Con vượn già lướt đến gần thiếu nữ, nắm tay vung lên đập xuống đầu đối phương. Thiếu nữ giơ thanh đao hẹp vỏ xanh lá lên ngăn cản, lưỡi đao nhắm thẳng vào cổ tay con vượn già. Trường kiếm trong tay lại nhanh chóng đâm vào ngực đối phương, mũi kiếm chỉ thẳng vào một điểm trên trái tim. Không ngờ cánh tay dài của con vượn già đang đập xuống một cách thô thiển, đột nhiên lại biến thành năm ngón tay, khéo léo chụp lấy lưỡi đao. Cùng lúc đó một tay khác rất ăn khớp với bản tính bản tâm của lão, lập tức nắm chặt lấy mũi kiếm. Rất dễ nhìn thấy, khí thế hùng hổ muốn giết người là giả, dụ cho thiếu nữ liều lĩnh xuất kiếm mới là thật. Con vượn Bàn Sơn xuất thân từ thánh địa kiếm pháp của Đông Bảo Bình Châu, vừa nhìn đã nhận ra thanh kiếm này không tầm thường. Vì vậy lão không tiếc lấy hơi lần thứ hai. Cho dù mũi kiếm đã đẩy vào da thịt nơi ngực con vượn già, chỉ thiếu hơn một tấc là có thể đâm vào trái tim. Ninh Diêu thấy tình thế không ổn liền quyết đoán buông chuôi kiếm ra, gắng sức rút đao. Lưỡi đao lướt qua lòng bàn tay con vượn già, phát ra một chuỗi âm thanh chói tai như gặp sắt đá. Sau khi rút đao, thân thể thiếu nữ ngửa về phía sau, bước chân không ngừng lùi lại. Quả nhiên con vượn già nghiêng người qua, tay cầm mũi kiếm vung về phía sau, trường kiếm bị ném ra ngoài mấy chục trượng. Sau đó lão dùng một chân đạp vào thiếu nữ. Tay phải thiếu nữ vốn cầm kiếm giơ lên, bị con vượn già đạp trúng một cước. Theo một tiếng vang lớn, cả người thiếu nữ bị đạp bay ra ngoài bảy tám trượng, phần lưng ngã mạnh xuống đất. Nàng lăn vài cái mới chống đao xuống đất, mũi đao cắm vào con đường sâu một thước, cố gắng ngừng thân hình đang trượt về sau. May mắn là con đường nhỏ bên khe suối đất đai mềm xốp, trên đất ngẫu nhiên có đá cũng trơn tròn không hề sắc bén, nhờ đó phần lưng thiếu nữ mới không lâm vào kết cục máu thịt đầm đìa. Không cho thiếu nữ có cơ hội thở dốc, bóng dáng to lớn lại từ trời cao đáp xuống. Lần này thiếu nữ còn không còn thời gian rút đao hẹp ra, chỉ có thể liên tục lùi lại. Con vượn già cũng không truy sát thiếu nữ, sau khi đáp xuống thì đứng yên tại chỗ, giơ một chân lên cao đạp vào chuôi đao cắm dưới đường kia. Đến khi thiếu nữ quỳ một chân xuống đất ngẩng đầu nhìn lại, con vượn già lại tăng thêm lực chân, đạp cả thanh đao hẹp đạp lõm sâu xuống đất, chuôi đao chỉ ngang với mặt đất. Trên mặt con vượn già có từng luồng khí tức màu tím vàng chậm rãi lưu chuyển, trong màn đêm thâm trầm tỏ ra rất lóa mắt, cười chế nhạo nói: - Đao cũng luyện, kiếm cũng học, nửa lừa nửa ngựa, dở dở ương ương, sẽ có kết cục đáng thương như vậy! Thiếu nữ đứng lên, cưỡng ép nuốt xuống một ngụm máu: - Ngươi chỉ có một chút bản lĩnh này sao? Con vượn già lắc đầu cười nói: - Vừa rồi chỉ là cho ngươi thêm một cơ hội mà thôi. Ninh Diêu hít thở sâu một hơi, trầm giọng nói: - Ở quê nhà ta, chiến đấu sinh tử chưa từng xem cha mẹ là ai. Chỉ cần ngươi có bản lĩnh đường đường chính chính giết chết ta, đó là do ta tài nghệ không bằng người. Sau này cha mẹ ta biết được nguyên nhân quá trình, nhiều nhất là tới Đông Bảo Bình Châu gây sự với ngươi, chắc chắn sẽ không liên lụy đến núi Chính Dương. Cho nên ngươi có thể yên tâm mạnh tay chém giết... Đây là lần đầu tiên con vượn già nghe được thiếu nữ ăn nói lưu loát như vậy, khác biệt hoàn toàn với thiếu nữ mang nón che mặt nghiêm túc trong ấn tượng. Cho nên trong nháy mắt khi sau cổ con vượn già phát lạnh, lão lập tức nghiêng đầu. Một vệt cầu vồng trắng lướt qua bên cổ, mũi kiếm kéo theo một vết thương không sâu. Nếu như không xoay đầu, cho dù không thể một mạch xuyên qua cổ con vượn già, chắc chắn cũng sẽ khiến lão bị thương nặng. Đến lúc đó thật sự là lật thuyền trong mương, sai lầm ban đầu sẽ dẫn đến các sai lầm tiếp theo. Vừa nghĩ tới mình có thể vì chuyện này mà phải sớm hiển lộ chân thân pháp tướng, mất đi mấu chốt trên đạo nghĩa, không còn khả năng mặc cả với Tề Tĩnh Xuân và Nguyễn sư, nói không chừng còn liên lụy đến tiểu thư nhà mình, một mình chịu đựng các loại nguy cơ trong vùng trời đất này, con vượn già núi Chính Dương cuối cùng đã giận dữ lần thứ ba. Phi kiếm cũng không vào vỏ mà lại vòng quanh thiếu nữ, xoay tròn thật nhanh, giống như đang tranh công nịnh hót chủ nhân. Con vượn già nhìn thấy cảnh này lại giận đến cười lên, cười ha hả nói: - Tốt tốt tốt, vừa lúc đánh một trận với Tống Trường Kính còn chưa sảng khoái, kế tiếp sẽ chơi đùa với ngươi một hồi! Nhưng ngươi có biết mấy cân da thịt của mình chịu được bao nhiêu đòn không? Thiếu nữ cẩn thận quan sát khí tức màu tím vàng trên mặt con vượn già, khẽ cau mày. So với quá tam ba bận trong dự đoán, con vượn già cho dù đã ba lần vận dụng pháp thuật thần thông, rõ ràng vẫn còn lưu lại sức lực nhất định, không đến mức khiến cho mấy khiếu huyệt chính bị vỡ để, buộc phải thi triển chân thân. Hơn nữa chuyện tổn thọ rất nguy hiểm với tu sĩ nhân gian dưới năm cảnh giới cao, đương nhiên cũng rất khó chịu với con vượn Bàn Sơn, nhưng lại không chí mạng như “người” khác. Ngón tay thiếu nữ khẽ nhúc nhích, trường kiếm theo đó nhẹ nhàng linh hoạt xoay tròn, cười cười: - Chẳng trách cha ta nói núi Chính Dương ở Đông Bảo Bình Châu các ngươi không đáng nhắc tới, xưa nay mồm mép to, kiếm đạo thấp, toàn là kẻ ngu gan lớn, kiếm khí nông cạn. Râu tóc con vượn già đều dựng lên, tức giận quát lớn: - Muốn chết! Dứt lời liền nhào tới thiếu nữ không biết trời cao đất dày. Ninh Diêu cũng không ham chiến, lập tức chạy về hướng bắc. Trên đường chạy liên tục gặp nguy hiểm, may mà thanh phi kiếm kia đã có được hai chữ trong tấm biển “Khí Xung Đấu Ngưu”, kiếm khí và thần ý đồng thời tăng vọt, hơn nữa tâm đầu ý hợp với thiếu nữ, tâm ý đến đâu thì mũi kiếm đến đó. Bản thân trường kiếm giống như một tồn tại không nói quy củ, nhờ đó mới khiến cho thế công như sấm vang chớp giật của con vượn già nhiều lần bị ngăn trở, giúp chủ nhân may mắn trốn thoát giữa đường tơ kẽ tóc. Nếu là đồ vật bản mệnh do một tên kiếm tu trăm cay ngàn đắng nuôi dưỡng ra, phù hợp với tâm ý như vậy, con vượn già sẽ không cảm thấy kinh ngạc. Nhưng lão rõ ràng cảm giác được, thanh trường kiếm rời khỏi vỏ kia chắc chắn không phải là phi kiếm bản mệnh của thiếu nữ kỳ quái. Nàng càng giống như một võ phu bình thường đi lại trên giang hồ, cầm một thanh “thần binh lợi khí” thuận tay, chỉ cần mũi lưỡi đủ sắc bén là được. Trước giờ chưa từng đi trên con đường kiếm tu nuôi dưỡng kiếm tâm, thai nghén kiếm linh. Nhưng điểm kỳ quái của thiếu nữ là nàng lại không hoàn toàn đi theo đường võ phu, bởi vì đối với tông sư võ đạo chuyên tâm rèn luyện thân thể, thứ theo đuổi chính là “trời đất sụp đổ thân ta bất hủ”, nếu như bị binh khí át tiếng chủ nhân, vậy sẽ sa vào bàng môn tả đạo. Một đường đánh giết, con vượn già vẫn không thể bắt được thiếu nữ. Ngoại trừ do phi kiếm quấy rối thì còn do sở học của thiếu nữ rất hỗn tạp, kiêm đủ ba nhà kiếm tu, võ phu, luyện khí sĩ, khí tức tinh thuần hơn nữa còn dài lâu. Con vượn già thật sự nghĩ không ra tông môn nào ở Đông Bảo Bình Châu có thể dạy được một vãn bối kỳ quái hiếm thấy như vậy, cho nên ra tay càng chú ý thăm dò, muốn xác định thân phận lai lịch của đối phương. Dù sao chỉ cần không đến gần trấn nhỏ, bất kể bên đó vàng thau lẫn lộn thế nào, con vượn già ở bên này cũng sẽ không có bất kỳ lo lắng về sau nào. Thiếu nữ chạy trốn khắp nơi, sắc mặt càng lúc càng tái nhợt. - Nỏ mạnh hết đà! Con vượn già cười gằn nói: - Không nói tới ngươi có thể chống đỡ đến lúc chạy về trấn nhỏ hay không, cho dù may mắn thành công, có người tiếp ứng, ngươi thật cho rằng lão phu không giết được ngươi sao? Con vượn già đột nhiên biến chiêu, không so đo với phi kiếm nữa, nhảy thẳng qua đỉnh đầu thiếu nữ, đáp xuống trên đường đi của nàng, xoay người ngăn cản thiếu nữ chạy về hướng bắc. Lão dùng một quyền đánh văng thanh phi kiếm kia ra hơn trăm trượng, nhưng phi kiếm một mực quấy rầy trong nháy mắt lại bay tới, đâm vào đầu con vượn già. Khi lão muốn tìm cơ hội nắm chặt phi kiếm, trói buộc nó trong lòng bàn tay, nó lại giống như biết trước gian xảo rút lui, nhất định không ham chiến. Phi kiếm đi lại như gió, khó mà đề phòng, con vượn già dù có da thô thịt dày không sợ bị thương cũng tỏ ra hơi chật vật. Thiếu nữ không muốn trực tiếp giao phong với con vượn già, liền thay đổi tuyến đường, chạy nhanh về hướng đông bắc. Con vượn già lướt ngang theo, vẫn luôn tạo thành chấn nhiếp với thiếu nữ. Lão dùng một chưởng đánh rơi phi kiếm từ bên hông lướt nhanh đến, giống như đập một con ruồi, khiến cho thanh phi kiếm kia cắm xuống đất hai thước. Phi kiếm giống như một cô gái vặn vẹo vòng eo, vất vả rút mình ra khỏi mặt đất, lơ lửng giữa không trung, mũi kiếm rung động kịch liệt giống như mèo hoang giận dữ, rất nhanh lại mang theo khí thế hùng hổ lướt về phía con vượn già. Con vượn già không ngại phiền phức, không nhịn được lên tiếng hỏi: - Thanh phi kiếm này sao có thể không quan tâm đến giới luật ở đây? Ngươi rốt cuộc có quan hệ thế nào với Tề Tĩnh Xuân hay Nguyễn Cung? Ninh Diêu thiếu chút nữa đã bị con vượn già đánh một chưởng lên trán, thân thể lập tức ngửa về phía sau, đồng thời đưa tay cầm lấy chuôi kiếm, sau đó được lôi ra khỏi phạm vi bàn tay của con vượn già, cả người trượt về phía sau giống như bị người ta kéo lấy cánh tay. Sau khi được phi kiếm kéo ra một khoảng cách, chẳng biết vì sao thiếu nữ lại không nhân cơ hội này lui vào trấn nhỏ, thân hình bỗng dừng lại, đứng thẳng nghiêng đầu, phun ra một ngụm máu tươi. Phi kiếm dừng lại bên cạnh thiếu nữ, kêu lên ong ong giống như một đứa trẻ nghi hoặc không hiểu, không ngừng lải nhải ồn ào với trưởng bối. Tay phải thiếu nữ ấn lên vai trái. Con vượn già bỗng nhiên chậm lại, cười lớn nói: - Quả nhiên là vậy, thanh phi kiếm nhận ngươi làm chủ nhân này đúng là không cần làm theo quy củ, nhưng phi kiếm cuối cùng chỉ là phi kiếm, có thông minh huyền diệu thì vẫn không bằng tiểu cô nương ngươi đích thân chỉ huy nó. Đáng tiếc thân thể và hồn phách của ngươi đã bị thương nặng ở trấn nhỏ, còn chưa khỏi hẳn, không thể chịu được gánh nặng điều khiển nó, cho nên vẫn luôn gián đoạn, tấn công do nó tự hành động. Dù sao ngươi cũng không nghĩ đến chuyện làm lão phu bị thương nặng, chỉ dùng chiêu thức phòng ngự để bảo toàn tính mạng thì buộc phải dùng tâm ý của ngươi khống chế phi kiếm. Thiếu nữ cuối cùng lại mở miệng nói chuyện: - Ngươi thật lắm lời. Môi nàng đỏ tươi, sắc mặt trắng như tuyết, bộ áo bào màu xanh sẫm. Giữa đêm khuya, thiếu nữ giống như một nữ quỷ yêu tinh thôn dã đi lại ban đêm. Con vượn già từng bước đi về phía trước, tấm tắc nói: - Có một thanh kiếm tốt nhưng thân thể lại yếu đuối. Thân thì yếu còn cành lại khỏe, đúng là đáng thương! Ngươi và thiếu niên ngõ nhỏ kia nghĩ hết cách bắt lão phu lấy hơi, dẫn tới vùng trời đất này đánh trả. Tiểu cô nương, bây giờ ngươi không ngại thì đoán thử xem, chờ lão phu dùng hết ngụm khí tức thứ ba này, đổi một ngụm khí mới, rốt cuộc có rước lấy trời đất giận dữ hay không? Mà lão phu có thể chịu được trận nước biển chảy ngược kia hay không? Thiếu nữ đột nhiên tươi cười ngẫm nghĩ, mũi chân nhún nhẹ nhảy về phía sau, cao không quá một trượng, xa không quá nửa trượng. Con vượn già vốn định truy kích lại cảm thấy khó hiểu, chỉ lo có bẫy, bèn tiếp tục chậm rãi đi về phía trước, quyết định bình tĩnh theo dõi biến hóa. Sau đó thân