Lục Nguyên chiếm vị trí Diêu Quang, là chót nhất trong hàng thất tinh, thất tinh không hiểu nhiều lắm. Lục Nguyên thầm nhủ tổng quyết tâm pháp Thất Tinh kiếm trận: ‘Xu vi thiên, tuyền vi địa, ki vi nhân, quyền vi thì, hoành vi âm, Khai Dương vi luật, Diêu Quang vi tinh.’ Tiếp theo hắn y theo mặt trên thi triển Phong Vân một trăm lẻ tám kiếm, tại vị trí Diêu Quang vốn yêu cầu dùng Nhu Vân kiếm pháp, nhưng Lục Nguyên thành thạo kiếm chiêu nhất, kiếm đạo tài năng cực cao, dùng Phong Vân một trăm lẻ tám kiếm mô phỏng Nhu Vân kiếm pháp có lẽ không quá khó khăn. Nhưng khi phối hợp với bọn họ, Lục Nguyên cứ cảm thấy có chút gượng gạo, dường như mình hoàn toàn không thể dung nhập vào bộ kiếm trận này. Vì sao gượng gạo? Lục Nguyên vừa phối hợp bọn họ chiếm một góc thất tinh vừa suy tư, cuối cùng xác định tại sao không thể hoàn toàn dung nhập vào bộ kiếm trận này. Cảm thấy gượng ép là vì tính cách mình mình nha. Tính cách như là gió tự do, không thể nào phối hợp với người khác được, nên mới có cái loại gượng gạo này. Lục Nguyên cảm nhận được gượng gạo, sáu người khác cũng thế. Sáu người khe khẽ truyền âm. - Lục Nguyên, cái người danh tiếng cực lớn này không tốt lắm nhỉ. - Đúng vậy, vẫn không hoàn mỹ phối hợp cùng chúng ta được. - Người này danh tiếng rất lớn, thực lực đúng là không tệ, tương lai thành tựu vô hạn, nhưng bây giờ tại trường sinh kỳ thì xem như hắn chót nhất. - Đúng thế, xem ra lần này cố ý mời hắn vào Chân Võ Động Thiên không có bao nhiêu tác dụng đâu. - Chân Võ Động Thiên phải đối mặt là tiên môn mạnh mẽ Đại Tần quốc, hạng tầm thường như hắn sao có thể phát huy tác dụng to lớn. Ẩn Tiên Nham. Ẩn Tiên Nham cao sơn tuyệt tích, đá như ngọc bích. Lạc Hà Kiếm Tiên Thẩm Hà ở bên kia nhìn các sư đệ, sư muội luyện kiếm trận. Một góc Ẩn Tiên Nham bên cạnh tảng đá ngồi hai người, trong đó một là người trung niên có râu đen nhánh, chính là Võ Đang đệ lục tử Ân Chính, bên cạnh ngồi Lục Nguyên. Ân Chính vung tay ném một tấm lệnh bài, Lục Nguyên giơ tay đón lấy, mặt trên khắc bốn chữ ‘Khách tịch đệ tử’. Ân Chính cười nói: - Chúc mừng ngươi trở thành khách tịch đệ tử thứ nhất của bổn môn. Trước đó đích thực không có biên chế khách tịch đệ tử, Lục Nguyên xem như là người thứ nhất. Ân Chính cười nói: - Tất nhiên vì bốn chữ khách tịch đệ tử không sánh bằng khách tịch trưởng lão vậy nên một năm chỉ hưởng mười linh thạch, tuy nhiên chắc ngươi sẽ không để ý một năm là mười cái hay trăm cái. Đệ tử chân truyền khác có lẽ còn để ý mấy thứ này nhưng bản thân Lục Nguyên pháp lực cao, số linh thạch này không đủ, thêm vào hắn kế thừa tài sản khổng lồ của Lý Nguyên Bạch, một năm một trăm linh thạch còn không lọt vào mắt. Lục Nguyên cười cười. Ân Chính nói tiếp: - Vốn định để ngươi tham gia vào Thất Tinh kiếm trận, nhưng bây giờ xem ra ngươi không hợp với nó. Thôi, cứ để ngươi tự do phát huy. Đúng rồi đại khái giới thiệu Chân Võ Động Thiên cho ngươi biết đi. - Chân Võ Động Thiên khác với Vô Sinh Di Cung hoặc Trường Sinh Động ngươi từng đi qua. - Vào trong đó có đủ các loại thiên địa linh vật. - Bên trong loại quái thú không có cái nào. Ân Chính nói, dường như nhớ lại lúc Võ Đang tiên môn cường đại, một phái đơn độc cai quản Chân Võ Động Thiên. - Cái gọi là tranh Chân Võ Động Thiên là người ngũ đại tiên môn chúng ta vào trong Chân Võ Động Thiên đấu nhau. Có hai loại là tỷ thí cá nhân và đoàn thể. Ân Chính nói: - Tiếp theo căn cứ xếp hạng tỷ thí cá nhân và tỷ thí đoàn thể, tổng hợp các tỷ số, cuối cùng tính ra tiên môn nào được nhiều ít Chân Võ Động Thiên bốn