Lý Hòe ngủ một giấc say sưa, mặt trời đã chiếu đến mông cũng không muốn rời giường. Giường đệm này thật sự quá thoải mái, giống như ngủ trong đống bông vải vậy. Hắn mơ mơ màng màng mở mắt ngồi dậy, nhìn xung quanh, nhất thời còn chưa nắm rõ tình hình. Một lúc sau mới nhớ lại đây không còn là giường cứng trong nhà, cũng không phải là màn trời chiếu đất ở nơi hoang vu hẻo lánh nữa. Cảm giác đầu tiên của hắn là có tiền thật tốt, ý nghĩ thứ hai là khó trách Trần Bình An lại muốn làm người mê tiền. Thật ra hắn còn muốn ngủ thêm một lát, nhưng vì Trần Bình An không xuất hiện trong tầm mắt, cho nên hơi hoảng hốt. Hắn vội vàng mang quần áo và giày vào, xách tượng gỗ sơn màu chạy ra ngoài phòng. Trông thấy Lâm Thủ Nhất đang đánh cờ với một ông lão cổ hủ, ngay cả Lý Bảo Bình trời sinh không thể ngồi yên cũng ngoan ngoãn ngồi trên ghế đá, cẩn thận quan sát ván cờ. Vu Lộc và Tạ Tạ thì đứng bên cạnh Lâm Thủ Nhất, giúp bày mưu tính kế. Trần Bình An ngồi đối diện với Lý Bảo Bình, nhìn thấy Lý Hòe liền vẫy vẫy tay, đợi hắn chạy đến bên cạnh thì nhường chỗ cho hắn. Lý Hòe vừa định ngồi xuống, lại phát hiện Thôi Đông Sơn vẫn đứng sau lưng Trần Bình An, giả vờ cười nhìn chằm chằm vào mình. Hắn ngẫm nghĩ, yên lặng đặt tượng gỗ sơn màu xuống ghế đá, còn mình thì không ngồi mà vểnh mông nằm xuống cạnh bàn. Thôi Đông Sơn quay đầu nhìn Vu Lộc và Tạ Tạ, ánh mắt ảm đạm như nước suối, không ngừng đảo qua gương mặt hai người. Tạ Tạ nhạy bén phát giác được ánh mắt của hắn, cũng không ngẩng đầu, chỉ là trong lòng nghi hoặc. Bình thường khi ánh mắt âm trầm của vị quốc sư Đại Ly này nhìn vào người cô, cô sẽ cảm thấy nổi da gà. Nhưng hôm nay không giống, chỉ là ánh mắt của phàm phu tục tử mà thôi, không có cảm giác áp bức như lúc trước, là do ánh mặt trời mùa thu ấm áp sao? Vu Lộc thản nhiên ngẩng đầu lên, khẽ mỉm cười với vị “công tử nhà mình” này. Thôi Đông Sơn ngoắc ngoắc ngón tay: - Vu Lộc, Tạ Tạ, hai người các ngươi qua đây. Sau đó mỉm cười nói với Trần Bình An: - Có thể đến đình nghỉ chân tán gẫu không, có một số chuyện cần thẳng thắn nói một chút. Trần Bình An gật đầu, bốn người cùng đi về phía đình nghỉ mát. Trước khi rời đi, Trần Bình An xoa xoa đầu Lý Hòe, trêu chọc: - Lần này có thể yên tâm ngồi rồi. Đến đình nghỉ mát, Thôi Đông Sơn liếc nhìn chuông gió dưới mái hiên, nói với Vu Lộc và Tạ Tạ: - Các ngươi hãy giới thiệu một chút về thân phận thật sự của mình, không cần che giấu nữa. Yên tâm, không có âm mưu quỷ kế gì, cho dù không tin ta cũng nên tin Trần Bình An chứ? Vu Lộc và Tạ Tạ đưa mắt nhìn nhau, không ai vội vàng lên tiếng. Từ khi ra cửa đến nay, thiếu niên cao lớn Vu Lộc ăn mặc giản dị đảm nhiệm vị trí đánh xe, nhẫn nhục chịu khó, là người giúp Trần Bình An nhiều nhất trong đội ngũ. Ngay cả việc kim chỉ may vá, hắn cũng làm được rất tinh tế. Có điều hắn quá thích sạch sẽ, rất nhiệt tình trong việc giặt giũ áo quần, lau chùi giày cỏ. Nhìn thấy quần áo giày cỏ của ai dính bùn đất, hoặc là đi trong đường núi bị đâm rách, hắn lại cảm thấy không thoải mái. Thậm chí vô tình nhìn thấy đồ vật trong hòm sách của Lý Hòe ngổn ngang lung tung, hắn cũng tỏ ra bận tâm. Chỉ cần dừng lại bên cạnh nguồn nước, xe ngựa sẽ được hắn rửa đến không còn hạt bụi. Chuyện này ngay cả Trần Bình An cũng than thở không bằng, trên đời còn có người năng nổ như vậy sao? Còn như thiếu nữ Tạ Tạ gương mặt đen nhẻm cứng nhắc, vóc người thon thả. Lý Bảo Bình lần đầu nổi tính trẻ con, ghét cay ghét đắng đối phương, coi là kẻ thù. Ấn tượng của Lâm Thủ Nhất với cô ta thì bình thường, không tốt cũng không xấu, nhiều nhất là bạn bè lúc rãnh rồi đánh mấy ván cờ mà thôi. Lý Hòe lại rất hợp với cô ta, hai người hăng say chơi trò bày binh bố trận. Thôi Đông Sơn tức giận nói: - Các ngươi cứ thoải mái nói chuyện, lát nữa ta sẽ gọi. Thiếu niên tuấn tú bước ra khỏi đình nghỉ mát, tản bộ xung quanh, khom lưng nhặt đá nhỏ dưới đất, chỉ chốc lát đã được một nắm lớn. Hắn buồn chán ngồi bên giếng nước cổ, ném đá xuống dưới nghe tiếng nước. Vừa nghĩ tới mình lại nhàm chán như vậy, ánh mắt của hắn mơ màng, giống như đã cách một đời. Hắn nhìn giếng nước tối đen, nghĩ thầm hôm nay mình đã là người trần mắt thịt thật sự, không thể nhìn thấu cảnh tượng bên dưới. Tại khoảnh khắc này, hắn thiếu chút nữa đã muốn nghiêng người nhảy xuống giếng tự sát cho xong. Trong đình nghỉ mát, Vu Lộc là người lên tiếng trước: - Ta là thái tử của vương triều họ Lư cũ, trước kia ẩn thân trong đội ngũ mở núi của di dân họ Lư. Thực ra ta còn có một bí danh khác là Dư Sĩ Lộc. Nếu đọc ngược lại, ngụ ý ta là dư nghiệt họ Lư, mỗi lần người khác gọi sẽ có thể giúp ta tự xét lại mình... đó là chuyện đã qua rồi. Tạ Tạ giận tím mặt, đột nhiên đứng dậy, chỉ vào mũi Vu Lộc nói: - Đã qua rồi? Thái tử điện hạ nói thật nhẹ nhàng, thật thản nhiên, đúng là tâm địa còn thanh tịnh hơn tu sĩ trên núi chúng ta. Nhưng sư môn ta từ trên xuống dưới mấy trăm tính mạng, vì họ Lư mà đầu rơi máu chảy, hi sinh cho nước! Làm sao có thể nói là chuyện đã qua? Cô lệ rơi đầy mặt, run giọng nói: - Ngươi tự hỏi lương tâm xem, trên đời có bao nhiêu luyện khí sĩ chứng đạo trường sinh bằng lòng chiến đấu hi sinh cho đất nước? Chỉ có chúng ta! Từ khi Đông Bảo Bình Châu có bang quốc vương triều đến nay, trong lịch sử cũng chỉ có môn phái chúng ta không lui không hàng, mọi người đều liều mạng gãy cầu trường sinh, chỉ để chứng minh địa vị chính thống của vương triều họ Lư các ngươi! Vẻ mặt Vu Lộc vẫn bình tĩnh: - Vậy cô muốn ta làm gì? Ta đúng là thái tử họ Lư, nhưng phụ hoàng của ta luôn chuyên quyền độc đoán. Chỉ vì sợ những lời tiên tri ca dao không có lửa làm sao có khói kia, lo lắng thái tử lớn mạnh, cho nên đuổi ta tới thư viện của nước đối địch Đại Ly đi học. Ta chưa bao giờ cầm quyền chấp chính, cũng chưa từng dính dáng gì đến triều đình giang hồ, chỉ một lòng đọc sách thánh hiền mà thôi. Tạ Tạ, cô nói xem, cô muốn ta làm thế nào? Tạ Tạ bị thái độ lãnh đạm của Vu Lộc làm kích động, càng trở nên thất thố, giận đến mức toàn thân run rẩy, nghiến răng nghiến lợi nói: - Ta họ Tạ, nhưng không phải Tạ Tạ. Ta tên là Tạ Linh Việt, là luyện khí sĩ của vương triều họ Lư các ngươi đột phá giới hạn cảnh giới thứ năm sớm nhất! Là con cháu của Phong Thần họ Tạ! Ta hận hoàng thất họ Lư các ngươi mê muội tầm thường, nhưng ta càng hận thái tử ngươi không có lập trường, đã làm đầy tớ cho kẻ thù quốc sư Đại Ly này, lại còn mặt mày vui vẻ như vậy! Nếu tổ tiên họ Lư các ngươi dưới suối vàng có biết... Sắc mặt Vu Lộc như thường, giọng nói vẫn ôn hòa, cắt ngang lời chỉ trích của Tạ Tạ: - Nếu Tạ Linh Việt cô có khí phách của Phong Thần họ Tạ, tại sao không đi chết đi? Nếu cảm thấy tự sát không có khí khái anh hùng, có thể quang minh chính đại ám sát quốc sư Thôi Sàm, chết một cách oanh oanh liệt liệt, như vậy tốt biết bao. Hắn lại quay đầu nhìn thiếu niên giày cỏ ngoảnh mặt làm thinh cách đó không xa, cười hỏi: - Trần Bình An, ta có thể mượn ngươi một trăm lượng bạc không? Ta muốn xây một ngôi mộ lớn cho Tạ nữ hiệp Tạ tiên tử, nhằm để bày tỏ sự kính phục trong lòng. Trần Bình An nhìn thiếu niên cao lớn, lại nhìn thiếu nữ cao gầy: - Nếu như vẫn muốn sống, tại sao không sống cho tốt? Hắn ngẫm nghĩ, tiếp tục nói: - Ta tùy tiện nói một chút cảm nhận của mình, có thể không có đạo lý, các ngươi cứ nghe thử. Nếu có những món nợ tạm thời không thể tính rõ, vậy trước tiên cứ đặt sang một bên, chỉ cần đừng quên là được, tương lai một ngày nào đó sẽ có thể nói rõ làm rõ. Nhìn hai di dân họ Lư thân phận tôn quý, một người là thái tử điện hạ thiếu chút nữa ngồi lên ghế rồng, một người là thần tiên trên núi thiên tài đứng đầu trong vương triều, Trần Bình An biết lý do khuyên can của mình có thể bọn họ sẽ nghe không lọt chữ nào. Chuyện này cũng không lạ, dựa vào đâu phải nghe theo một kẻ thiếu hiểu biết lớn lên ở ngõ Nê Bình? Nhưng lúc này nhìn thái độ của hai người, Tạ Tạ không còn lạnh lùng xa lạ, giận đến muốn khóc như trước; Vu Lộc cũng không còn ôn hoà điềm đạm, dùng lời nói thương tổn người khác. Mặc dù Trần Bình An không phải cười trên nỗi đau của người khác, nhưng lúc này mới cảm thấy hai người đứng trước mặt mình có vài phần tính khí quen thuộc. Cho nên Trần Bình An cảm thấy mình không giỏi nói đạo lý, cố vắt hết óc, miễn cưỡng nói: - Học vấn của các ngươi lớn hơn ta nhiều, ta không biết các ngươi nghĩ thế nào. Nhưng nếu đổi lại là ta, chuyện mà ta sợ nhất là mình có một chút bản lĩnh, có thể quyết định vận mệnh của người khác, còn sợ chuyện mà mình cảm thấy có đạo lý thực ra lại vô lý. Trong trường hợp bất đắc dĩ, chẳng hạn như thời khắc sống chết, không thể lựa chọn được nữa, cần ra tay thì cứ ra tay. Nhưng trong tình huống khác, nhất định đừng hành động theo tâm tư hiện thời, bị dắt mũi bởi suy nghĩ “ta cảm thấy như vậy”. A Lương từng nói, chuyện gì cũng phải nghĩ nhiều thêm một câu “tại sao”, ta cảm thấy rất đúng. - Thực ra ta biết, lúc ta nhờ Lý Bảo Bình và Lâm Thủ Nhất chỉ bảo học vấn, hoặc là lúc luyện chữ trên đất với Lý Hòe, trong lòng các ngươi đều xem thường ta. Cho nên ta muốn đọc sách, muốn học đạo lý trong sách. Ta muốn gặp thật nhiều người, đi thật nhiều nơi. Giống như A Lương dám vỗ ngực nói, sông lớn mà ta nhìn thấy còn nhiều hơn muối mà các ngươi ăn. Chỉ có như vậy, sau này ta mới... Ta chỉ nói là nếu có một ngày như vậy, ta có bản lĩnh như lục địa kiếm tiên Ngụy Tấn miếu Phong Tuyết, vậy dù ta xuất kiếm giết người hay cứu người cũng sẽ rất nhanh! Hoặc là nếu ta luyện kiếm không có tương lại, luyện