Không còn Thôi Đông Sơn hai lần cố ý dẫn dắt, đoạn đường sau đó Trần Bình An thực ra là đi trong giang hồ, chứ không phải kỳ kỳ quái quái đi trên núi. Có điều hắn hoàn toàn không biết chuyện này, chỉ hơi tiếc nuối vì không gặp được thêm những yêu tinh quỷ quái khiến người ta mở rộng tầm mắt. Hôm nay đã không cần lo lắng cho an nguy của bọn Lý Bảo Bình, bên cạnh lại có một đôi rắn trăn đắc đạo thành tinh hộ giá, Trần Bình An hi vọng gặp được nhiều chuyện kỳ lạ một chút. Đương nhiên tốt nhất là đứng ở xa quan sát, đã có thể tăng thêm kiến thức, lại không cần rơi vào hiểm cảnh. Đáng tiếc cho đến khi sắp rời khỏi biên giới nước Hoàng Đình, trên đường đi vẫn rất bình thường. Ngày này chiều hôm khép lại, sau khi luyện tập đi thế trên lưng rắn nước, Trần Bình An nghỉ chân trong một ngôi miếu đổ nát bên cạnh đường núi vắng vẻ, bắt đầu nổi lửa nấu cơm. Mặc dù hắn cố gắng lựa chọn tuyến đường hoang vu hẻo lánh trở về Đại Ly, nhưng vẫn gặp phải không ít nam nam nữ nữ đi lại trong rừng núi rậm rạp, phần nhiều là áo gấm lông chồn, đeo đao mang kiếm, cả người tỏa ra khí khái giang hồ. Cũng có một số người mặt mày hung ác, vừa nhìn đã biết không phải là nhân vật chính đạo, nhưng may mắn khi gặp ba người Trần Bình An, nhiều nhất chỉ liếc xéo vài cái, cũng không xảy ra sóng gió thật sự. Hành tẩu giang hồ, gặp phải loại người nhìn như dễ bắt nạt, chẳng hạn nhà sư già, đạo sĩ nhỏ hay ni cô, tốt nhất là đừng trêu chọc. Đây là đạo lý do vô số tiền bối giang hồ bị lật thuyền trong mương lưu truyền lại. Trần Bình An cũng được hưởng lợi từ thằng bé áo xanh và cô bé váy hồng bên cạnh. Dù sao không có mấy người bình thường dám dẫn theo hai đứa trẻ trắng trẻo tinh nghịch, đi lang thang trong núi sâu rừng thẳm nơi dã thú qua lại. Chỉ cần là người có chút đầu óc sẽ không tùy tiện ra tay hành hung. Nhưng cũng có ngoại lệ. Lúc trước có một đám người lỗ mãng gây án chạy trốn, trong lòng quả thật có ý xấu, cẩn thận theo dõi ba người, muốm tìm cơ hội để ra tay. Kết quả nhìn thấy thằng bé áo xanh giống như chỉ dùng một đầu ngón tay là có thể nghiền chết, lại biến ảo ra chân thân khủng bố, trèo đèo lội suối, cây lớn dọc đường ào ào gãy ngang, khiến đám người kia sợ đến thiếu chút nữa tè ra quần. Cô bé váy hồng giúp Trần Bình An ôm cành khô tới, không ngừng bận rộn. Thằng bé áo xanh thì lại lười nhác, chỉ thích cơm đưa tận miệng, ngồi bên ngoài ngôi miếu đổ nát ngáp ngắn ngáp dài, uể oải nói: - Lão gia, hai đầu đường núi có hai nhóm người đi ngược nhau, sắp sửa đụng mặt rồi. Đám bên trái thì đánh đánh giết giết, có vẻ rất thích thú. Đám bên phải thì trang phục hào hoa, trong đó có một cô nương xinh đẹp chân dài. Nếu lão gia ngài động tâm, tôi sẽ bắt về cho ngài làm phu nhân áp trại. Vui vẻ xong rồi thì thả cô ta về nhà, cùng lắm là tặng cô ta một chút tài bảo cơ duyên, không chừng cô ta còn đội ơn lão gia... Trần Bình An đang vểnh mông thổi lửa trong đống củi, thuận miệng nói: - Lát nữa đụng phải bọn họ, ngươi đừng sinh sự. Thằng bé áo xanh buồn chán dụi dụi hai má, bực bội nói: - Lão gia, nếu tôi không thả lỏng gân cốt, tay chân cũng sắp nổi mốc rồi. Trần Bình An không để ý tới hắn nữa. Bên ngoài ngôi miếu đổ nát, tại một đầu đường núi bỗng vang lên tiếng la hét. Một đám đàn ông mặt đầy bụi bặm đuổi theo một phu nhân xinh đẹp vẻ mặt hoảng hốt. Một người đàn ông cao lớn cười lớn nói: - Đồ đê tiện, chạy đi! Tiếp tục chạy đi! Lần này bị đại gia bắt được sẽ lột sạch ngươi, đến lúc đó một thân thịt mỡ trắng hếu, đại gia phải suy nghĩ xem nên cắn vào đâu trước! Bên cạnh người đàn ông cường tráng này có năm sáu người khác, tất cả đều sảng khoái cười