Hô hấp của Trần Bình An lập tức đình trệ. Đây là một loại bản năng, giống như thằng bé áo xanh và cô bé váy hồng gặp phải Trĩ Khuê, thậm chí không liên quan nhiều đến cảnh giới cao thấp, thuần túy là một loại trấn áp mạnh mẽ về khí thế.
Võ phu thuần túy, ở một mức độ nào đó, tinh hoa của hai chữ “thuần túy” nằm ở chỗ này.
Lúc trước trong dinh quan giám sát làm gốm ở trấn nhỏ, phiên vương Tống Trường Kính cũng không làm gì cả, vẫn có thể khiến kiếm tu Lưu Bá Kiều cảnh giới không tầm thường cảm thấy da như bị kim đâm.
Theo một tiếng vang lớn, Trần Bình An vừa định hành động đề phòng bất trắc, cả người đã bay ngược ra, đụng mạnh vào tường trúc, nằm xụi lơ dưới đất. Hắn giãy dụa mấy cái, chỉ có thể dựa lưng vào chân tường, làm thế nào cũng không đứng dậy nổi, khóe miệng có máu tươi rỉ ra.
Ông lão dùng một chân đá trúng bụng Trần Bình An, khoanh hai tay trước ngực, từ trên cao nhìn xuống thiếu niên giày cỏ thê thảm kia, cười nhạt nói:
- Đối diện với người khác còn dám phân tâm, đúng là tìm chết!
Trần Bình An đưa tay lau khóe miệng, nhổ ra một ngụm khí đục, vùng vẫy đứng dậy bên cạnh bức tường, giống như lâm đại địch.
Ông lão hờ hững nói:
- Thế gian chỉ nói võ đạo có chín cảnh giới, không biết trên cảnh giới thứ chín còn có quang cảnh lớn hơn. Ngươi tạm thời mới chạm đến ngưỡng cửa cảnh giới thứ ba, thực ra ngay cả nền tảng cảnh giới thứ hai cũng bình thường. Nếu lão phu không xuất hiện, ngươi vì theo đuổi tốc độ đột phá cảnh giới, một khi bước vào cảnh giới thứ ba, e rằng sẽ phá hư cơ sở cảnh giới thứ chín sau này. Con đường võ đạo tuyệt đối không cho phép có chút màu mè phô trương nào, trước kia ngươi làm xem như không tệ, nhưng vẫn kém xa chưa đủ. Bởi vì tại cảnh giới thứ nhất tán khí ngươi đã làm không tốt.
Hô hấp của Trần Bình An dần dần trôi chảy, dù sao thiếu niên rèn luyện thân thể chưa từng lười biếng, gây dựng nền móng rất tốt. Nên biết ông lão trước mắt nói những từ như “bình thường”, “xem như không tệ”, đã là đánh giá rất cao rồi. Những võ phu thế tục như Chu Hà nếu được đánh giá như vậy, e rằng đã kích động đến mức lệ rơi đầy mặt.
Trần Bình An không hiểu những nội tình phức tạp này, chỉ run giọng nói:
- Đã thụ giáo rồi.
Ông lão bước ra một bước, cả lầu trúc theo đó lung lay. Những chữ viết vô hình của Lý Hi Thánh trên trúc xanh loáng thoáng hiện ra, chảy thành một mảng ánh sáng trắng không dễ nhận thấy, giống như cảnh tượng khi bình ánh trăng trút xuống mặt nước khe suối, rung động lòng người.
Tâm tư ông lão khẽ động, nhưng vẫn không để ý tới những ngoại vật này, chỉ nhìn chăm chú vào Trần Bình An, nói rõ thiên cơ:
- Cảnh giới thứ nhất Nê Phôi là tìm được luồng khí tức bẩm sinh kia, xây dựng kết cấu nhà tranh của võ đạo, khí là rường cột, khí là tường cao. Nhưng trước khi thông suốt liền mạch thì phải tán khí hoàn toàn, loại trừ tất cả khí tức dơ bẩn thời kỳ lớn lên tích góp lại, thậm chí là loại trừ linh khí trời đất. Võ phu thuần túy, thế nào là thuần túy? Chính là thuần thuần túy túy đọ sức với trời đất này. Đừng học theo luyện khí sĩ trên núi lén lén lút lút, cuối cùng chỉ làm chó giữ nhà sống nhờ người khác.
Trần Bình An nghe được chỗ hiểu chỗ không, hơn nữa sâu trong lòng hắn cũng không hoàn toàn đồng ý với cách nói của ông lão.
Khóe miệng ông lão nhếch lên, cười nhạt nói:
- Cảnh giới thứ hai thường được gọi là Mộc Thai, nhưng ta cảm thấy nên gọi là Khai Sơn thì tốt hơn. Thần tiên trên núi, thần tiên trên núi, võ phu lại muốn dùng một quyền phá vỡ ngọn núi này. Cảnh giới này rèn luyện gân cốt. Cơ sở vững chắc rồi, thành tựu tương lai sẽ không thua thân thể kim cương bất bại của Phật gia hoặc thân thể lưu ly thuần khiết của Đạo gia. Còn về Binh gia, ha ha, dở dở ương ương, lựa chọn phương pháp vừa giống như trộm cắp lại còn đi đường tắt, rất buồn cười.
Binh gia quả thật có một con đường tắt thông thiên, ngoại trừ có thể mời thần xuống núi, thần linh nhập thể, còn có thể nuôi dưỡng một anh linh chiến trường trong kinh huyệt. Anh linh là một loại âm hồn bẩm sinh mạnh mẽ, chết mà không tan, một khi thành công giao hòa với thần hồn của tu sĩ, thân thể sẽ giống như lò luyện đan của Đạo giáo, nước lửa dung hòa. Nó thuộc về một con đường khác, là một loại pháp môn cực kỳ mạnh mẽ. Nhưng theo như ông lão nhếch nhác này, con đường của Binh gia lại không đáng nhắc tới, giọng điệu thật lớn lao dọa người.
