gì!
Trần Bình An không thể nói ra nửa câu sau, đành phải lén nuốt trở về.
Ninh Diêu đột nhiên cười rạng rỡ, vươn hai tay ra, giơ ngón cái với thiếu niên giày cỏ:
- Giỏi lắm!
Nhìn thấy cảnh này, thiếu niên ngõ hẹp cả đời chưa từng thấy mình tài giỏi cố gắng kìm nén nụ cười nơi khóe miệng, cố ý làm cho mình thản nhiên hơn một chút.
Nhưng thực ra ai cũng nhìn thấy sự thoải mái của hắn.
Thiếu niên rất vui vẻ hài lòng.