- Thì ra Chu tiên sinh cũng ở đây.
Vu Quốc Đào chào Chu Hiểu Xuyên một tiếng sau đó ra vẻ thân thiết, thậm chí còn có chút lấy lòng nói với Lâm Thanh Huyên:
- Tôi vừa nghe nói cháu và Chu tiên sinh chạy xe bồn chở độc khí dễ cháy nổ ra khỏi thành phố nên đã dẫn người đi tìm. Vừa nhận được tin nhắn báo nguy và địa điểm của Chu tiên sinh chúng tôi liền lập tức dẫn người qua đây. Thế nào, hai người vẫn ổn chứ? Có chỗ nào không thoải mái không? Nếu có thì nhanh chóng gọi bác sỹ.
Vu Quốc Đào không ngờ chính sau khi hắn nói xong những lời này thì bác sĩ và nhân viên trên xe cứu thương đều trợn trắng mắt. Nếu không rõ thân phận của Vu Quốc Đào, chỉ sợ bây giờ họ đã chỉ thẳng vào mặt hắn chất vấn: “Ông nói như @#$# ấy… Có bác sĩ thú y thần kì ở đây không? Chúng tôi dám múa rìu qua mắt thợ sao? Ông tính troll nhau đấy à?”
- Bây giờ chúng tôi không sao.
Lâm Thanh Huyên coi như không thấy Vu Quốc Đào lấy lòng, thản nhiên trả lời hắn một câu như vậy, sau đó dò hỏi về Diêu Thừa:
- Có bắt được tên bắn lén chúng tôi không?
- Không.
Vu Quốc Đào lắc lắc đầu nói:
- Tên đó lẩn còn nhanh hơn cá chạch, chúng tôi bố trí người xung quanh thành phố Thập Đức mà cũng không thể phát hiện hành tung của hắn.
Lông mày Lâm Thanh Huyên khẽ nhíu:
- Theo tôi phỏng đoán, tên đó có lẽ là đồng bọn với Cao Xuyên Hưng, không chỉ là cao thủ đạt đến Dịch Cốt cảnh hậu kỳ mà còn thông thạo súng ống! Luận về tính nguy hiểm vượt xa Cao Xuyên Hưng. Nếu không nhanh chóng bắt hắn quy án, hậu quả thật khó lường!
- Tôi cũng cho rằng như vậy. Cho nên tôi chuẩn bị lập chốt ở các quốc lộ ra khỏi thành phố, kiểm tra mỗi người, mỗi chiếc xe rời khỏi thành phố, cũng với đó là truy lùng khắp thành phố, nhanh chóng tìm ra manh mối!
Vu Quốc Đào gật gật đầu nói. Vì Diêu Thừa một khi còn chưa bị bắt, bọn họ không thể sống yên ổn dù chỉ một ngày. Ai biết được một kẻ tâm ngoan thủ lạt, bản lĩnh cao cường như Diêu Thừa sẽ tới lấy mạng bọn họ khi nào. Dưới tình huống như thế, Vu Quốc Đào sốt ruột không thua gì Lâm Thanh Huyên. Chu Hiểu Xuyên cũng cau mày nói:
- Kẻ bắn lén kia vừa bỏ chạy về phía chợ, rất có thể gã sẽ còn ở lại trong nội thành. Chỉ là không biết gã sẽ ẩn thân ở đâu.
Ngay khi hắn vừa nói xong, bỗng có một giọng nói truyền đến từ bên ngoài:
- Ta biết kẻ vừa bắn lén đang trốn ở đâu đấy!
Chu Hiểu Xuyên ngẩng đầu lên nhìn, giọng nói đó là con chim bồ câu đưa chìa khóa còng tay cho hắn ban nãy. Chu Hiểu Xuyên tưởng nó đã bay mất, không ngờ rằng nó vẫn còn ở đây, lại nói ra lời kinh người như vậy. Tìm đại một cái cớ, Chu Hiểu Xuyên nhảy xuống xe cấp cứu, cùng con chim bồ câu bước nhanh tới một chỗ tối không ai để ý tới. Lúc này, cảnh sát đã dừng giới tuyến xung quanh xe khí độc. Còn đội viên phòng cháy cũng đã mặc trang phục vào bắt đầu công việc. Liếc nhìn bốn phía không có ai chú ý tới nơi nay, Chu Hiểu Xuyên dùng thú ngữ nhỏ giọng hỏi dò con chim bồ câu:
- Mày nói thật không? Mày biết chính xác nơi kẻ bắn lén kia ẩn nấp chứ?
- Đương nhiên là sự thật. Kẻ đánh lén các ngươi đang trốn trong tiểu khu Lục Vận.
Bồ câu trả lời.
Chu hiểu xuyên lại hỏi:
- Làm sao mày biết được?
- Ngay sau khi nhân loại đó chạy trốn thì ta đã nhờ một người bạn theo dõi rồi.
Ngay khi nó đang nói, một con bồ câu khác bay đến, đậu lên vai Chu Hiểu Xuyên nói:
- Đúng vậy, nhân loại đó đang ở dãy nhà số ba phòng thứ năm tầng bảy trong tiểu khu Lục Vận, ta tận mắt thấy hắn mở cửa đi vào. Lúc này chúng ta còn có mấy huynh đệ đang canh giữ xung quanh tòa nhà, giám thị chặt chẽ nhất cử nhất động của nhân loại đó.
- Chúng mày giói lắm! Cảm ơn!
