Bên ngoài một ngôi nhà ở ngõ Nê Bình có một đứa bé cứng đầu mũi thò lò đang đá mạnh vào cửa, vừa gọi vừa mắng chửi, nước bọt văng tung tóe: - Trần Bình An, nếu không lăn ra đây ta sẽ tìm người chém chết ngươi, đập đổ căn nhà rách nát của ngươi đấy. Ta biết ngươi đang ở trong nhà, bận cái gì thế, chẳng lẽ đang làm chuyện đó với bà vợ nhỏ Trĩ Khuê của Tống Tập Tân? Ban ngày ban mặt cũng không để ý tới cảm nhận của Tống Tập Tân một chút à? - Được được được, không ra phải không, ta đi đây, ta đi thật đấy nhé? Lần này ta đi, cả đời ngươi cũng đừng mơ gặp lại ta nữa. Đống bảo bối kia của ta vốn định để lại hết cho ngươi. Trần Bình An, mau ra đây đi! Chẳng biết tại sao, mắng đến khúc cuối đứa bé lại hơi nức nở, hít mạnh hai hàng nước mũi vào trong. Cố Xán đột nhiên cảm thấy đầu đau nhói, vội xoay người nhìn, sau khi nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc kia lại mắng như tát nước: - Trần Bình An! Đại gia ngươi... Sắc mặt thiếu niên giày cỏ khó coi. Cố Xán vội vàng lựa gió chống thuyền, bổ sung một câu: - Ngươi vẫn khỏe chứ? Nói như nước chảy mây trôi, xoay chuyển như ý, không hề trúc trắc. Trần Bình An đã quen với sự vô tâm của thằng nhóc này, xách theo cái ấm sứ mới mua, tức giận nói: - Có khỏe hay không, chẳng lẽ ngươi còn không biết? Cố Xán nhớ ra mình còn có việc chính, vội vàng kéo Trần Bình An đến cửa viện, sau đó nhét hai chiếc túi thêu tinh xảo vào tay Trần Bình An, thấp giọng hỏi: - Còn nhớ con cá chạch nhỏ năm ngoài ta xin ngươi không? Trần Bình An không hiểu chuyện gì, cầm lấy hai chiếc túi nặng trịch. Thứ bên trong cũng không xa lạ, lúc trước thiếu niên áo gấm cưỡng ép mua con cá chép màu vàng kia đi, sau đó lại tới đưa một túi tiền đồng cho mình. Trần Bình An nhìn xung quanh, thấy hai đầu ngõ Nê Bình không có người đi đường, vội vàng mở cửa lôi Cố Xán vào viện, để ấm sứ sang một bên, sau đó dứt khoát hỏi: - Có người xứ khác hỏi mua con cá chạch kia đúng không? Cố Xán, ta khuyên ngươi nhất định đừng bán! Đánh chết cũng đừng bán. Không phải ngươi muốn cuộc sống sau này của mẹ ngươi được tốt đẹp sao, vậy ngươi nhất định phải giữ lại con cá chạch kia, biết không? Cố Xán lập tức òa khóc, hai tay nắm lấy tay áo Trần Bình An, nức nở nói: - Ta muốn trả lại con cá chạch kia cho ngươi, nhưng mẹ không cho, còn đánh ta một bạt tai. Từ nhỏ đến lớn mẹ chưa từng đánh ta. Còn có ông già kể chuyện kia, không biết là thần tiên hay ma quỷ mà rất đáng sợ, đầu tiên là đưa ta vào trong chén trắng, sau đó con cá chạch kia trong thoáng chốc biến thành rất lớn rất lớn, còn lớn hơn lu nước nhà ta rất nhiều rất nhiều... Trần Bình An đưa tay bịt miệng đứa bé lại, sắc mặt nghiêm túc, trợn mắt nói: - Cá chạch đã cho ngươi thì là của ngươi! Cố Xán, ngươi còn muốn cuộc sống sau này