Trần Bình An nhìn thiếu nữ đi tới, bước chân của cô nhẹ nhàng, đi giữa hành lang đèn đóm lờ mờ giống như một con nai nhỏ trong bóng tối. Chu Lộc không kiêu ngạo như bình thường, lại giống như một thiếu nữ nhà bên thân thiết từ thuở ấu thơ, mỉm cười liếc mắt. Trần Bình An dường như không dám tin, bước chân chậm lại, mở to mắt nhìn chằm chằm vào gương mặt thanh tú có phần xa lạ kia. Chu Lộc đưa tay trái từ sau lưng ra, vẫy tay chào hỏi Trần Bình An, vừa đi vừa nói: - Trần Bình An, chuyện ở đất bằng trên núi Kỳ Đôn, cha ta hi vọng ta có thể nói với ngươi một tiếng... Cách nhau năm bước, thiếu nữ có tu vi cảnh giới thứ hai đỉnh cao, thân hình đột nhiên phát lực xông tới trước. Chỉ vỏn vẹn hai bước dài, trong nháy mắt đã đến trước người Trần Bình An, gần như đối diện với nhau, hai gương mặt đều hiện rõ. Trên gương mặt thiếu nữ mang theo vẻ hung ác, giận dữ, sảng khoái và giải thoát, cực kỳ phức tạp. Trong ánh mắt thiếu niên ngoại trừ vẻ u ám, phần nhiều là sắc bén giống như dao chẻ củi được mài từ trảm long đài. Tay trái Chu Lộc đánh thẳng vào trán thiếu niên, chiêu này chỉ là để che mắt, thậm chí thiếu nữ còn cố ý xuất quyền hơi chậm lại. Đòn sát thủ thật sự là ở tay phải, tấn công nhanh như chớp, tay cầm ba que trúc sắc bén đâm thẳng vào tim thiếu niên. Khi que trúc sắp đâm thủng ngực thiếu niên, thiếu nữ lại buột miệng nói ra từ ngữ trước đó còn chưa nói xong: - Xin lỗi! Lúc này thiếu nữ nào còn thần thái ngây thơ, chỉ có sự tàn nhẫn. Nhưng sau phút chốc, vẻ mặt Chu Lộc đầy kinh ngạc, trong lòng biết không ổn, đang định rút lui. Tay phải Trần Bình An nhanh chóng giơ lên, chẳng những ngăn cản nắm tay trái của thiếu nữ, còn mượn cơ hội cô giả vờ yếu thế, cánh tay thuận thế vươn tới nắm lấy cổ đối phương. Cùng lúc đó, tay trái thiếu niên cũng nắm chặt cổ tay phải ẩn giấu sát chiêu của Chu Lộc, kéo ra phía ngoài, không để ba que trúc mứt quả đâm trúng tim mình. Bàn tay nắm cổ đối phương đột nhiên phát lực, kéo thiếu nữ về phía mình. Sau đó đầu gối thúc mạnh vào bụng thiếu nữ, thế lớn lực trầm, khiến cho thiếu nữ suýt chút nữa ói ra nước đắng, thân thể không kìm được cong lên, cả người lập tức mất đi chiến lực. Trần Bình An không hề lơ là, vẫn không dừng lại, lập tức dùng trán đập vào trán đối phương. Thiếu nữ lảo đảo lui về phía sau. Trần Bình An đạp một cái, thiếu nữ bụng bị trọng thương như diều đứt đây, ngã xuống hành lang đá xanh cách đó hai trượng, giãy dụa mấy lần vẫn không thể đứng dậy, khóe miệng rỉ ra tơ máu, mặt như giấy vàng, dung nhan ảm đạm. Liền mạch lưu loát, không chút lưu tình. Chu Lộc chống khuỷu tay xuống đất, kìm nén cơn đau xé nát ruột gan, cố gắng khiến thân thể lùi lại phía sau, cách xa thiếu niên giày cỏ kia, cho dù chỉ xa hơn một tấc một thước cũng được. Trần Bình An nhìn quanh, không thấy có gì khác thường, lúc này mới đi về phía thiếu nữ chật vật gần như không còn chiến lực, bắp thịt toàn thân căng thẳng, vẫn cẩn thận như trước. Chu Lộc lâm vào khủng hoảng, không có thời gian lau máu tươi bên khóe miệng, nghẹn ngào giải thích: - Đừng giết ta, Trần Bình An. Ta chỉ đùa giỡn với ngươi thôi, thật đấy, ta không gạt ngươi đâu. Nếu ta muốn giết ngươi thì sao lại dùng mấy que trúc ghim mứt quả này? Hơn nữa vì sao ta lại muốn giết ngươi... Trần Bình An nói trúng tim đen: - Lúc trước chia tay ở đường Quan Thủy, ngươi kéo cha ngươi đi đến tiệm binh khí, có phải muốn tìm một vũ khí thuận tay như dao găm gì đó, dễ dàng giấu trong tay áo. Ta đoán là tiệm đã đóng cửa rồi, cho nên ngươi đành phải dùng que trúc thay thế. Chu Lộc bỗng nhiên cười lên, ngực nhấp nhô kịch liệt, ho đến sặc sụa, đưa tay che miệng lại, máu tươi vẫn không ngừng rỉ ra từ kẽ ngón tay. Cô buông tay ra giống như như cam chịu, ngẩng đầu nhìn thiếu niên từ trên cao ngó xuống. Ánh mắt của cô từ trên liếc xuống dưới, cuối cùng nhìn thấy một đôi giày cỏ xù xì rẻ mạt. Thiếu nữ lại ngẩng đầu lên, giống như phát điên không khóc mà lại cười, nhìn chằm chằm vào thiếu niên càng lúc càng đến gần mình, khàn giọng cười nói: - Không ngờ ngươi cũng không ngốc như ta tưởng tượng. Nhưng ta rất khó hiểu, làm thế nào ngươi nhận ra ta muốn giết ngươi? Cô cất cao giọng, gương mặt vốn thanh tú động lòng người lại vặn vẹo điên cuồng: - Trần Bình An, trước khi giết ta, có thể để ta chết được minh bạch không? Bước chân Trần Bình An vẫn không dừng, hỏi ngược lại: - Tại sao? Thiếu nữ vừa định thử ngồi dậy, liền bị Trần Bình An đạp một cái vào trán, sau đầu đụng mạnh vào sàn đá xanh. Cô ói ra một ngụm máu, lần này hoàn toàn từ bỏ ý định vùng vẫy đứng dậy. Mặc dù sâu trong lòng cô, sỉ nhục lớn nhất là bị một thiếu niên ngõ hẹp mang giày cỏ đứng nói chuyện với mình, còn mình thì chỉ có thể nằm, ngay cả muốn ngồi dậy cũng thành hi vọng xa vời. Chu Lộc dùng mu bàn tay lau máu tươi, cười nói: - Còn nhớ phong thư nhị công tử nhà ta gởi cho tiểu thư không? Công tử nhà ta tinh thông cầm kỳ thư họa, nhất là sở trường viết chữ Hành, giống như tính tình của công tử phóng khoáng không chịu gò bó. Nhưng trước khi công tử nhà ta đến kinh thành, đột nhiên nói rằng muốn học chữ Khải, bởi vì ngài nói muốn học cách tuân thủ quy củ của thế giới bên ngoài, trước tiên phải ước thúc tâm tính của mình. Trần Bình An ngồi xuống, gạt năm ngón tay của cô ra, lấy ba que trúc kia cầm trong lòng bàn tay, sau đó ngồi trên ghế dài ở hành lang, mặt không cảm xúc nhìn chăm chú vào Chu Lộc, không để cô có bất kỳ cơ hội giở trò nào. Rất dễ nhìn thấy, Chu Lộc giết hắn không hề cẩu thả, cũng không có một chút do dự nào. Nhưng Trần Bình An muốn giết cô mà không có khúc mắc thì rất khó, bởi vì trong đó còn có tiểu cô nương mặc áo bông đỏ, Chu Hà tính tình thẳng thắn, cùng với nhị công tử Lý gia kia. Khi Trần Bình An vừa thấy cô từ hành lang phía xa đi tới, đã biết Chu Lộc không có ý tốt. Hơn nữa thị lực của thiếu niên rất tốt, khả năng che giấu của thiếu nữ lại không đủ tinh tế, chẳng hạn như lông mi run rẩy, cắn răng phồng má, ánh mắt tàn nhẫn cúi thấp, Trần Bình An liếc qua là thấy ngay. Nhưng hắn làm sao cũng không nghĩ tới, cô ta lại thật sự ra tay giết người. Khi thiếu nữ nhắc đến “công tử nhà mình”, khí thế toàn thân đột nhiên thay đổi, ánh mắt nhìn về phía thiếu niên giày cỏ lại giống như người đang nhìn chó. - Ở trạm Chẩm Đầu khi tiểu thư lần đầu nhắc đến nội dung bức thư với ta, công tử nói tháp lửa Đại Ly đốt lửa thái bình dài ngàn vạn dặm, từ biên quan truyền đến kinh thành. Nhưng tiểu thư cũng không biết, tất cả các ngươi đều không biết, trước đó công tử chưa từng nói với ta về chuyện “biên cảnh dùng lửa thái bình, báo bình an cho quân vương”. Những chuyện lạ mà công tử kể với ta, từ khi bắt đầu hiểu chuyện thì ta đều nhớ rất rõ. - Vì vậy lúc đó ta cảm thấy sự tình không đúng, bèn đề nghị tiểu thư cho mượn phong thư kia. Quả nhiên ta đã nhìn ra huyền cơ, trên đời này cũng chỉ có Chu Lộc ta có thể nhìn ra được. Trần Bình An cúi đầu nhìn thiếu nữ mặt đầy cuồng nhiệt, thiếu niên không nói lời nào. Chu Lộc đắm chìm trong thế giới của mình, tại khoảnh khắc này lại biến thành tỳ nữ Lý gia kiêu ngạo tự phụ, thiên tài võ đạo mới ra khỏi nhà, cô tiếp tục nói: - Sau đó ta xem kỹ hai lần, chỉ cần hai lần đã tìm ra đáp án chính xác, giải được câu đố mà công tử cố ý để lại cho ta. Cô nhìn gương mặt đen nhẻm lạnh nhạt của thiếu niên, cười nhạo nói: - Tiểu thư là đứa trẻ hoạt bát tâm tính bất định, đương nhiên không lĩnh hội được dụng ý sâu xa của công tử. Cho nên ngay từ đầu công tử đã không gởi gắm hi vọng vào tiểu thư, mà lại chọn ta. Bức thư kia hơn hai ngàn chữ lưu loát, gần như đều viết bằng kiểu chữ Hành như nước chảy mây trôi, chỉ có bảy chữ là kiểu chữ Khải. Thiếu nữ gần như muốn cười ra nước mắt, nói đứt quãng: - Dòng họ trụ cột Đại Ly, cháu đích tôn họ Trần, giết mã tặc, lửa thái bình, báo bình an, được cáo mệnh (phong tước). Bảy chữ kia chính là “giết Trần Bình An được cáo mệnh”. Trí thức giết người không cần dao. Trần Bình An nhíu mày. Chu Lộc ôm bụng không ngừng đau thắt, đầu đổ mồ hôi lạnh, nhưng ngoài miệng vẫn cười nhạo nói: - Có phải chưa từng nghe qua hai chữ “cáo mệnh” này không? Cô giãy giụa dựa lưng vào ghế dài đối diện với thiếu niên, lần này Trần Bình An không ngăn cản. Cô nhìn thiếu niên được tiểu thư nhà mình gọi là tiểu sư thúc: - Có biết ngoại trừ giết ngươi, chuyện mà ta muốn làm nhất là gì không? Chẳng phải ngươi đã biết rất nhiều chữ sao, ta lại muốn đưa phong thư kia cho ngươi, không chừng ngươi sẽ tự thẹn kém người, cảm thấy trên thế gian sao lại có chữ đẹp như vậy, văn hay như vậy. Mặc cho Trần Bình An ngươi lật tới lật lui xem mười lần trăm lần, cũng sẽ không biết học vấn thật sự nằm ở bảy chữ kia, có phải rất buồn cười không? Ta cảm thấy rất buồn cười, buồn cười sắp chết rồi. Trần Bình An yên lặng ngồi trên ghế dài, bên cạnh vừa lúc có mứt quả rải rác, từng viên không ai để ý. Thiếu niên nhìn Chu Lộc, khóe miệng nhếch lên: - Nếu như không có Chu Hà, hôm nay ngươi sẽ thật sự buồn cười đến “chết”. Hắn đứng lên, chậm rãi nói: - Ta biết, những lời này thật ra là ngươi nói cho cha mình nghe. Hơn nữa lần này ngươi vùng vẫy ngồi dậy, là vì muốn dụ ta ra tay với ngươi. Ngươi muốn khiến cho Chu Hà không còn lựa chọn, hoặc là ta giết ngươi, hoặc là ông ấy giết ta, đúng không? Sắc mặt Chu Lộc âm trầm, không nói gì thêm. Chẳng biết từ lúc nào Chu Hà đã đứng trong hành lang, hai tay nắm chặt, mu bàn tay nổi lên gân xanh, vẻ mặt thống khổ, nhìn về đôi thiếu niên thiếu nữ kia. Một người là khuê nữ mà mình yêu thương, một người là vãn bối mà mình tán thưởng. Chu Lộc vươn ngón cái ra, gắng sức lau vết máu bên khóe miệng, hơi cúi