Chu Hiểu Xuyên vui vùng quá đỗi, cảm ơn không ngừng. Dù các cao thủ võ thuật luôn có sự cảnh giác rất cao, bất quá chắc chả có ai lại đi cảnh giác mấy con vật bình thường ở xung quanh mình cả, nên tụi chim bồ câu có thể ba hoa:
- Không cần khách khí thế, chúng ta giúp ngươi, bởi vì ngươi là một bác sĩ thú y, cứu chữa không ít động vật có bệnh. Huống chi ngươi lại là nhân loại duy nhất biết thú ngữ. Nếu như ngươi bị người nọ giết chết không phải là vô cùng đáng tiếc hay sao?
Chu Hiểu Xuyên xoay người đi về xe cấp cứu, nhưng chưa đi được hai bước lại dừng lại, khẽ cau mày thầm nhủ: “Mình nói chỗ của kẻ bắn lén cho Lâm Thanh Huyên và Vu Quốc Đào như thế nào đây?”
Ngay khi Chu Hiểu Xuyên còn đang đau đầu suy nghĩ, lại bỗng thấy có một con chó nghiệp vụ ở phía xa thì ánh mắt hắn sáng bừng lên: “Mình có cách rồi.”
Chu Hiểu Xuyên ra quyết định, vội bước nhanh tới trước mắt mấy con chó nghiệp vụ, nói địa chỉ chỗ Diêu Thừa trốn cho bọn chúng nghe. Bởi vì Chu Hiểu Xuyên đưa A Hổ ra làm lá chắn, cộng thêm có hai con bồ câu làm chứng nên mấy con chó cũng tin lời hắn, nhưng chúng vẫn còn nghi hoặc khó hiểu:
- Ngươi đã biết chỗ của kẻ bắn lén trốn, sao không nói cho cảnh sát, nói cho chó nghiệp vụ chúng ta nghe làm gì?
Chu Hiểu Xuyên cười khổ:
- Tao không phải là không nghĩ tới báo cho cảnh sát, nhưng vấn đề ở việc bọn họ hỏi tao làm sao biết chỗ của tên đánh lén thì tao làm sao trả lời đây? Đâu thể nói là do hai con chim bồ câu báo được. Tụi mày cảm thấy nói như vậy sẽ có người tin sao?
Mấy con chó nghiệp vụ nhất tề gật đầu:
- Cái này quả thật là một vấn đề đấy… Vậy ngươi nói địa chỉ tên bắn lén cho chúng ta để làm gì?
Chu Hiểu Xuyên nói:
- Tao muốn tụi mày dẫn cảnh sát tới tiểu khu Lục Vận, nhân lúc thằng bắn lén còn chưa phát hiện mình đã bị lộ, thì bắt gã lại!
- Nơi này cách Lục Vận tiểu khu xa như thế, cho dù chúng ta chạy mỏi chân cũng chưa chắc đã đến nơi.
Mấy con chó nghiệp vụ đưa mắt nhìn nhau, có chút nghi hoặc:
- Huống chi, cho dù chúng ta chạy được tới nơi thì cũng không biết làm gì.
- Không phải có tao ở đây sao? Tao sẽ nghĩ biện pháp để cảnh sát đi theo tụi mày. Hay là như vậy, Tụi mày thay nhau chạy. Một con chạy trên đường, còn lại nghỉ trên xe, mệt thì đổi chỗ cho nhau. Như vậy vừa không lãng phí thời gian cũng không làm tụi mày quá mệt. Được không?
Mấy con chó nghiệp vụ chụm đầu hội ý, sau đó đều gật đầu đồng ý:
- Được, cứ theo lời ngươi nói đi.
Rất nhanh, mấy con chó nghiệp vụ bắt đầu rống lên theo phân phó của Chu Hiểu Xuyên.
- Sao vậy?
Mấy huấn khuyển viên vội chạy lại, muốn làm bầy chó nghiệp vụ đang “buồn bực” an tĩnh lại, nhưng chẳng thấm tháp gì. Vu Quốc Đào nghe tiếng cũng chạy lại đây, cau mày chất vấn:
- Mấy con chó này bị gì vậy? Ồn ào gì thế? Mấy người các anh còn không nhanh làm cho chúng câm mõm lại. Lâm Thanh Huyên lúc này đang cần nghỉ ngơi.
Mấy huấn khuyển viên nhanh chóng đổ mồ hôi:
- Vu cục, chúng tôi đã dùng hết biện pháp nhưng không thể làm chúng bình tĩnh được. Cũng không biết mấy con chó này đang bị làm sao nữa, chuyện này có chút khác thường.
Chu Hiểu Xuyên đứng phía sau, nhân cơ hội nói:
- Có thể bọn chúng ngửi thấy mùi kẻ bắn lén, muốn đuổi theo hay không?
- Sao có thể được?
Mấy huấn khuyển viên không nhận ra Chu Hiểu Xuyên cho nên nói không khách khí chút nào:
- Anh tưởng chó nghiệp vụ cảnh sát là thần thú à? Tuy rằng chúng thật sự đã trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, nhưng cũng không thể chỉ bằng một chút mùi mỏng manh trên người lưu lại là có thể truy tung ra kẻ đánh lén được. Huống chi mùi trên người gã sợ rằng đã bị mùi khí độc che mất rồi.
- Sao không thử coi?
Chu Hiểu Xuyên nói:
- Vạn nhất mấy con chó nghiệp vụ này có thể mang chúng ta đi tìm kