Lôi Lôi nghe thấy vậy thì ngồi xổm xuống xem xét khối mao liêu, tất nhiên với ánh mắt của nàng thì căn bản không phân biệt được sự khác nhau giữa tảng đá và nguyên thạch phỉ thúy, nàng chẳng qua chỉ dùng hành vi này để thúc đẩy quyết tâm của mình mà thôi. - Tôi muốn mua nó, dù sao cũng chỉ là một trăm ngàn đồng, dù thua cũng xem như bỏ ra chút tiền tiêu vặt. Vài phút sau Lôi Lôi hạ quyết tâm. Vệ Tử Giang ở bên cạnh Lôi Lôi nghe thấy vậy thì không khỏi trợn trừng mắt dùng giọng mất vui nói: - Chị gái, khi nào thì chị cho em một trăm ngàn tiêu vặt? Tối đa cũng chỉ ba chục ngàn... Lôi Lôi trừng mắt lên nói: - Chị đây đánh cược không được sao? Nếu tiếp tục dông dài thì sau này ba chục ngàn cũng không có đâu. Có thể vì ông ngoại có áy náy với mẹ con Lôi Lôi, vì vậy mà sau khi đến Hongkong thì đối đãi với nàng tốt hơn so với những đứa cháu nội khác, bình thường nàng rất được sủng ái, vi vậy mà đám anh em họ đều kính sợ nàng ba phần. Lúc này Vệ Tử Giang sau khi nghe được lời của Lôi Lôi thì cũng không dám nói gì thêm. - Trang Duệ, anh nói xem tôi sẽ bỏ ra bao nhiêu tiền để mua khối mao liêu này? Lôi Lôi thật sự có chút bất định, giá đấu thấp nhất là một trăm ngàn, nhưng vài ngày qua số người đi qua xem xét cũng khá nhiều, biết đâu cũng có người nhìn trúng khối mao liêu này? Trang Duệ suy nghĩ rồi nói: - Một trăm ba chục ngàn, không cao hơn hay thấp hơn. Những mao liêu không có sắc xanh như vậy thì bình thường sẽ không có người trả giá, nhưng trong hội chợ đổ thạch cũngc ó những người trong tay có chút tiền, chuyên mua những món giá rẻ, bọn họ mua vào những mao liêu có biểu hiện kém, nếu không có phỉ thúy thì không bỏ ra quá nhiều tiền, nhưng nếu có phỉ thúy thì xem như một vốn bốn lời. Trang Duệ ra giá cuối cho Lôi Lôi, vì hắn nghĩ rằng nếu có người thì cũng sẽ không đặt giá quá cao, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì Lôi Lôi sẽ mua được. Thật ra đấu giá thầm tiêu thật sự phức tạp hơn so với minh tiêu rất nhiều, bên trong cũng có nhiều kỹ xảo, vì trong hội chợ tất cả mao liêu đều đã được định giá thấp nhất, vì vậy chủ nhân của mao liêu cũng sớm biết, cũng sẽ xuất hiện nhiều tình huống ngăn đón mao liêu của mình. Ngăn đón mao liêu chính là chủ nhân của mao liêu không hài lòng với cái giá mà khách hàng đưa ra, vì vậy mà ra giá cao hơn để mao liêu về lại tay của mình, đây gọi là ngăn đón. Nói một cách khác thì thương nhân A đã định giá đấu cho mao liêu của mình là ba trăm ngàn, trong suy nghĩ của hắn thì mao liêu sẽ được đấu lên một triệu năm trăm ngàn, nhưng người ta chỉ cho lên giá một triệu, như vậy sẽ có kết quả cách quá xa suy nghĩ của hắn. Vì vậy mà hắn quyết định ra giá đấu là một triệu mười ngàn để lấy khối mao liêu kia về lại trong tay mình. Phải biết rằng những vị thương nhân mao liêu sẽ có lòng kiên nhẫn không quá tốt, không vì nóng lòng mà bán ra mao liêu với giá thấp, thường thì một khối mao liêu tốt vì nhiều nguyên nhân mà có thể ở trên tay bọn họ từ mười đến hai mươi năm. Còn có một loại tình huống để cho chủ nhân của mao liêu phải ra tay ngăn đón, chính là giá cả đấu giá thạt sự vượt quá suy tính của hắn. Vẫn là ví dụ như cũ, vị thương nhân A định giá mao liêu của mình là ba trăm ngàn, nhưng lại được người ta đẩy giá lên đến ba triệu, khi xuất hiện tình huống này thì hắn cũng sẽ ra tay ngăn đón mao liêu của mình. Vì những thương nhân buôn bán mao liêu đều là kẻ thành tinh, bọn họ thấy giá cả của mình đội lên vài chục lần so với giá khởi điểm, như vậy chỉ có thể nói rõ giá trị thật của khối mao liêu kia là rất cao, hắn thấy mình nhìn sai nên sự việc như vậy mới phát sinh. Vì vậy mà bọn họ sẽ thu hồi mao liêu, sẽ về mở thêm cửa sổ hoặc cắt mặt để tăng giá lên cao nhất. Tất nhiên làm vậy cũng có thua có thắng, tình huống chân thật là thế nào thì chỉ có người trong cuộc mới hiểu rõ ràng, nhưng các vị thương nhân mao liêu rơi vào tình huống như vậy chỉ có thể đánh cuộc một lần, vì bọn họ tin sẽ không ai vô duyên vô cớ ném ra số tiền lớn để đánh cuộc với một khối mao liêu có tỉ lệ rủi ro cao. Vì vậu đấu giá thầm tiêu cũng là một nghệ thuật, ném giá ra phải thỏa mãn yêu cầu của chủ nhân mao liêu, đồng thời cũng không để cho người này cảm thấy quá đột ngột, cũng không nên trả giá quá thấp. Nếu so ra thì đấu giá thầm tiêu sẽ phức tạp hơn minh tiêu, trong chuyện này không chỉ cần phải xem xét ánh mắt của người đấu, còn phải là kẻ hiểu rõ lòng người, không thể thiếu thứ nào được. Còn khối mao liêu này có biểu hiện kém, có lẽ chủ nhân của nàng cũng chỉ muốn ném vào để thử vận may mà thôi, cũng vì những kẻ chuyên vào đấu giá để kiếm giá rẻ mà Trang Duệ mới đặt ra giá cho Lôi Lôi là một trăm ba chục ngàn. Đối với một khối mao liêu thế này thì người bình thường quá lắm cũng chỉ nâng giá lên năm ba ngàn hoặc chục ngan, dù sao thì tiên cũng không phải được gió thổi đến. - Được, tôi nghe lời anh, tôi sẽ đi tìm ông ngoại, để cho ông giúp tôi đấu giá khối mao liêu này. Lôi Lôi lấy giấy bút và máy ảnh ra chụp các góc độ của khối mao liêu, sau đó ghi chép lại, cũng không quan tâm đến Trang Duệ mà kích động kéo Vệ Tử Giang đi tìm gặp ông ngoại của mình. Trang Duệ lại nhìn vào khối phỉ thúy màu xanh lam, hắn chợt thở dài, Lưu Xuyên xem ra may mắn hơn cả so với mình, vì đã hai lần mua được mao liêu có phỉ thúy. - Trang Duệ, trong khối mao liêu này có thứ tốt sao? Chu Thụy đứng bên cạnh không nói gì chợt mở miệng hỏi, hắn và Trang Duệ cũng không phải mới quen, hắn biết rõ mỗi lần Trang Duệ ra tay là có nguyên nhân, hầu như là không lần nào thất bại. - Không biết quá rõ, nhìn qua thì thấy giống như mới được nhà máy dùng cơ giới đào lên, nhưng nó lại làm tôi sinh ra cảm giác khá tốt, nếu Lôi Lôi không mua thì tôi cũng sẽ mua. Trang Duệ thuận miệng nói một câu với Trang Duệ, sau đó tiếp tục đi vào bên trong. - Anh Chu, anh xem tôi có nên mở công ty châu báu không? Trang Duệ chợt có một ý nghĩ như vậy, khoảng thời gian qua hắn kiếm tiền có vẻ hơi dễ, như vậy sẽ bị người ta chú ý, nhưng nếu có một công ty châu báu của riêng mình, chính hắn đánh cuộc được phỉ thúy