Ông lão ngoắc ngón tay với Trần Bình An:
- Tới đây, lão phu sẽ áp chế cảnh giới xuống thứ ba. Ngươi cứ dốc hết sức đánh vào chỗ hiểm, nếu có thể khiến lão phu di chuyển nửa bước thì xem như ngươi thắng.
Trần Bình An hơi do dự. Hắn vốn không hiểu rõ tình hình, từ khi ông lão xuất hiện một cách lạ lùng, đến bây giờ lại muốn đấu võ, hắn vẫn chẳng hiểu chuyện gì cả. Với thân phận địa vị của Thôi Sàm hôm nay, còn cần một tiên sinh gà mờ hữu danh vô thực như mình bảo vệ sao? Hơn nữa chính ông ta cũng đã nói, võ đạo không có đường tắt để đi, thiên tư của mình lại kém, đời này chưa biết có thể đi đến độ cao bằng nửa Thôi Sàm hay không. Cách nói của ông ta chẳng phải là mâu thuẫn?
Ông lão không vui nói:
- Tâm tính này của ngươi đúng là nhàm chán. Bảo ngươi đánh thì cứ đánh, thế nào, còn muốn lão phu quỳ xuống cầu xin ngươi xuất quyền à?
Tính cách quật cường của Trần Bình An cuối cùng bộc lộ ra, vẫn giữ nguyên tư thế phòng ngự, không hề nhúc nhích.
Sâu trong ánh mắt ông lão tối tăm không rõ:
- Lão phu chỉ hỏi ngươi một câu, có muốn bước vào cảnh giới thứ ba không, hơn nữa là cảnh giới thứ ba số một số hai trên đời?
Trần Bình An gật đầu, không hề do dự đáp:
- Muốn!
Ông lão hơi nghiêng đầu, vươn ngón tay chỉ vào đầu mình, vẻ mặt rất bá đạo:
- Vậy thì đánh vào chỗ này! Tính tình của thằng nhóc ngươi rất không hợp khẩu vị lão phu, nhưng nể mặt Sàm Sàm nên sẽ cho ngươi thêm một cơ hội. Nếu đánh có một chút khí thế, ta sẽ giúp ngươi một tay, để ngươi tự mình lĩnh hội phong thái cảnh giới thứ ba thật sự.
Trần Bình An chậm rãi nói:
- Vậy có thể đánh thật à? Tôi xuất quyền sẽ không nương tay đâu.
Ông lão cười ha hả nói:
- Bớt nói nhảm đi, giống như đàn bà. Nhà ngươi sao lại lòi ra một kẻ nhát gan do dự như ngươi vậy? Cha mẹ ngươi nhất định là kẻ hèn nhát?
Trần Bình An bỗng nhiên tức giận. Những người nhìn giống như nhiệt tình giúp đỡ người khác, lòng dạ mềm yếu, thường sẽ có một nơi trong tâm cảnh cứng rắn như sắt, chống đỡ phần thiện chí nhìn như ngu xuẩn kia trong nhân sinh gian khổ. Thiếu niên ngõ Nê Bình này cũng như vậy, trên đường đi xa ngàn vạn dặm, hắn vẫn luyện quyền ngày đêm không hề ngừng nghỉ.
Trần Bình An bước lên trước một bước, trong nháy mắt bộc phát ra tốc độ kinh người, xông đến trước mặt ông lão, nắm tay phải đánh trúng trán ông ta. Nhìn giống như một quyền, nhưng cuối cùng lại vang lên hai tiếng “bình bình”.
Sau nháy mắt, Trần Bình An lùi lại mấy bước, hai cánh tay rủ xuống, sau đó tiếp tục lùi lại.
Hóa ra sau khi quyền thứ nhất đánh trúng trán ông lão, kình lực bắn ngược khiến cánh tay phải của Trần Bình An đau đớn. Nhưng lúc này sự kiên quyết của hắn cũng bộc phát ra, nắm tay trái sức lực lớn hơn theo sát phía sau, lại đánh vào đầu ông lão.
Chỉ tiếc sau hai quyền ông lão vẫn không hề nhúc nhích, ngáp một cái, dáng vẻ khó ưa giống như rất nhàm chán, nhìn tình trạng chật vật của thiếu niên cách đó không xa, châm chọc:
- Toàn lực xuất quyền của ngươi là gãi ngứa à? Lão phu là vợ của ngươi, hay ngươi là vợ của lão phu? Lúc trước nói ngươi là đàn bà thật không sai, nếu lão phu là cha mẹ ngươi thì đã tức chết rồi.
Sắc mặt Trần Bình An âm trầm.
- Thế nào, cha mẹ ngươi chết rồi à?
Ông lão ồ một tiếng, ra vẻ bừng tỉnh nói:
- Vậy càng tốt, bọn họ nhất định sẽ bị ngươi làm tức giận đến sống lại.
Sau cơn đau, hai cánh tay Trần Bình An đã hoàn toàn mất cảm giác, nhưng hắn vẫn bước nhanh tới trước. Lần này hắn nhảy lên thật cao, xoay eo, dùng chân đá vào đầu trái ông lão. Ngoại trừ tiếng vang nặng nề, ông lão vẫn không có gì khác thường. Trần Bình An mượn thế chuyển hướng giữa không trung, chân thứ hai lại đá vào đầu phải ông ta.
Lần này sau khi hắn rơi xuống đất, hai chân mềm nhũn, vai l1uc cao lúc thấp, mấy lần mới ổn định được thân hình.
Ông lão nhìn chăm chú vào thiếu niên khập khiễng giống như nhìn kẻ ngốc, hỏi:
- Chân trái đã ăn đủ đau khổ, vì sao chân phải còn ra sức lớn hơn? Ngươi không biết đau à?
Trần Bình An không nói gì, sắc mặt nhợt nhạt, vai nhấp nhô, hai chân rõ ràng bị thương không nhẹ.