lớn, nụ cười dữ tợn tràn đầy thích thú và thù hận. - Con mụ xấu xa lòng dạ rắn rết như vậy, cứ bỏ vào nồi nấu lên ăn thịt là được, cộng thêm mấy bó hành tỏi và hoa tiêu, chậc chậc, nhất định là ngon lắm. Đống thịt trên người phải chừng trăm cân, đủ cho chúng ta thoải mái ăn mấy bữa rồi. - Các ngươi đừng giành với ta, từ nhỏ ta đã thích ăn bồ câu chưa đẻ trứng rồi! Ánh mắt thằng bé áo xanh sáng lên. Trần Bình An bảo cô bé váy hồng giúp nấu cơm, còn mình thì đứng dậy đi đến cửa ngôi miếu đổ nát. Thằng bé áo xanh nóng lòng muốn ra tay, lại bị Trần Bình An ấn đầu, đành phải ngoan ngoãn đứng yên tại chỗ. Một bên đường núi khác lại vang lên từng trận vó ngựa, cười nói vui vẻ, rất nhanh đã phát hiện ra sự việc trên đường. Nghe đám đàn ông giống như sơn tặc kia nói ra những lời thô tục dơ bẩn, một cô gái tuổi xuân lưng đeo trường cung lập tức khó chịu, mặt như sương lạnh. Cô ta liếc nhìn phu nhân đẫy đà thất tha thất thểu, sau đó nhìn về đám cường đạo vung đao múa kiếm, hừ lạnh một tiếng, đôi chân thon dài thúc vào bụng ngựa, đột nhiên tăng tốc xông tới trước: - Ta đi cứu người! Một thanh niên trên bội kiếm có cột tua kiếm màu bạc lập tức đuổi theo, sánh vai cùng cô gái, mỉm cười nhỏ giọng nhắc nhở: - Lan Chi, vừa rồi có người ngoài ở đây nên ta không tiện nói nhiều. Nhưng theo hồ sơ của quận phủ chúng ta ghi lại, dãy núi Ngô Công này luôn có rất nhiều yêu vật quỷ quái làm loạn, thậm chí yêu vật ở mấy ngọn núi lớn còn biết liên minh với nhau, rất khó giải quyết. Mỗi lần quan phủ mời thần tiên vào núi lùng bắt, ngoại trừ một số yêu quái nhỏ lẻ tẻ, đám yêu quái lớn đều đã sớm nghe tin trốn mất, cực kỳ gian xảo. Nếu không phải trước đây không lâu quan phủ đã dẫn người càn quét dãy núi Ngô Công một lần, ta cũng không dám đồng ý để các người vào núi. Cô gái trẻ tuổi trên lưng đeo trường cung màu bạc có khắc phù văn cổ xưa, bên hông còn đeo một thanh đao hẹp vỏ đen. Tay ấn vào chuôi đao, lạnh lùng nói: - Nếu thật là yêu quái thì tốt. Trảm yêu trừ ma, không phải chỉ có thần tiên trên núi mới làm được, chúng ta cũng có thể. Nam tử trẻ tuổi cười bất đắc dĩ, không nói thêm gì nữa, phóng ngựa chạy như bay, chỉ hi vọng lần này hành hiệp trượng nghĩa sẽ không xuất hiện mưu mô gì. Không giống với cô gái lần đầu rời khỏi sư môn, hắn là con cháu nhà quan gia thế không tầm thường, hiểu được rất nhiều chuyện hiểm ác đáng sợ trên thế gian. Phu nhân kia áo quần rách rưới không đủ che thân, lộ ra mảng lớn da thịt trắng nõn, dáng vẻ thê lương. Tuy là một người tập võ, nhưng bị đuổi giết như vậy đã sớm là nỏ mạnh hết đà, bước chân loạng choạng. Thấy đôi nam nữ phóng ngựa đến, bà ta liền cố lấy hơi lớn tiếng gọi: - Xin hai vị nghĩa sĩ cứu mạng! Cô gái trẻ tuổi cởi áo khoác ném cho phu nhân, thành thạo điều khiển tuấn mã chạy sát qua người bà ta. Sau đó rút đao hẹp ra, siết cương dừng ngựa, hùng hổ trợn mắt nhìn đám đàn ông kia: - Cút xa một chút! Nam tử trẻ tuổi dừng ngựa bên cạnh phu nhân, mỉm cười nói: - Phu nhân bị giật mình rồi. Phu nhân dùng áo khoác che lại thân thể mềm mại, há miệng thở dốc, sắc mặt trắng như tuyết, nghĩ lại còn sợ, run giọng nói: - Các người nhất định phải coi chừng những thổ phỉ rừng núi kia, bọn chúng tự xưng là người tu hành, cũng thật sự biết một chút đạo pháp thần thông. Công tử tốt nhất nên nhắc nhở bằng hữu của mình, không nên tùy tiện hành động. Nếu không được thì công tử và cô nương kia cứ giúp ta ngăn cản một chút, ta sẽ tiếp tục chạy đi. Có điều cái áo khoác này, phải xin lỗi vị cô nương có tấm lòng hiệp nghĩa kia rồi... Nam tử trẻ tuổi vẫn luôn âm thầm quan sát phu nhân, nghe những lời này không thấy