Sau khi trải qua cơn sóng gió này, chủ nhân thuyền lớn lập tức chạy đến lấy lòng, nói là đã chuẩn bị cho các quý khách một gian phòng trang nhã ở tầng hai. Có dắt con lừa vào đó cũng không sao, là vinh hạnh cho chiếc thuyền nhỏ này của hắn mới đúng. Còn có một số hào kiệt ngưỡng mộ tìm đến, phần nhiều đều đeo đao chứ không đeo kiếm, hiển nhiên là tới để làm quen. Trần Bình An không giỏi ứng phó với những chuyện này, đều là Lâm Thủ Nhất ra mặt giúp đỡ từ chối. Dù sao Lâm Thủ Nhất cũng lớn lên ở dinh quan giám sát, lời nói cử chỉ rất trôi chảy, dù là từ chối cũng khiến những người kia vui vẻ rời đi. Kiếm khách Bạch Kình kia là tu sĩ tự do có chút danh tiếng ở phía nam Đại Ly. Bội kiếm là pháp khí chính hiệu có tên Linh Hư, là thần binh lợi khí của nhánh bùa chú Đạo gia. Tương truyền là di vật của một vị cao nhân vân du xuống núi tu tâm, để lại sau khi tọa hóa ở nơi hoang dã, vô tình bị kiếm khách áo bào trắng lấy được. Dựa vào kiếm thuật vốn cũng không tầm thường, hắn đã ngộ ra được chân ý kiếm đạo, từ đó dương danh. Có điều bản tính của hắn không thích gò bó, cho nên không bị quan phủ Đại Ly và biên quân chiêu mộ, ngược lại thích cầm kiếm ngao du khắp nơi. Giang hồ Đại Ly vốn là nơi giao long tiềm phục, tông sư xuất hiện lớp lớp, người này có thể được nhớ tên nhớ họ cũng không đơn giản. Kết quả ngay cả kiếm của hắn còn chưa rút ra khỏi vỏ, từ đầu đến cuối bị người ta đùa giỡn trong lòng bàn tay, thất bại rất nhục nhã, không chừng ngay cả kiếm tâm cũng bị che mờ, kiếm ý cũng bị vấy bẩn. Như vậy vốn liếng của đám người thiếu niên giày cỏ lớn đến đâu, có thể mượn chuyện này để đánh giá. Trên thuyền phần lớn là văn nhân, thương nhân và hiệp khách giang hồ kiến thức rộng rãi, bất kể tâm tính tốt hay xấu thì đều rất ít kẻ ngốc. Lâm Thủ Nhất thấy không còn người đi qua khách sáo hỏi han, bèn dụi dụi thái dương, cảm thấy tâm tình buồn bực. Nếu không phải lúc rảnh rỗi có thể tận mắt nhìn thấy hòm sách xanh biếc dần dần thành hình trong tay Trần Bình An, với tính tình trời sinh lạnh nhạt của Lâm Thủ Nhất, có lẽ đã sớm không nhịn được cau có với mọi người rồi. Trần Bình An cảm thấy không đành, bèn nói: - Yên tâm, ta chắc chắn sẽ làm hòm sách này khiến ngươi hài lòng. Lâm Thủ Nhất ngồi xếp bằng, vẻ mặt mệt mỏi, lần đầu tiên thổ lộ tâm tình, nhẹ giọng nói: - Thật muốn tìm một nơi non xanh nước biếc yên lặng tu hành, ta ở trong núi sáu mươi năm, mặc cho trên đời đã ngàn năm. Nhưng A Lương từng nói, con đường tu tâm này gọi là “mộ khô”, dù có khả thi nhưng chỉ dành cho luyện khí sĩ cảnh giới đến một độ cao nhất định. Ta chỉ vừa mới nhập môn, nếu làm như vậy nhất định sẽ tẩu hỏa nhập ma, rơi vào bàng môn ngoại đạo mà không biết. Trần Bình An gật đầu: - Vậy đúng là phải cẩn thận một chút. Lý Hòe nâng cằm ngồi một bên, vui vẻ nói: - Lâm Thủ Nhất, không chừng A Lương chỉ hù dọa ngươi mà thôi. Ta thấy núi Kỳ Đôn cũng không tệ, thích hợp để ngươi đi làm thần tiên. Lúc buồn chán có thể tán gẫu với thổ địa tên là Ngụy Bách kia, ngồi trên lưng rùa lớn, hoặc là cưỡi rắn đen mãng xà trắng, uy phong vô cùng. Nhưng vậy thì ngươi không thể theo chúng ta đến Đại Tùy nữa, hay là để lại hòm sách này cho ta được không? Bây giờ ta vác không nổi, nhưng qua mấy năm thân thể cao hơn một chút, sức lực lớn hơn một chút, vừa lúc đổi