Ông lão gật đầu:
- Xem ra đây là giới hạn của ngươi rồi, thật khiến người ta thất vọng.
Trần Bình An lần thứ ba xông tới, dùng sáu bước đi thế của Hám Sơn quyền tiến lên trước, mặc dù tốc độ chậm hơn hai lần trước đó, nhưng khí thế lại không hề suy giảm. Ông lão hơi sững sốt, vẫn đứng yên tại chỗ, ung dung không vội an tĩnh chờ đợi.
Vô số lần đi thế, thần ý của Hám Sơn quyền đã sớm dung nhập vào thần hồn của Trần Bình An. Cho dù tay chân bị thương, lúc hắn bắt đầu bước đi khí thế vẫn hùng hồn. Mũi chân nhún một cái nhảy lên thật cao, đột nhiên lao xuống dùng đầu đập mạnh vào trán ông lão.
Không hề bất ngờ, Trần Bình An ngã xuống đất, há miệng thở dốc, ánh mắt đầy vẻ bất đắc dĩ.
- Người thông minh sẽ biết khó mà lui, thằng nhóc ngươi thật kém xa. Nhưng không thông minh là rất đúng. Nếu muốn làm võ phu thuần túy thì không cần quá thông minh, thông minh sẽ bị thông minh hại. Vì chuyện này, lão phu sẽ...
Lúc này vẻ mặt ông lão mới thoáng hiện lên vẻ khen ngợi, từng bước đi tới, vẻ mặt tươi cười:
- Thưởng cho ngươi một đá!
Một chân nhanh như chớp đá ra, biên độ rất nhỏ, vừa khéo đá trúng một bên huyệt thái dương của Trần Bình An nằm dưới đất. Trần Bình An cố sức nhấc một cánh tay lên ngăn cản cú đá tàn nhẫn nguy hiểm kia, cuối cùng cánh tay dán chặt vào đầu, cả người bị đá bay vào chân tường. Hắn nằm co quắp, cả người không chỗ nào không đau.
Ông lão đứng tại chỗ, từ trên cao nhìn xuống thiếu niên đáng thương:
- Ta đã hiểu rõ nội tình võ đạo của ngươi. Vừa rồi chỉ là món ăn khai vị, tiếp theo mới là gian khổ thật sự. Trước tiên hãy đi ra ngoài nhắn một tiếng, chuẩn bị một thùng nước lớn, thuốc bổ và thuốc trị thương tốt nhất, đương nhiên cũng nên chuẩn bị một bộ quan tài. Ha ha, lão phu sợ ngươi nghĩ quẩn sẽ treo cổ tự sát. Cũng tốt, cả nhà đoàn viên dưới đất.
Trần Bình An nghỉ ngơi đủ một nén nhang mới có thể miễn cưỡng đứng dậy, khập khiễng đi ra khỏi nhà. Ngụy Bách thấy vậy nhịn cười nói:
- Ta sẽ đi chuẩn bị thùng nước và dược liệu, thuốc dán, linh đan các loại. Không cần lo lắng, Bao Phục Trai ở núi Ngưu Giác thứ gì cũng có. Còn về tiền bạc, ta sẽ giúp ngươi ứng trước, khi nào có tiền thì trả sau, không cần vội. Có điều bằng hữu thì bằng hữu, làm ăn phải nói chuyện buôn bán, vẫn phải thu một chút lợi tức.
Trần Bình An nặn ra một nụ cười còn khó coi hơn khóc, chỉ gật đầu. Đợi đến khi Ngụy Bách biến mất, hắn mới đặt mông ngồi xuống hành lang, dựa lưng vào tường.
Thằng bé áo xanh nhỏ giọng hỏi:
- Lão gia, luyện quyền có khổ không?
Trần Bình An uể oải ngồi dưới đất, thân thể không kìm được hơi run rẩy, cay đắng nói:
- Khổ chết được.
Thằng bé áo xanh đã nhìn thấy Trần Bình An đi thế đứng thế trong gió tuyết, hắn tự nhận không cách nào dùng thân thể võ phu cảnh giới thứ hai để chịu đựng hành hạ như vậy, quá giày vò rồi. Không phải xoẹt một cái bị người ta chém đứt cánh tay, máu tươi đầm đìa, khóc lớn oa oa, mà là một loại dao cùn cắt thịt từ từ, hít thở một hơi cũng cảm thấy như uống gió ăn dao. Nhưng nếu ngay cả Trần Bình An cũng cảm thấy là chịu khổ, thằng bé áo xanh thật sự không thể tưởng tượng được sự giày vò đó.
Cô bé váy hồng quay đầu đi, lặng lẽ nghẹn ngào.
Khoảng nửa canh giờ sau, ông lão ngồi xếp bằng trong nhà đứng lên, trầm giọng nói:
- Trần Bình An, bắt đầu luyện quyền!
Trần Bình An thở dài, đẩy cửa bước vào. Thằng bé áo xanh nuốt một ngụm nước bọt, nhẹ nhàng đóng cửa lại, cũng không dám nhìn lão già nhếch nhác kia một cái. Sau đó hắn nhảy lên ngồi trên lan can, vô cùng rầu rĩ.
Ngẫm lại hắn ở Ngự Giang quát tháo giang hồ mấy trăm năm, là hào kiệt nổi tiếng trong nước Hoàng Đình, hô mưa gọi gió, khách quý chật nhà. Tại sao đến quận Long Tuyền lớn bằng cái rắm này lại gặp trắc trở khắp nơi như vậy? Gần đây vận may đã quay lưng với đại gia ta rồi sao? Sau này ra cửa đi tiểu liệu có không cẩn thận bắn trúng thần tiên, sau đó bị người ta dùng một quyền đánh chết? Như vậy không phù hợp với mong đợi hành tẩu giang hồ trấn áp bốn phương của ông đây.
Vẻ mặt thằng bé áo xanh như đưa đám, hai tay ra sức vỗ vào lan can, bực muốn chết rồi.
Cô bé váy hồng ở tầng trệt giúp Ngụy Bách nổi lửa, nấu một vại thuốc lớn, mùi thơm xộc vào mũi.
Dược liệu trong vại lớn này không đắt, chỉ hao phí của Ngụy Bách tám vạn lượng bạc Đại Ly.
Nghèo học văn, giàu học võ, người xưa nói rất đúng. Đương nhiên phần lớn võ phu trên thế gian chắc chắn sẽ không tiêu xài phung phí như Ngụy Bách, nếu không của cải có dồi dào đến mấy cũng sẽ bị vét sạch.
Trên tầng hai, ông lão liếc nhìn thiếu niên tinh thần tạm ổn:
- Lão phu ngoại trừ giúp ngươi tán khí hoàn toàn, còn sẽ đồng thời rèn luyện thân thể thần hồn của ngươi. Chỉ cần ngươi kiên trì đến cuối cùng, đột phá cảnh giới thứ ba sẽ như nước chảy thành sông, nếu may mắn còn có thể bước vào cảnh giới thứ tư.
Nếu may mắn... Trần Bình An nghe được câu này lại cảm thấy không có hi vọng.
Ông lão mỉm cười nói:
- Kế tiếp lão phu sẽ chú ý sức lực mỗi lần ra tay, sẽ không để ngươi vừa bắt đầu đã cảm thấy khó chịu đựng được. Nhưng đến cuối cùng, ha ha, đến lúc đó ngươi hãy tự mình trải nghiệm.
Trần Bình An có một dự cảm không lành.
Ông lão ngưng cười, tâm cảnh lập tức giống như giếng cạn không sóng, chậm rãi bày ra một thế quyền cổ xưa:
- Lúc lão phu còn trẻ thích đi xa bốn phương, không bao giờ mang theo thần binh lợi khí, chỉ dựa vào hai nắm tay đánh khắp trên núi dưới núi, từng nhìn thấy thiên sư đánh trống báo xuân. Tương truyền thời viễn cổ, lôi thần lái xe đánh trống chấn nhiếp quỷ quái trong thiên hạ, trừ bỏ cái xấu, nêu cao cái tốt.
Sắc mặt ông lão bình tĩnh:
- Sau khi lão phu quan sát một lần liền có cảm ngộ, đã ngộ ra một thức này, tên là “Thần Nhân Lôi Cổ Thức” (thần tiên đánh trống).
Trần Bình An dựng tai lắng nghe, không dám bỏ sót chữ nào. Lý do rất đơn giản, không thể chịu khổ uổng phí được.
Vẻ mặt ông lão nghiêm nghị nói:
- Thằng nhóc đứng cho vững, trước tiên ăn mười đấm!
Trong lầu trúc vang lên âm thanh giòn giã như tiếng pháo nổ tung, mười quyền liên tục đánh vào mười chỗ trên người Trần Bình An, lực xuyên vào kinh huyệt khiến cho khí tức bị khuấy động, giống như cây chổi quét qua bụi bặm bốc lên.
Ông lão thu quyền, nở một nụ cười kỳ quái.
Trần Bình An đã chuẩn bị cho tình huống xấu nhất, đầu tiên còn hơi kinh ngạc, cảm thấy ông lão xuất quyền không nặng, đánh vào người hoàn toàn có thể chịu được. Nhưng trong nháy mắt sau đó, hắn bỗng nhiên thất khiếu chảy máu, ngã xuống không bò dậy nổi, bắt đầu lăn lộn. Hắn cố gắng cắn chặt môi không để cho mình khóc ra thành tiếng.
Lúc luyện quyền, ngoại trừ nghe Chu Hà nói giai đoạn đầu luyện võ không thể uống rượu tổn hại sức khỏe, còn từng nhiều lần nghe nói không thể đánh rơi luồng khí kia. Hắn vất vả biết được một chút nguyên lý quyền pháp, vô cùng quý trọng, cho tới hôm nay vẫn kiên trì bền bỉ. Cho dù sau đó biết trong bầu rượu của A Lương có phúc duyên lớn, hắn cũng không hề hối hận.
Ông lão trừng mắt nhìn thiếu niên lăn lộn khắp nơi, cười nhạo nói:
- Thế nào, mùi vị không tệ chứ? Tinh túy của quyền này là ở quyền thế có thể chồng chất tích lũy. Ngay cả đại la kim tiên được khen là kim thân bất phá, chỉ cần ngươi xuất quyền đủ nhanh, số lần đủ nhiều, vẫn có thể đánh cho vỡ nát.
Nói xong những lời này, vẻ mặt ông ta hơi ngơ ngẩn. Năm xưa khi đứng trên đỉnh cao võ đạo, ông ta vẫn luôn muốn biết một chuyện. Nếu Đạo Tổ Phật Đà bằng lòng không đánh trả, như vậy một chiêu này của mình không ngừng tích lũy, cuối cùng bọn họ có thể chống đỡ được bao nhiêu quyền, mà mình có thể đánh ra bao nhiêu quyền?
Ông ta nhanh chóng khôi phục tinh thần, giải thích:
- Yên tâm, mười quyền này của lão phu dùng thủ pháp xảo diệu, không tổn thương thân thể, chỉ đánh vào hồn phách của ngươi. Ngươi cắn răng nhất định có thể chịu được.
Trần Bình An lăn lộn dưới đất đủ nửa nén nhang, sau đó dựa vào phương pháp hô hấp thổ nạp do lão Dương truyền thụ, cùng với pháp môn vận khí do A Lương chỉ dạy, lúc này mới chậm rãi đứng dậy, mồ hôi đầy người giống như gà nhúng nước vừa mới lên bờ.
Ông lão gật đầu cười nói:
- Xem ra mười quyền còn chịu được, vậy ăn mười lăm quyền thử xem.
Lần này Trần Bình An nằm dưới đất suốt hai nén nhang cũng không ngồi dậy nổi, đừng nói đến chuyện buông lời dọa nạt ông lão.
