Lúc trước Tề Tĩnh Xuân dùng Lý Bảo Bình mang nhánh hòe đi, lén cắt gọt, lại lặng lẽ đặt thanh kiếm gỗ hòe kia vào trong gùi của Trần Bình An, bên trong có một người nhỏ hương khói màu vàng không rõ lai lịch. Sau hai lần hiện thân ngắn ngủi ở nhà trọ Thu Lô và phủ Chi Lan họ Tào, người nhỏ hương khói tính tình ngượng ngùng cũng không xuất hiện nữa. Trần Bình An cũng mặc kệ nó phát triển tự nhiên, không gò ép điều gì. Màn đêm thâm trầm. Trong tiệm thuốc Dương gia, ông lão rít thuốc lá sợi, nhíu mày đưa tay chụp một cái, người nhỏ hương khói liền từ hư không rơi xuống đất. Lão Dương lạnh lùng hỏi: - Tề Tĩnh Xuân cố gắng giấu ngươi đi, rốt cuộc muốn làm gì? Người nhỏ hương khói rụt rè đứng dưới đất, dường như rất sợ hãi, hai tay nắm chặt góc áo, môi khẽ mấp máy. Lão Dương càng nghe càng nhăn mặt lại, trầm tư rất lâu: - Ta đáp ứng. Lão cầm tẩu thuốc gõ xuống đất, trên mặt đất lập tức xuất hiện một ngôi miếu nhỏ, sừng sững trước mặt người nhỏ hương khói. Vẻ mặt người nhỏ hương khói vui mừng , đang muốn đi vào trong đó, đột nhiên ngẩng đầu lên, muốn nói lại thôi. Sắc mặt lão Dương lạnh nhạt nói: - Biết tất cả mọi chuyện đương nhiên là tốt nhất. Nhưng nếu không làm được điểm này, cứ dứt khoát không biết gì cả, như vậy mới có thể sống tốt. Người nhỏ hương khói dường như vẫn hơi do dự, muốn trở về ngõ Nê Bình, tốt xấu gì cũng nên từ biệt thiếu niên kia một tiếng. Lão Dương lại nhấc tẩu thuốc lên, nhả ra khói mù dày đặc: - Đặt tất cả thông minh vào trong bụng mới là thông minh thật sự. Ngươi cho rằng thằng nhóc kia không biết gì cả, ngoại trừ luyện quyền thì suốt ngày chỉ thích làm việc thiện, làm Thiện Tài đồng tử sao? May mà ngươi cùng đường với hắn. Ngươi là ngốc thật, còn hắn lại không phải ngốc. Người nhỏ hương khói dẩu môi, hơi nhụt chí. Sau khi đi vào ngôi miếu nhỏ kia lập tức kinh ngạc đến ngây người, giống như một hạt gạo cực kỳ nhỏ bé rơi vào lu lớn. Trên vách tường cao trong miếu nhỏ, mỗi cái tên đều tỏa ra hào quang màu sắc khác nhau, trên đỉnh đầu là quần sao lấp lánh, ánh sáng huy hoàng. Lão Dương cất tẩu thuốc, hai tay đặt sau người, khom lưng rời khỏi tiệm thuốc, đi thẳng ra ngoài trấn nhỏ. Lúc đi qua cầu vòm đá lại thở dài một tiếng, tràn đầy nuối tiếc và khó hiểu. Lão chậm rãi đi xuống cầu đá, đến bên sông Long Tu, khẽ giậm chân một cái. Mã Lan Hoa lập tức từ đáy sông bay ngược đến, thần hồn chấn động, đầu óc hơi choáng váng. Sau khi phát hiện là lão Dương, bà ta lập tức cười nịnh hót: - Đại tiên cần gì phải vận dụng thần thông vô thượng, cứ gọi một tiếng là được rồi. Lão Dương mặt không cảm xúc nói: - Ngươi lập tức đi đến đầu nguồn sông Long Tu, chủ động bỏ đi một nửa kim thân hòa tan vào nước sông, giúp Nguyễn Cung gia tăng độ u ám của nước. Mã Lan Hoa ngây người như phỗng. Bỏ đi một nửa kim thân? Ông lão nói rất nhẹ nhàng, nhưng dù là đau đớn phải chịu hay đại đạo hao tổn đều