Cuối cùng, Chu Hiểu Xuyên không đáp ứng yêu cầu này của Nhiêu Xảo. Bởi vì hắn thực sự không hiểu tí gì về trinh thám lẫn phá án. Đối với chuyện này, Nhiêu Xảo cảm thấy vô cùng thất vọng, nhưng cô sẽ không cứ như vậy mà buông tha cho Chu Hiểu Xuyên. Sau này, nàng sẽ liên tục chạy đến phòng khám thú cưng, chờ mong có một ngày Chu Hiểu Xuyên ‘thay đổi thái độ’, dạy cho nàng. Trong quãng thời gian ngắn, chuyện Chu Hiểu Xuyên có quan hệ với nữ cảnh sát xinh đẹp được cả khu chợ Hoa Điểu đồn ầm lên. Cuối cùng, lời đồn càng ngày càng quá đáng, lại có thể trời thành ‘Chu Hiểu Xuyên phụ lòng, nữ cảnh sát si tình vô cùng đau khổ’, mà nghĩ cho cùng, tình huống này chỉ xuất hiện trong những vở kịch ngắn hay phim hài gì đó mà thôi. Cũng may là chỉ có Chu Hiểu Xuyên và Nhiêu Xảo bị quấn vào câu chuyện đó, nếu không thì không biết câu chuyện sẽ có diễn biến kịch tính đến mức nào. “Gã đàn ông bội bạc, nữ cảnh sát si tình? Đau khổ vì tình, đứt từng khúc ruột? Đ@#@*& lũ rảnh chuyện, tụi mày rảnh rỗi sinh nông nổi à? Chuyện của tao đâu có ảnh hưởng gì tới kinh tế của gia đình hai bên nội ngoại nhà lũ bay đâu? Hơn nữa, sao không đặt điều hay hay một chút, ly kỳ một chút? Mà lại nghĩ ra một câu chuyện sến đến tận cổ thế này à? Bản thân ông mày đây còn đang FA lòi pha ra đây, tại sao loáng một cái, qua miệng lũ bay lại trở thành Trần Thế Mỹ phụ tình Tần Hương Liên vậy hả? Các người làm như vậy là giết người không dao, hiếp râm tinh thần người khác có biết không? Làm vậy rồi, sau này làm sao ta tìm được ghẹ ngon đây?” Mặc dù Chu Hiểu Xuyên cũng đã hơn một lần giải thích về chuyện này, nhưng chẳng ai chịu tin hắn, chỉ làm ra bộ mặt ‘À! Thì ra là thế, hiểu rồi, hiểu thật mà, hiểu rõ lắm rồi.’ Ngay sau đó thì câu chuyện tình càng ngày càng mãnh liệt theo lời giải thích của hắn. Vậy là, Chu Hiểu Xuyên lâm vào tình huống ‘Cái vò đã mẻ, nay lại càng sứt’. Nhưng mà vạn lần hắn không ngờ rằng, càng ngày lời đồn càng mãnh liệt. Quả thực là ‘miệng lưỡi thiên hạ.’ Đối với chuyện này, Chu Hiểu Xuyên đành thở dài không quan tâm nữa, đồng thời, nhịn không được cảm khái nói: - Thanh giả tự thanh, trọc giả tự trọc… Các cậu có cu, à nhầm, các cụ có câu vậy quả không sai. Có có hay không lòng ta biết, không quan tâm miệng lưỡi thế gian. Hỡi ôi! Cuộc đời thật là bất công xã hội, bạc đãi thiên tài mà! Ba ngày sau, Lâm Thanh Huyên lại đến phòng khám, sắc mặt nghiêm trọng, nói cho Chu Hiểu Xuyên một tin tức không được tốt lành gì: - Hùng Cường đã chết! - Hùng Cường đã chết? Sao lại hết như? Không phải là các cô đã bắt giam hắn rồi sao? Chu Hiểu Xuyên kinh ngạc hỏi. Lâm Thanh Huyên cười khổ lắc đầu trả lời: - Căn cứ vào bước đầu của kết quả khám nghiệm pháp y là do Hùng Cường tự sát. Nhưng vấn đề là, sau khi bị bắt, phản ứng Hùng Cường không có vẻ gì là muốn tự tử. Nếu hắn muốn tự tử thì việc gì phải khai ra những tên đồng lõa để mong được hưởng khoan hồng, giảm nhẹ án chứ? Càng làm cho người ta nghi ngờ chính là… những tên đồng lõa bị cảnh sát truy đuổi, cũng đồng loạt tự sát. Chu Hiểu Xuyên rung mình hỏi: - Ý của cô muốn nói: Hùng Cường và đồng bọn của hắn đều bị người ta sát hại? Trước mặt Chu Hiểu Xuyên, Lâm Thanh Huyên cũng không có ý giấu diếm điều gì nói: - Đúng vậy, tôi đang nghi ngờ chuyện này rất có khả năng. Chu Hiểu Xuyên nhíu mày hỏi: - Nhưng mà không phải Hùng Cường bị các cô giam lại rồi sao? Kẻ nào có đủ năng lực vào trại giam để giết người vậy? Lâm Thanh Huyên lặng đi một chút rồi nói: - Ơ..! Anh