sẽ về gia công tiêu thụ, như vậy sẽ không bị người ta chú ý. Chu Thụy nghe vậy thì ngây người ra, hắn cũng không ngờ Trang Duệ sẽ hỏi mình vấn đề này, vì vậy suy nghĩ một lát rồi nói: - Trang Duệ, tôi cũng không hiểu quá rõ, nhưng chúng ta đã mở Ngao viên, mỗi ngày sẽ rất bận rộn, nếu cậu tiếp tục mở thêm công ty thì chỉ sợ càng thêm nhiều việc, nhưng nếu cậu có thể xử lý được tốt thì cứ tự nhiên. Chu Thụy nói giống như một chậu nước lạnh giội lên đầu Trang Duệ, Chu Thụy nói không sai, muốn mở công ty châu báu không phải chỉ có nguyên liệu phỉ thúy là được, cần có nhà thiết kế, nghệ nhân chạm trổ, cuối cùng còn cần cửa hàng tiêu thụ, còn phải thuê công nhân viên, huấn luyện bọn họ, chỉ nghĩ qua cũng đủ thấy đau đầu. - Thôi bỏ, xem như tôi chưa nói. Trang Duệ có chút nhụt chí, vì vậy mà tiếp tục đi vào bên trong khu thầm tiêu. Đã không có Lôi Lôi và Vệ Tử Giang ở bên cạnh, tốc độ xem xét mao liêu của Trang Duệ chợt tăng lên rất nhiều, có khi căn bản là không ngồi xuống mà trực tiếp quét mắt một vòng, điều này làm cho cả Chu Thụy không hiểu gì về mao liêu cũng không có gì hoài nghi. Đi đạo hơn một giờ thì Trang Duệ đã nhìn qua hơn một ngàn khối mao liêu, bên trong không thiếu cực phẩm phỉ thúy nhưng đáng tiếc là giá đấu quá cao. Ví dụ như vừa rồi Trang Duệ xem qua một khối mao liêu có biểu hiện cực tốt, bên trong là phỉ thúy thủy tinh, màu sắc hơi nhạt nhưng thể tích không nhỏ, có lẽ phải ra được hai ba chục cân phỉ thúy, nhưng giá đấu thấp nhất là một triệu. Tuy dựa theo giá đấu này thì sẽ không phải thường tiền nhưng lợi nhuận cũng không nhiều, hơn nữa với giá đấu như vậy thì rất có thể sẽ đẩy lên đến con số chục triệu, mà Trang Duệ cũng không muốn tham gia vào tình huống náo nhiệt như thế. Cũng có vài khối phỉ thúy biểu hiện bình thường mà bên trong có phỉ thúy, hơn nữa phỉ thúy là rất tốt, độ trong suốt không tồi, nhưng phần lớn là không màu, những phỉ thúy như vậy thường không có giá cao, Trang Duệ cũng không có hứng thú. Khu vực thầm tiêu này có rất nhiều người, hầu như cứ vài mét lại thấy có người xem xét mao liêu, những mao liêu có biểu hiện tốt thậm chí còn có bảy tám người vây quanh. Những người này liên tục phát biểu ý kiến của mình, nhưng bọn họ đều sẽ là đối thủ cạnh tranh của nhau, vì vậy mà độ tin cậy của lời nói cũng khó đoán. Trang Duệ dừng bước ở bên cạnh một khối mao liêu và nghe bọn họ nói vài câu, hắn thấy phần lớn đều là những lời vô nghĩa, trong miệng chỉ nói những khuyết điểm của mao liêu, liều mạng làm giảm giá trị của nó xuống. Một khối mao liêu có biểu hiện không tệ nhưng lại bị bọn họ nói thành không giá trị, nếu chủ nhân của mao liêu có mặt ở bên cạnh, nhất định sẽ liều mạng với đám người này. Khi người dần đông lên thì tốc độ xem xét mao liêu của Trang Duệ cũng chậm lại, vì hầu như mỗi khối mao liêu đều có người xem, hắn phải cố gắng lắm mới không để linh khí phủ lên người đối phương. Đúng lúc hắn định sang khu mao liêu toàn đổ để xem xét thì nghe thấy tiếng hô của tên mập họ Mã: - Trang Duệ, sang bên này.