quyền còn tạm được, vậy một quyền đánh ra... Nói đến đây vẻ mặt Trần Bình An sáng ngời, giống như nghĩ đến “ngày đó” của mình. Thỏa thích xuất kiếm, sảng khoái xuất quyền. Đã từng có một người đàn ông đội nón luôn trêu chọc Trần Bình An: “Ngươi là một thiếu niên hoạt bát, mỗi ngày tươi cười một chút có được không? Tâm tư nặng như vậy không tốt đâu.” Thực ra rất nhiều lần Trần Bình An buồn bực, muốn lớn tiếng nói với người kia: “Tôi cũng muốn chứ, nhưng bây giờ tôi không làm được.” Vu Lộc vẫn ngồi yên. Tạ Tạ hùng hổ ngồi về chỗ cũ, nhưng không còn thái độ muốn liều mạng với Vu Lộc như trước. Vu Lộc nhìn Trần Bình An bình tĩnh ôn hòa, mỉm cười tò mò hỏi: - Trần Bình An, không phải ngươi rất biết nói chuyện à, sao không bao giờ nói những chuyện này với đám Lý Bảo Bình, Lý Hòe? Trần Bình An trả lời: - Ta quen thuộc với chúng, cho nên không cần nói đạo lý gì. Hàm ý dĩ nhiên là ta không quen các ngươi, cho nên mới phải nói những chuyện viễn vông này. Vu Lộc lập tức nhận thua. Sắc mặt Tạ Tạ lạnh nhạt, nhưng khóe miệng hơi nhếch lên, lại bị cô cưỡng chế ép xuống. Cô cẩn thận liếc nhìn Thôi Đông Sơn ngồi ngơ ngẩn ở miệng giếng, do dự một lúc, chậm rãi nói: - Ta vốn là luyện khí sĩ cảnh giới Quan Hải, cùng là cảnh giới thứ bảy trong năm cảnh giới trung, chỉ thiếu nửa bước là có thể bước vào cảnh giới thứ tám Long Môn. Nhưng sau khi sa sút thành di dân, một vị nương nương lòng dạ độc ác trong cung đã sai một tên kiếm tu nổi tiếng của Đại Ly các ngươi, sử dụng bí pháp đóng đinh nhốt rồng vào mấy khiếu huyệt của ta. Hại ta chỉ cần vận chân khí sẽ đau đến muốn chết, hơn nữa cho dù liều mạng bất chấp hậu hoạn, cũng chỉ có thể phát huy được thực lực cảnh giới bốn năm. Nói xong những bí mật trọng đại liên quan đến vận mệnh này, Tạ Tạ nhìn chằm chằm vào Vu Lộc giả câm bên cạnh. Vu Lộc hỏi: - Làm sao vậy? Tạ Tạ cười nhạt nói: - Ngươi bớt giả vờ đi. Trần Bình An người ta có thể câu cá là dựa vào kinh nghiệm tích góp từng ngày, biết mình sức yếu nên phải lo trước... Nói đến đây cô dừng lại một lúc, khóe mắt phát hiện thiếu niên bị mình nói xấu chẳng những không tức giận, ngược lại còn cười ngây ngô. Lúc này cô mới thở phào một hơi, tiếp tục nói: - Nhưng Vu Lộc ngươi nếu không phải vì tu vi võ đạo nên mới câu cá, ta sẽ theo họ ngươi! Vu Lộc mỉm cười nói: - Hả, cô nói chuyện này à. Ta cho rằng chút mánh khóe này các ngươi ai cũng chướng mắt. Võ phu giang hồ thì có gì đáng để lôi ra nói. Năm xưa ta ở đông cung (nơi ở của thái tử), bởi vì thân phận thái tử nên đã định trước không được tu hành pháp thuật trường sinh, cho nên đành phải chạy đi lật xem những bí tịch võ học cất giấu trong cung. Trước đó ta đã nói, phụ hoàng ta sợ hãi những câu ca dao dân gian kia, chứ không phải một đứa con trai ăn no rửng mỡ đi học võ đạo. Hắn ngưng cười, từ đáy lòng tự giễu nói: - Huống hồ tình hình của giang hồ và võ phu thế nào, người khác không rõ, chẳng lẽ Tạ Linh Việt cô cũng không biết sao? Chân núi chỉ là một hồ nước mà thôi, cá bên trong có thể lớn đến đâu? Không nói nơi khác, chỉ nói vương triều họ Lư trước đây của chúng ta, tu sĩ cảnh giới thứ chín không nhiều nhưng cũng không ít đúng