có sơ hở nào, bèn cười nói: - Phu nhân không cần vội vã chạy trốn, giữa ban ngày ban mặt chắc hẳn bọn chúng cũng không dám làm xằng làm bậy. Nếu quả thật là đám liều mạng đã quen giết người cướp của, cho dù bọn chúng từng tu hành trên núi, chúng ta cũng tự có tính toán. Phu nhân cứ yên tâm là được. Phu nhân muốn nói lại thôi, không phản bác giải thích gì nữa, yếu đuối đáng thương nói: - Công tử vẫn nên cẩn thận một chút. Đám người xấu kia chuyện ác gì cũng dám làm, nói năng ác độc càng là chuyện thường như cơm bữa, cẩn thận làm bẩn lỗ tai của hai vị. Nam tử trẻ tuổi hơi buông lỏng đề phòng, mỉm cười gật đầu: - Phu nhân thiện tâm như vậy, không nên gặp phải kiếp nạn này. Phu nhân nghe đến đây liền cắn chặt môi, bỗng nhiên thương tâm, cúi đầu khóc không thành tiếng nói: - Chỉ tội nghiệp cho phu quân và con gái của ta, đúng là... đứa con gái kia của ta chỉ mới mười hai tuổi, ta cũng không muốn sống nữa... Mấy người cưỡi ngựa phía sau đã chạy tới bên cạnh nam tử trẻ tuổi và phu nhân đáng thương, nghe được những lời này, không cần hỏi cũng biết bà ta đã gặp phải chuyện cực kỳ bi thảm. Đi lại giữa rừng thiêng nước độc, cường đạo cướp tiền cướp sắc không xảy ra nhiều ở nước Hoàng Đình, nhưng cũng không phải là hiếm thấy. Một nam tử trẻ tuổi lại cố ý để râu dày như mũi giáo, lập tức nổi cơn tam bành. Mặc dù hắn cũng không phải là người có tính tình tốt trong tông môn và trên giang hồ, nhưng bình sinh ghét nhất là khi dễ kẻ yếu, liền tức giận vung roi tiếp tục xông tới trước: - Lan Chi, ta tới giúp cô! Đám cường đạo này đáng chém ngàn đao, tội chết vạn lần! Đám đàn ông kia thấy phu nhân lại muốn chạy trốn, người cầm đầu lập tức đỏ mắt mắng lớn: - Con nhóc ngươi mù rồi à, dám bảo ông đây cút? Các ngươi mới phải mau mau cút xa một chút, một đám nhóc con không mọc đủ lông, còn chưa dứt sữa cũng muốn làm anh hùng? Nếu đổi thành trưởng bối sư môn của các ngươi ở đây, ông đây đã tát cho một cái rồi. Con mụ kia là lão yêu quái lộng hành trăm năm, làm đủ chuyện ác, chờ ông đây lột da rút gân mụ ta thì sẽ biết là người hay yêu! Thanh niên râu rậm một mình một ngựa chạy nhanh tới, rút trường kiếm ra, mũi kiếm chỉ về phía nhóm người kia, cười ha hả nói: - Ái chà, vừa ăn cướp vừa la làng à? Một ông lão áo xanh phía sau người đàn ông cường tráng nhíu mày nói: - Mũi kiếm chỉ vào người khác! Là ai dạy ngươi quy củ lễ nghĩa? Thanh niên râu rậm trừng mắt nói: - Tổ tông của ngươi! Ông lão áo xanh cười lạnh nói: - Lão Tống, các ngươi đi bắt yêu bà kia trước, để ta cho tên hậu bối này một bài học nhớ đời. - Đừng kéo dài quá, lão yêu rõ ràng còn giấu đòn sát thủ, cần có thuật Hồi Xuân của ông để phòng ngừa bất trắc. Người đàn ông cường tráng nghiêm túc gật đầu, sau đó dẫn theo đám người thúc ngựa xông tới trước, hoàn toàn không để ý tới người cản đường. Đường núi không hề rộng rãi, chỉ đủ cho ba con ngựa đi qua. Cô gái thanh tú cầm đao hẹp nghiêm nghị nói: - Còn không dừng lại? Người đàn ông kia phóng ngựa xông qua giữa cô gái cầm đao hẹp tên là Lan Chi và thanh niên râu rậm. Lan Chi giơ đao chặn đường, bị ông ta chụp lấy lưỡi đao nhẹ nhàng đẩy ra. Cô gái danh môn giang hồ tự cho mình có một chút thành tựu võ đạo, lập tức sững sờ tại chỗ, vẻ mặt kinh ngạc. Thanh niên râu rậm tính khí càng nóng nảy hơn, nhanh chóng đâm ra một kiếm. Người đàn ông kia giống như không thấy, chỉ nhìn chằm chằm vào phu nhân phía trước, tiện tay chụp một cái bắt lấy trường kiếm kia, sau đó ném xuống dưới núi. Đôi trai gái giang hồ lúc xuống núi rất hăng hái, lúc này lại ngơ ngác giống như hai pho tượng thần giữ cửa, mặc cho đám trộm cướp rừng núi kia nghênh ngang phóng ngựa chạy qua. Ông lão áo xanh ở lại cuối cùng, chậm rãi thúc ngựa đi tới trước, nhìn kiếm khách trẻ tuổi vẻ mặt kinh hãi kia, cười nhạo nói: - Võ phu cảnh giới thứ ba cũng dám làm càn? Nhóc con không biết trời cao đất dày, có biết bao nhiêu luyện khí sĩ năm cảnh giới thấp đã chết dưới tay lão yêu bà kia không? Hai tay cũng đếm không hết đâu. Chỉ bằng ngươi mà cũng muốn che chở bà ta? Không chừng trong bụng người ta còn đang tính toán, làm thế nào ăn tươi nuốt sống đám ân nhân cứu mạng các ngươi. Ông ta lại nhếch miệng: - Biết đâu lão yêu bà kia còn sở trường một môn âm dương song tu thuật ác độc, thích nhấm nháp máu tươi của đàn ông trai tráng giống như tằm ăn dâu. Thằng nhóc ngươi xem như chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu. Thanh niên râu rậm đỏ mặt, thẹn quá hóa giận nói: - Lão thất phu, ngươi hiếp người quá đáng! Ông lão áo xanh giơ tay tát vào không khí một cái. Lúc này ông ta còn cách thanh niên râu rậm một khoảng xa, nhưng trên mặt thanh niên bỗng phát ra tiếng kêu giòn giã, cả người bị đánh bay khỏi lưng ngựa, xoay tròn hai vòng giữa không trung mới rơi xuống đất. Theo như kiến thức trên giang hồ, thần thông như vậy ít nhất cũng phải là tiểu tông sư cảnh giới bốn năm. Cảnh giới sáu bảy thì đã là đại tông sư, có tư cách khai tông lập phái trong lãnh thổ một nước. Còn cảnh giới tám chín trong truyền thuyết thì muốn gặp cũng khó, có ai không phải là thượng khách của hoàng đế vương triều thế tục? Cho nên đã sớm thoát ly khỏi giang hồ rồi. Tâm chí của Lan Chi cũng không tệ, lập tức quay đầu nhắc nhở bằng hữu: - Cẩn thận phu nhân kia! Nói thì chậm nhưng diễn ra thì nhanh, phu nhân người mặc áo khoác đột nhiên ngẩng đầu, vươn tay chụp một cái, lập tức kéo một thanh niên bên cạnh xuống ngựa, nắm chặt cánh tay đối phương, nũng nịu cười nói: - Còn tưởng các ngươi có thể ngăn cản một chút, không ngờ đều là mấy con kiến rác rưởi. Đã như vậy thì các ngươi hãy giúp phu nhân núi Thanh Nha một tay. Bà ta vận chuyển khí tức, muốn hấp thu khí huyết của nam tử trẻ tuổi, chuyển thành chất dinh dưỡng trong kinh huyệt của mình. Khóe mắt bỗng phát hiện thiếu niên giày cỏ ở ngôi miếu đổ nát vẫn luôn thờ ơ lạnh nhạt, thân hình lại mạnh mẽ vượt xa tưởng tượng, động như thỏ chạy, tung người nhảy lên, đánh một quyền xuống đầu bà ta. Phu nhân núi Thanh Nha cười quyến rũ, chỉ cho là thiếu niên nhu ngốc vô tri, không thèm để ý một quyền kia, cũng không tin đánh vào người mình có thể làm nhăn quần áo. Nhưng khi bà ta vừa say sưa hưởng thụ khí huyết của trai tráng bổ sung kinh huyệt, một quyền kia đã như chùy sắt nện vào bên huyệt thái dương, đánh cho cả đầu bà ta lắc lư với biên độ lớn. Dù huyệt thái dương không bị một quyền đánh vỡ, nhưng da thịt cũng truyền đến cảm giác nóng rát đau đớn. Phu nhân cầm cánh tay của nam tử trẻ tuổi, năm ngón tay cắm mạnh vào tay đối phương, khiến cho nam tử kia đau đến mức khàn giọng gào thét, giống như hồn phách bị người ta xé rách. Trần Bình An một chiêu thành công, lập tức mượn thế bắn về phía sau, kéo giãn khoảng cách với phu nhân núi Thanh Nha. Sau khi hai chân đáp xuống đất, khí tức trong cơ thể hắn nhanh chóng lưu chuyển, thành thạo đi qua và dừng lại sáu kinh huyệt, đồng thời trầm giọng nói với người đàn ông cường tráng kia: - Cùng ra tay! Người đàn ông kia đầu tiên là kinh ngạc vì công kích mạnh mẽ của Trần Bình An, lại sợ phe mình hợp sức sẽ thương tổn đến người vô tội, nhất thời khó cả đôi đường. Ông ta đành phải ra dấu bảo đồng minh phía sau vây khốn lão yêu vật kia trước, còn mình thì tiếp tục kéo gần khoảng cách, tránh cho Trần Bình An không cẩn thận