Trong nước có câu nói "Một đao thiên đường một đao địa ngục", đây chính là nói về việc cắt nguyên thạch ở công bàn phỉ thúy Myanmar, hằng năm cứ có công bàn phỉ thúy được tổ chức ở Myanmar thì đều là một lần đổ thạch rộn rã, bây giờ mới chỉ là kéo bức màn ra mà thôi. Lúc mở công bàn phỉ thúy, tuy những thương nhân châu báu của các công ty cũng nhìn chằm chằm vào nguyên thạch nhưng cũng không có quá nhiều tiền dư, chỉ chuẩn bị sẵn tiền để mua phỉ thúy được cắt ra, như vậy sẽ không phải chịu bất kỳ mối nguy hại nào, lại có thể thu về nguyên liệu cho công ty. Thái độ này của các công ty châu báu càng làm cho đám người có suy nghĩ phất nhanh sau một đêm trở nên điên cuồng. Ngoài Tần Hạo Nhiên đã nhận được hai khối phỉ thúy của Trang Duệ, sau đó lão vùi đầu vào để đấu giá thầm tiêu, bên ngoài lúc này có rất nhiều người của công ty châu báu theo sát hiện trường cắt nguyên thạch. Hơn nữa ban tổ chức cũng cử chuyên gia túc trực, tất nhiên sẽ nhanh chóng làm thủ tục và giấy tờ thông quan cho những khối phỉ thúy được lấy ra. - Tiểu Duệ, giữa trưa ăn cơm xong tôi cũng muốn cắt một khối nguyên thạch, cậu có đến xem không? Tần Hạo Nhiên nói làm cho Trang Duệ có chút sững sốt, muốn cắt nguyên thạch làm gì, mình đã cắt một khối rồi mà? Tần Hạo Nhiên thật ra cũng có ý nghĩ của mình, tuy lão đã trúng tiêu ba khối mao liêu nhưng bên trong có phỉ thúy hay không thì khó nói. Lão muốn giải thạch xem bên trong có phỉ thúy hay không, nếu biểu hiện không tốt thì lão sẽ tiếp tục áp dụng quy củ dĩ vãng, mua phỉ thúy được đổ thạch ra ở bên ngoài. Tuy phỉ thúy tất nhiên sẽ mắc hơn nguyên thạch nhưng dù sao thì có nguyên liệu để sản xuất vẫn tốt hơn không có gì. - Chờ chút... Trang Duệ chợt nghĩ ra một điều, hắn dừng bước, đúng vậy, mình không đủ tiền, dứt khoát chọn một khối mao liêu giá hơn ba trăm ngàn Euro để cắt ra. Lúc này người ta đổ thạch khá nhiều, mình cũng không thiếu phỉ thúy cấp bang, nên bán đi một khối để chữa cháy cũng không là vấn đề. - Sao vậy? Tần Hạo Nhiên thấy Trang Duệ dừng bươc thì không khỏi kỳ quái hỏi. - Không có gì, cháu không đói, chú Tần, các chú cứ đi ăn trước, cháu muốn cắt khối nguyên thạch vừa trúng tiêu... Trang Duệ thật sự không muốn ăn, buổi sáng trong đại sảnh quá áp lực, bây giờ hắn dứt khoát quay đầu đi về phía văn phòng của ban tổ chức. - Đứa nhỏ này, mới trúng một khối mao liêu đã muốn cắt rồi... Tần Hạo Nhiên lắc đầu cùng nhóm Phương Di đi đến căn tin dùng cơm. Ban tổ chức có mở hai mươi cửa sổ để giải quyết thủ tục cho người trúng tiêu nhưng vẫn rất bận rộn, cho đến trưa thì vẫn có vài ngàn khối mao liêu chưa được giải quyết xong thủ tục. Tuy những người như Tần Hạo Nhiên cũng không quá vội vàng đi làm thủ tục, nhưng trước mỗi cửa sổ đểu có một đội ngũ rất dài. Chỉ là người đang chờ đợi ở đây thoải mái hơn người trong đại sảnh rất nhiều, có nhiều người quen biết tụ tập lại trò chuyện với nhau. - Ông chủ Trang, ngài cũng trúng tiêu rồi à? Trang Duệ vừa đi qua đã có người lên tiếng chào hỏi, nhìn ra thì mới biết đó là anh Hàn của công ty châu báu Hàn Thị, có lẽ người này cũng vừa đến, sau khi từ trong phòng có điều hòa đi ra thì gương mặt đầy mồ hôi. Trang Duệ khẽ động tâm, hắn nói: - Trúng một khối không đáng tiền, định cắt ra xem thế nào, lúc này có hơi kẹt, nếu cho ra phỉ thúy thì sẽ bán đi. Trong công bàn phỉ thúy Myanmar thì chuyện căng thẳng tiền bạc cũng không phải là chuyện riêng của mình Trang Duệ, ngoài những người có ý định khác, hầu như ai cũng lấy ra tất cả tiền bạc của mình để đấu giá mao liêu, cướp đoạt thầm tiêu. Vì vậy Trang Duệ cũng không sợ người khác biết, hắn thoải mái