hòm sách nhỏ thành hòm sách lớn. Ta sẽ nhớ ý tốt của ngươi, sau này từ Đại Tùy du học trở về sẽ trả cho ngươi. Lâm Thủ Nhất liếc nhìn Lý Hòe tính toán chi li, cười nhạt nói: - Cho dù ta ở núi Kỳ Đôn tu hành pháp thuật trường sinh, cũng sẽ không để lại hòm sách cho ngươi. Lý Hòe ồ lên: - Vậy ngươi cứ tiếp tục theo ta đến Đại Tùy đi. Lâm Thủ Nhất dụi dụi ấn đường, cảm thấy chỉ có A Lương là trị được tên Lý Hòe này. Không đúng, Lý Bảo Bình có thể, Trần Bình An hình như cũng có thể... chẳng lẽ chỉ có mình là không làm gì được Lý Hòe? Tâm tình của hắn không tốt lắm, nhìn chằm chằm vào Lý Hòe, khiến Lý Hòe sởn cả gai ốc, vội vàng bày tỏ: - Làm gì vậy, Lâm Thủ Nhất? Thật ra là ta muốn ngươi theo đến Đại Tùy. Ta đúng là có thích hòm sách của ngươi, chẳng có cách nào, nó lớn hơn hòm sách của ta nhiều, chuyện này ta không phủ nhận. Nhưng nếu ngươi thật sự muốn xuống thuyền trở về núi Kỳ Đôn, ta chắc chắn sẽ không vui. Ngươi nghĩ xem, trong bốn người chúng ta chỉ có ngươi là đạo mạo trang nghiêm, tâm địa gian trá. Sau này nếu gặp phải một kẻ không khắc chữ “xấu” lên mặt, chẳng hạn như loại người lòng lang dạ sói, nhất định chỉ có ngươi mới nhìn thấu được hắn. Đúng không, Trần Bình An, Lý Bảo Bình? Lý Hòe nhìn xung quanh, tìm kiếm đồng minh. Trần Bình An cúi đầu làm hòm sách, cực kỳ chuyên chú, ngoảnh mặt làm ngơ. Lý Bảo Bình không biết đang suy nghĩ vấn đề kỳ quái gì, thần thái lâng lâng, lòng không tạp niệm. Tâm tình Lâm Thủ Nhất hơi nặng nề: - Ngươi cho rằng chuyến này chúng ta đến Đại Tùy du học rất thoải mái sao? Ngoại trừ núi sông hiểm trở, chắc chắn còn có rất nhiều biến cố mà chúng ta không ngờ tới. Lý Hòe chớp chớp mắt. Lâm Thủ Nhất chậm rãi nói: - Đại Ly chúng ta dùng võ lập nước, thế lực giang hồ không thể xem thường, nhưng rất ít người đọc sách nổi danh. Trước khi thư viện Sơn Nhai của tiên sinh được xây dựng, vẫn luôn bị cả Đông Bảo Bình Châu mắng là nơi mọi rợ. Lý Hòe gật đầu nói: - Chuyện này ta biết. Tề tiên sinh của chúng ta không hề ngại nói những chuyện này, cũng không phải chưa từng nói về hoàn cảnh của Đại Ly chúng ta. Lâm Thủ Nhất thở dài: - Nhớ khi ta còn nhỏ, quan giám sát Tống đại nhân đã từng kể một chuyện. Năm xưa Đại Ly hiếm hoi lắm mới có một người đọc sách dựa vào bản lĩnh thi vào thư viện Quan Hồ, kết quả lại chịu đủ sỉ nhục từ khắp nơi. Không chỉ nhục mạ bằng lời nói, theo như Tống đại nhân kể lại, người đọc sách của họ Cao Đại Tùy và vương triều họ Lư đã hợp sức thiết lập một cạm bẫy liên hoàn, khiến cho vị thư sinh kia của Đại Ly chúng ta tâm cảnh sụp đổ, trở nên điên điên khùng khùng. Nhiều năm sau khó khăn lắm mới khôi phục được thần trí, lại chịu một nhát dao trong chuyện tình nam nữ, cuối cùng đâm đầu xuống hồ tự sát. - Vì chuyện này mà cả nước Đại Ly chúng ta đều tức giận, mới có trận đại chiến với vương triều họ Lư đánh cuộc cả tương lai đất nước. Nên biết trước đó vương triều họ Lư được xem là thượng quốc của Đại Ly, rất nhiều lần làm khó dễ chúng ta, nhưng Đại Ly vẫn có thể nhẫn nhịn. Hôm nay đương nhiên cục diện đã thay đổi rất nhiều, Đại Ly chúng ta càng ngày càng có nhiều người đọc sách, luyện khí sĩ trên núi cũng bắt đầu xuống núi, cống hiến cho triều đình Đại Ly, anh dũng giết địch ở biên quan. - Như vậy lại xuất hiện một thế cuộc mới, đó là văn nhân Đại Ly rất cao quý, người đọc sách làm quan sẽ tự cho mình cao hơn người khác một bậc. Chẳng hạn như cái tên ban nãy tự xưng là huyện lệnh Uyển Bình, có lẽ là từ kinh thành được chuyển đến địa phương, xuất thân khoa cử chính thống. Cho nên ta đang lo lắng, sau khi xuống thuyền đến địa bàn huyện Uyển Bình, bất kể là vì khí phách thư sinh hay quan mới nhậm chức muốn chứng tỏ uy quyền, tên kia đều sẽ ra tay với chúng ta. Đến đây Lâm Thủ Nhất lại cười nói: - May mà hắn xuất thân là quan văn trí thức, trong chúng ta lại có một vị “thần tiên trên núi” chưa từng lộ diện, nói không chừng có thể chấn nhiếp hắn. Dù sao người đọc sách ở Đại Ly có cao quý thì vẫn không sánh bằng luyện khí sĩ. Nhưng chỉ lo huyện lệnh kia không đủ thông minh, hoặc dù là người kinh thành nhưng chưa từng nhìn thấy sự lợi hại của luyện khí sĩ, vậy chúng ta vẫn sẽ gặp nhiều phiền phức. Lý Hòe tâm sự trùng trùng, xoay người vỗ mạnh vào con lừa trắng đang nằm nghiêng phía sau, nổi giận mắng: - Đồ gây họa! Ngươi tưởng mình là hoàng hoa khuê nữ à, cho người ta sờ một chút thì đã sao? Lý Bảo Bình đột nhiên nói: - Bây giờ lão già kia chắc chắn đã là thượng khách của huyện lệnh Uyển Bình, nói không chừng còn đang kể khổ với nhau. Ta tin thân phận của lão già kia càng cao, kiếm thuật của kiếm khách kia càng giỏi, vậy thì huyện lệnh Uyển Bình sẽ càng không dám công khai ra tay. Đại ca của ta từng nói, “tú tài tạo phản ba năm không thành” (1). Còn như âm thầm ngáng chân, chúng ta cũng không sợ. Chỉ cần tên kia không dám sử dụng lực lượng triều đình, binh tới tướng ngăn, nước tới đất chặn là được. Lâm Thủ Nhất ngươi sợ cái gì? Đừng tự loạn trận thế! Lâm Thủ Nhất cẩn thận ngẫm nghĩ, gật đầu nói: - Hẳn là như vậy. Lý Bảo Bình nói xong, sắc mặt nghiêm túc hỏi: - Đúng không tiểu sư thúc? Trần Bình An bất đắc dĩ nói: - Ta nào biết những suy nghĩ phức tạp của người đọc sách và người làm quan. Tóm lại nếu gặp phải phiền phức, em và Lâm Thủ Nhất cứ thương lượng. Lần trước Mã tiên sinh ở trường học “trăn trối”, mấy đứa trẻ có thể bình yên trở về trấn nhỏ, còn đùa bỡn tên đánh xe tự xưng là gián điệp Đại Ly kia. Chuyện này thực ra là do Lâm Thủ Nhất gợi ý, Lý Bảo Bình lập kế sách, Lâm Thủ Nhất lại kiểm tra và bổ sung thiếu sót, không có sơ hở nào, tâm chí đã sớm trưởng thành vượt xa đám bạn cùng lứa. Trần Bình An đột nhiên ngừng động tác, ngẫm nghĩ một lúc, dứt khoát bỏ dao chẻ củi xuống bên chân. Lúc tâm không tĩnh hắn sẽ không làm gì cả, thà để yên chứ không muốn phạm sai lầm. Trước kia làm gốm là như vậy, hôm nay luyện quyền cũng như vậy, Lý Bảo Bình và Lâm Thủ Nhất gần như đồng thời phát giác được chuyện khác thường, ngay cả Lý Hòe cũng vội vàng ngồi ngay ngắn. Trần Bình An nhìn thấy ba đứa trẻ nghi thần nghi quỷ, cười khổ nói: - Làm gì thế? Ta chỉ nghĩ đến một chuyện mà thôi. Các ngươi khẩn trương như vậy làm gì? Lý Bảo Bình nói: - Tiểu sư thúc, anh nói ra thử xem. Trần Bình An cười nói: - Vừa rồi ta nghĩ, ngoại trừ học chữ với các ngươi, có phải cũng nên học một chút tri thức trong sách hay không. Lý Bảo Bình ngẩn người: - Nhưng chúng em chỉ học vỡ lòng căn bản với tiên sinh, không có tri thức nổi bật gì. Hơn nữa chúng em đều là trẻ con, làm sao dạy được tiểu sư thúc. Huống hồ có rất nhiều câu nói lúc đi học, em thuận miệng hỏi, tiên sinh cũng không trả lời được. Chúng em làm sao dạy đây, trả lời bừa bãi thì không tốt. Lý Hòe nhỏ giọng nói: - Không phải tiên sinh không trả lời được, chỉ là trả lời chậm một chút, khi đó ngươi lại không muốn nghe nữa. Lý Bảo Bình đột nhiên quay lại, gõ vào đầu Lý Hòe một cái. Lý Hòe thực ra cũng không đau lắm, nhưng vẫn ôm đầu kêu gào: - Cuộc sống này không qua nổi rồi! Lý Bảo Bình càng ngày càng mạnh, ta cũng muốn luyện quyền, nếu không sau này nhất định sẽ bị cô ta lỡ tay đánh chết. Lâm Thủ Nhất tò mò hỏi: - Trần Bình An, học tri thức trong sách làm gì? Trần Bình An chậm rãi nói: - Ta sợ có một ngày nói đạo lý với người khác, sau đó phát hiện thực ra lại không có đạo lý. Cho nên ngoại trừ đạo lý mà đám người lão Diêu, A Lương dạy cho ta, ta muốn học thêm một chút từ trong sách của các ngươi. Lý Hòe giống như rơi vào mây mù, vẻ mặt kinh ngạc nói: - Trần Bình An, ngươi đánh nhau lợi hại như vậy, hơn nữa mỗi ngày đều khổ cực luyện quyền, chẳng phải là vì không cần nói đạo lý với người khác sao? Lâm Thủ Nhất do dự một thoáng, lắc đầu nói: - Trần Bình An, ta cảm thấy không cần chuyện gì cũng nói đạo lý. Dù sao mọi người trên đời đều có con đường riêng của mình, chúng ta cứ giữ vững bản tâm là được, nếu không chỉ sẽ lõm sâu vào vũng bùn, tốt quá hóa dở. Vẻ mặt Lý Bảo Bình nghiêm túc: - Tiểu sư thúc, anh đừng vội, để em suy nghĩ một lát. Em cảm thấy chuyện này rất quan trọng, nhất định phải cẩn thận suy nghĩ. Lúc còn ở trường học trong trấn nhỏ, Tề Tĩnh Xuân cũng từng như vậy. Mỗi khi Lý Bảo Bình hỏi một số vấn đề có vẻ rất dễ hiểu, ông ta lại lâm vào trầm tư, phải trì hoãn mấy ngày mới đưa ra đáp án. Trần Bình An cũng đành chịu, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời xanh thẳm, sau chốc lát lại dời mắt đi, chẳng biết vì sao đột nhiên tươi cười: - Sở dĩ ta muốn phiền phức như vậy, thật ra là có tư tâm. Sau khi ta lấy được bộ quyền phổ kia, vẫn luôn có một cảm giác, nói ra không sợ các ngươi cười. Có thể vì các ngươi chưa từng luyện quyền thật sự, cho nên không có loại cảm giác này. Mỗi lần ta đối địch với người khác, chỉ cần cảm thấy mình đúng, bất kể có nói ra khỏi miệng hay không, trong lòng đều giống như có người liên tục nói với ta, lần này ngươi có thể xuất quyền, bất kể đối thủ là ai. Tiếp theo ba người giống như nhìn thấy một Trần Bình An xa lạ. Chỉ thấy thiếu niên nghèo khổ đến từ ngõ Nê Bình thần thái rạng rỡ, hai tay nắm chặt đặt trên đầu gối, chưa bao giờ tự tin như vậy: - Hơn nữa lần này xuất quyền sẽ rất nhanh! Ánh mắt Lâm Thủ Nhất ngơ ngác, nhỏ giọng rủ rỉ: - Chắc không phải luyện võ tẩu hỏa nhập ma chứ, nhìn rất chính trực lẫm liệt. Thật có điểm giống như tiên sinh ở trường học... giảng giải những chỗ tuyệt diệu nhất trong đại đạo của thánh hiền. Lý Bảo Bình đang bận suy nghĩ vấn đề trước đó. Trần Bình An đã cầm dao chẻ củi lên, tiếp tục làm hòm trúc nhỏ cho Lâm Thủ Nhất. Vẻ mặt Lý Hòe hơi ngơ ngẩn, rất lâu vẫn chưa khôi phục lại. Tại khoảnh khắc vừa rồi, Trần Bình An lại khiến đứa bé này có cảm giác quen thuộc. Hắn nhớ lại khi còn bé, có một lần mẫu thân bản lĩnh cãi nhau vô địch thiên hạ bị người ta đánh, bị cào mặt giống như con mèo hoa, ở trong nhà khóc lóc om sòm. Hắn và chị gái Lý Liễu đều khóc theo, còn người cha bị hàng xóm láng giềng mắng là kẻ khiếp nhược chỉ phiền muộn ngồi bên ngưỡng cửa. Cuối cùng mẹ nói mình mù mắt rồi mới lấy một người đàn ông không có khí phách như vậy, vợ mình bị người ta đánh mà cũng không dám đánh rắm. Cha hắn vẫn không lên tiếng, Lý Hòe từ nhỏ vốn thân thiết với mẹ hơn, liền tức giận chạy tới đạp vào lưng ông ta mấy cái, nói sau này không nhận ông ta làm cha nữa. Sau đó mẹ hắn khóc mệt rồi, mới nắm tai chồng mình kéo ra ngoài cửa, nói là phạt ông ta tối nay ngủ trong sân. Thế nhưng vừa mới đóng cửa tắt đèn, bà lại bảo Lý Hòe đi mở cửa, gọi cha hắn vào nhà ngủ. Lý Hòe không tình nguyện lắm, nhưng bị mẹ thúc giục nên đành phải đi ra. Nhìn thấy cha hắn vẫn thành thật ngồi ở trong sân, khiến hắn giận đến mức thiếu chút nữa quay đầu bỏ đi. Ngay lúc này người đàn ông vóc dáng thấp bé khoẻ mạnh chậm rãi đứng lên: - Con trai, cha muốn suốt đêm xuống núi một chuyến, nói với mẹ con là rất nhanh sẽ trở về. Chẳng những không dám đánh rắm, còn trốn tránh mẹ và chị em bọn họ như vậy, còn xem là đàn ông sao? Hắn vốn hi vọng cha có thể vào nhà ngủ yên một giấc, nhưng vừa nghe được những lời nhát gan này, lập tức giận đến cả người run rẩy, khóc lóc kêu lên: - Con trai cái gì, tôi là cha của Lý Nhị ông! Người đàn ông kia cũng không tức giận, cười mắng: - Thằng nhóc thối tha, không hổ là con của Lý Nhị ta! Tại khoảnh khắc đó Lý Hòe lại ngơ ngác, trong trí nhớ thì cha hắn chưa từng nói chuyện với người khác như vậy. Ông ta giống như vĩnh viễn đều kém người khác một bậc, ngoại trừ lúc ngủ ngáy như sấm thì chỉ là một kẻ im thin thít không có tiền đồ. Cho dù ở trước mặt hắn và chị gái Lý Liễu, cũng không hề có phong phạm của người chủ trong nhà. Đúng là một kẻ khiếp nhược sợ trời sợ đất, sợ người sợ quỷ. Thế nhưng đêm đó lúc ông ta rời đi, phong thái lại hùng hồn vang dội, rất giống đám lão gia giàu có ở đường Phúc Lộc và ngõ Đào Diệp. Khi đó Lý Hòe cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy có thể là ông ta đi giúp mẫu thân mắng người nửa đêm. Nhưng hôm sau Lý Hòe lại rất thất vọng, bởi vì khi mụ đàn bà đã cào mặt mẹ hắn nhìn thấy bọn họ, vẫn tỏ ra vênh váo tự đắc. Sau đó một thời gian dài cha hắn vẫn không xuất hiện, chắc là vào núi đốt than, kiếm tiền nuôi gia đình. Cái gọi là “xuống núi”, Lý Hòe cảm thấy nhất định là cha hắn lỡ lời. Nhưng khi cha hắn trở lại giống như đã mở mang đầu óc, xách một con gà quay béo ngậy về nhà, chẳng những mua cho mẹ hắn một hộp son phấn, còn có quà cho hắn và chị gái Lý Liễu. Mẫu thân một tay chống nạnh, một tay nhấn vào ấn đường của cha hắn, nói tồi thì có tồi, nhưng xem như Lý Nhị ngươi còn có chút lương tâm. Sau đó ông ta lại trở về với bộ dạng hèn nhát, “ngươi tới mắng ta đi, ta cãi lại một câu xem như ngươi có bản lĩnh; ngươi tới đánh ta đi, đánh chết ta cũng xem như ngươi có bản lĩnh”. Nhưng chẳng biết tại sao, theo Lý Hòe từ từ lớn lên, đêm hôm đó ở trong sân, nụ cười, lời nói và dáng đi của cha hắn trước khi “xuống núi”, chẳng những không phai mờ mà lại càng ngày càng rõ rệt. Lý Hòe đột nhiên nói: - Trần Bình An, sau này chúng ta trở lại trấn nhỏ, ta mời ngươi đến nhà làm khách. Trần Bình An nghi hoặc nói: - Không phải cha mẹ và chị gái của ngươi đã rời khỏi trấn nhỏ rồi sao? Lúc trước ngươi đã nói, sau này bọn họ sẽ không trở lại nữa. Lý Hòe nhớ lại chuyện này, bỗng nhiên đỏ mắt, môi run rẩy muốn khóc thành