mươi năm sinh sản các loại thiên địa linh vật. - Có chút sống cái gì nhỉ, là giống Hoa Sơn ngũ phong đại tái của các ngươi. Ân Chính nói: - Nhưng Đại Pháp Hoa Tự bảy mươi ba tuyệt kỹ, Tiêu Dao tiên môn vô song vô đối, Vô Kiếm tiên môn vô hình vô chất, Xích Long tiên môn đế hoàng vô song. Thực lực tứ đại tiên môn vượt trên Hoa Sơn các ngươi nhiều, so với ngũ phong đại tái kịch liệt gấp vạn lần. Nghe đến đây thì Lục Nguyên ngây ra. Hóa ra Chân Võ Động Thiên cùng loại với ngũ phong đại tái. Lúc ngũ phong đại tái thì thực lực của mình vượt xa đồng bạn, được đến thứ nhất không có kích thích gì cả, giờ nghe nói có thể so tài với Đại Pháp Hoa Tự bảy mươi ba tuyệt kỹ, Tiêu Dao tiên môn vô song vô đối, Vô Kiếm tiên môn vô hình vô chất, Xích Long tiên môn đế hoàng vô song thì thật hiếm có. Mong chờ có thể xuất hiện một ít kiếm pháp thú vị! Đối với cái khác thì không hứng thú, chỉ có hứng với kiếm thuật thôi, nhất là trong truyền thuyết kiếm khí vô hình của Vô Kiếm tiên môn. Ân Chính nói: - Được rồi, chắc đã tới giờ xuất phát. Chân Võ Động Thiên là ở trong lãnh địa Đại Tần quốc. Nếu xuất phát từ Võ Đang tiên môn đến biên cảnh Đại Tần quốc, tuy mọi người đều ngự kiếm phi hành chỉ sợ lâu đến mấy tháng, nhưng Võ Đang tiên môn sớm chuẩn bị sẵn sàng một truyền tống trận, truyền thắng đến ranh giới Đại Tần quốc. Đến biên cảnh Đại Tần quốc rồi tự phi hành thì nhanh rất nhiều. Tấn quốc truyền tống trận đương nhiên không khả năng truyền thẳng vào trong Đại Tần quốc, Đại Tần không cho phép. Nếu truyền tống trận có thể tùy ý xây dựng thì sao được, tu tiên giả địch quốc tự tiện xuyên qua truyền tống trận vào bản quốc tạo thành phá hoại lớn thì phải làm sao? Lần này đoàn người lấy Ân Chính dẫn đầu, Thẩm Hà làm phó cộng thêm hai mươi người Võ Đang tiên môn trường sinh nhị tầng đến tứ tầng, Lục Nguyên khách tịch đệ tử, tổng cộng hai mươi ba người ngự kiếm đến Chân Võ Động Thiên. Mọi người ngự kiếm bay trong biển mây, trước đó Lục Nguyên có đi theo Yến Thương Thiên đến Đại Tần quốc nên không mấy kinh ngạc. Rất nhanh đã tới đằng trước Chân Võ Động Thiên. Đại Tần quốc có một sơn mạch khá lớn, núi cao vạn trượng, vốn được gọi là Võ Đang Sơn, bây giờ Võ Đang tiên môn đã chuyển qua Đại Tấn quốc cho nên nơi này đổi tên thành Thái Hòa Sơn. Lục Nguyên nhìn Thái Hòa Sơn hiện tại, chỉ thấy nó linh khí suy giảm. Kỳ thực năm đó Võ Đang tiên môn di chuyển thì từng dùng bí pháp lấy ra linh khí của núi này chuyển vào trong Đại Tấn quốc, cho nên bây giờ Thái Hòa Sơn bị cắt căn nguyên, linh khí suy sụp. Núi này tuy sơn thế cao nhưng đất đai vàng vọt, hiếm có sinh linh, cỏ cây thưa thớt. Ở giữa sườn núi có một vùng đất bằng, trước đất bằng có một sơn động, trong sơn động chính là Chân Võ Động Thiên. Chỉ là Chân Võ Động Thiên này bình thường không thể bước vào, chỉ có bốn mươi năm mở một lần mới có thể vào. Ân Chính dẫn theo hai mươi ba người đáp xuống đất bằng ngoài Chân Võ Động Thiên. Gã nhìn mảnh đất này, lộ vẻ hoài niệm, như đang nhớ lại quang vinh Võ Đang tiên môn năm đó. Lục Nguyên chẳng thèm để ý, chỉ lo đánh giá phong cảnh nơi đây. Ở trên núi nhìn mặt đất cảm thấy đất như bàn cờ, thành trì như quân cờ. Nhóm người Võ Đang là đến sớm nhất, chiếm một chỗ tự xếp bằng nghỉ ngơi. Ân Chính kể chuyện vũ về Võ Đang năm đó, tăng cường lòng trung thành của cả đám với Võ Đang. Lục Nguyên chẳng thèm để ý nhún vai, hắn tất nhiên sẽ không có lòng trung thành gì với Võ Đang. Hắn thuộc về Hoa Sơn, chỉ giúp họ một lần thôi, thuận tiện nhìn xem trong Chân Võ Động Thiên có bao nhiêu ích lợi.