không biết à? Chu Hiểu Xuyên bị lời này dọa cho sợ nhảy dựng nói: - Nói đùa. Làm sao tôi biết được. Điên à. Chẳng lẽ cô đang nghi ngờ tôi sao? - Tôi nghi ngờ anh sao được? Anh xem lại thử bộ dáng của anh coi. Chân tay gầy gò, người thì gầy như con cò ma. Có nằm mơ tôi cũng không nghĩ anh là hung thủ. Thấy Chu Hiểu Xuyên hiểu lầm ý mình. Lâm Thanh Huyên bật cười, sau đó lại thất vọng thở dài: - Tôi còn tưởng rằng anh có thể phân tích hoặc tìm ra đầu mối từ dấu vết để lại tại hiện trường chứ. Thật không ngờ, anh hoàn toàn không biết gì. Tôi hỏi này, quả thực là anh không biết gì thật sao? Cuối cùng Chu Hiểu Xuyên cũng hiểu được ý của Lâm Thanh Huyên, tại sao cô nàng lại nói chuyện này cho hắn biết, đành cuời khổ nói: - Cô đã đem tôi thần thánh hóa thành Holmes rồi sao? Không nhận được sự trợ giúp từ Chu Hiểu Xuyên, Lâm Thanh Huyên cảm thấy rất thất vọng. Sau khi thở dài một hơi, nhẹ nhàng nói: - Theo suy luận của tôi, Hùng Cường chỉ khai ra đồng bọn cùng làm mà thôi, hắn còn giấu một người nữa. Người này không chỉ sát hại Hùng Cường cùng đồng bọn, mà hắn chính là tên chủ mưu. Chắc chắ tên này sợ sau khi Hùng Cường bị bắt sẽ khai ra hắn, đồng thời lộ ra thông tin bí mật gì đó, cho nên hắn mới bí quá hóa liều, giết người diệt khẩu. Ở phương diện phân tích hình hình và kỹ năng trinh thám, quả thực Lâm Thanh Huyên đúng là có trình độ. Cô có thể đem tình huống hiện tại phân tích rõ ràng, quả thực chuyện này rất có khả năng như vậy. (Biên: nói thật chứ chả cần là cảnh sát thì tui cũng đoán được!) Sau khi nói ra suy luận của mình, Lâm Thanh Huyên dùng sức vung tay, vẻ mặt kiên định, giống như là tuyên thệ nói: - Mặc dù những kẻ còn lại thủ đoạn vô biên, làm việc lại cực kỳ thận trọng, tính toán chu toàn, hoàn toàn không lộ ra đầu mói gì. Nhưng điều đó cũng không làm khó được tôi. Tôi sẽ không buông tha cho bọn chúng, nhất định đem định đầu sỏ ra ánh sáng công lý, trả lại công bằng cho mọi người, đem bình yên về cho muôn dân. Đột nhiên Chu Hiểu Xuyên cảm thấy, Lâm Thanh Huyên quả thực rất xinh đẹp, tư thế hiên ngang mạnh mẽ, cực kỳ oai hùng… Xem ra câu nói ‘Người ta đẹp nhất khi làm việc’ không chỉ dành cho đàn ông mà cũng có thể áp dụng cho cả phụ nữ nữa. - Này..! Sao anh không nói gì vậy, cứ chằm chằm nhìn tôi làm gì thế? Trên mặt tôi có gì à? Lâm Thanh Huyên khó hiểu hỏi. - Ơ… Không có gì! Chu Hiểu Xuyên cười xấu hổ, gãi đầu gãi tai nói: - Cố lên! Tôi tin tưởng nhất định cô có thể phá được vụ án này! Nhưng Lâm Thanh Huyên không có ý định dễ dàng buông tha cho Chu Hiểu Xuyên: - Anh cứ như vậy thôi hả? Không có ý định giúp tôi ư?” Chu Hiểu Xuyên cười khổ nói: - Giúp cô? Giúp sao đây? Tôi chỉ là một bác sĩ thú y mà thôi. Thật sự là tôi không hiểu cái gì gọi là kỹ năng trinh thám, điều tra phá án mà… Trong lòng Chu Hiểu Xuyên cảm thán nghĩ thầm: “Xem ra, sau này làm người, việc quan trọng nhất là đừng tỏ ra xuất sắc quá. Bớt đi một chuyện còn hơn thêm một chuyện. Ta thề sau này sẽ ngu đi một chút, không nên quá xuất sắc… Làm người tài cũng khổ quá mà!” May mắn là, mặc dù có chút bất mãn và thất vọng về thái độ của hắn, nhưng cô cũng không ép hắn. Sau khi tán dóc vài câu, Lâm Thanh Huyên cũng đành ra về. Bất quá, khi đi đến cửa phòng khám, Lâm Thanh Huyên bỗng dừng bước, quay đầu lại với vẻ mặt thành thật nói với Chu Hiểu Xuyên: - Nếu anh có thay đổi ý định, hoặc là có ý kiến gì với chuyên án này thì nhớ gọi điện cho tôi nhá. - Tôi.. Tôi sẽ cố gắng. Chu Hiểu Xuyên cười khổ đáp.