giết yêu không được lại trở thành thức ăn của lão yêu bà kia. So với đám vãn bối giang hồ lỗ mãng kia, ông ta cảm thấy thiếu niên nhìn như thờ ơ nhưng ra tay ác liệt này thuận mắt hơn nhiều. Đi lại giữa rừng núi ao hồ khó tránh khỏi gặp phải yêu ma quỷ quái, thông thường ánh mắt có tốt hay không còn quan trọng hơn bản lĩnh cao hay thấp. Bản lĩnh cao bao nhiêu thì làm chuyện lớn bấy nhiêu, nếu không thì đừng gây thêm phiền phức, đây mới là tiền vốn để sống lâu trăm tuổi. Ông ta tán thưởng sự nhiệt tình của đám nam nữ trẻ tuổi kia, nhưng lại nổi nóng vì bọn hắn lỗ mãng vô tri. Phu nhân núi Thanh Nha dung nhan lẳng lơ vẫn không chịu bỏ cánh tay nam tử kia ra. Sau khi chịu thiệt thì không dám sơ ý nữa, nhanh chóng nghiêng người. Trông thấy thiếu niên đáng hận kia lại đánh tới một quyền, bà ta lập tức đá về phía đối phương, thế lớn lực trầm mang theo tiếng sấm, khí thế giống như vách núi cũng sẽ bị bà ta đá ra một cái hố. Vẻ mặt Trần Bình An kiên nghị, bước chân rất nhẹ nhàng, không tiếp tục chạy tới theo đường thẳng, trong nháy mắt lướt sang ngang, né tránh một đá hung dữ mạnh mẽ kia. Đồng thời thân hình của hắn trầm xuống, một tay đưa lên vai đề phòng phu nhân đá ngang, tiếp tục xông tới trước đánh một quyền vào đối phương. Lúc này phu nhân núi Thanh Nha mới nhìn rõ nội tình kỳ lạ của thiếu niên. Hóa ra một quyền nhìn như đơn giản không màu mé này lại ẩn chứa chân ý quyền pháp, chẳng trách vừa rồi có thể tổn thương đến mình. Người đàn ông cường tráng kia quát lớn: - Đừng mong đả thương người! Chỉ thấy ông ta nhảy lên đánh xuống một quyền, một luồng gió quyền ập xuống đầu phu nhân núi Thanh Nha. Lại có một sợi xích sắt trắng như tuyết không thực chất, xuất hiện từ trong tay áo một người đứng sau người đàn ông cường tráng kia, rào rào bay ngang ra ngoài. Còn có một nam tử lưng đeo kiếm gỗ đào, ngón tay khép lại, hướng về phu nhân núi Thanh Nha kêu một chữ “nhanh”. Kiếm gỗ đào đã tích trữ năng lượng liền rời khỏi vỏ, bay lên trên cao, vẽ nên một vòng cung cắt xuống cổ bà ta. - Thật xem lão nương dễ ức hiếp sao? Lão nương nhịn các ngươi hai trăm dặm đường núi này này là để làm gì chứ? Phu nhân núi Thanh Nha cười lớn, quả thật giống như Trần Bình An dự liệu, một đá không trúng liền quét ngang vào vai hắn. Cùng lúc này sau người bà ta huyễn hóa ra ba chiếc đuôi dài đỏ tươi giống như đuôi cáo, phân biệt ngăn cản gió quyền của người đàn ông cường tráng, xích sắt trong tay áo và kiếm gỗ đào xé gió bay tới. Đuôi dài máu tươi đầm đìa, nhưng cuối cùng đã ngăn được một đợt công kích khí thế hùng hồn. Bà ta vứt bỏ cánh tay đã có thể thấy cả xương trắng của nam tử kia, dùng một tay chụp lấy nắm tay của Trần Bình An, chịu đựng lòng bàn tay đau rát, tay kia nhẹ nhàng dùng một ngón đâm vào ấn đường đối phương, thề phải đâm ra cả não mới hả giận. Nhưng kẻ địch sinh tử thật sự vẫn không phải Trần Bình An, ánh mắt của bà ta nhìn về nơi xa phía sau miếu cổ đổ nát, lẳng lơ cười nói: - Ông bạn già, chẳng lẽ muốn trơ mắt nhìn nữ nhân của ông bị người ta ức hiếp sao? Không ngờ Trần Bình An lại rất lanh lợi, nắm tay vừa bị giữ chặt, thân thể liền ngửa về phía sau, hai chân đá vào bụng phu nhân núi Thanh Nha. Phu nhân cảm thấy đau nhói, bất giác buông tay ra, cũng không truy sát Trần Bình An, ngược lại ném tới một ánh mắt quyến rũ: - Đợi lát nữa sẽ giải quyết ngươi, phu nhân ta nổi tiếng là lòng dạ Bồ Tát, bảo đảm ngươi sẽ chết trong sung sướng, trước khi chết chỉ hận không có thêm mấy cái mạng để hưởng phúc! Người đàn ông cường tráng giống như trút được gánh nặng, không nhịn được giơ ngón cái với Trần Bình An, cười lớn khen ngợi: - Giỏi