tiếng. Trần Bình An đành phải an ủi: - Đừng khóc, đừng khóc. Không phải ngươi đã nói rồi sao, cha ngươi đã đáp ứng, chỉ cần trở thành người đọc sách thật sự, ông ấy sẽ tới thăm ngươi. Lý Hòe ủy khuất nói: - Thế nhưng ta vốn ham chơi, lại không chịu khổ được, vừa đọc sách thì lại buồn ngủ, kém xa Lý Bảo Bình và Lâm Thủ Nhất. Ta sợ không làm người đọc sách được, cha mẹ sẽ không cần ta nữa. Tuổi tác của Lâm Thủ Nhất và Lý Bảo Bình đã xem là thiếu niên thiếu nữ, còn xuất thân từ nhà giàu có. Lý Hòe thì vẫn chỉ là một đứa trẻ mà thôi, cũng xuất thân nghèo khổ như Trần Bình An, nhát gan một chút là chuyện rất bình thường. Vì vậy từ đầu đến cuối Trần Bình An luôn rất kiên nhẫn với Lý Hòe, ngay cả lúc ở núi Kỳ Đôn, Lý Hòe ra sức giẫm đạp vào bùn lầy, khiến cho Trần Bình An bị bắn cả người đầy bùn, nhưng trong lòng hắn vẫn không hề cảm thấy bực bội. Trần Bình An cười nói: - Đừng nói bậy. Nếu cha mẹ ngươi không thương ngươi, còn sẽ đưa ngươi đến trường đọc sách sao? Sớm để cho ngươi làm việc ở đồng ruộng, giúp chăn trâu cắt cỏ, chẳng phải còn tốt hơn à? Tâm tình Lý Hòe trở nên tốt hơn, đưa tay lau mặt, vẻ mặt như đưa đám nói: - Nhà ta nghèo, không mua nổi trâu. Trần Bình An nhẹ giọng nói: - Bây giờ ngươi còn nghèo sao? Không nói đến thứ kỳ quái trong quyển “Đoạn Thủy Đại Nhai” kia, bản thân quyển sách cũng đã có giá mười lượng bạc rồi. Lý Hòe tươi cười rạng rỡ, quay đầu liếc nhìn con lừa trắng, nhếch miệng cười hì hì nói: - Ta còn có con lừa nữa! Lâm Thủ Nhất đột nhiên nghiêm túc, thấp giọng nói với Trần Bình An: - Âm thần dưới nước nói với ta, có người đến muốn gặp chúng ta. Người nọ tự xưng là quen biết A Lương, còn nói A Lương sở dĩ vào thành sớm là muốn hỏi hắn một số vấn đề. Âm thần hỏi chúng ta nên xử lý thế nào, không cho bọn họ lên thuyền hay là... Âm thần còn nói bên cạnh người nọ có một vị thần sông nước chính thức, nếu không có gì bất ngờ thì chính là thần linh của sông Tú Hoa này, hưởng thụ hương khói tế tự của vạn dân. Trần Bình An hơi khó xử, cuối cùng trầm giọng nói: - Bảo âm thần tiền bối bảo vệ bên cạnh chúng ta là được, thực ra có để bọn họ lên thuyền hay không cũng không khác gì. Kế tiếp mấy người các ngươi phải cẩn thận, vẫn theo như quy tắc cũ, để ta tới ứng phó trước, nếu không được thì Lâm Thủ Nhất ngươi lại sử dụng những bùa chú giấy vàng kia. Lâm Thủ Nhất gật đầu nói: - Được. Tâm thần của hắn khẽ động, nhỏ giọng rủ rỉ. Một lát sau, chiếc thuyền lớn chạy trên mặt nước sông Tú Hoa này khẽ chấn động. Nếu không phải bốn người Trần Bình An đã biết trước tình hình, người bình thường đều sẽ không phát giác được huyền cơ trong đó. Mặc dù mắt thường của bọn họ không nhìn thấy sự tồn tại của âm thần, nhưng rõ ràng cảm thấy âm khí ở đầu thuyền này dày hơn mấy phần. Sau đó Trần Bình An phát hiện, ở đầu thuyền cách đó không xa đã có thêm một kiếm khách trẻ tuổi ngồi xếp bằng, trường kiếm đeo ngang sau hông, còn ôm một đồ vật hình dài dùng vải bông bọc lại, giống như một thanh đao kiếm. Người kia đứng dậy, đi đến chỗ Trần Bình An, khẽ mỉm cười với âm thần đang ẩn giấu thân hình, không tiến tới trước nữa, nói thẳng vào vấn đề: - Ta mang giấy thông hành đến cho bốn người các ngươi, có dấu đỏ của huyện nha Long Tuyền Đại Ly, cùng với con dấu cho phép các ngươi rời khỏi biên cảnh đi xa. Còn như