đầu, ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào thiếu niên giày cỏ. Cô chậm rãi quay đầu, lần đầu tiên sắc mặt trở nên bình tĩnh, nói với bóng người quen thuộc kia: - Với tính tình của tiểu thư chúng ta, nếu như biết được những chuyện này, cho dù con không chết cũng phải mất một lớp da, đời này xem như không còn hi vọng nữa. Cha, con cầu xin người, không nên mềm yếu, thừa dịp A Lương của miếu Phong Tuyết kia vẫn chưa về, mau mau động thủ! Công tử từng nói “làm việc do dự sẽ rước lấy tai họa”. Trần Bình An đột nhiên xoay người khom lưng, tiện tay nhặt một viên mứt quả lên, bỏ vào miệng nhai. Sau đó thiếu niên đứng giữa hành lang, đối diện với Chu Hà. Hắn nhẹ giọng nói với thiếu nữ: - Ngươi sẽ chết. Tâm tình Chu Lộc nặng nề. Cha cô và Trần Bình An cách nhau khoảng mười lăm bước. Mặc dù cảnh giới võ đạo của Trần Bình An không cao, nhưng thân hình rất mạnh mẽ, thiếu nữ đã từng nhìn thấy. Cô hơi gấp gáp, cha không nên quang minh chính đại xuất hiện ở nơi xa như vậy. Tranh đấu sống chết, còn quan tâm đến phong độ cao thủ làm gì? Chu Lộc quay đầu nhổ một ngụm máu xuống đất: - Có bản lĩnh thì ngươi thử xem. Cô lại nhìn về phía phụ thân, nhắc nhở: - Cha, hôm nay nếu cha không ra tay, con sẽ chết cho cha xem! Bất kể thế nào, trước tiên cứ bắt Trần Bình An lại rồi tính sau! Còn như sau khi bắt, cha cô không muốn ra tay giết người thì cứ để cô làm là được. Chu Lộc đã sớm cưỡng ép vận một hơi chân khí, chuẩn bị ứng phó nếu Trần Bình An muốn bắt cô để uy hiếp phụ thân. Cha cô trong lúc vô tình đã từng nói, một khi đối đầu với kẻ thấp hèn xuất thân từ ngõ Nê Bình này, nếu chỉ so tài võ học chạm đến là dừng thì cô có phần thắng, nhưng nếu đánh nhau sống chết thì cô chắc chắn sẽ chết. Lúc đó cô hoàn toàn không tin, nhưng trong cơn sóng gió trên đất bằng núi Kỳ Đôn, khi đối diện với mãng xà trắng, Chu Lộc lại sợ đến mức không còn đấu chí, chỉ có thể bó tay chờ chết. Ngược lại Trần Bình An dù là gan dạ khí phách hay nắm bắt thời cơ, tất cả đều vượt trội hơn cô. Chuyện này khiến cho tâm chí luyện võ của cô gần như tuyệt vọng, một khi tâm cảnh sụp đổ, xem như con đường võ đạo đã đi đến đầu cuối. Tại biên giới núi Kỳ Đôn trước khi vào trấn Hồng Chúc, thổ địa Ngụy Bách đã tặng cho bọn họ mỗi người một phần lễ vật chia tay. Dưới sự yêu cầu cương quyết của Chu Hà, cô đã cầm lấy quyển “Tử Khí Thư” được gọi là bí tịch tiên gia, bảo điển võ đạo mà vô số võ nhân dưới núi mong ước, nhưng thực ra thiếu nữ không tăng được bao nhiêu chí khí. Từ xưa chí khí dễ giảm khó tăng. Tất cả những chuyện này, một người đàn ông chất phác, một võ nhân thuần túy say mê trèo lên võ đạo như Chu Hà, làm thế nào hiểu được? Nhưng phong thư kia xuất hiện, giống như công tử nhà mình chỉ thị biện pháp ngay trước mặt, tặng than trong tuyết, khiến thiếu nữ ngộ ra huyền cơ trong đó lại thắp lên hi vọng. Cô tự nói với mình, nhất định phải tập võ, ít nhất phải trở thành tông sư võ đạo như cha, nhất định phải lập được công lao hiển hách trên sa trường, khiến “phu nhân được phong tước” trở thành chuyện hiển nhiên. Nhất là hiện giờ cha con bọn họ còn có gan anh hùng của núi Chân Vũ, cùng với bộ “Tử Khí Thư” của thần tiên trên núi kia. Giống