lắm! Trần Bình An an toàn rút lui, hít sâu một hơi. Lúc này cô bé váy hồng đã chạy ra khỏi miếu nhỏ đổ nát, gần như muốn khóc thành tiếng: - Lão gia, lão gia, tên kia bảo tôi bảo vệ ngài, hắn đi đối phó với kẻ địch lợi hại hơn một chút. Nhưng tôi thật sự không biết đánh nhau thế nào, gấp muốn chết rồi. Xin lỗi lão gia, đều là do tôi vô dụng... Trần Bình An vẫn luôn nhìn chằm chằm vào phu nhân núi Thanh Nha, đưa tay vỗ nhẹ lên đầu cô bé váy hồng, an ủi: - Không sao, lần sau chú ý là được. Cô bé váy hồng từ nhỏ đã dốc lòng tu hành trong lầu sách, lúc này càng hổ thẹn hơn, lập tức khóc lớn. Người đàn ông cường tráng nhỏ giọng nhắc nhở: - Dãy núi Ngô Công còn có yêu tu đạo hạnh cao thâm, chúng ta hãy xem tình hình mà hành động, nếu không được thì hãy bảo vệ những đứa trẻ này rút lui. Mọi người gật đầu, mặc dù biết rõ một khi gặp phải kết quả xấu nhất, muốn làm được như vậy quả thật khó như lên trời, nhưng vẫn không ai có dị nghị gì. Đoạn đường này truy sát yêu vật quá nguy hiểm, nhờ có thuật Hồi Xuân của ông lão áo xanh nên đội ngũ mới không xuất hiện thương vong. Nếu phải không yêu vật kia tội ác ngập trời, dưới tình huống đại cục đã định, bọn họ làm sao sẽ “nói năng lỗ mãng” với phu nhân núi Thanh Nha kia? Thật sự là thù hận khó tan, muốn bỏ bà ta vào nồi nấu chín mới hả giận. Phu nhân núi Thanh Nha đắc ý trêu đùa, sau đó lại phát hiện nơi xa không có động tĩnh gì. Theo lý với phong cách hành sự của con gấu ngu xuẩn kia, lẽ ra đã phải xuất hiện một cách long trời lở đất mới đúng. Bà ta lập tức giận dữ cất giọng the thé: - Người đâu? Trong rừng núi phía sau ngôi miếu đổ nát, có một gã đàn ông vạm vỡ thân cao hơn một trượng, tay cầm hai cây búa. Cách đó mười mấy bước là thằng bé áo xanh đang nhe răng trợn mắt, lộ ra biểu cảm khôi hài giống như thèm thuồng thức ăn ngon. Đại yêu to lớn như núi nhỏ nuốt một ngụm nước bọt, sau đó quay đầu bỏ chạy, gặp núi mở núi, thấy cây chém cây. Cuối cùng dứt khoát vứt cả búa hiện ra nguyên hình, biến thành một con gấu lớn, dùng cả tay chân điên cuồng chạy thục mạng. Không có gấu tinh chiến lực khủng bố áp trận như mong đợi, phu nhân núi Thanh Nha lập tức hoảng hốt. Trong trận chiến với tu sĩ sau đó, bà ta không cẩn thận bị gió quyền của người đàn ông cường tráng đánh trúng, lập tức ngã xuống. Tiếp đó nhanh chóng bị thanh kiếm gỗ đào kia cắm vào vai, xích sắt quấn quanh người, còn bị một đống đồ vật thần thông đè xuống, cuối cùng bị người đàn ông cường tráng quyền pháp mạnh mẽ kia đạp mấy cái vào trán, cưỡng ép đánh tan khí tức lưu chuyển trong kinh huyệt, bị đạp đến cả đầu lõm vào trong bùn lầy. Người đàn ông cường tráng lại lấy ra một thanh đao nhỏ màu bạc, đâm vào ngực phu nhân, sau đó mới dùng một tay xách cổ bà ta vác lên vai mình, tiện tay ném lên lưng ngựa. Ánh mắt ông ta phức tạp liếc nhìn thằng bé áo xanh ngồi trên nóc ngôi miếu đổ nát, cuối cùng nhìn sang cô bé váy hồng bên cạnh Trần Bình An, ôm quyền cười nói: - Sau này công tử đi lại trên giang hồ phải cẩn thận một chút, dù sao những người trên núi cũng không phải đều giống như chúng ta. Trần Bình An rất nhanh hiểu rõ ý tứ của ông ta, đó là thần tiên trên núi chỉ cần nhìn thấu chân thân của rắn trăn bên cạnh, sẽ ra tay mà không cần nói lý, chứ không giống như bọn họ chỉ ra tay với những kẻ làm ác. Hắn ôm quyền đáp lễ: - Ta sẽ cẩn thận. Người đàn ông kia lật người lên ngựa, quay đầu nhìn phu nhân núi Thanh Nha, thấy bà ta không có dấu hiệu thức tỉnh, bèn cười lớn nói với Trần Bình An: - Quyền pháp không tệ, hãy tiếp tục cố gắng! Trần Bình An cho rằng người nọ trêu chọc mình, xấu hổ cười nói: - Quyền pháp của tiền bối