ta là ai thì không quan trọng, tóm lại ta quen biết A Lương, cho nên không phải là kẻ địch của các ngươi. Về phần chút xung đột lúc trước trên thuyền, các ngươi không cần lo lắng, huyện lệnh Uyển Bình kia sẽ không làm chậm trễ các ngươi đi học. Cuối cùng kiếm khách trẻ tuổi dùng hai tay đưa vật kia ra, nhìn về tiểu cô nương mặc áo bông đỏ đeo hòm sách nhỏ, cười nói: - Bảo Bình cô nương phải không? Thanh đao này là A Lương giao cho Đại Ly chúng ta, cần phải trả lại nguyên vẹn cho cô. Mặc dù tâm tình kích động nhưng Lý Bảo Bình vẫn đứng yên. Trần Bình An một mình tiến lên trước, nhận lấy thanh đao hẹp Tường Phù kia từ trong tay kiếm khách trẻ tuổi, nói: - Làm phiền tiền bối rồi. Kiếm khách trẻ tuổi vui vẻ cười nói: - Các ngươi đều là bằng hữu của A Lương, ta cũng không dám tự xưng tiền bối. Trần Bình An hỏi: - A Lương vẫn khỏe chứ? Kiếm khách trẻ tuổi không đổi sắc, gật đầu nói: - Yên tâm đi, rất khỏe. Thanh đao này là do phiên vương Tống Trường Kính sai tâm phúc đưa ra khỏi kinh thành, cuối cùng giao đến tay mình. Trả lại đao xong, kiếm khách trẻ tuổi giống như trút được gánh nặng: - Vậy ta lên tầng hai chào hỏi một tiếng, chư vị cứ yên tâm lên đường. Kế tiếp đến biên cảnh Dã Phu quan, chỉ cần liên quan đến triều đình và quan phủ thì đều sẽ thông suốt, nhưng ngoại trừ chuyện này thì Đại Ly ta sẽ không can thiệp gì khác. Đương nhiên nếu gặp phiền phức và bất trắc, chỉ cần các ngươi lên tiếng với biên quân hoặc quan phủ bản địa, triều đình cũng sẽ cố gắng giúp đỡ. Trần Bình An nhìn vào mắt người này, gật đầu nói: - Chúng ta biết rồi. Kiếm khách trẻ tuổi từ trong tay áo lấy ra bốn tờ giấy thông hành, đưa cho thiếu niên giày cỏ. Cuối cùng lời nói vừa ra đến miệng lại nuốt trở vào, đổi thành vài lời khách sáo, ôm quyền nói: - Vậy từ biệt ở đây, ta lên tầng hai chào hỏi một tiếng rồi sẽ rời đi. Trần Bình An chắp tay đáp lễ, động tác không được trôi chảy lắm. Trong một gian phòng trang nhã ở tầng hai được trang trí bằng đồ sứ tinh xảo, mọi người đều đang đứng. Ông lão và kiếm khách áo bào trắng sắc mặt nghiêm túc, còn huyện lệnh Uyển Bình sắp nhậm chức và vợ con thì nơm nớp lo sợ, không dám thở mạnh. Chỉ có một vị khách không mời là đang ngồi tự rót tự uống, vóc người cường tráng, trên tay áo có rắn xanh, hô hấp tỏa ra sương trắng lượn lờ. Thần thái của ông ta hoàn toàn không giống người phàm tục. Sau khi nhìn thấy kiếm khách “trẻ tuổi”, ông ta lập tức đứng dậy khom lưng chắp tay, không nói lời nào, cực kỳ cung kính. Kiếm khách trẻ tuổi xua xua tay, cũng không nhìn ông lão và Bạch Kình có danh tiếng trong giang hồ phía nam Đại Ly, chỉ nói với vị huyện lệnh Uyển Bình kia: - Đến địa bàn huyện Uyển Bình, cứ giữ khuôn phép làm quan phụ mẫu của ngươi là được. Chuyện hôm nay dừng ở đây, không cần nhiều lời, triều đình có thể xem như chưa từng xảy ra chuyện gì. Nhưng nếu có biến động, ta có thể không tự mình tìm ngươi, nhưng vị thủy thần đại nhân của sông Tú Hoa này có thể vặn đầu ngươi xuống. Kiếm khách trẻ tuổi không muốn nói nhiều, chỉ cười nói với vị thủy thần sông Tú Hoa vẫn không dám ngồi xuống kia: - Ngươi giúp trông chừng một chút, ta đi về trước. Thần chính thức của Sông Tú Hoa trầm giọng nói: - Vậy thuộc hạ không tiễn đại nhân nữa. Sau khi kiếm khách trẻ tuổi rời khỏi gian phòng trang nhã, đi ra ngoài