của mẹ ngươi tốt đẹp hơn không? Mỗi ngày có thể cho mẹ ngươi ăn thịt ngon, dùng son phấn đắt tiền, mua loại quần áo tơ lụa sờ vào nhẵn bóng kia? Cố Xán sụt sịt mũi, gật mạnh đầu. Trần Bình An buông tay ra, ngồi xổm xuống hỏi: - Hai túi tiền này là thế nào, có phải ngươi lấy trộm ra không? Con ngươi Cố Xán đảo một vòng, đang định gạt người. Trần Bình An và nó quen biết đã lâu, thằng nhóc chết tiệt này vểnh mông lên cũng biết sẽ ra phân gì, bèn gõ đầu Cố Xán, nghiêm nghị nói: - Cầm về đi! Cố Xán cũng nổi tính ương bướng: - Không! Trần Bình An giận đến sắc mặt tái xanh, giơ tay lên muốn gõ đầu nó một cái thật mạnh. Có điều nhìn thấy vẻ mặt chết không quay đầu của nó, Trần Bình An lại cảm thấy mềm lòng, giọng điệu hòa hoãn lại, ngẫm nghĩ hỏi: - Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, ngươi nói cho ta nghe xem. Cố Xán liền kể lại mọi chuyện từ đầu đến cuối. Không phủ nhận bình thường đứa bé này khiến người ta hận đến nghiến răng, nhưng quả thật đầu óc thông minh phát triển sớm. Nó kể lại rõ ràng cho Trần Bình An nghe, từ cây hòe già đến giếng Thiết Tỏa, tới nhà mình trong ngõ Nê Bình, cả chuyện tiên sinh kể chuyện kia muốn thu nó làm đồ đệ. Lúc này trong lòng Trần Bình An đại khái đã hiểu rõ, Cố Xán có lẽ là một trong những người ở trấn nhỏ lấy được lá hòe tổ tiên phù hộ. Phần mộ tổ tiên tỏa khói xanh hay cơ duyên phúc khí như Tề tiên sinh và Lục đạo trưởng đã nói cũng thế, Cố Xán hẳn là sẽ được tiên sinh kể chuyện kia mang ra khỏi trấn nhỏ. Nhưng vừa nghĩ tới Tiệt Giang Chân Quân Lưu Chí Mậu kia, trong lòng Trần Bình An lại căng thẳng. Dựa theo cách nói của Tề tiên sinh, phẩm hạnh của người này rất tồi tệ, còn nhất quyết muốn trừ khử mình, không tiếc dùng tới thần thông tiên gia để hãm hại mình và Thái Kim Giản. Cố Xán nhận người này làm sư phụ có thật là chuyện tốt? Nhưng lùi một bước mà nói, người này bằng lòng thu Cố Xán làm đồ đệ chứ không phải hãm hại lừa gạt hay ép mua ép bán, có phải chứng tỏ Cố Xán sẽ tạm thời không lo lắng đến tính mạng? Con ngươi của đứa bé tinh nghịch nhanh chóng xoay chuyển, thừa lúc Trần Bình An đang suy nghĩ, thình lình giật lấy hai túi tiền trong tay Trần Bình An ném vào trong nhà, sau đó xoay người bỏ chạy. Kết quả lại bị Trần Bình An đưa tay nắm lấy cổ áo sau, kéo về chỗ cũ. Hai tay Cố Xán ôm đầu, dáng vẻ đáng thương. Mặc dù Trần Bình An cưỡng chế lôi đứa bé trở lại, nhưng vẫn do dự không biết nên xử lý thế nào. Chuyện này liên quan quá lớn, Trần Bình An rất sợ đưa ra lựa chọn sai lầm, làm hại Cố Xán và mẹ nó bị liên lụy. Nếu chỉ là chuyện của mình, có lẽ thiếu niên giày cỏ không nơi nương tựa này sẽ dứt khoát hơn nhiều. Chẳng biết từ lúc nào thiếu nữ áo đen đã xuống giường, đứng phía sau ngưỡng cửa: - Mẹ ta từng nói mọi người đều