mới thật sự lợi hại. Người đàn ông kia cười lớn, không nói gì thêm, lại ôm quyền với đối phương, sau đó quay đầu cùng với mọi người theo đường cũ trở về. Chuyến này bọn họ đi trảm yêu không hề thuận lợi, chỉ riêng việc dụ địch đã tốn hơn nửa tháng, sau đó một đường truy sát đến đây lại mất thêm hai ngày hai đêm. Ngay cả võ phu thuần túy cảnh giới thứ năm như ông ta cũng cảm thấy tâm thần mệt mỏi, không cần nói đến những luyện khí sĩ còn lại trong đội ngũ. Cho nên bọn họ vội vàng trở về báo cáo với quan phủ châu thành, ngoại trừ được triều đình nước Hoàng Đình ban thưởng phong phú, sau khi trở lại sơn môn bang phái cũng xem như có công đức rất lớn. Lúc đi sát qua Lan Chi, ông ta bực bội nói: - Người tốt hay kẻ xấu đều sẽ không khắc chữ lên trán cho các ngươi xem, sau này đừng lỗ mãng như vậy. Đã lựa chọn xuống núi rèn luyện, can đảm là tốt, nhưng hãy bớt làm những chuyện ngu xuẩn bắt sư môn phải chùi mông cho các ngươi. Hai nhóm người chia tay ở đây. Thanh niên râu rậm cũng đi tìm thanh bội kiếm kia về. Nam tử bị phu nhân núi Thanh Nha bắt lấy cánh tay là thê thảm nhất, dù đã đắp thuốc cầm máu vẫn không ngừng kêu gào, cánh tay máu thịt đầm đìa, quá nửa là đã bị phế rồi. Có người sắc mặt trắng bệch, không đành lòng nhỉn tình trạng bi thảm của bằng hữu. Đột nhiên liếc thấy thiếu niên đang xoay người đi về phía ngôi miếu đổ nát, liền đứng dậy tức giận mắng: - Ngươi là loại người gì vậy, vì sao không ra tay sớm một chút! Nếu đã nhìn ra chân tướng của yêu vật kia, sao còn không thèm nhắc nhở? Muốn chờ xem kịch vui à? Rất nhanh có người run giọng phụ họa: - Là ngươi đã hại Mã huynh đệ! Trần Bình An dừng bước, quay đầu sang, không nói lời nào nhìn hai người kia. Một người sợ đến mức lùi lại mấy bước. Một người khác lấy can đảm trừng mắt nói: - Thế nào, ngươi đuối lý rồi, còn muốn hành hung người khác à? Trần Bình An vẫn không nói chuyện, nhưng lại đưa tay chỉ vào đầu và ngực mình, sau đó mới xoay người đi về phía đống lửa, ngồi xuống nhìn nồi nhỏ nấu cơm. Người kia vẫn không bỏ qua, trong miệng còn lẩm bẩm, cuối cùng bị nam tử trẻ tuổi có tua kiếm màu bạc ngăn lại, lúc này mới không lên tiếng nữa. Nhóm người lần lượt lên ngựa, một người trong đó cưỡi chung một con ngựa với người bị thương, dùng dây thừng cột hai người lại để tránh người sau vì đau đớn mà rơi xuống ngựa. Thằng bé áo xanh đứng ở cửa miếu nhìn bóng dáng đám người kia đi xa, trong mắt lập lòe ánh sáng xanh, hỏi: - Lão gia, vì sao không để tôi giáo huấn đám vong ơn phụ nghĩa kia? Tôi giận muốn nổ phổi rồi, tức chết lão phu, tức chết lão phu! Không được, tôi phải trút giận! Hắn thi triển một thần thông ngưng tụ hơi nước, trên đỉnh đầu xuất hiện một quả bóng nước lớn, sau đó tưới xuống đầu, tự giày vò mình giống như một con gà nhúng nước. Cô bé váy hồng ngồi bên cạnh Trần Bình An lần đầu tiên phụ họa: - Là rất đáng giận! Trần Bình An nhẹ giọng nói: - Người khác không nói đạo lý, không phải là cái cớ để chúng ta cũng làm như vậy, tự mình không thẹn với lương tâm là được. Hắn đột nhiên cười cười: - Dù sao sau này sẽ không gặp mặt nhau, hơn nữa chúng ta cũng không phải là cha mẹ bọn hắn, không cần phải nói rõ ràng mọi chuyện. Rất nhiều đạo lý mà ta vừa hiểu được, là nhờ vất vả đọc từ trong sách, dựa vào đâu mà dạy cho bọn hắn. Cô bé váy hồng che miệng cười. Thằng bé áo xanh búng tay một cái, bộ áo xanh ướt nhẹp lập tức trở nên khô ráo. Hắn xoay người trở về trong miếu, đưa tay hơ lửa: - Lão gia, không phải tôi muốn nói đạo lý với bọn hắn, là muốn một ngụm ăn hết bọn hắn... Thấy Trần Bình An ngẩng đầu nhìn lại, hắn vội vàng thay đổi hàm ý: - Đương nhiên là