Có hợp thì sẽ có tan, đời người chính là những cuộc đi về. Trong dòng sông năm tháng giống như tồn tại những bến thuyền dương liễu buông mành, trong mỗi lữ quán thời gian sẽ có người rời thuyền ra đi, lại có người lên thuyền làm bạn, sau đó tại bến thuyền kế tiếp sẽ có hợp tan ly biệt mới. Giống như thiếu niên ngõ Nê Bình nhẫn nhục chịu khó kia, khi bước lên một bến thuyền cũng đã rời xa mọi người. Lúc tảng sáng, một nhà ba người Lý Nhị đã chuẩn bị xong hành lý, từ biệt những người khác ở chân núi Đông Hoa. Lần trước khi từ biệt thân nhân ở trấn nhỏ quê nhà, Lý Hòe chỉ cảm thấy không còn gò bó, có thể ăn mứt quả và đùi gà cả ngày. Nhưng lần này hắn không còn vô tâm như vậy, lại nhiều hơn mấy phần u sầu, đứa trẻ rốt cuộc đã lớn rồi. Lý Bảo Bình, Lâm Thủ Nhất, Vu Lộc, Tạ Tạ, còn có thiếu niên Thôi Đông Sơn tuấn tú hoạt bát đều tới đưa tiễn. Phu nhân đỏ mắt không muốn buông tay Lý Hòe, liên tục lặp lại những chuyện vặt vãnh như trời lạnh nhớ thêm áo, ăn uống phải no đủ. Lý Hòe yên lặng lắng nghe, còn Lý Nhị vẫn luôn thành thật đứng ở bên cạnh. Lý Liễu sửa lại quần áo mới cho Lý Hòe, quay đầu nhìn tấm biển của thư viện Sơn Nhai, hoàn toàn không đế ý tới ánh mắt quan sát của hai người cùng lứa Tạ Tạ và Vu Lộc. Cuối cùng phu nhân đành phải rời đi, lần này ra đi kiên quyết không quay đầu lại. Lý Nhị xoa đầu Lý Hòe, mỉm cười đuổi theo bước chân của vợ. Lý Liễu vỗ vai em trai, sau đó làm một động tác chúc phúc với mọi người, khoan thai rời đi. Lý Hòe khẽ đá Lâm Thủ Nhất một cái. Lòng bàn tay Lâm Thủ Nhất đầy mồ hôi, nắm chặt một phong thư, lắc đầu nhìn theo bóng lưng Lý Liễu, thì thầm nói: - Để lần sau đi. Lý Hòe không muốn lộ vẻ bi thương trước mặt bọn họ, cố nén ưu sầu, tìm một chủ đề thú vị, cười hì hì nói: - Thôi Đông Sơn, nếu ngươi là học sinh của Trần Bình An, còn ba người chúng ta đều là đệ tử của Tề tiên sinh, Bảo Bình lại gọi Trần Bình An là tiểu sư thúc, vậy vai vế giữa ngươi và chúng ta rốt cuộc tính thế nào? Hai tay Thôi Đông Sơn đặt sau người, tuấn tú tiêu sái, dương dương đắc ý nói: - Ta là đại đệ tử khai sơn của tiên sinh nhà ta, vai vế rất cao, còn cao hơn núi Đông Hoa này mười vạn tám ngàn dặm. Lý Hòe sững sốt: - Chẳng lẽ phải gọi ngươi là đại sư huynh? - Đại sư huynh? Thôi Đông Sơn lập tức giận dữ: - Cả nhà ngươi đều là đại sư huynh! Ông đây không muốn làm đại sư huynh, còn lại gọi thế nào thì tùy các ngươi. Lý Hòe cảm thấy khó nghĩ: - Vậy gọi ngươi là tiểu sư huynh nhé? Nghe hơi trúc trắc. Ánh mắt Thôi Đông Sơn sáng lên: - Tiểu sư huynh rất tốt, vừa tôn trọng huynh trưởng, vừa tỏ ra thân thiết, sau này các ngươi cứ gọi ta là tiểu sư huynh đi. Vu Lộc, Tạ Tạ, từ hôm nay trở đi các ngươi cũng không ngoại lệ, không cần gọi công tử nữa, quá xa lạ, cứ gọi ta là tiểu sư huynh giống như bọn Bảo Bình. Lý Bảo Bình hừ lạnh nói: - Ta cũng không đồng ý! Cô chạy ra khỏi cổng chào. Lý Hòe gọi theo: - Lý Bảo Bình, lát nữa còn có tiết học đấy! - Phạt chép văn chương, đêm qua ta đã khêu đèn chép xong, sợ cái gì! Ta muốn một mình đi khắp các nơi, sau này sẽ dễ dàng dẫn theo tiểu sư thúc đi dạo. Lý Bảo Bình ngẩng đầu lên cao, chạy như bay đuổi theo một đám bồ câu lướt qua bầu trời xanh biếc. Tiếng bồ câu lúc trầm lúc bổng, du dương réo rắt vang khắp kinh thành Đại Tùy. Lý Hòe cao giọng hô lên: - Vậy dẫn ta theo với! Lý Bảo Bình ngoảnh mặt làm ngơ, bóng dáng mảnh khảnh rời xa cổng chào thư viện, tư niệm thì đã bay xa ngàn vạn dặm. --------- Trần Bình An đi tới một dãy núi ở biên cảnh nước Hoàng Đình, lúc này đang rửa mặt bên khe suối. Không giống như cô bé váy hồng chỉ đeo một hòm sách, trên người thằng bé áo xanh mang theo vật một tấc, luôn có một đống đồ chơi kỳ lạ hiếm thấy. Lúc đầu hắn không muốn khoe khoang trước mặt Trần Bình An, nhưng sau đó để tâm tới đá mật rắn, mỗi ngày đều nhớ nhung không thôi, cho nên mới lấy bảo bối ra xin đổi đá mật rắn với Trần Bình An. Giống như hiện giờ, thằng bé áo xanh lấy ra một đống bình nhỏ, ngồi xuống bên cạnh Trần Bình An, giảng giải cho lão gia sự thú vị của những chiếc bình này. Hắn mở nắp một chiếc bình sứ màu xanh lá nhạt, đổ vào trong nước suối, rất nhanh từ trong bình chảy ra một mảng ánh trăng nhu hòa, rơi xuống trên nước suối như mộng như ảo. Thằng bé áo xanh cười hì hì nói: - Lão gia, có đẹp không, đây là bình ánh trăng mà người tu hành rất thích. Ngoại trừ thứ này còn có bình mây màu, bình ánh nắng, nhiều vô số kể, chuyên môn thu thập sóng mây ráng màu, ánh sáng trời trăng... ở núi lớn Ngũ Nhạc. Mặc dù linh khí ẩn chứa trong đó không nhiều, dĩ nhiên sẽ không phong phú dồi dào, tiết kiệm dùng lâu giống như động tiên đất lành, nhưng nơi đó dù sao cũng không đẹp bằng cảnh tượng những bình này trút ra. Lão gia ngài thấy thế nào? Trần Bình An quả thật hơi kinh ngạc. Giữa núi rừng tươi tốt, ban ngày vẫn hơi có vẻ âm u, lúc này nhìn ánh trăng chậm rãi chảy trên nước suối, thật sự cảm thấy thế gian không thiếu cái lạ. Thằng bé áo xanh từ từ dẫn dắt: - Một cái bình nhỏ đổi đá mật rắn của lão gia, chắc chắn là không phúc hậu. Chỗ này của tôi còn có ba chiếc bình gọi chung là “văng vẳng”, bắt nguồn từ “dư âm văng vẳng, ba ngày không dứt”, chứa đựng các loại âm thanh thiên nhiên tốt đẹp trong trời đất. Chẳng hạn như trong chiếc bình này là tiếng ếch kêu, chiếc này là tiếng thủy triều, còn chiếc này là tiếng thông reo trên núi cao. Lão gia, ngài nghĩ xem, lúc ngủ mở một chiếc bình ra, bên cạnh gối là tiếng thủy triều, thật là thoải mái, không động tâm sao? Nhiều chiếc bình quý báu như vậy chỉ đổi một viên đá mật rắn của ngài, chỉ một viên thôi. Chỉ cần lão gia gật đầu, bảy tám chiếc bình này sẽ lập tức về tay ngài, mua bán như vậy mà không làm thì sẽ bị trời đánh đấy... Trong lòng Trần Bình An thầm tính toán của cải một chút, thấy vẫn còn không ít đá mật rắn phẩm chất cực tốt, bèn gật đầu cười nói: - Được. Cô bé váy hồng bên cạnh ra sức khoát tay nháy mắt với lão gia nhà mình, muốn khuyên hắn không nên đồng ý vụ mua bán này. Thằng bé áo xanh đẩy hết đống bình cho Trần Bình An, cao hứng vui vẻ nhảy nhót, giơ hai ngón tay với cô bé váy hồng, vênh váo tự đắc nói: - Ta nhiều hơn ngươi một viên, hôm nay lại cao hơn ngươi một cảnh giới. Đợi đến quê nhà của lão gia, ăn đá xong đại gia ta sẽ nhiều hơn con ngốc ngươi hai cảnh giới. Đến lúc đó ngươi hãy biết điều một chút, đừng ở lại bên cạnh làm mất mặt lão gia. Lão gia có một thư đồng nhỏ như ta là đủ rồi, đâu cần nha hoàn ngu xuẩn như ngươi... Cô bé váy hồng dẩu môi, gương mặt nhỏ hồng hào nhíu lại giống như sắp khóc. Trần Bình An bất đắc dĩ nói: - Ngươi còn ức hiếp cô ấy, ta sẽ nuốt lời. Thằng bé áo xanh lập tức hắng giọng một tiếng, nghiêm túc nói với cô bé váy hồng: - Sau này phải để ý chiếu cố ăn ở đi lại của lão gia, hiểu không? Chẳng hạn như ăn xong viên đá mật rắn kia, phải nhanh chóng biến thành dung mạo tư thái của hoàng hoa đại cô nương. Lão gia tinh lực dồi dào, đêm dài đằng đẵng, ngươi phải tự mình chủ động đi làm ấm chăn... Trần Bình An cất những bình nhỏ quý hiếm chất liệu khác nhau kia, gõ đầu thằng bé áo xanh một cái: - Bớt nói hưu nói vượn đi. Thằng bé áo xanh giả vờ chắp tay thi lễ: - Lão gia dạy rất đúng. Trần Bình An lại ngồi xuống tảng đá bên khe suối, lấy một miếng bánh khô ra nhai, thuận miệng hỏi: - Các ngươi có biết giỏ long vương là gì không? Sắc mặt hai đứa nhóc đều hơi tái. Thân thể thằng bé áo xanh cứng ngắc, đừng nói là xen vào chọc cười, ngay cả đi cũng không nổi nữa. Vẫn là cô bé váy hồng cẩn thận nói: - Tôi từng đọc được trong sách cổ, chỉ cần luyện khí sĩ ném nó vào sông lớn nước lớn, sẽ có thể bắt được giao long. Điểm đáng sợ nhất là loài thuộc giao long ở trong nước vốn chiếm hết ưu thế địa lợi, cho dù chống lại luyện khí sĩ cao hơn mình một hai cảnh giới cũng sẽ không thua thiệt, nhưng nếu đối phương sở hữu giỏ long vương, cho dù thấp hơn chúng tôi một hai cảnh giới, cũng có thể khiến chúng tôi bó tay chịu trói. Thằng bé áo xanh vô ý thức tránh xa Trần Bình An mấy bước, ngồi ở phía xa nói: - Không nhẹ nhàng như vậy, một khi bị chụp vào giỏ long vương, sẽ giống như người phàm ở trong chảo dầu, lúc nào cũng phải chịu đau đớn như cắt thành ngàn mảnh. Đây là bí mật bất truyền của tông môn lớn nhất nước Thục thượng cổ, bọn họ chuyên môn đan giỏ long vương, bán cho những luyện khí sĩ từ xa tìm đến muốn bắt chủng tộc chúng tôi. Giọng nói của hắn run rẩy, tay nắm lại lắc lắc: - Giỏ long vương lớn thế này là có thể bắt tôi rồi. Trần Bình An vươn hai tay ra vẽ hình trước người mình: - Nếu lớn như vậy thì sao? Lần này đừng nói là thằng bé áo xanh hiểu được sự lợi hại của giỏ long vương, ngay cả cô bé váy hồng cũng sợ đến mức không dám nói tiếp nữa. Vẻ mặt thằng bé áo xanh như đưa đám nói: - Lão gia, đừng nói là nhìn thấy, tôi còn chưa nghe nói có giỏ long vương nào lớn như vậy. Không phải ngài có một cái đấy chứ? Hắn cố nén xung động thèm muốn viên đá mật rắn thứ hai, thử thăm dò: - Nếu quả thật có giỏ long vương khoa trương như vậy, mặc cho ngươi là lão tổ tông đã hóa giao mấy ngàn năm cũng phải ngoan ngoãn chịu trói. Lão gia, có phải cảm thấy đống bình kia không đẹp lắm? Không sao, lão gia cứ giữ lại chơi, nếu không thích thì đến quê nhà trả lại cho tôi cũng được. Còn về đá mật rắn, lão gia cứ xem tâm tình rồi quyết định có cho hay không... Trần Bình An dở khóc dở cười nói: - Ta không có giỏ long vương, cho dù có thì các ngươi cũng không cần sợ. Chẳng trách lúc trước hoàng tử Đại Tùy Cao Huyên mua con cá chép màu vàng và giỏ long vương kia xong lại cảm thấy áy náy, ngoại trừ đưa ra một túi tiền đồng kim tinh, ở kinh thành Đại Tùy còn bày tỏ lòng biết ơn. Khi đó ở trấn nhỏ gặp phải người đàn ông xách giỏ bán cá kia, Trần Bình An vừa nhìn đã biết là không tầm thường... đã rời bờ lâu như vậy, sao cá chép còn có thể vui vẻ nhảy nhót? Nhưng một là lúc ấy thật sự không có tiền, cuộc sống ăn bữa hôm lo bữa mai, nào dám tiêu tiền cho sở thích. Hai là bị Cao Huyên và ông lão chen vào giữa đường. Trần Bình An ném một hòn đá vào nước suối. Lúc này hắn có phần đau buồn, không phải vì đã đánh mất một cơ duyên lớn, mà là cảm thấy mấy ngọn núi vàng núi bạc đã đi sát qua mình. Suy cho cùng hắn vẫn tiếc tiền. Trên thực tế Trần Bình An không biết người đàn ông kia chính là Lý Nhị cha của Lý Hòe, một trong số đồ đệ của lão Dương. Khi đó Lý Nhị đã là võ phu đỉnh cao cảnh giới thứ chín, không giống với gã canh cổng phụ trách thu nhận tiền đồng kim tinh, ông ta có cái nhìn rất tốt với Trần Bình An. Còn như vì sao Lý Nhị không trực tiếp tặng cá và giỏ cho Trần Bình An, là do con đường của sư phụ lão Dương xưa nay luôn tôn sùng hai chữ “công đạo”. Lúc ấy Lý Nhị thuận miệng đưa ra một cái giá, là vì có thể mặc cả với thiếu niên ngõ Nê Bình, biểu hiện càng chân thực hơn. Chỉ tiếc nửa đường lại xuất hiện một hoàng tử Đại Tùy. Lý Nhị vốn đã phá hư quy củ trước, trong lòng lập tức cảnh giác, không dám cưỡng ép nhét phúc vận to lớn này cho Trần Bình An. Sau đó lão Dương cũng đã khiển trách Lý Nhị, nói cho ông ta biết một chân tướng tàn khốc, nếu Trần Bình An thật sự cầm lấy giỏ cá và cá chép, như vậy có thể sống sót rời khỏi trấn nhỏ hay không cũng khó nói. Những dòng nước ngầm sôi sục trong trấn nhỏ này, đến nay Trần Bình An vẫn chưa biết được toàn bộ. Trên đại đạo luôn là phúc họa liền kề. Trong một chuyện, là bằng hữu thêm sương trên tuyết hay là kẻ địch tặng than trong tuyết, trong thời gian ngắn không ai có thể nói rõ được. Ba người lại lên đường, đêm ngủ trên đỉnh núi. Mặc dù đã không cần Trần Bình An gác đêm, nhưng hắn vẫn theo thói quen, sau khi đi thế đứng thế thì coi chừng đống lửa thêm một lát rồi mới ngủ. Lúc đêm khuya, đỉnh núi hoàn toàn yên tĩnh. Thằng bé áo xanh thêm củi đốt vào đống lửa, sau đó ngoắc ngoắc tay với cô bé váy hồng: - Con ngốc, ngươi tới đây. Cô bé váy hồng ở phía xa dựa lưng vào hòm sách do Thôi Đông Sơn để lại, ra sức lắc đầu: - Ta không qua. Thằng bé áo xanh cười híp mắt nói: - Ta không ăn ngươi là được. Cô bé váy hồng đánh chết cũng không chịa qua. Thằng bé áo xanh tức giận nói: - Không tới thì ta sẽ ăn ngươi thật đấy! Ngươi làm sao thế, lời hay không chịu nghe, lại muốn bị đánh à? Cô bé váy hồng đành phải lấy can đảm ngồi xuống đối diện đống lửa. Thằng bé áo xanh hỏi: - Ngươi nói xem, lão gia là một người rất bình thường, rất nhàm chán, tại sao lại có đệ tử hung ác đáng sợ như vậy? Cô bé váy hồng ngẫm nghĩ: - Lão gia lương thiện, người tốt sẽ có báo đáp. Thằng bé áo xanh cười nhạt nói: - Lòng tốt có thể làm cơm ăn sao? Cô bé váy hồng rụt cổ lại. Thằng bé áo xanh châm chọc: - May mà đã là yêu quái cảnh giới thứ năm, hơn nữa còn có một vài ngón nghề đặc biệt. Ngươi có khí phách một chút được không? Lần này cô bé váy hồng thật sự có khí phách, nhẹ giọng phản bác: - Ngươi bị thái thượng trưởng lão phái Linh Vận ngự kiếm truy sát hai ngàn dặm, sao không thấy ngươi có khí phách? Lần đầu tiên thằng bé áo xanh không nổi nóng, kiên nhẫn giải thích: - Không phải ta sợ lão yêu bà già cả kia, đúng là không biết xấu hổ, tuổi tác lớn như vậy rồi mà còn bôi son trét phấn lên mặt. Đại gia ta là anh hùng khó địch song quyền, nếu ta ăn mất lão yêu bà thì sẽ chọc giận cả phái Linh Vận, đến lúc đó liên lụy thủy thần huynh đệ gặp họa, trong lòng ta sẽ áy náy. Cô bé váy hồng lặng lẽ quay đầu đi, cũng chỉ dám lườm mắt một cái. Thằng bé áo xanh căm phẫn nói: - Con ngốc ngươi muốn tạo phản à? Đúng là không đánh thì không được! Ỷ có lão gia nhà ta nâng đỡ, không để đại gia ngươi vào mắt nữa đúng không? Cô bé váy hồng sợ đến mức muốn gọi Trần Bình An. Thằng bé áo xanh vội vàng khoát tay, ra hiệu đối phương không nên hành động thiếu suy nghĩ, thở dài nói sang chuyện khác: - Lão gia chúng ta mới là võ phu cảnh giới thứ hai, tuy rằng không kém võ phu cảnh giới thứ ba bình thường, nhưng trong lòng ngươi và ta đều biết