nói ra, mục đích chính là đợi chút nữa mình mở nguyên thạch thì sẽ có nhiều người đến tranh cướp phỉ thúy. - Sao? Ông chủ Trang muốn cắt nguyên thạch để bán phỉ thúy sao? Ngài không phải nói có tiệm châu báu à? Hàn Hạo Duy nghe được lời của Trang Duệ thì ánh mắt phát sáng, ngoài khối mao liêu từng bị Hứa Chấn Đông thu mua thì hắn thật sự còn chưa thấy Trang Duệ cắt nguyên thạch quá tay. Chỉ là trong lòng Hàn Hạo Duy thật sự có chút nghi kỵ, cắt nguyên thạch lấy phỉ thúy để bán đều là hành động của những người chuyên môn đổ thạch, những người có mở tiệm châu báu thì chắc chắn sẽ không cam lòng bán phỉ thúy, dù sao mục đích của bọn họ đến nơi này cũng chỉ vì nguyên liệu phỉ thúy. Trang Duệ cười khổ nói: - Thật sự không có biện pháp, gần đây gặp phải chút chuyện, chuyện tiền bạc không được thuận lợi cho lắm, trước tiên cần xoay vòng đồng vốn, tôi cũng còn một khối phỉ thúy đỏ nữa... Hàn Hạo Duy nghe được lời này của Trang Duệ thì bình thường trở lại, đừng tưởng mọi người kinh doanh không nhỏ, động một cái là vài chục triệu bạc nhưng đôi lúc cũng thật sự kẹt cứng, dù là vài trăm ngàn cũng khó thể tìm ra. Mỗi khi Hàn Hạo Duy gặp khó khăn thì có thể thế chấp công ty con cho ngân hàng, như vậy mới có tiền để phát lương cho công nhân viên. Trước đó Trang Duệ đã đổ thạch thắng một khối phỉ thúy đỏ, hơn nữa từ chối bán ra, có lẽ là muốn giữ lại cho cửa hàng của mình, bây giờ hắn kẹt tiền và cắt vài khối nguyên thạch, căn bản là hành vi bình thường. - Tốt quá, cầu mong sao cho ông chủ Trang cắt nguyên thạch thắng lớn, chúng tôi sẽ đi tìm vài người tham gia cổ động. Vài người bên cạnh Hàn Hạo Duy cũng biết Trang Duệ có ánh mắt nhìn nguyên thạch rất độc đáo, biết đâu sẽ cắt ra phỉ thúy? Thế là cả nhóm lên tiếng phụ họa. Người trúng tiêu cần phải ký hợp đồng trúng tiêu, sẽ được ban tổ chức vận chuyển miễn phí, chỉ cần để lại địa chỉ mà thôi. Vì vậy mà hai mươi cửa sổ có năm trăm người chờ, nhưng Trang Duệ chỉ chờ hơn một giờ đã đến lượt mình, mà đội ngũ phía sau lưng hắn lại dài lên, thậm chí có người vừa làm xong thủ tục thì biết mình trúng tiêu, thế là lại đi đến xếp hàng. - Ha ha, Tiểu Duệ, xong chưa? Trang Duệ chỉ cần làm thủ tục tính tiền, yêu cầu cắt ra ngay tại đây thế cho nên ban tổ chức cho hắn một hóa đơn, khi hắn vừa cầm hóa đơn vào trong tay thì nhóm Tần Hạo Nhiên ăn cơm xong đã quay lại. - Chú Tần, vừa mới xong, ngài đến làm thủ tục đi là vừa... Trang Duệ mặc kệ cái gì là chen ngang hay không, hắn lúc này ngồi trên chiếc ghế ở bên cạnh cửa sổ, trực tiếp nhường cho Tần Hạo Nhiên. Người ngoài dù có chút bất mãn nhưng vì lo lắng đến thân phận của mình mà không muốn nói gì cả, mọi người đều phát triển trong nước, không cần vì chút chuyện mà đắc tội với người. - Đi, đi xem ông chủ Trang đổ thạch... Hàn Hạo Duy hét lớn một tiếng thì lập tức hối hận, vì hắn thấy trong đám người xếp hàng có hơn chục tên đi ra, mình vừa rồi lên tiếng chẳng phải kéo theo một nhóm đối thủ cạnh tranh sao? Hàn Hạo Duy trực tiếp đi đến khu cắt nguyên thạch chờ đợi, nơi đó có không ít người đang đổ thạch, mà Trang Duệ thì cầm hóa đơn nhận hàng để đi đến khu mao liêu. Sau khi đưa hóa đơn nhận hàng cho một nhân viên công tác, bảy phút sau có một chiếc xe nâng được một nhóm lính bao quanh đi ra cửa lớn, trên chiếc xe nâng là khối mao liêu mà Trang Duệ vừa trúng tiêu. - Lại phải xếp hàng... Sau khi đi vào khu cắt nguyên thạch, Trang Duệ đặt khối mao liêu hơn ba mươi kilogam xuống đất, tuy ban tổ chức cung cấp năm máy cắt nhưng rõ ràng là không đủ cho người ta sử dụng, thậm chí trên mặt đất còn xếp sắn rất nhiều mao liêu chờ được cắt ra.