không thể! Ài, lão gia, tôi chỉ muốn giáo huấn bọn hắn một chút, chẳng hạn như đánh cho bọn hắn mặt mũi bầm dập, cha mẹ cũng không nhận ra. Ừ, cô nương chân dài kia thì bỏ qua, vẫn nên giữ lại cho lão gia ngài xử lý. Trần Bình An mở nắp nồi ra, mùi thơm tràn ngập. Cô bé váy hồng đã lanh lợi đưa thìa cơm tới, còn có ba cái chén trắng nhỏ chồng lên nhau. Ba người cùng nhau ngồi ăn cơm với dưa muối. Trần Bình An bỗng nhiên nhớ tới một người thường dùng đũa gõ chén kêu muốn ăn thịt, cùng với những lời mà người đó nói, bèn bảo với thằng bé áo xanh: - Kẻ mạnh thật sự sẽ dùng tự do của kẻ yếu làm ranh giới. Thằng bé áo xanh bốc cơm trong chén, nhìn có vẻ ăn rất hăng say, thực ra từ đầu đến cuối chỉ ăn một miếng nhỏ. Hắn chớp chớp mắt, sau đó vẻ mặt chân thành nói: - Oa, lòng dạ của lão gia đúng là còn rộng lớn hơn sông nước, bội phục bội phục, cảm động trời, cảm động đất. May mà lão gia không phải người đọc sách, nếu không đã sớm được học cung thư viện phong làm quân tử rồi. Mặc dù nghe được ý tứ châm chọc trong lời nói của thằng bé áo xanh, Trần Bình An vẫn thở dài, suy nghĩ chuyện của mình, chậm rãi nói: - Câu này không phải ta nói. Thằng bé áo xanh nào dám được đằng chân lân đằng đầu, lời nịnh nọt kế tiếp lại thật lòng hơn nhiều, cười ha hả nói: - Tôi xem như là lão gia nói, đức độ của lão gia hoàn toàn xứng với câu này. Trần Bình An cười nói: - Ngươi từ đâu học được nhiều lời nịnh bợ như vậy, bình thường không tu hành sao? - Tu hành à, khi tôi nghiêm túc tu hành, ngay cả cũng tôi cảm thấy sợ... Thằng bé áo xanh nói lầm bầm: - Thực ra tôi rất chăm chỉ, chỉ thỉnh thoảng ra ngoài hít thở không khí, uống rượu ăn thịt với thủy thần huynh đệ. Những người cấp dưới đều nói tôi như vậy, tôi chỉ mượn dùng một chút mà thôi. Hắn nhìn Trần Bình An, lắc đầu nói: - Lúc trước tôi còn hoài nghi, mấy thằng nhóc kia có phải vì muốn ban thưởng nên mới nói những câu buồn nôn như vậy hay không. Nhưng từ khi quen biết lão gia, lại cảm thấy bọn chúng chắc chắn là thật lòng, bởi vì tôi cũng thật lòng với lão gia đến mức không hơn được nữa. Ài, sớm biết như vậy lúc trước nên thưởng thêm một ít đồ tốt, cho dù thiếu nợ thủy thần huynh đệ cũng được. Ài, đây là tôi làm nguội lòng chúng tướng sĩ. Đúng không lão gia? Người cấp dưới một tấm chân tình, người phía trên cần phải quý trọng. Nói xa nói gần, vòng tới vòng lui, hóa ra là muốn đòi Trần Bình An ban thưởng? Trần Bình An cười ha hả: - Muốn đá mật rắn à? Ở quê nhà của ta đúng là có, còn không chỉ một viên, nhưng không cho ngươi. Thằng bé áo xanh lập tức quỳ xuống, tay nâng chén cơm lên quá đỉnh đầu: - Ông trời chứng giám, lão gia ngài hãy thương xót cho tôi. Trên đường đi tôi không có công lao cũng có khổ lao, mỗi ngày phải cố kìm nén không ăn con bé ngốc kia, vất vả lắm. Cô bé váy hồng tránh sang bên cạnh Trần Bình An. Trần Bình An chậm rãi nói: - Được rồi, đến quê nhà ta, sẽ cho mỗi người các ngươi một viên đá mật rắn. Thằng bé áo xanh đột nhiên ngẩng đầu lên, vẻ mặt bất bình: - Dựa vào đâu nó cũng có một viên? Lão gia, nếu như nhất định muốn cho nó, vậy tôi phải được hai viên! Cô bé váy hồng không dám phản bác, chỉ là vẻ mặt ủy khuất, lã chã muốn khóc. Trần Bình An giơ hai ngón tay với thằng bé áo xanh: - Hai viên đúng không? Thằng bé áo xanh gật đầu như gà con mổ thóc. Trần Bình An thu ngón tay lại: - Không có nữa. Thằng bé áo xanh để chén cơm xuống bên chân, sau đó nhào tới ôm lấy cẳng chân Trần Bình An, khóc lóc lăn lộn om sòm: - Lão gia, tôi biết sai rồi, một viên thì một viên. Trần Bình An không để ý tới hắn, nhìn về sắc trời bên ngoài miếu nhỏ, lẩm bẩm nói: - Tuyết sắp rơi rồi à?