không? Còn võ phu cảnh giới thứ chín thì sao? Một người cũng không có. Cho nên ban đầu ta tập võ chỉ thuần túy là để chơi đùa. Có thể các ngươi sẽ cảm thấy ta ba hoa khoác lác, nhưng ta vẫn muốn nói một câu, bên trong đông cung ngột ngạt buồn chán, nếu có vị tiên sinh dạy học nào không cẩn thận đánh rắm một cái, đó cũng là chuyện hiếm lạ đáng để bàn luận. Tạ Tạ cười nhạt nói: - Hả? Nghe giọng điệu của ngươi, giống như cảnh giới võ đạo còn không thấp. Vu Lộc thở dài, ánh mắt chân thành, lắc đầu nói: - Không cao, mới cảnh giới thứ sáu. Trong mắt Tạ Tạ lộ ra vẻ kinh ngạc, sắc mặt hơi cứng đờ. Cảnh giới võ phu tăng tiến coi trọng một bước một dấu chân, thường là tích lũy đầy đủ sau đó mới bộc phát, phần nhiều là tông sư có tài nhưng thành đạt muộn. Còn quái thai như phiên vương Đại Ly Tống Trường Kính, nhìn khắp lịch sử Đông Bảo Bình Châu, gọi là trăm năm mới gặp cũng không quá mức. Cho nên nếu là tu sĩ tuổi còn trẻ cảnh giới cao, người khác sẽ hâm mộ thiên phú, cơ duyên... của hắn, gọi là thiên tài, sau đó lại cảm thấy đây là chuyện hiển nhiên, bởi vì hai chữ “thiên tài” đã đủ giải thích tất cả rồi. Nhưng võ đạo thì khác, võ phu mười bốn mười lăm tuổi cảnh giới thứ sáu lại là quái vật thật sự. Đừng quên thái tử họ Lư Vu Lộc vốn sống trong nhung lụa ở đông cung, có thể chưa bao giờ chiến đấu sinh tử. Chỉ đọc sách lại đọc ra võ đạo cảnh giới thứ sáu sao? Vu Lộc nhìn thấy ánh mắt và sắc mặt của Tạ Tạ, câu nói đã ra đến bên miệng lại nuốt trở vào: “Gần bước vào cảnh giới thứ bảy rồi, nhiều nhất là dăm ba năm nữa.” Vừa nghĩ đến mình lại ở gần một võ phu cảnh giới thứ sáu như vậy, cả người Tạ Tạ không được tự nhiên, luôn cảm thấy sẽ bị Vu Lộc đột ngột hành hung, sau đó một quyền đánh nát đầu mình. Luyện khí sĩ cảnh giới thứ sáu lực lượng có thể rất lớn, nhưng đối diện với võ phu thuần túy trên thế gian thì tốt nhất không nên có ý niệm này. Trần Bình An đứng lên, trước tiên nhìn về thiếu nữ đen nhẻm, vui vẻ nói: - Tạ Tạ cô nương, tuy nói hôm nay tu vi của cô bị hạn chế, nhưng kiến thức vẫn còn. Lâm Thủ Nhất cũng là luyện khí sĩ, sau này phiền cô nói chuyện tu hành với hắn nhiều hơn. Ừm, tính tình của Lâm Thủ Nhất hơi lạnh nhạt, cô hãy khoan dung một chút. Đúng rồi, Lâm Thủ Nhất là loại người thích mềm không thích cứng, da mặt rất mỏng, không chịu nổi những lời tán dương hay khuyên nhủ. Tạ Tạ cô nương hãy mài giũa hắn nhiều hơn, chẳng hạn như mượn đánh cờ để nói chuyện tu hành, ta thấy cũng rất tốt. Sau đó hắn nhìn về thiếu niên cao lớn: - Vu Lộc, nếu ngươi đã là cao thủ cảnh giới thứ sáu, sau này mấy chuyện vặt vãnh như giặt quần áo chùi giày cỏ, ta cũng không cần lo lắng ngươi mệt mỏi nữa. Cứ mở miệng thì sẽ có đủ đồ cho ngươi giặt! Cuối cùng hắn nhìn về Thôi Đông Sơn phía xa, gọi một câu: - Ta nói chuyện với hai người bọn họ xong rồi, ngươi có thể trở lại. Ừm, nói theo kiểu người đọc sách là... trò chuyện rất hợp ý! Trần Bình An mỉm cười rời khỏi đình nghỉ mát, bước chân nhẹ nhàng, hiển nhiên là thật sự cao hứng. Trong đình nghỉ mát, thiếu niên và thiếu nữ đưa mắt nhìn nhau, luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng, nhưng lại không nghĩ ra nguyên do.