Mọi người hãy vào đây để bình chọn cho bộ truyện này nha Trương Ngả Gia nhịn không được, liếc mắt nhìn Chu Hiểu Xuyên. “Bản thân mình dù gì cũng là một mỹ nhân, bình thường không biết có bao nhiêu người muốn chủ động bắt chuyện. Tại sao đối với tên này lại cứ ra vẻ tránh né thế, chẳng lẽ mình không được chào đón ở đây sao?” Bất mãn thì vẫn phải chịu. Nhìn thái độ và nụ cười của Chu Hiểu Xuyên, Trương Ngả Gia đã bớt đi mấy phần nghi ngờ. - Từ từ, đừng vội đóng cửa, tôi còn một việc muốn nói với anh! Trương Ngả Gia đánh giá Chu Hiểu Xuyên một lượt, sau đó nở nụ cười nói: - Vốn là chuyện này còn chút phiền phức, nhưng mà anh đã nói anh là tác giả của bản nhạc 'Tự nhiên' thì tốt rồi. Thầy giáo của tôi là giáo viên giảng dạy trong học viên âm nhạc tỉnh, cũng là một chuyên gia âm nhạc nổi tiếng toàn quốc, muốn đến huyện Phương Đình để gặp gỡ tác giả bản 'Tự nhiên' một lần. - Ặc... Chu Hiểu Xuyên không khỏi ngẩn người: - Tôi không phải là người nổi tiếng gì cả, gặp gỡ làm gì? Trương Ngả Gia cười đắc ý nói: - Tuy rằng bây giờ anh chưa nổi tiếng, nhưng chỉ cần bản nhạc 'Tự nhiên' này thôi thì không bao lâu sau nữa, danh tiếng của anh sẽ truyền khắp đại giang nam bắc, thậm chí là toàn cầu. Sở dĩ thầy giáo của tôi muốn bái phỏng anh, một mặt là muốn tìm hiểu thêm về bản nhạc 'Tự nhiên', mặt khác là muốn cùng anh thảo luận thêm một chút về âm nhạc. “Nghiên cứu thảo luận âm nhạc? Có lầm hay không đây? Mình có biết tí gì về âm nhạc đâu!” Chu Hiểu Xuyên cười khổ trong lòng, tính toán tìm một cơ hội mở miệng từ chối việc này. Nhưng mà Trương Ngả Gia không cho hắn cơ hội mở miệng, ngay khi hắn chuẩn bị nói thì cô ta lại chặn họng: - Anh và tôi có tính là bạn bè không nhỉ? Tôi nghĩ anh sẽ không cự tuyệt lời nhờ vả hợp lý của bạn bè chứ? Được rồi, cứ quyết định vậy đi, sáng mai tôi sẽ dẫn thầy giáo của tôi tới bái phỏng anh. Đúng rồi, tôi nghe ông nội nói là anh làm việc tại chợ Hoa Điểu phải không? Tôi biết chỗ ấy, vậy nhé, ngày mai chúng ta gặp lại. Nói xong, Trương Ngả Gia bước nhanh tới phòng ngay bên cạnh của mình, không cho Chu Hiểu Xuyên có một cơ hội để thoái thác. “Chuyện này... Chuyện này là sao đây? Ép mua ép bán à? Làm gì có chuyện nhờ người khác giúp đỡ mà như vậy?” Nhìn cửa phòng đang đóng lại kia, trong lòng Chu Hiểu Xuyên vô cùng hỗn loạn. Qua vài phút, Chu Hiểu Xuyên mới lắc đầu đóng cửa, sau đó cười khổ lẩm bẩm: - Thôi, tốt xấu gì thì cô ấy cũng đã là bạn mình. Xem như bước đầu hoàn thành phó thác của lão Trương. Mọi chuyện mai tính tiếp, đến đâu hay đến đó. Hắn xoay người lại, phát hiên Lão Quy già đang gục đầu xuống bàn, rồi ngẩng đầu lên, nhìn hắn không quên hưng sư vấn tội: - Tại sao vừa rồi ngươi không nói thật? Bản nhạc 'Tự nhiên' là do ta sáng tác cơ mà, tại sao ngươi lại nói dối là chính mình sáng tác? Ta có một cơ hội thành danh mười mươi như vậy mà chỉ với một câu nói của ngươi mọi thứ đã trở thành bọt nước, ngươi phá hủy mọi thứ. Ta hận ngươi. - Mày tưởng tao nói tác giả bản nhạc 'Tự nhiên' do một con rùa đen sáng tác thì sẽ có người tin sao? Chu Hiểu Xuyên trừng mắt lên, rồi vẻ mặt làm ra biểu hiện không thể tốt hơn, cực kỳ ôn nhu, nhẹ nhàng nói: - Cho dù có người tin, vậy mày cho rằng mày sẽ nổi tiếng, trở thành ngôi sao được hay sao? Hay là mày sẽ trở thành đối tượng nằm trong phòng thí nghiệm, bị mổ xẻ đem ra nghiên cứu? - Chuyện này... Lão Quy nghe vậy không khỏi sửng sốt, im lặng suy nghĩ, sau đó than thở nói: - Ngươi nói không sai, con người sẽ không tin một con rùa đen có thể sáng tác nhạc. Mà có tin thì sau đó cũng sẽ đem ta đi giải phẫu, nghiên cứu... Chuyện này so với chuyện bị người ta đem nấu còn khó chịu hơn nhiều... Nó rùng mình một cái, vội vàng lắc đầu nói: - Không, kết quả như