thể thiếu nữ bay lên không, mũi chân lại nhún một cái, lần này lực chân hơi lớn, cổ chân cũng xoay qua, cho nên không ngửa người nhảy thẳng về sau, mà là nhảy về phía bên phải. Hóa ra không đợi thân hình thiếu nữ đáp xuống, phi kiếm đã lướt tới dưới chân thiếu nữ đang ở nơi cao nhất trên không, thế là mỗi lần thiếu nữ đều mượn lực chuẩn xác, tiếp tục nhảy về phía sau lên cao hơn. Ngay cả con vượn già từng trải cũng nhìn đến sững sờ, cảnh tượng trước mắt vừa kỳ quái lại vừa khôi hài. Thiếu nữ giống như một con nai nhỏ nhảy lò cò, liên tục nhảy nhót, khí tức đầy uyển chuyển linh động, nhanh chóng biến mất trong bầu trời đêm. Có lẽ vì lo lắng con vượn già nửa đường phát lực tập kích, bước nhảy của thiếu nữ không hề có trình tự, lúc trái lúc phải, lúc cao lúc thấp, lúc trước lúc sau. Con vượn già nhếch khóe miệng, ánh mắt phức tạp nói: - Hay cho một chiêu linh dương treo sừng (1). Có điều lão cũng không trơ mắt nhìn thiếu nữ trốn đi xa, mũi chân khều một cái, tùy ý hất lên một viên đá, cầm trong lòng bàn tay, nhanh chóng ném vào không trung. Từng viên đá nhanh chóng bị con vượn già khều ra khỏi đất, cuối cùng từ tay lão bắn đi với khí thế như sấm chớp. Mặc dù phần lớn viên đá đều trật, nhưng vẫn có bảy tám viên tạo thành uy hiếp cực lớn với thiếu nữ, khiến nàng buộc phải điều khiển phi kiếm đánh vỡ đá. Trong bầu trời đêm vang lên những tiếng rầm rầm, giống như tiếng sấm mùa xuân nở rộ. Ánh mắt con vượn già âm trầm. Thiếu nữ kia hoặc là bị thần kinh, hoặc là một kẻ cố chấp thiếu kiến thức và ánh mắt, rõ ràng có thể điều khiển phi kiếm bay lên cao nơi thế đá yếu đi. Nàng lại cứ duy trì ở một độ cao nhất định, giống như kị binh nhẹ dạo chơi ở khu vực ven rìa sa trường, dụ cung thủ quân địch không ngừng tiêu hao mũi tên và sức lực. Bất giác đã đến gần phía tây trấn nhỏ. Con vượn già ước lượng một chút khí tức còn sót lại, thấy còn dư không nhiều, bèn khều lên hai viên đá lớn như nắm tay trẻ con. Một tay cầm một viên, một chân đạp lên trước, một tay ném ra, bắp thịt phồng lên nhìn thấy mà giật mình. Đá trong tay xé gió bay ra, kêu lên xỉ xỉ, mang theo một đốm lửa dài khác với bình thường, như một con rồng lửa nhỏ bé phóng lên cao. Con vượn già quát lớn: - Xuống cho ta! Trên cao bừng lên ánh chớp chói lọi, sau đó là tiếng sấm mùa xuân nổ vang. Thiếu nữ kêu lên một tiếng, cả người bắt đầu rơi xuống. Phi kiếm xiêu xiêu vẹo vẹo giống như người say, không ngừng kêu gào nức nở, nhưng vẫn liều mạng vội vàng lướt về phía chủ nhân. Con vượn già cũng không thèm nhìn thiếu nữ và phi kiếm, ngược lại híp mắt nhìn chăm chú vào nóc nhà phía tây trấn nhỏ. Khi một vệt bóng đen chuyển động, chân còn lại của lão bước mạnh ra, viên đá còn lại trong tay gào thét bay đi, vui vẻ cười lớn nói: - Kẻ cứu người thì chết trước! Thiếu nữ nôn ra máu kêu lên: - Đừng