có duyên phận của riêng mình, đứa bé này thoạt nhìn là loại người gây họa để lại ngàn năm, sau này cũng không thiếu vận may. Ánh mắt Cố Xán sáng lên, vội vàng lau hai hàng nước mũi, há miệng lộ ra hàng răng sún, vẻ mặt tươi cười nịnh hót: - Tỷ tỷ đây thật xinh đẹp, dáng dấp giống hệt như nhị tỷ nhà ta! Chỗ này nhỏ lắm, đi tới nhà ta ngồi nhé? Trần Bình An bất đắc dĩ nói: - Mẹ ngươi tái giá với cha ngươi lúc nào vậy? Đứa bé bị vạch trần lập tức trợn trắng mắt, đổi sang sắc mặt và giọng điệu khác, tấm tắc nói: - Trần Bình An giỏi thật, có tiến bộ rồi, từ khi nào lừa gạt được một cô nương về nhà vậy? Muốn nháo động phòng sao (1)? Đáng tiếc ta không tới được, nếu không ta nhất định sẽ ngồi ở góc tường nghe các ngươi làm thần tiên vật lộn trên giường... Một bàn tay của Trần Bình An ấn lên đầu Cố Xán, xin lỗi thiếu nữ áo đen: - Tính nó như vậy, xin đừng tức giận. Thiếu nữ liếc mắt nhìn đứa bé: - Đồ quỷ! Cố Xán đang muốn phát huy một chút bản lĩnh gia truyền, lại phát giác bàn tay trên đầu mình lặng lẽ tăng thêm sức lực, lập tức giống như bị bệnh uể oải nói: - Tỷ tỷ xinh đẹp như vậy, nói gì cũng đúng. Thiếu nữ áo đen không để ý tới đứa bé này, quay đầu nhìn sang Trần Bình An, nói có ẩn ý: - Ngươi tốt nhất hãy nhận lấy hai túi tiền đồng kia, tránh khỏi bất hòa sau này. Hơn nữa đứa bé này tương lai một khi tu đạo có thành tựu, hôm nay ngươi không để nó bớt đi một chút áy náy, rất có thể sẽ hại nó đạo tâm bất ổn, dẫn đến thiên ma ngoại đạo thừa cơ xâm nhập. Cố Xán thích nghe lời này, giơ ngón cái với vị tỷ tỷ kia: - Tóc dài kiến thức cũng dài, quả nhiên đáng tin hơn bà vợ nhỏ nhà kế bên! Thiếu nữ áo đen nhướng mày, lại vui vẻ chấp nhận. Nơi xa trong ngõ Nê Bình vang lên một tiếng kêu giận dữ lo lắng không yên: - Cố Xán! Sắc mặt đứa bé hơi tái: - Đi đây đi đây, Trần Bình An, ta đi nhé! Miệng thì nói đi, nhưng thực ra chính đứa bé cũng không ý thức được, năm ngón tay nắm lấy Trần Bình An càng chặt hơn. Có thể là trong tiềm thức, Cố Xán từ lâu đã xem Trần Bình An là người thân duy nhất ngoài mẹ mình. Trần Bình An dẫn theo đứa bé ra khỏi viện, ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng nói: - Cố Xán, nhớ phải coi chừng sư phụ ngươi. Còn nữa, phải chiếu cố mẹ ngươi cho tốt. Nam tử hán đại trượng phu, sau này mẹ ngươi chỉ có thể dựa vào ngươi, đừng để bà ấy phải lo lắng mãi. Cố Xán ừ một tiếng. Trần Bình An lại nói: - Ra ngoài rồi thì phải làm nhiều nói ít, quản lý cho tốt cái miệng của mình, chịu một chút thiệt thòi thì cho qua, đừng cứ dùng miệng mồm tranh cãi. Người bên ngoài không giống như chúng ta, bọn họ rất thù dai. Đứa trẻ đỏ mắt, phản bác nói: - Người chỗ chúng ta cũng rất thù dai, chỉ có ngươi là không phải. Trần Bình An dở khóc dở cười, nhất thời không biết nói gì. Trần Bình An đột nhiên sực tỉnh, trầm giọng hỏi: - Cố Xán, ngươi có lấy được một chiếc lá hòe không? Nếu như không, Trần Bình An không cảm thấy Cố Xán có được cơ duyên của tiên gia, nói không chừng tiên sinh kể chuyện kia đến đây là một lá bùa đòi mạng. Đứa bé vừa nghe đến chuyện này liền tức giận, từ trong túi móc ra một nắm lá rào rào, theo thói quen mắng chửi: - Không biết là tên khốn đáng chém ngàn đao nào, lén nhét vào túi ta nhiều lá cây rách nát như vậy. Vừa rồi lúc lén chạy ra khỏi nhà giấu hai túi tiền kia, ta mới phát hiện được chuyện này. Không phải Triệu Tiểu Bàn thì là nha đầu Lưu Mai kia thôi! Nếu lúc mẹ ta giặt quần áo nhìn thấy, thế nào cũng mắng ta chỉ biết khiến người khác lo lắng! May mà bây giờ ta phải rời đi, nếu không ta sẽ lén ném đá vào nhà xí chúng nó... Đứa bé mắng đến hăng say. Trần Bình An đầu tiên là trợn mắt há mồm, sau đó như trút được gánh nặng. Trông thấy đứa bé này muốn ném hết lá xuống đất, vội vàng ngăn cản nó, vẻ mặt nghiêm túc nói: - Cố Xán, cất chúng cho kỹ! Nhất định phải cất kỹ! Nếu như có thể, tốt nhất đừng để mẹ ngươi nhìn thấy những lá hòe này, như vậy tốt cho bà ấy hơn. Đứa bé ngỡ ngàng nhưng vẫn gật đầu nói: - Được rồi. Trần Bình An thở ra một hơi dài, lẩm bẩm: - Như vậy ta cũng yên tâm rồi. Cố Xán đột nhiên nghiêng người tới trước, ra sức cụng đầu vào đầu Trần Bình An, nghẹn ngào nói: - Xin lỗi! Trần Bình An xoa cái đầu nhỏ của nó, cười mắng: - Đồ ngốc! Cố Xán đột nhiên thì thầm bên tai hắn. Trần Bình An ngẩn ra tại chỗ. Đứa bé xoay người chạy đi, vừa chạy chầm chậm vừa quay đầu vẫy tay: - Nghe lão già kia nói, muốn dẫn ta và mẹ ta đến một nơi gọi là đảo Thanh Hiệp thuộc hồ Thư Giản. Sau này nếu ngươi không cưới vợ nổi cứ đi tìm ta, không phải ta khoác lác, sắc đẹp cỡ như bà vợ thối Trĩ Khuê nhà bên cạnh, ta có thể tặng cho ngươi mười bảy mười tám cô! Trần Bình An vẫn đứng yên, gật đầu một cái. Cũng có phần thương cảm. Dù sao thằng nhóc Cố Xán giống như em trai của hắn, cho nên chuyện gì Trần Bình An cũng sẵn lòng nhường nó. Thiếu niên giày cỏ nhìn bóng dáng đứa bé kia dần dần đi xa, suy nghĩ đến xuất thần. Cuộc đời của hắn luôn là như vậy, dường như có làm gì cũng không giữ lại được những người mà hắn thật sự quan tâm. Thiếu niên trong ngõ Nê Bình nhếch miệng cười. Ông trời là kẻ rất hẹp hòi. Cửa nhà bên cạnh nhẹ nhàng mở ra, tỳ nữ Trĩ Khuê xuất hiện, duyên dáng yêu kiều như một đóa hoa sen trong hồ. Trần Bình An hỏi: - Ban nãy Cố Xán nói xấu cô, đã nghe cả rồi? Cô chớp chớp cặp mắt như nước mùa thu, nói: - Cứ coi như không nghe thấy, dù sao ta cũng cãi không lại hai mẹ con bọn họ. Trần Bình An hơi lúng túng, đành phải nói tốt giảng hòa giúp thằng nhóc Cố Xán kia: - Thực ra con người nó không xấu, chỉ là nói chuyện hơi khó nghe