Ông lão yên tĩnh nhìn khí tức trong cơ thể hắn biến hóa nhỏ bé, tiếp tục nói:
- Võ đạo võ đạo, cũng là đại đạo. Luyện khí sĩ luôn xem thường võ phu thuần túy, chỉ nói đến võ học mà không nhắc đến võ đạo, cho rằng võ học vĩnh viễn không thể đạt tới độ cao của “đạo”. Lão phu vẫn luôn không tin, bèn lật xem điển tịch các phái. Có một ngày đọc tới một câu chuyện, kể về một nữ thần mưa lo cho muôn dân, không tiếc vượt quyền làm trái luật trời, tự tiện ban mưa xuống, vì thế kim thân bị giam giữ trên một đài nhốt thần. Trong chiếu thư khiển trách của Thiên Đế có bốn chữ “tự làm tự chịu”, khi đó lão phu đã đập bàn đứng dậy, mắng to khốn nạn. Cơn giận khó tan, lão phu liền đi ra bên ngoài, đang lúc mưa to, lão phu đã dùng một quyền đánh cho màn mưa lùi lên trên mười mấy trượng. Cho nên một quyền này của lão phu có tên là “Vân Chưng Đại Trạch Thức” (mây chưng đầm lớn).
Ông lão lặng lẽ đứng bên cạnh Trần Bình An, một chân giẫm lên bụng hắn, cười nhạt nói:
- Không dậy nổi thì cứ nằm là được. Lão phu vẫn có thể khiến ngươi hiểu được chỗ tuyệt diệu của một quyền này.
Trong khí hải của Trần Bình An vang lên một tiếng ầm, giống như nghênh đón một trận kịch biến long trời lở đất.
Lúc trước hắn theo Thôi Đông Sơn từ Đại Tùy trở về nước Hoàng Đình, đi qua một nơi nước lớn, hơi nước bốc lên vô cùng tráng lệ. Từ trong lời nói nho nhã của Thôi Đông Sơn, Trần Bình An đã biết được thế nào là mây chưng đầm lớn. Nhưng cảnh đẹp là cảnh đẹp, trúng phải cú đạp mạnh này của ông lão, trong cơ thể chịu đựng sự nhấp nhô trầm bổng do cảnh tượng này mang đến, đó thật là “sung sướng muốn chết” đúng như ý nghĩa.
Một chân của ông lão đạp cho khí hải nằm ở hạ đan điền của Trần Bình An dâng lên đột ngột. Hắn cảm thấy như ruột gan đứt ra từng khúc, sau phút chốc lại muốn phun hết lục phủ ngũ tạng ra ngoài. Mỗi lần khí hải trong cơ thể bốc lên hơi nước, hắn giống như bị người ra ném lên trên một lần. Thân thể từ dưới đất bắn lên, sau đó lại rơi xuống đất, nhiều lần như vậy.
Cuối cùng ông lão dường như cảm thấy thân thể thiếu niên nảy lên rất chướng mắt, lại dùng một chân đạp xuống:
- Nằm yên cho ta!
Trần Bình An bị một chân giẫm chặt xuống đất, tứ chi co rúm, gương mặt dữ tợn, ánh mắt đục ngầu. Chỉ thấy vô số giọt máu cực kỳ nhỏ bé từ trong lỗ chân lông trên người hắn chậm rãi rỉ ra, cuối cùng ngưng tụ thành một mảng máu.
Ông lão giận dữ quát:
- Trần Bình An! Nghe cho kỹ! Ngươi đã sớm tìm được luồng khí ban đầu của võ đạo, chẳng lẽ chỉ dùng để làm dáng thôi sao? Người không thể cử động thì thế nào? Chỉ có một luồng khí này không thể đánh rơi.
Trong vô tri vô giác, Trần Bình An mơ mơ hồ hồ nghe được tiếng quát lớn của ông lão. Hắn gần như theo bản năng lặng lẽ lên tiếng trong hồ nước nội tâm, xem như là ra lệnh, khiến cho luồng khí tức huyền diệu như con rồng lửa kia tự động vận chuyển, muốn đi đâu thì đi, bởi vì hắn thật sự ngay cả một ngón tay cũng không nhúc nhích được.
Ông lão cúi đầu tập trung nhìn. Trong tầm mắt, một luồng khí tức chỉ lớn bằng sợi tơ, giống như rồng lửa bắt đầu chạy lung tung trong kinh mạch Trần Bình An. Ông ta cười lớn nói:
- Tốt!
Ông ta thu chân lại, một tay đặt sau người, tay kia gập ngón búng nhẹ vào Trần Bình An:
- Lão phu từng đứng trên đỉnh núi quan sát hai quân đối đầu, thật là đặc sắc, giống như rồng voi đọ sức. Rồng là loài có sức lực lớn nhất trong nước, còn voi là loài có sức lực lớn nhất trên đất liền. Trận chiến ấy có thể nói là trăm năm mới thấy trên sa trường, nhờ đó lão phu đã ngộ ra một quyền, tên là “Thiết Kỵ Tạc Trận Thức” (kỵ binh xông trận).
Mỗi lần ông lão hời hợt búng ngón tay, Trần Bình An lại bị gãy một khúc xương sườn. Đây là lần đầu tiên hắn kêu gào vì đau đớn, bởi vì thống khổ thật sự không chỉ ở thân thể, mà còn ở sâu trong thần hồn.
Thằng bé áo xanh ngồi trên lan can ngoài hành lang kinh hồn táng đảm, thiếu chút nữa đã ngã xuống.
Cô bé váy hồng dưới lầu hồn bay phách lạc, đột nhiên ngồi xuống đất ôm đầu, không dám nghe nữa.