không thể đo lường được. Bà ta chỉ muốn chạy trốn ra xa mười vạn tám ngàn dặm, chỉ tiếc là không trốn được. Lão Dương bổ sung: - Làm xong rồi, đợi Nguyễn Cung mở lò đúc kiếm thành công, ta sẽ giúp ngươi đòi một ngôi miếu hà thần. Nhiều nhất là năm sáu chục năm ngươi sẽ có thể khôi phục kim thân hoàn chỉnh, sau đó là trăm năm ngàn năm hương khói không dứt. Đây là một khoản lợi nhuận tiết kiệm dùng lâu, ngươi chắc chắn có lời. Mã Lan Hoa vâng vâng dạ dạ, giọng nói yếu đến mức không thể nghe thấy: - Đánh tan một nửa kim thân, quá đau đớn, tôi sợ đau... Lão Dương không nói gì, chỉ nhìn mặt sông nước gợn lóng lánh. Mã Lan Hoa cẩn thận hỏi: - Đại tiên, tôi có thể từ chối không? Lão Dương gật đầu đáp: - Có thể. Mã Lan Hoa vui vẻ, cảm thấy bất ngờ, từ khi nào vị đại tiên này lại thấu tình đạt lý như vậy? Lão Dương cười lạnh nói: - Ta đánh nát toàn bộ kim thân của ngươi, hiệu quả càng tốt hơn. Yên tâm, chờ tối nay thần hồn của ngươi tan thành mây khói, sau này ta sẽ đền bù cho con cháu của ngươi. Mã Lan Hoa cảm thấy tuyệt vọng, cân nhắc một phen, sau đó run giọng hỏi: - Đại tiên, phúc đức báo ứng chỉ rơi vào một mình cháu của tôi, được không? Bà ta biết, bất kể vị đại tiên này làm việc công bằng thế nào, vẫn đối xử với cháu trai Mã Khổ Huyền của bà ta khác biệt một chút. Nhưng lão Dương vẫn từ chối tại chỗ: - Không được. Mã Lan Hoa mặt như tro tàn, bi thảm nói: - Vậy tôi sẽ đi đến đầu nguồn sông Long Tu. Lão Dương không tỏ ý kiến. Mã Lan Hoa cắn răng một cái, bắt đầu bơi ngược theo nước sông, băng qua chiếc cầu vòm đá không còn khác thường kia, đi thẳng vào núi sâu. Nguyễn Cung đi đến ven bờ, đứng bên cạnh lão Dương, hỏi: - Chuyện đúc kiếm giúp thiếu nữ kia, có thành công hay không thì ta cũng không gấp, không dự định buôn bán với ngài. - Chuyện đúc kiếm không phải mua bán. Lão Dương lắc đầu nói: - Thân phận thật sự của con gái ngươi, ta có thể giúp che giấu ba mươi năm. Nhưng ngươi phải bảo đảm nhanh chóng rèn ra thanh kiếm kia, đây mới là mua bán mà ta muốn làm. Vẻ mặt Nguyễn Cung vẫn như thường, cười nói: - Thân phận thật sự? Lão Dương hờ hững nói: - Nguyễn Cung ngươi chỉ cần gật đầu hoặc lắc đầu. Nguyễn Cung hơi ấm ức, nhưng vẫn gật đầu một cái. Lão Dương cười cười: - Quay đầu nhỉn lại sẽ cảm thấy đáng giá. Nguyễn Cung hỏi một vấn đề kỳ quái: - Vậy thế nào xem như là “không đáng”? Lão Dương cười nói: - Nguyễn Cung, nghe lén người khác nói chuyện cũng không phải thói quen tốt đâu. Nguyễn Cung thẳng thắn nói: - Ngài, Lý Hi Thánh, Ngụy Bách là ba người mà ta nhất định phải trông chừng. Lão Dương gật đầu một cái, lại lắc đầu nói: - Đổi vị trí của ta và Lý Hi Thánh, có thể sẽ tốt hơn. Nguyễn Cung cười hỏi: - Một ngàn năm, hay là một vạn năm sau? Lão Dương không nói gì thêm. Một khi tiến vào loạn thế trăm nhà đua tiếng, kiêu hùng hào kiệt, thiên tài dị đoan sẽ giống như măng mọc sau mưa, điên cuồng từ dưới đất chui lên. Qua một đêm đã là cảnh tượng mới mẻ thay trời đổi đất. Lão Dương đã từng thấy hình ảnh triều dâng sóng dậy như vậy, hơn nữa không chỉ một lần. Suy cho cùng Nguyễn Cung chỉ là thánh nhân Binh gia chứ không phải thánh nhân Âm Dương gia, mặc dù đã nhìn đến rất xa, chẳng hạn như sự trưởng thành của con gái Nguyễn Tú, nhưng vẫn còn chưa đủ xa. Lão Dương đột nhiên thốt ra một câu: - Đương nhiên không đáng. Hai người bình thường, thu gom hồn phách thì có tác dụng gì, cái giá phải trả lại không nhỏ. Nếu đổi thành Mã Khổ Huyền thì lại khác. Nguyễn Cung cười hỏi: - Ngay từ đầu tiền bối đã không coi trọng Trần Bình An sao? Lão Dương mặt không cảm xúc nói: - Có người coi trọng hắn là được rồi. --------- Đường chuyển thư lên phía bắc lại mở cửa thông hành, khiến cho trấn Hồng Chúc vốn náo nhiệt lại càng ca múa thanh bình. Ban đêm, một chiếc thuyền hoa treo màn trúc xanh thong thả lái ra khỏi vịnh, chạy về hướng trấn nhỏ. Vừa tiến vào khúc sông chia trấn nhỏ ra làm hai, lập tức có buôn bán tới cửa. Người đến là một ông lão mặc áo gấm và một người đàn ông trung niên vạm vỡ mặc áo vải thô, nhìn giống như lão gia có tiền dẫn theo hộ vệ gia đinh ra ngoài uống rượu hoa. Thuyền hoa có kích cỡ trung bình, trên thuyền có năm cô gái, hai người chèo thuyền, hai người đánh đàn nấu rượu, còn một cô gái tư sắc xuất chúng nhất ngồi bên cạnh ông lão cẩn thận phục vụ, giống như chim nhỏ dựa vào người. Chuyện này khiến ông lão vui vẻ cười lớn, đưa tay chỉ vào người đàn ông thô kệch đối diện nói: - Thế nào, lão Tạ, người dựa vào quần áo, phật dựa vào trang sức, châm ngôn nói không sai chứ? Người đàn ông kia không biết là thẹn quá hóa giận hay tính tình chính trực, cầm lấy một chén rượu trong tay cô gái nấu rượu, cám ơn một tiếng, nói với ông lão: - Đừng lão Tạ lão Tạ nữa, ta không quen ngươi. Ông lão là một kẻ da mặt dày, lúc cầm lấy rượu lại thừa cơ sờ soạng mu bàn tay của cô gái trên thuyền, còn không quên nháy mắt nhướng mày với đối phương. Cô gái xinh đẹp kia cảm thấy buồn nôn, nhưng vẫn phải miễn cưỡng tươi cười. Ông lão cũng mặc kệ, sảng khoái uống một hớp rượu: - Ngươi không quen ta, nhưng ta quen ngươi. Danh tiếng của lão Tạ ngươi vẫn luôn từ đông bắc truyền đến phía nam. Mỗi lần nhắc đến ngươi với mấy ông bạn già, bọn họ biết được ngươi và ta là đồng hương liền nhờ ta giúp đỡ giới thiệu, nói là đại anh hùng, đại hào kiệt như vậy, không gặp mặt một lần đúng là nuối tiếc. Người đàn ông kia chỉ nhíu mày không nói gì, cúi đầu uống rượu. Ông lão có hai chòm râu, lúc này ngồi xếp bằng, nghiêng đầu nhìn về đèn màu rực rỡ trên bờ, một tay xoay tròn chén rượu, tay kia vuốt nhẹ chòm râu, diện mạo này nhìn thế nào cũng thấy bỉ ổi thấp hèn. Huống hồ lão ngồi xếp bằng, đầu gối cố ý chống vào cái mông đầy đặn của cô gái bên cạnh. Ngay cả cô gái đã thấy quen phong hoa tuyết nguyệt, cũng hối hận vì không ngồi bên cạnh người đàn ông trầm mặc ít nói kia. Lúc ông lão nhấc tay vuốt râu lộ ra một đoạn tay áo, đám cô gái trên thuyền hoa giỏi đoán ý đều hơi thất vọng. Hóa ra trên cổ tay lão cột một sợi dây dài màu xanh lá đậm, nếu đeo trên tay trẻ con thì còn có mấy phần đáng yêu, nhưng đeo trên tay lão già thì đúng là dở dở ương ương. Ông lão đột nhiên dời mắt đi, hỏi cô gái xinh đẹp bên cạnh: - Nữ nhân trăng hoa các ngươi có tin vào thề non hẹn biển không? Chẳng những cô gái này không biết trả lời thế nào, những cô gái còn lại trên thuyền cũng đều đưa mắt nhìn nhau, không biết trong hồ lô của ông lão bán thuốc gì. Ông lão cười ha hả, đưa tay chỉ vào người đàn ông đối diện: - Tìm hắn đúng là hữu dụng. Hắn là một vua núi, cai quản rất nhiều núi lớn. Thề non hẹn biển, thề non hẹn biển, thề non trong này... Người đàn ông kia nhíu mày không nói gì, chậm rãi uống rượu, dáng vẻ lơ đãng. Ông lão chỉ vào mình: - Thực ra tìm ta cũng hữu dụng. Trên đời có một tòa lầu rất cao, cái tên rất bá khí, gọi là lầu Trấn Hải, nằm bên bờ biển. Nhà ta ở gần lầu Trấn Hải. Người đàn ông kia cuối cùng không nhịn được, vẻ mặt không vui: - Họ Tào kia, ngươi khoe khoang chuyện này với bọn họ làm gì? Ông lão uống một hớp rượu nhỏ, gắp một đũa thức ăn, liếc nhìn người đàn ông kia: - Tán gẫu chuyện mà bọn họ nghe không hiểu mới thú vị, còn khoe khoang những chuyện này với người trên núi mới là nhàm chán. Người đàn ông kia sầm mặt, im lặng uống rượu. Trong dân gian quê mùa ở vương triều thế tục, hôm nay khi đám tiên sinh kể chuyện ngao du bốn phương nhắc đến thề non hẹn biển, phần nhiều dùng để miêu tả tình yêu nam nữ. Thực ra dân chúng bình thường đã sớm không biết hàm nghĩa thực sự của nó. Trên thực tế cách nói này khá quan trọng với người trên núi, là chỉ người tu hành có thể phân biệt thề thốt với núi và biển. Lời thề sở hữu sức ràng buộc thần kỳ không thể miêu tả, còn hiệu nghiệm hơn dân chúng dưới núi mua bán bằng giấy trắng mực đen. Thề non thì chỉ cần thề với Ngũ Nhạc trong lãnh thổ được triều đình sắc phong là được, luyện khí sĩ cảnh giới càng cao thì yêu cầu cấp bậc của núi cũng cao hơn. Phần nhiều là kết minh giữa các nước lớn, hoặc là khế ước làm ăn. Theo thời gian trôi qua, mai mối hôn ước lại dần dần chiếm đa số. Hẹn biển thì đã mất đi phần lớn ý nghĩa. Bởi vì sau khi con chân long cuối cùng trên thế gian ngã xuống, chín lãnh thổ lớn ngoài chín châu đều đã vô chủ. Vương triều thế tục lại không có quyền sắc phong thần chính thức cho năm hồ bốn biển của thế giới Hạo Nhiên, vì vậy không có thủy thần danh chính ngôn thuận ra mặt cai quản năm hồ lớn và bốn mặt biển vô biên kia. Tương truyền mặt trời mọc ở phía đông, lặn xuống sau núi phía tây, nơi mặt trời mọc là ở biển đông. Ông lão họ Tào không để ý tới cảm nhận của người đàn ông kia, tiếp tục ăn đồ nhắm, tiếng nhai rất lớn. Lão đưa tay đặt lên đùi cô gái bên