vậy không tốt chút nào. Cứ như thế này là hay nhất, ta thích cuộc sống bây giờ. - Hiểu được thì tốt. Tao làm như vậy cũng vì muốn bảo vệ cho mày mà thôi. Lòng tốt của tao mà mày lại cho là lòng lang dạ sói! Chu Hiểu Xuyên bất mãn, hừ hừ nói: - Ngươi nghĩ rằng tao muốn thay mày nổi tiếng lắm sao? Mày xem, không phải phiền toái đã tìm tới của rồi à? Tao đang đau đầu, không biết ngày mai phải làm sao mới có thể nói chuyện được với thầy giáo của Trương Ngả Gia đây. Lão Quy ngóc đầu lên, trong lòng tràn đầy tự tin nói: - Chuyện này có gì khó? Muỗi thôi! Có ta ở đây thì chẳng cần quan tâm cái gì mà giảng viên học viên âm nhạc, chuyên gia âm nhạc nổi tiếng cả nước. Tất cả đều có thể thoải mái ứng phó được. Ngày mai chỉ cần ngươi đem ta theo, mọi chuyện thế là ổn! Hiểu xuyên hết sức vui mừng, vội vàng gật đầu đồng ý. Chuyện tình được giải quyết, tảng đá đè nặng trong lòng Chu Hiểu Xuyên đã được hạ xuống. Sau khi bình tĩnh lại, ánh mắt của hắn dừng lại trên người Tiểu Hắc. - Ơ! Sau khi nhìn Tiểu Hắc, Chu Hiểu Xuyên liền nhíu mày lại. Bởi vì hắn phát hiện, Tiểu Hắc vẫn giữ nguyên tư thế từ lúc hắn rời khỏi nhà cho đến lúc này. Đúng là như vậy, không thay đổi một chút nào cả. “Chuyện gì đang xảy ra vậy?” Lão Quy bò đến gần cái bàn, ánh mắt nhìn xong quanh sau đó nói: - Tiểu Hắc hình như là đang ngủ. Vừa rồi bất kể ta la lối ầm ĩ như thế nào nó đều không phải ứng. Ầy dà. Ta nói ngươi nghe, chẳng lẽ Tiểu Hắc đang ngủ đông sao? Nhưng bây giờ là mùa hè mà, trước giờ ta cũng chưa nghe loài động vật nào ngủ hè... - Tiểu Hắc, mày bị vậy? Lo lắng đến tình hình của Tiểu Hắc, Chu Hiểu Xuyên không quan tâm Lão Quy lải nhải những gì. Vội vàng bước tới bên cạnh Tiểu Hắc, cẩn thận kiểm tra thân thể của nó. Khoảng mười phút sau, xác định tính mạng của Tiểu Hắc không bị uy hiếp, Chu Hiểu Xuyên thở ra một hơi nói: - Tất cả mọi thứ của Tiểu Hắc đều bình thường, chắc là do tinh tực hao phí quá độ cho nên nó mới ngủ say như vậy! Đúng như phán đoán của Chu Hiểu Xuyên, quả thực Tiểu Hắc hao phí tinh lực quá mức nên mới ngủ say như thế. Nhưng điều hắn không ngờ đến là giấc ngủ của Tiểu Hắc kéo dài khoảng một tháng.... Lúc Chu Hiểu Xuyên đang khám cho Tiểu Hắc, ở gian phòng bên cạnh, Trương Ngả Gia tựa lưng vào vách tường, cười giảo hoạt nói: - Anh nói bài hát 'Tự nhiên' là do anh sáng tác thì chỉ có quỷ mới tin điều đó thôi. Ngày mai tôi sẽ để thầy giáo của tôi đến vạch trần lời nói dối này của anh... - Ngả Gia, cháu đang lẩm bẩm một mình cái gì đấy? Trương đại bá mặc đồ ngủ, đột ngột không một tiếng động xuất hiên trước măt nàng, dọa cho nàng nhảy dựng lên. - Không... Không có gì. Trương Ngải Gia lắc đầu nói, nàng không dám đem tâm tư muốn trêu chọc Chu Hiểu Xuyên nói cho ông. Đồng thời không nhịn được có chút ghen tị thầm nghĩ: "Không hiểu tên chết tiệt đó cho ông nội uống bùa mê thuốc lú gì mà ông nội lại đối xử tốt với anh ta như vậy..." May mắn là Trương đại bá không dây dưa hỏi nhiều về chuyện này, đổi đề tài nói: - À đúng rồi, vết thương của Tiểu Chu không có gì đáng ngại chứ? - Không có chuyện gì, bác sĩ nói chỉ trầy da chút xíu mà thôi. Trương Ngả Gia trả lời. Trong đầu của nàng lại hiện lên lời nói của bác sĩ, cùng với bộ dáng của Chu Hiểu Xuyên lúc lộ hàng. - Không có chuyện gì là tốt rồi. Ơ! Sao mặt của cháu sao lại đỏ như vậy? - Mặt đỏ? Không... Không có mà. - Thật sự là có đỏ mà. Ông không có lừa cháu đâu. - Không có đâu, ông nội, ông nhìn nhầm rồi. Cháu…cháu không thèm nói chuyện với ông nữa, cháu đi tắm rồi đi ngủ đây Nhìn thấy Trương Ngả Gia vội vàng chạy đi tắm rửa, Trương đại bá híp mắt lại, lẩm bẩm nói: - Chẳng lẽ... Thật sự mình già rồi, mắt đã lèm bèm sao? Lão lắc lắc đầu, sau đó xoay người bước về phòng ngủ của mình.