thôi. Vẻ mặt Trĩ Khuê không cảm xúc, nhếch nhếch khóe miệng: - Ta không biết con người Cố Xán tốt hay xấu, nhưng ta rất khẳng định bà mẹ quả phụ của nó không phải thành phần lương thiện gì. Trần Bình An không biết nên trả lời thế nào, đành phải áp dụng ngay những gì vừa học từ cô, giả vờ như không nghe thấy. Cô đột nhiên hỏi một vấn đề khó hiểu: - Trần Bình An, ngươi thật sự không hối hận sao? Trần Bình An ngẩn ra: - Chuyện gì? Trĩ Khuê thấy hắn không giống như đang giả ngốc, cô thở dài xoay người trở vào viện, đóng cửa gỗ lại. Trần Bình An thị lực rất tốt vẫn đứng trong ngõ, cuối cùng nhìn thấy cửa viện nhà Cố Xán phía xa mở ra, ba người đi ra ngoài, trong đó hai mẹ con đều đeo bọc hành lý lớn nhỏ, chậm rãi đi về một đầu khác của ngõ Nê Bình. Trần Bình An thậm chí nhìn thấy rõ ràng, vị tiên sinh kể chuyện kia quay đầu sang liếc mình một cái, nụ cười đầy ẩn ý. Sau khi bóng dáng ba người biến mất ở đầu cuối ngõ nhỏ, Trần Bình An trở vào nhà mình, trông thấy thiếu nữ áo đen đã có thể tự mình ngồi trên ngưỡng cửa. Xương trên người nàng làm bằng sắt sao? Trước tiên Trần Bình An đặt cây trâm ngọc do Tề tiên sinh tặng và hai túi tiền đồng do Cố Xán mang tới lên bàn, sau đó bắt đầu nấu nước, bốc thuốc, sắc thuốc, thành thạo lưu loát. Không giống như một người xuất thân thợ gốm, mà giống như một người làm thuê lâu năm trong tiệm thuốc. Thiếu nữ áo đen cảm thấy nghi hoặc, nhưng cũng không mở miệng hỏi thăm. Nàng buồn chán đứng dậy đi đến cạnh bàn, ngẫm nghĩ một lúc, lại thản nhiên lấy ra túi tiền mà Trần Bình An giấu trong bụng một chiếc bình. Sau khi nàng ngồi xuống, trên mặt bàn đặt ba túi tiền và một cây trâm ngọc, đương nhiên còn có một thanh trường kiếm linh tính biết điều “co rút” ở một góc. Trần Bình An không ngăn nàng lấy tiền, nhưng vẫn quay đầu dặn dò: - Trâm ngọc là do Tề tiên sinh tặng cho ta, Ninh cô nương hãy cẩn thận một chút. Có lẽ vì lo thiếu nữ không để tâm, Trần Bình An lại xấu hổ nhắc nhở: - Nhất định phải cẩn thận. Thiếu nữ trợn trắng mắt. Ba túi tiền đồng kim tinh, vừa khéo gộp đủ tiền đón xuân, tiền cung dưỡng và tiền trấn áp. Một tay thiếu nữ nâng cằm, tay còn lại vươn ngón tay ra khẩy ba đồng tiền, thuận miệng hỏi: - Chuyện của ngươi thế nào rồi? Có thể nói cho ta biết một chút không? Trần Bình An ngồi xổm dưới chân tường ở cửa sổ bên kia, cẩn thận nhìn chăm chú vào độ lửa, thỉnh thoảng lật xem ba toa thuốc một chút, sau khi nghe được câu hỏi bèn nói: - Nói ra có sao không? Thiếu nữ nhíu mày nói: - Tình cảnh của ngươi đã thê thảm như vậy, còn lo lắng sau khi ta nghe được bí mật sẽ bị ai đó giết người diệt khẩu sao? Trần Bình An, không phải là ta trách ngươi, nhưng với một người hiền lành như ngươi, ta khuyên ngươi đời này cũng đừng nên rời khỏi trấn nhỏ, nếu không thì chết thế nào cũng không biết đâu. Thiếu nữ rất thương xót cho sự bất hạnh của hắn, cũng tức giận vì hắn không tranh đấu. Loại thiếu niên có tính cách bảo thủ như vậy, cho dù là một vị kiếm tiên mạnh mẽ có cả kim thân la hán và đạo thuật thiên quân, chỉ cần ném đến quê nhà nàng, trong vòng một năm chắc chắn sẽ chết, hơn nữa không còn hài cốt. Thiếu niên giày cỏ vui tươi hớn hở nói: - Vậy ta nói cho cô nghe nhé? Thiếu nữ dùng ba ngón tay ấn lên ba đồng tiền, chà tới chà lui trên mặt bàn: - Thích nói hay không thì tùy. Trần Bình An bèn kể lại cho thiếu nữ nghe những chuyện xảy ra trước khi Tề tiên sinh xuất hiện, những chuyện sau đó thì chọn lọc nói một chút. Sau khi thiếu nữ nghe xong lại thản nhiên nói: - Tiệt Giang Chân Quân Lưu Chí Mậu kia hiển nhiên là đầu sỏ phạm tội, nhưng Thái Kim Giản và Phù Nam Hoa kia cũng không phải loại tốt lành gì. Nếu Tề tiên sinh không ra mặt can thiệp, sau này dù ngươi chạy trốn tới chân trời góc biển cũng không thoát khỏi vòng vây của ba phương thế lực. Nói khó nghe thì muốn giết ngươi thật sự rất dễ dàng, nếu không phải ở trong trấn nhỏ, đừng nói là Lưu Chí Mậu, ngay cả cô gái núi Vân Hà kia dùng một đầu ngón tay cũng có thể nghiền ép ngươi đến hồn bay phách tán. Trần Bình An gật đầu nói: - Ta biết. Thiếu nữ thở hồng hộc nói: - Ngươi biết cái rắm! Trần Bình An không phản bác, tiếp tục sắc thuốc. Nàng hỏi: - Sở dĩ ngươi có kiếp nạn này đều là vì con cá chạch kia, tại sao không nói cho đứa bé kia biết rõ chân tướng? Lần này Trần Bình An không im lặng cũng không quay đầu, ngồi trên chiếc ghế dài nhỏ, cúi đầu nhìn ngọn lửa màu xanh đỏ, nhẹ giọng nói: - Làm vậy không đúng. Thiếu nữ muốn nói lại thôi, cuối cùng nhìn về bóng lưng gầy yếu, cảm khái nói: - Vậy ngươi có biết, nếu nắm tay của ngươi không cứng thì sẽ không ai quan tâm ngươi đúng hay sai. Thiếu niên lắc đầu nói: - Bất kể người khác có nghe hay không, đạo lý vẫn là đạo lý. Hắn giống như không khẳng định lắm, liền quay đầu cười hỏi: - Đúng không? Thiếu nữ trợn mắt nhìn thẳng vào hắn: - Đúng cái đầu ngươi! Thiếu niên hờn dỗi quay đầu đi, tiếp tục sắc thuốc. Thiếu nữ áo đen, vị cô nương xứ khác tên là Ninh Diêu cầm cây trâm ngọc bích kia lên, tập trung nhìn, phát hiện có một hàng chữ nhỏ khắc trên đó. Nàng liếc nhìn thiếu niên tên là Trần Bình An. Trên cây trâm có tám chữ, ngay cả thiếu nữ chỉ hiểu một chút văn chương cũng cảm thấy rất xúc động. Ngôn niệm quân tử, ôn kỳ như ngọc. (nói rằng em nhớ chàng, chàng ôn hòa như ngọc) --------- Chú thích: (1) Nháo động phòng hay còn gọi là “sảo phòng”, là một phong tục của Trung Quốc tiến hành vào buổi tối ngày rước đâu. Khi đó thân hữu không phân vai vế lớn nhỏ sẽ tụ tập trong phòng tân hôn chơi đùa, mục đích là để xua đuổi âm khí tà linh.