ra! Thiếu nữ vốn thương thế không nhẹ, không đành lòng nhìn cảnh này, tại khoảnh khắc đó nàng cảm thấy tuyệt vọng, gian nan cầm lấy chuôi kiếm. Khi một cánh tay không chống đỡ được, nàng vội vàng đổi tay cầm kiếm, nhiều lần như vậy không ngừng giảm tốc độ rơi. Ninh Diêu không ngờ được, bởi vì nàng tự cho mình thông minh nên đã hại chết thiếu niên kia. Thiếu niên mang giày cỏ, vác cái sọt, cột giỏ cá, như một cơn gió, mỗi ngày đều đến đi vội vàng, bận kiếm tiền, bận sắc thuốc. Ninh Diêu cảm thấy thiếu niên này không nên chết như vậy! Thiếu nữ lảo đảo lắc lư rơi xuống đất, hai ngón tay khép lại làm kiếm, chống vào ấn đường trên trán, nghiến răng nghiến lợi nói: - Ra đi! Chém mở vùng trời đất này cho ta! Có một đường vàng nhỏ bé xuất hiện trên ấn đường thiếu nữ, từ trên xuống dưới dần dần lan ra. Như tiên nhân mở mắt thần! Bên dưới cầu vòm cổ xưa, cũng là bên trong cầu mái che hiện nay. Có một thanh kiếm cũ rỉ sét, mũi kiếm chỉ về phía đầm nước không biết đã mấy ngàn năm, giống như người tỉnh lại từ trong cơn mê, ngáp một cái. Mũi kiếm rỉ sét loang lổ khẽ lắc lư. Thế là cầu mái che lắc lư. Cả dòng suối cũng lắc lư. Cả vùng trời đất nhỏ cũng theo đó lắc lư. Trong một ngọn núi sâu, Tề Tĩnh Xuân đi đường mệt mỏi kết bạn với mấy người khác xuống núi. Khi vị thầy giáo dạy học ung dung đi trên đường núi này giơ một chân lên, vừa định đạp xuống, bỗng nhiên lại cười cười chậm rãi đặt chân. Dương lão đầu ở hậu viện tiệm Dương gia đang ngồi chợp mắt bên ngọn đèn dầu, sau khi thức giấc lại dùng tẩu thuốc cũ gõ gõ mặt bàn. Phiên vương Đại Ly Tống Trường Kính ở dinh quan bỗng giậm chân mắng chửi. Trong một căn phòng đúc kiếm ở tiệm rèn, Nguyễn Cung đang phụ trách đập búa lại gõ trật, khiến cho thiếu nữ tóc đuôi ngựa đang cầm thân kiếm đầy vẻ kinh ngạc. Thiếu niên Mã Khổ Huyền ở ngõ Hạnh Hoa vốn bị mọi người xem là kẻ ngốc, lúc này đang nằm trên nóc nhà nhìn bầu trời đêm, đột nhiên ngồi dậy sát khí bừng bừng. Ngay lúc này có một giọng nói quen thuộc lo lắng không yên vang lên, càng lúc càng gần: - Ninh cô nương, đứng ngây ra đó làm gì? Chạy đi! Tôi vẫn chưa chết, đó chỉ là một bộ quần áo tôi cởi ra mà thôi! Lão súc sinh đầu óc không được tốt, sao cô cũng ngốc như vậy? Thần chí thiếu nữ đã có phần không rõ, khi nghi thức ra lệnh sắp hoàn thành, đột nhiên cảm giác cả người giống như cưỡi mây đạp gió, bị người ta vác trên vai chạy vào trong ngõ trấn nhỏ. Ninh Diêu lập tức tỉnh táo lại, thân thể nằm trên vai một vị thiếu niên, không ngừng lắc lư chòng chành, cảm thấy hơi khó chịu, càng lúng túng hơn. Nàng hoàn toàn lờ mờ: - Hả? --------- Chú thích: (1) Linh dương treo sừng: ban đêm khi linh dương đi ngủ thường treo sừng lên cây, chân không chạm đất để tránh tai họa. Câu này dùng để chỉ không nhìn thấy dấu vết, còn dùng để chỉ thơ văn có ý cảnh siêu thoát.