như Chu Hà đã nói, hôm nay ngay cả cảnh giới thứ bảy, ông ta cũng dám suy nghĩ một chút. Như vậy vì sao Chu Lộc cô không nghĩ đến cuộc sống mà trước kia không dám nghĩ? Nhưng tất cả tiền đồ gấm vóc, tất cả tương lai tốt đẹp, đều xây dựng trên một tiền đề nho nhỏ. Trần Bình An phải chết. Cho nên khi biết đánh nhau chính diện không phải là đối thủ của thiếu niên, thiếu nữ dự định ra tay khi đối phương không phòng bị. Giống như chân tướng mà thiếu niên đã vạch trần, cô cần môt con dao găm, không may là tiệm binh khí đóng cửa nên không mua được. Vừa lúc cha cô nhắc đến chuyện xin lỗi Trần Bình An, mà Trần Bình An và tiểu thư Lý Bảo Bình cũng nói rằng muốn mua mứt quả. Dao găm có thể giết người, que trúc ghim mứt quả nằm trong tay võ nhân cảnh giới thứ hai đỉnh cao cũng có thể. Vì lo lắng một que trúc dễ bị gãy, thiếu nữ liền lấy cớ mua hai xâu cho Trần Bình An và Lý Bảo Bình. Ba que trúc nắm lại, cô không tin là không đâm thủng được tim của thiếu niên. Xâu chuỗi với nhau, có thể thấy được sự nhạy bén nhanh trí của Chu Lộc. Cũng rất dễ thấy được cách nhìn người sáng suốt, dùng người chuẩn xác của nhị công tử Lý gia chưa từng lộ diện kia. Bởi vì điểm lợi hại thật sự của Chu Lộc, đó là cô đã tìm cho mình một đường lui, lại thay Chu Hà cảnh giới võ đạo thứ năm lựa chọn một con đường không thể quay đầu. Cô chết hoặc là Trần Bình An chết. Chu Hà nhìn về thiếu niên bần hàn buộc tóc cài trâm ngọc kia, nói hai chữ vốn nên do con gái của ông ta thành tâm thành ý nói ra: - Xin lỗi! Trần Bình An cười nói: - Không sao, đường là do mình chọn. Nụ cười không hợp lẽ thường của thiếu niên giày cỏ khiến người ta rét lạnh. Loại cảm giác hoang đường này, thiếu nữ cách đó không xa cảm nhận được rất rõ ràng. Lúc trước trong địa bàn núi Kỳ Đôn, sau khi so tài với Chu Hà, thiếu niên đã phát giác được trong cơ thể mình có ba kinh huyệt, lại khiến cho con rồng lửa chạy lung tung kia đi qua mà không dám vào. Đến lúc đó Trần Bình An mới ý thức được, trong ba chỗ kia có giấu ba luồng kiếm khí rất nhỏ, tâm ý liên thông với hắn, sử dụng không hề trở ngại. Sau đó thiếu niên đã dùng một luồng kiếm khí nổ tan chiếc đầu của con mãng xà trắng. Vì sống sót, có dùng một luồng kiếm khí nữa thì Trần Bình An cũng cảm thấy không chịu thiệt. Nhưng thiếu niên cho rằng lần sau sử dụng kiếm khí, nhất định phải có lời mới được, chứ không chỉ là không lỗ. Trong cạm bẫy hiểm ác này, thiếu nữ Chu Lộc đã nói rất nhiều. Trần Bình An chỉ mở miệng mấy lần, tổng cộng cũng không được mấy chữ. Cho nên thiếu niên cảm thấy nên nói chút gì đó, vì chính mình, cũng vì vị thần tiên tỷ tỷ cần mình sống sót kia, nếu không tâm lý sẽ không thoải mái. Một chiếc giày cỏ của thiếu niên bước lên trước, một chiếc khác dịch về phía sau, hai đầu gối cong xuống, thân hình hạ thấp, hai ngón tay khép lại chỉ thẳng vào người đàn ông ở hành lang phía xa, môi khẽ mấp máy. Không biết là tâm đầu ý hợp hay tổ tiên phù hộ, thiếu nữ Chu Lộc bỗng nhiên hoảng hốt, hét lên the thé: - Đừng! Chu Hà càng cảm thấy da đầu ngứa ran, đường đường là tiểu tông sư võ đạo cảnh giới thứ năm, tâm thần lại giống như rơi vào bùn lầy, tứ chi không thể động đậy. Thiếu niên thầm nói: “Kiếm tới!”