rõ, hắn vẫn còn rất nhỏ yếu. Thêm nữa nhìn hắn ăn ở đi đứng, lời nói cử chỉ, không giống như con cháu của thế gia vọng tộc. Thật sự có năm ngọn núi ở quê hương, còn có nhiều đá mật rắn như vậy sao? Có phải cái gã hung ác kia cố ý lừa gạt chúng ta, muốn đưa chúng ta tới núi nhỏ kênh rạch? Cô bé váy hồng co người lại, nhìn về ngọn lửa trời sinh thân cận, cả người cảm thấy ấm áp, lẩm bẩm nói: - Ta không quan tâm. Hai đời họ Tào ở phủ Chi Lan rắp tâm bất lương, có lỗi với dòng dõi trí thức mà tổ tiên bọn họ vất vả gây dựng, ta vốn không thích bọn họ. Theo lão gia hồi hương là đúng đắn. Sắc mặt thằng bé áo xanh nghiêm túc, không cười đùa cợt nhả như bình thường, nhẹ giọng cảm khái: - Họ Tào quả thật đã đi con đường sai trái, nhưng cũng không có cách nào, nếu đổi thành người khác cũng sẽ làm như vậy. Có thể làm thần tiên thì ai còn muốn thật thà đọc sách thi lấy công danh? Cái gì “thất bại thì giữ mình trong sạch, thành công thì cứu giúp thiên hạ”, đều là đám thánh nhân Nho giáo gạt người. Ta ở Ngự Giang nhiều năm như vậy, đã thấy nhiều sự bất hạnh của người đọc sách. Không nói ai khác, chỉ nói các đời thứ sử quận chủ, gặp phải thủy thần huynh đệ của ta thì còn bợ đỡ hơn gặp quan lại kinh thành. Một khi có người tu hành gây chuyện, bọn họ nhất định sẽ suốt đêm đi cầu huynh đệ ta giúp đỡ hoà giải. Nếu huynh đệ ta tâm tình không tốt, sẽ bắt bọn họ chờ ngoài miếu mấy ngày, những người làm quan kia còn không dám đánh rắm một cái, đúng là yếu đuối. Cô bé váy hồng muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn im lặng. Thằng bé áo xanh cười hì hì nói: - Lão gia đã ngủ rồi, nhưng đại gia ta đêm dài đằng đẵng, không muốn đi ngủ. Đêm xuân một khắc đáng giá ngàn vàng... con ngốc, hay là ngươi làm vợ ta đi? Cô bé váy hồng lập tức đỏ mắt, mắng: - Đồ lưu manh! Thằng bé áo xanh trừng mắt: - Cái gì chứ? Đây là phúc phận rất lớn, tổ tiên nhà ngươi phù hộ mới được như vậy, hiểu không? Ngươi cho rằng ta thật sự thích ngươi sao? Nếu không phải ta thèm viên đá mật rắn còn chưa tới tay của ngươi... Cô bé váy hồng đứng lên: - Ta đi nói với lão gia! Thằng bé áo xanh đành phải nhượng bộ, vẫy tay nói: - Đừng làm vậy, đừng làm vậy, chúng ta kết làm huynh muội thì sao? Sau khi kết nghĩa kim lan, đồ của ngươi là của ta, đồ của ta vẫn là của ta... Cô bé váy hồng dứt khoát vác hòm sách chạy đi. Thằng bé áo xanh đứng lên, chống nạnh cười lớn. Sau đó hắn ngưng cười bĩu môi, thần thái chán nản, nhỏ giọng nói: - Đúng là một con ngốc mà. Hắn chạy như bay đến bên vách núi, bỗng nhiên lớn tiếng nói: - Sinh ra trong trời đất, ai cũng là khách trọ. Đại gia dẫn theo con ngốc về quê của lão gia. Trần Bình An ở phía xa nhếch miệng, lúc này mới không vận hành kiếm khí Thập Bát Đình nữa, thật sự ngủ đi.