cạnh, cười híp mắt hỏi: - Vị mỹ nhân tỷ tỷ này, có biết lầu Hùng Trấn không? Cô gái lắc đầu. - Như vậy sao được! Ông lão khẽ vỗ vào bắp đùi khoẻ khoắn đàn hồi của cô gái: - Để tiểu đệ ta nói cho tỷ biết. Trên thế gian này của chúng ta tồn tại chín tòa lầu lớn không biết do ai xây, phân biệt đứng sừng sững ở chín địa phương. Trong đó tám tòa cao vút tận mây, gần như chọc trời, phân biệt là Trấn Sơn, Trấn Quốc, Trấn Hải, Trấn Ma, Trấn Yêu, Trấn Tiên, Trấn Kiếm, Trấn Long. Tám tòa lầu lớn này đều có tên hai chữ, chỉ có tòa cuối cùng là ba chữ kỳ quái, gọi là... Người đàn ông kia đập chiếc đũa xuống, sắc mặt giận dữ nói: - Đủ rồi! Tào Hi ngươi nói xong chưa? Theo chiếc đũa đập xuống bàn nhỏ, tất cả cô gái trên thuyền đều lâm vào một loại trạng thái kỳ lạ. Hô hấp của bọn họ không bị cản trở, động tác tay cũng bình thường, nhưng lại hoàn toàn có mắt như mù, có tai như điếc đối với hai vị khách xứ khác gần trong gang tấc trên thuyền. - Đã đến nơi này rồi, thân phận của hai chúng ta rất nhanh sẽ bị nhìn thấu. Dù sao Tạ Thực ngươi cũng từ động tiên Ly Châu đi ra, nếu cố ý ẩn giấu thân phận, ngược lại sẽ khiến người khác hoài nghi. Còn không bằng giống như ta, nghênh ngang đi vào trấn nhỏ, không chừng còn phải đánh một trận cho Đại Ly nhìn thấy, tránh để bọn họ xem nhẹ một vị lục địa kiếm tiên. Nói đến đây, Tào Hi nhìn người đàn ông đối diện, cười hì hì nói: - Nghe nói Tạ Thực của Bắc Câu Lô Châu quang minh lỗi lạc, như mặt trời sáng chói treo trên đỉnh đầu, bình sinh không làm chuyện trái với lương tâm. Thế nào, lần này muốn phá lệ rồi à? Thân thể lão nghiêng tới trước, gắp một củ cải ướp muối trong đĩa sứ nhỏ màu xanh lá nhạt, ném vào trong miệng: - Không phải là một món đồ sứ tồi tàn sao, chỉ cần ngươi mở miệng, lại gật đầu một cái, ta sẽ ra mặt giúp ngươi giải quyết. Tạ Thực ơi Tạ Thực, không phải ta nói ngươi, nhưng chúng ta đã lăn lộn đến bước này rồi, sao ngươi còn bị người khác dắt mũi như vậy, không uất ức à? Tạ Thực cười nhạo nói: - Kẻ mua đồ sứ bản mệnh của ngươi là người dễ nói chuyện sao? Vẻ mặt Tào Hi kinh ngạc nói: - Làm sao, tin tức của lão Tạ ngươi không đủ linh thông, không nghe nói một hậu bối nhà ta vừa mới đính hôn với một cô gái dòng chính họ Trần thuần nho sao? Họ Trần đã mời một vị cao nhân Lục gia giúp bói một quẻ, ngươi đoán xem thế nào? Tám chữ lớn “xứng đôi vừa lứa, duyên trời tác hợp”. Không phải ta khoe khoang gì, nhưng chuyện này cũng không phải là nhỏ ở châu chúng ta. Tạ Thực cười nhạt: - Chuyện này ngươi không biết xấu hổ thì thôi, còn có thể đắc ý như vậy? Ai cho ngươi da mặt thế? Tào Hi da dày như tường, hỏi ngược lại: - Sao lại mất mặt? Con cháu nhà ta dựa vào bản lĩnh thật sự lừa gạt được vợ, lão tổ tông như ta sao không thể vui mừng? Hai tay Tạ Thực khoanh trước ngực, híp mắt trầm giọng nói: - Nói đi, rốt cuộc tại sao lại gọi ta đến đây? Nếu là chuyện liên quan tới món đồ sứ kia, ngươi không cần nói nữa, ta sẽ không đáp ứng. Chuyện nhà mình là của riêng mình, huống hồ ta không tin ngươi. Tào Hi “ôi chao” một tiếng, dụi mắt nói: - Không hổ là Tạ đại hiệp nổi tiếng một châu, chính khí hào hùng trên người thật là sặc sỡ lóa mắt. Ta phải mau dụi mắt, nếu không thì không chịu nổi... Lão già nhìn như rất hoang đường vô lý, trên cổ tay lại hiện ra sợi dây màu xanh lá. Nam Bà Sa Châu đều biết, trong số lục địa kiếm tiên thì kiếm thuật của Tào Hi không xem là vượt trội, nhưng thanh bội kiếm của lão là một món pháp khí, đủ để bước vào mười hạng đầu một châu. Sợi dây cột trên cổ tay lão chính là thanh bội kiếm kia. Tạ Thực đã sớm nghe được những tin tức ở châu khác không phải là bí mật này, nhưng dù vậy vẫn trực tiếp hỏi: - Ngươi cần đánh một trận mới có thể im miệng? Tào Hi chỉ lo ăn uống, lắc đầu nói: - Nam Bà Sa Châu đều nói Tào Hi ta vui giận thất thường, tính tình quái gở. Tạ Thực, có phải ngươi cảm thấy loại người như ta rất khó giao tiếp không? Tạ Thực bắt đầu nhắm mắt nghỉ ngơi. Tào Hi lắc lắc chiếc đũa: - Sai hoàn toàn. Trên đời khó giao tiếp nhất là loại người như ngươi, quá khó thổ lộ tâm tình. Tạ Thực nhắm mắt lại: - Sự kiên nhẫn của ta có hạn. Tào Hi trợn trắng mắt nói: - Được rồi, nói chuyện nghiêm chỉnh. Có người không muốn thấy họ Tống Đại Ly quật khởi. Tạ Thực ngươi lại cứ cố chấp, tuân thủ lời hứa, nhất quyết rời núi, đến nỗi chuyến đi tới núi Đảo Huyền cũng phải hoãn lại. - Không may, họ Trần thuần nho vốn không thấy được điểm tốt của Tề Tĩnh Xuân, vì vậy ấn tượng với Đại Ly cũng rất kém. Nhưng hôm nay bọn họ đã thay đổi thái độ, nguyên nhân không rõ, ta cũng không quan tâm. Dù sao họ Trần thuần nho chẳng những dùng danh nghĩa họ Trần quận Long Vĩ, xây dựng trường học ở trấn nhỏ Đông Bảo Bình Châu, còn bảo ta đi xa chuyến này, xem như là tiền sính lễ cho con cháu nhà ta, mục đích là để cản ngươi lại. - Mặc dù không biết mưu đồ cụ thể, nhưng ta đã xuất hiện ở đây, kế tiếp sẽ trông chừng ngươi thật kỹ. Tạ Thực không mở mắt, khóe miệng có vẻ châm chọc: - Ngươi xác định cản được sao? Tào Hi cuối cùng đã ăn xong các món ăn trong đĩa nhỏ, bỏ đũa xuống, nói như đã tính trước: - Ta không xác định có thể đánh thắng ngươi, nhưng ta xác định sẽ cản được ngươi. Tạ Thực đột nhiên mở mắt ra, quay đầu nhìn. Một kiếm khách tướng mạo trẻ tuổi không đeo trường kiếm bên hông hoặc trên lưng, mà là đặt ngang trường kiếm sau người, hai khuỷu tay uể oải chống lên vỏ kiếm, mỉm cười đối diện với Tạ Thực. Trước phủ đệ có treo tấm biển “Tú Thủy Cao Phong” của nữ quỷ áo cưới Sở phu nhân, người này chỉ rút trường kiếm ra khỏi vỏ hơn một tấc, đã dời một dãy núi thu nhỏ đến trước người, cường hành ngăn cản một kiếm mạnh mẽ của lục địa kiếm tiên Ngụy Tấn. Tại trấn Hồng Chúc, hắn đã gặp mặt uống rượu với A Lương. Trên thuyền qua sông Tú Hoa, hắn lại chào hỏi Trần Bình