Nhìn thiếu niên đã hoàn toàn hôn mê, ông lão mặt không cảm xúc đi về phía cửa, mở cửa ra nói với thằng bé áo xanh đang run lẩy bẩy:
- Khiêng hắn xuống dưới lầu, ném vào ngâm trong thùng thuốc, cũng không cần cởi áo quần giày cỏ. Đừng xem thường chuyện nhỏ này, đối với Trần Bình An hiện giờ, muốn củng cố cảnh giới thì không thể động đến chúng. Còn nữa, nhớ nói với tên sơn thần dáng vẻ như đàn bà kia, đừng vẽ vời bỏ thêm linh đan diệu dược gì vào trong đó, nếu không những đau khổ mà thằng nhóc này phải chịu hôm nay xem như uổng phí rồi.
Nghe dặn dò xong, thằng bé áo xanh sợ đến mức không dám đi tới thang lầu, nhảy thẳng xuống dưới. Hắn bảo cô bé váy hồng đi khiêng Trần Bình An, còn mình thì không dám đi sát qua vai ông lão.
Nhưng sau khi nhắc nhở Ngụy Bách, hắn lại cắn răng một cái, nhún chân lướt lên tầng hai, kiên trì đi vào trong nhà. Hắn giành trước cô bé váy hồng, cõng Trần Bình An cả người đầy máu, đi xuống lầu cẩn thận đặt vào trong thùng thuốc.
Cô bé váy hồng mặt đầy nước mắt nhỏ giọng hỏi:
- Ngụy sơn thần, lão gia nhà tôi thật sự không có chuyện gì chứ?
Ngụy Bách nhìn Trần Bình An đang hôn mê bất tỉnh:
- Nếu có thể kiên trì đến cuối cùng thì không sao, còn nếu bỏ dở giữa chừng, chẳng những thất bại trong gang tấc mà còn sẽ để lại rất nhiều di chứng. Chẳng hạn như cả đời dừng lại ở cảnh giới võ đạo thứ hai thứ ba, bởi vì cơ sở quá chắc chắn, muốn nâng cao cảnh giới tổng thể sẽ giống như trẻ con nâng đá lớn, không làm được.
Cô bé váy hồng hơi ngỡ ngàng.
Thằng bé áo xanh một mình đi ra khỏi nhà, ngồi xuống ghế trúc bên ngoài nhà, hai tay nâng cằm, ngơ ngơ ngẩn ngẩn.
Trần Bình An ngâm trong thùng thuốc, giống như một kẻ đáng thương gặp ác mộng mà không thể tỉnh lại, cho dù ngủ say khí tức cũng cực kỳ hỗn loạn, đến hoàng hôn mới có xu thế ổn định lại. Cô bé váy hồng nhón chân lên, đầu đổ mồ hôi nằm ở ven rìa thùng thuốc, sợ lão gia đau chết, lại sợ lão gia chết đuối, càng sợ lão gia ngủ một giấc này sẽ không tỉnh dậy nữa. Cô cứ mở to hai mắt như vậy, thực ra lại chẳng làm được gì.
Màn đêm buông xuống, cô bé váy hồng yên tâm hơn một chút, đi ra khỏi lầu trúc, ngồi xuống ghế trúc bên cạnh thằng bé áo xanh.
Hai người trầm mặc rất lâu. Thằng bé áo xanh đột nhiên nhẹ giọng nói:
- Con ngốc, ta quyết định rồi, ta thật sự muốn tu hành thật tốt.
Cô bé váy hồng không hứng thú lắm, uể oải nói:
- Tại sao? Không phải ngươi nói chúng ta tu hành chỉ dựa vào thiên phú, còn nói ngươi chỉ cần nằm yên cảnh giới cũng có thể tăng lên vù vù.
Lần đầu tiên thằng bé áo xanh cúi đầu:
- Ta không muốn tiếp tục gặp phải những kẻ có thể dùng một quyền đánh chết mình nữa.
Cô bé váy hồng cảm thấy chuyện này rất khó. Nhưng hôm nay lão gia nhà mình đã thảm như vậy, cô không muốn đả kích cái tên bên cạnh này nữa, dù sao bây giờ vẫn đang trong tháng giêng.
Thằng bé áo xanh ngẩng đầu lên, giơ cao nắm tay:
- Ta muốn khiến cho những kẻ kia phải dùng hai quyền mới có thể đánh chết ta!
Cô bé váy hồng hơi gượng gạo, luôn cảm thấy lời này là lạ. Chí hướng cao xa? Hình như không đúng lắm. Ánh mắt thiển cận? Hình như cũng không đúng.
Thằng bé áo xanh tự khích lệ mình:
- Một anh hùng hảo hán coi trọng đạo nghĩa giang hồ như ta, không thể mỗi lần gặp phải những kẻ kia thì chỉ có thể nấp ở sau lưng Trần Bình An, quá có lỗi với danh hiệu “Ngự Giang hiệp nghĩa tiểu lang quân” của ta. Ta muốn khiến Trần Bình An hiểu được, ta thật sự có nghĩa khí chứ không phải chỉ nói ngoài miệng.
Lần này cô bé váy hồng thành tâm thành ý vươn nắm tay nhỏ ra, khẽ lắc lư nói:
- Cố lên!
Thằng bé áo xanh vốn xem thường con trăn lửa, tại khoảnh khắc này đáy lòng đột nhiên có phần cảm động. Con ngốc này đúng là hơi ngu xuẩn, nhưng vẫn có điểm khả ái khiến người ta yêu thích.
Trong thoáng chốc hắn đã khôi phục bản tính cợt nhả, cười bỉ ổi hỏi:
- Con ngốc, chuyện lần trước đã nói, ngươi suy nghĩ kỹ chưa? Làm vợ của ta đi, cùng nhau chung chăn gối. Cho dù hiện giờ ta không thích ngươi lắm, nhưng cảm tình có thể bồi dưỡng, chỉ cần ngươi thích ta là được. Chân thành có thể cảm động cả sắt đá, một ngày nào đó ta sẽ thích ngươi giống như ngươi thích ta vậy. Nghĩ đến đây chắc ngươi đã vui vẻ rồi, đúng không?
Cô bé váy hồng lã chã muốn khóc:
- Ngươi không biết xấu hổ! Ta phải tố cáo với lão gia!
- Lão gia của chúng ta đã ngủ rồi, không quan tâm đến ngươi đâu.
Thằng bé áo xanh vui tươi hớn hở nói:
- Trên trời rơi một cái bánh lớn xuống đầu ngươi, cũng không biết cầm lấy. Được rồi, được rồi, đúng là một con ngốc. Cũng chỉ có Trần Bình An chưa thấy qua việc đời mới xem ngươi như bảo bối, nếu đổi thành ta thì nhiều nhất chỉ cho ngươi một viên đá mật rắn thượng đẳng thôi.
Cô bé váy hồng phồng má, thở phì phì nói:
- Ngươi hãy gọi là lão gia!
Trong thoáng chốc thằng bé áo xanh lại trầm mặc, hai tay ôm sau đầu nhìn về phương xa, nhẹ giọng nói:
- Đúng vậy, Trần Bình An là lão gia của chúng ta.
Trần Bình An hơn nửa đêm tỉnh dậy, đi đứng không trở ngại, nhưng tình hình trong cơ thể phải nói là thảm thiết. Có điều chẳng biết tại sao xương sườn bị gãy đều đã được nối lại, đương nhiên vẫn chưa khôi phục bình thường, nhưng đủ thấy tám vạn lượng mà Ngụy Bách bỏ ra thật không uổng phí. Trên thực tế nếu đổi thành người khác đi mua đồ của Bao Phục Trai, mười sáu vạn lượng bạc chưa chắc đã mua được những thứ này, đây là giá trị của thần Bắc Nhạc chính thức.
Trần Bình An thay một bộ quần áo mới, không dám đi ra khỏi lầu trúc. Cô bé váy hồng hiểu ý mang một chiếc ghế trúc nhỏ tới, Trần Bình An yên tĩnh ngồi ở gần ngưỡng cửa. Hắn không nói gì cả, vẫn luôn ngồi đến lúc mặt trời mọc ở phía đông, luyện tập một chút thủ ấn đứng thế, sau đó mới đi vào gường nhỏ ở tầng trệt nằm xuống ngủ.
Buổi chiều ông lão mở mắt đứng dậy, trầm giọng nói:
- Bắt đầu luyện quyền. Hôm nay chỉ rèn luyện hồn phách, để ngươi loại trừ tạp chất giữ lại tinh hoa.
Trần Bình An theo đó mở mắt tỉnh dậy, thở dài, im lặng đi lên tầng hai.
Sau đó hắn lại được thằng bé áo xanh cõng rời khỏi tầng hai, một lần nữa tỉnh lại vào giữa đêm, ăn một bữa cơm, cho dù không thấy ngọn lành gì nhưng vẫn miễn cưỡng nuốt xuống.
Nhìn tay cầm đũa của lão gia nhà mình vẫn luôn run rẩy, gắp đồ ăn mấy lần đều rơi xuống, cô bé váy hồng trong thoáng chốc mặt đầy nước mắt. Thằng bé áo xanh thì chỉ vùi đầu ăn cơm.
Lần này Trần Bình An nghỉ ngơi qua loa, ngồi ở cửa, hai tay run rẩy luyện tập thủ ấn, rất nhanh lại đi ngủ.
Suốt thời gian mười ngày, ba ngày rèn luyện thần hồn, một ngày hành hạ thân thể. Mỗi lần ông lão ra tay đều khống chế chuẩn xác, bảo đảm Trần Bình An lần sau chịu khổ hơn lần trước, cho nên không có khả năng làm quen thích ứng với sự đau đớn đó.
Trần Bình An càng trầm mặc, cả ngày lúc tỉnh táo cũng không nói một câu. Thỉnh thoảng cô bé váy hồng hỏi thăm gì đó, hoặc là muốn khiến lão gia nhà mình vui vẻ một chút, ban đầu Trần Bình An chỉ mỉm cười lắc đầu, sau đó lại nhíu mày, cuối cùng có một lần còn giận dữ. Mặc dù nhìn ra được Trần Bình An đang cố gắng kiềm chế, nhưng thằng bé áo xanh và cô bé váy hồng vẫn rất sợ hãi. Khi đó Trần Bình An muốn nói lại thôi, môi khẽ mấp máy nhưng không nói gì, chỉ nằm xuống giường nhắm mắt lại, không biết là ngủ hay tỉnh, thậm chí không biết là sống hay chết.
Thằng bé áo xanh từng thăm dò hỏi Ngụy Bách, lúc Trần Bình An bị đánh rốt cuộc đau đến mức nào. Ngụy Bách ngẫm nghĩ, nói rằng ngày đầu tiên Trần Bình An chịu khổ, có lẽ giống như phàm phu tục tử bị người ta dùng dao chặt mười ngón tay, cả xương lẫn thịt đều bị băm thành thịt vụn, hơn nữa còn phải cố gắng khiến cho mình tỉnh táo. Sau đó càng ngày càng nghiêm trọng hơn.
Ngày đầu tiên mà thôi. Sau đó thằng bé áo xanh cũng không hỏi vấn đề này nữa.
Hắn đã bắt đầu tu hành, còn siêng năng hơn cả cô bé váy hồng.
Một ngày này, Trần Bình An ngồi trong màn đêm, uể oải tựa lưng vào ghế. Ngụy Bách chậm rãi đi đến bên cạnh hắn, cùng hắn nhìn vầng trăng sáng treo trong trời đêm.
Trần Bình An khàn giọng hỏi:
- Ngụy Bách, có thể làm phiền giúp ta hỏi một tiếng không, khi nào thì Nguyễn sư phụ đúc kiếm thành công.
Lần này Ngụy Bách không cười nổi, chỉ thở dài một tiếng, gật đầu nói:
- Ta sẽ đi hỏi xem. Nhưng phải nói rõ trước, lần này Nguyễn Cung mở lò đúc kiếm, là lần đầu tiên ông ta ra tay sau khi rời khỏi miếu Phong Tuyết, tất nhiên là rất coi trọng, không muốn phân tâm, chưa chắc có thể trả lời ta.
Trần Bình An ừ một tiếng. Hắn đã không thể quan tâm đến chuyện tiêu tiền như nước gì đó nữa, mấy ngày đầu hắn còn yên lặng tính toán sổ sách trong lòng, nhưng sau đó đã hoàn toàn mất đi tâm tư này.
Gần đây cô bé váy hồng và thằng bé áo xanh không biết vô tình hay cố ý, luôn để Trần Bình An ở một mình, không đến quấy rầy hắn.
Lúc Trần Bình An đứng dậy, nhẹ giọng nói:
- Giúp ta xin lỗi chúng một tiếng, không phải ta cố ý, mà là đôi khi thật sự không kìm được.
Ngụy Bách hỏi:
- Sao không tự mình đi nói?
Trần Bình An hơi sững sờ, cười khổ nói:
- Ta cũng không biết tại sao, dường như chỉ cần nghĩ đến chuyện này thì sẽ rất mệt. Ta sợ nói ra rồi, ngày mai luyện quyền sẽ không chịu đựng nổi.
Ngụy Bách gật đầu nói:
- Có vẻ hàm hồ, nhưng ta có thể miễn cưỡng lý giải được. Yên tâm đi, ta sẽ nói giúp ngươi, bọn chúng cũng sẽ thông cảm.
Tu hành võ đạo trên đời, e rằng không nhiều võ phu có thể liên tục chịu khổ được như vậy.
Ông lão lặng lẽ đứng dưới mái hiên tầng hai, sau khi nghe được hai người nói chuyện, chỉ cười cười xoay người trở vào trong nhà.
Ngụy Bách không thể hoàn toàn lý giải, đó là chuyện rất bình thường. Bởi vì ông lão xuất quyền vốn là một loại “Thần Nhân Lôi Cổ Thức” không ngừng tích lũy chồng chất, là một loại rèn luyện tâm tính ẩn giấu cấp bậc sâu hơn.
Rèn luyện thân thể, thanh tẩy kinh mạch, chặt tủy mọc xương là bước đầu tiên. Gan lớn hồn mạnh là bước thứ hai. Nhưng thử thách thật sự vẫn là đục tâm, ông lão giống như nhiều lần dùng dùi lớn sắc bén đâm vào nội tâm thiếu niên, có thể tưởng tượng tư vị trong đó thế nào.
Thực ra ông ta cũng rất ngạc nhiên. Một là đến bây giờ thiếu niên còn chưa phát điên, vẫn nghiến răng chịu đựng, đánh chết cũng không muốn nói câu “ta không luyện quyền nữa”. Hai là sự huyền diệu của lầu trúc này, thật sự là thần kỳ không thể miêu tả.
Trần Bình An nằm trên giường, sau khi đắp chăn thì cả người co rúc lại, nhìn về bức tường, một tay cố gắng che miệng, giữa kẽ ngón tay có tiếng nghẹn ngào.
Lại qua mười ngày. Trong mười ngày này, kiếp nạn mà Trần Bình An gặp phải càng cực kỳ bi thảm. Trong đó có lần ông lão yêu cầu hắn lột da rút gân, do chính hắn tự tay làm.
Có một ngày vào buổi tối, Trần Bình An bị băng bó giống như bánh chưng ngồi trên ghế trúc, đột nhiên đứng lên, thân hình khẽ lắc lư đi về phía vách núi ngoài cửa. Hắn dường như muốn luyện tập đi thế đã rất lâu không luyện, chỉ là sau một lần lại đành phải từ bỏ. Hắn ngơ ngác quay đầu nhìn về trấn nhỏ, môi run rẩy muốn khóc nhưng không thành tiếng.
- Ngụy Bách, ta biết ngươi đang ở gần đây. Ngươi có thể mang cho ta một bầu rượu không?
Trần Bình An đột nhiên hỏi.
Ngụy Bách gật đầu:
- Trên người ta có.
Một bầu rượu đã mở nắp chậm rãi rơi xuống trước mắt, Trần Bình An đưa tay tiếp lấy, quay đầu nhìn về lầu trúc:
- Có thể uống không?
Trên tầng hai vang lên tiếng cười nhạt:
- Uống rượu thì tính là gì, có bản lĩnh thì sau này vật tay với Đạo Tổ Phật Đà mới xem là khí phách.
Trần Bình An quay đầu lại, trăng sáng sao thưa, hắn nhìn về non non nước nước ở phía nam xa xôi, cúi đầu ngửi mùi rượu. Hắn đã từng cõng một lão tú tài say rượu, khi đó lão tú tài ra sức vỗ vai hắn, la lên “thiếu niên phải uống rượu chứ”.
Thiếu niên vẻ mặt cô quạnh đã lâu bỗng nhiên tươi cười rạng rỡ, uống một ngụm rượu mạnh, sau đó ho sặc sụa. Hắn giơ bầu rượu lên cao, cố gắng la lớn:
- Uống rượu thì uống rượu! Luyện quyền thì luyện quyền!
Chốc lát sau, thiếu niên kìm nén cả buổi, vẫn bị ngụm rượu mạnh kia làm sặc đến ứa nước mắt, nhỏ giọng oán trách:
- Rượu thật khó uống...
Nhưng hắn vẫn buộc mình uống thêm một ngụm lớn, vừa ho vừa cao giọng nói:
- Trong sách có nói, “mỹ nhân tặng ta đao mạ vàng, báo đáp chỉ có ngọc quỳnh dao”. Rượu uống không ngon, nhưng câu này thật là đẹp.
Hắn bỗng nhiên hơi đỏ mặt, không biết là do uống rượu hay xấu hổ. Hắn nhìn về phương xa khẽ gọi một tiếng, giống như đang lặng lẽ hỏi thăm một thiếu nữ mà mình thích: “Này, cô nghe thấy rồi chứ?”