hành lang, nhìn về nước sông, nhớ tới những lời nói của thiếu niên giày cỏ kia, lòng đầy cảm xúc. Cuối cùng thân hình của hắn nhoáng lên rồi biến mất. Sở dĩ võ phu thuần túy dưới núi thấp hơn luyện khí sĩ trên núi một bậc, chính là do thứ mà bọn họ xem là căn bản để gây dựng chỗ đứng. Quyền phổ để luyện quyền hay kiếm thuật để luyện kiếm cũng vậy, mười tám loại võ nghệ, mười tám món binh khí, tất cả đều theo thói quen được gọi là võ công võ học. Nhưng trong mắt luyện khí sĩ trên núi, chúng lại chẳng liên quan gì đến chữ “đạo”. Một khi võ học không thể lên tới độ cao võ đạo, chỉ là lăn lộn trong ao bùn mà thôi. Có lẽ thiếu niên ngõ hẹp kia cũng không biết, những lời nói xuất phát từ bản tâm của hắn liên quan đến cảm ngộ xuất quyền như thế nào. Đó là vấn đề mà tông sư võ đạo cảnh giới thứ sáu trở lên mới sẽ nghĩ đến, cần tự xét lại mình, tự hỏi tự trả lời. --------- Trên núi Kỳ Đôn, có một vị phu nhân nhan sắc bình thường được đại nhân nhà mình gợi ý, dẫn theo một thiếu nữ xinh đẹp xuất thân từ thuyền hoa, bắt đầu đi bộ lên núi về hướng bắc. Đây là lần đầu tiên thiếu nữ ra ngoài đi xa, cho nên trên đường không ngừng nhìn quanh, lưu luyến không rời. Phu nhân cũng không nói gì thêm. Đây là thường tình của con người, không cần phải trách móc. Huống hồ cung Trường Xuân của bà ta cũng khá kỳ lạ, tu tâm cọi trọng tình cảm. Luyện khí sĩ bình thường đều xem đó là phiền toái kiêng kị, nhưng nhánh của bà ta thì lại xem là bậc thang chứng đạo, cho nên thiếu nữ xa quê nhớ nhà cũng là chuyện tốt. Nhưng vì sao phải dẫn theo thiếu nữ đi bộ qua núi Kỳ Đôn, vị đại nhân kia không nói rõ, bà ta cũng không tiện truy xét căn nguyên. Một đường trèo đèo lột suối, phong cảnh rất đẹp. Thiếu nữ bản tính ngây thơ hồn nhiên, mặc dù hơi mệt nhưng tinh thần rất tốt, vừa đi vừa tiện tay ngắt một nhành hoa bên đường, khẽ lắc lư, ngâm nga một ca khúc thôn quê nhiều đời tương truyền. Phu nhân cung Trường Xuân nhíu mày, nhưng vẫn không nói gì. Nơi xa có một người trẻ tuổi tuấn tú phi phàm, giống như yêu tinh quỷ quái, cũng đang chậm rãi bước đi, vẫn luôn nhìn về thiếu nữ bên cạnh phu nhân. Giọng hát của thiếu nữ linh hoạt uyển chuyển, cho dù nội dung ca khúc rất bi thương, nhưng do nàng ngâm nga lại có một phong vị khác, đau mà không thương. Người trẻ tuổi nhẹ giọng ngâm theo tiếng hát của thiếu nữ, âm vận hơi khác biệt, càng nhẹ nhàng cũng càng bi thương. Thiếu nữ như chim hoàng oanh qua lại trong cỏ xuân, nam tử thì như con quạ lẻ loi trên ngôi mộ, một người vui sướng hót kêu, một người âm trầm nức nở. Cuối cùng trên đường chuyển thư tịch mịch được xây bằng đá xanh, thiếu nữ đột nhiên ngẩng đầu lên, phát hiện nơi xa có một vị công tử áo trắng trẻ tuổi đang đi tới, dáng vẻ đẹp đến mức không thể đẹp hơn. Hai người gặp nhau trên con đường chật hẹp. Người trẻ tuổi lại cúi đầu, không nói một lời, cứ như vậy lặng lẽ đi sát qua vai. Thiếu nữ không nhịn được quay đầu nhìn, phát hiện người nọ đứng ở phía xa, không đi tới cũng không quay đầu lại, đưa lưng về phía nàng. Thiếu nữ cảm thấy khó hiểu, lắc lắc đầu, tiếp tục đi về phía trước. --------- Chú thích: (1) Tú tài tạo phản ba năm không thành: phần tử trí thức bất mãn với tình trạng hiện nay, muốn đứng lên phản kháng, nhưng lại yếu đuối nhát gan, tâm ý do dự, không làm được chuyện lớn.