An, khi đó hình như là lần đầu tiên Trần Bình An ôm quyền thi lễ với người khác. Cuối cùng cũng là hắn và một tên thuộc hạ Lưu Ngục, dẫn theo Ngụy Bách núi Kỳ Đôn đi đến Long Tuyền. Khi đó Ngụy Tấn gọi hắn là “người kia của Mặc gia”. --------- Trần Bình An ngồi trong nhà rất lâu, đối diện với thanh kiếm gỗ hòe, phát hiện làm thế nào cũng không tĩnh tâm được. Đọc sách không được, luyện chữ không được, thậm chí ngay cả đi thế đứng thế cũng không được. Thế là hắn đeo cái gùi, bỏ kiếm gỗ hòe vào trong, rời khỏi nhà tổ đi ra ngõ Nê Bình, chạy thẳng tới núi Lạc Phách. Nhìn thấy hắn xuất hiện trước lầu trúc, thằng bé áo xanh và cô bé váy hồng đều giật mình. Trần Bình An đi lên tầng hai lầu trúc, trong thoáng chốc tâm tình yên tĩnh lại. Cô bé váy hồng muốn đi lên theo, lại bị thằng bé áo xanh chụp cổ, nhỏ giọng dạy dỗ: - Ngươi đúng là ngốc, không nhìn ra tâm tình của lão gia không tốt sao? Vẻ mặt cô bé váy hồng ngỡ ngàng. Thằng bé áo xanh lôi cô đến ngồi trên ghế trúc nhỏ ở tầng trệt, nói như đinh đóng cột: - Với tính tình của lão gia chúng ta, chỉ có hai trường hợp mới khiến hắn trở nên bất thường như vậy. Cô bé váy hồng vểnh tai, nghiêm túc lắng nghe. Thằng bé áo xanh vươn một ngón tay ra, thấp giọng nói: - Một trường hợp là mất tiền, hơn nữa số lượng không nhỏ. Cô bé váy hồng cũng cho rằng như vậy. Thằng bé áo xanh cười xấu nói: - Hai là lão gia bị tổn thương tình cảm rất nặng nề. Chẳng hạn như một mình trằn trọc, gối chiếc khó ngủ, đột nhiên nảy ra ý tưởng, chạy đi thổ lộ với Nguyễn Tú cô nương, kết quả bị cô ấy từ chối. Hoặc là lúc thổ lộ với Nguyễn Tú cô nương lại được voi đòi tiên, muốn hôn một cái hoặc là ôm một chút. Sau đó bị Nguyễn cô nương tát một cái, mắng là “đồ lưu manh”, làm hại lão gia chúng ta một bụng tức giận, đành phải tới lầu trúc này hóng mát. Cô bé váy hồng nửa tin nửa ngờ nói: - Lão gia sẽ không làm chuyện như vậy. Thằng bé áo xanh thở dài một tiếng: - Ngươi không hiểu đàn ông chúng ta rồi. Trần Bình An ngồi xếp bằng trên tầng hai, xuyên qua khe hở lan can nhìn về phương xa, kiếm gỗ hòe đặt ngang trên đầu gối. Hắn lấy ra phôi kiếm màu bạc kia, cúi đầu nhìn chăm chú vào nó. Không giống với động tĩnh khác thường trong ngõ Nê Bình, lúc này phôi kiếm an tĩnh như vật chết. Chẳng biết tại sao, tâm cảnh của Trần Bình An lại trở nên ôn hòa, thậm chí còn ổn định hơn lúc luyện quyền, đầu óc sáng trong, suy nghĩ rõ ràng. Hắn ngẩng đầu lên, nắm chặt phôi kiếm trong lòng bàn tay, bình tĩnh nói: - Thứ không thuộc về ta, cho dù nằm dưới chân ta, sau khi ta nhặt lên cũng sẽ chủ động tìm người mất của, trả cho người ta. Còn thứ thuộc về ta chính là của ta, ngươi không thể chạy đi đâu được, cho dù ngươi chạy tới chân trời, ta cũng sẽ bắt ngươi trở về. Phôi kiếm màu bạc dần dần trở nên ấm áp, không lâu sau lại nóng hổi. Trần Bình An cắn răng, chỉ dùng một tay nắm chặt nó, tay kia nhẹ nhàng đặt lên kiếm gỗ hòe, xem như một chỗ dựa tinh thần. Đến lúc sau lại buộc phải nắm chặt thân kiếm. Lòng bàn tay đã sớm bị cháy đến đỏ bừng, đau thấu tâm can, thần hồn rung động. Loại đau đớn này ngoại trừ da và máu thịt, còn giống như đồng bị nóng chảy đổ vào trong tâm khảm. Phương pháp vận chuyển kiếm khí Thập Bát Đình bắt đầu hoạt động một cách tự nhiên, từng lần xung kích những kinh huyệt khiếu huyệt được đặt tên khác xa hiện giờ, liều chết chống lại chấn động do hơi nóng kia mang đến. Trước đó Trần Bình An vẫn luôn dừng ở giữa đình thứ sáu và bảy, làm cách nào cũng không thể đột phá ngưỡng cửa kia. Dù hắn luyện quyền luyện thế, so tài rèn luyện thân thể với thằng bé áo xanh ra sao, cũng không tìm được đường lối của nó, cho nên không tìm được cửa để vào. Thân thể Trần Bình An run rẩy kịch liệt. Vì cố gắng giảm bớt cảm giác đau đớn, hắn bắt đầu phân tâm suy nghĩ chuyện khác. Nghĩ đến nội dung điển tịch thánh hiền mà Thôi Đông Sơn lớn tiếng ngâm nga, nghĩ đến phương thuốc kiểu chữ của đạo nhân trẻ tuổi Lục Trầm, nghĩ đến một kiếm xé gió phá vạn pháp của Ngụy Tấn miếu Phong Tuyết, nghĩ đến cảnh tượng kỳ lạ phi kiếm Bạch Ngư đánh vào lá xuân gió thu hôm nay... Nhưng suy nghĩ những chuyện này vẫn không có tác dụng. Ngoại trừ lòng bàn tay máu thịt đầm đìa, dính chung với phôi kiếm, thất khiếu Trần Bình An còn bắt đầu chảy máu. Không chỉ như vậy, lỗ chân lông nhỏ bé trên người hắn cũng rỉ ra tơ máu, cuối cùng ngưng tụ thành những giọt máu nhìn thấy mà giật mình. Bên trong hắn càng khó chịu, kinh mạch giữa các khiếu huyệt trong cơ thể giống như bị kỵ binh vó ngựa chà đạp đến mức bùn lầy tung tóe. Cuối cùng Trần Bình An nghĩ đến một vị cô nương, trong lòng cười một tiếng. Hắn cũng chỉ có thể cười trong lòng, bởi vì gương mặt của hắn đã sớm vặn vẹo thành vẻ dữ tợn cứng ngắc, không thể thay đổi được. Trần Bình An vẫn yên lặng chịu đựng đau đớn, từ đầu đến cuối không nói tiếng nào. Ý thức của hắn đã mơ hồ, vô tri vô giác. Trong mơ mơ màng màng, hắn nghĩ đến từng cái tên người, giống như cưỡi ngựa xem hoa. Người quen thuộc thì hình ảnh sẽ rõ ràng lâu dài hơn một chút, người không quen thuộc thì sẽ nhoáng lên rồi biến mất. Có vui mừng, có ngưỡng mộ, có tôn kính, có sợ hãi, có chán ghét, có phản cảm, có đáng thương, có thù hận, có nghi hoặc... “Tùng tùng tùng...”, giống như có người dùng ngón tay gõ vào nội tâm thiếu niên, đang hỏi thăm gì đó, thẳng đến bản tâm. Thiếu niên chỉ còn một chút ý thức chống đỡ không muốn nhận thua, chỉ có thể dùng tiếng lòng trả lời, ngay cả chính hắn cũng không biết đáp án. Sức người có lúc cạn, cuối cùng Trần Bình An không chống đỡ nổi nữa, ngã về phía sau, đầu đập xuống sàn nhà bằng trúc xanh, khiến hắn tỉnh táo lại một chút. “Ong ong ong”, Trần Bình An chỉ cảm thấy trong bụng phát ra tiếng động kỳ quái. Thân người là thế giới nhỏ, chợt vang lên tiếng kiếm ngân bất bình.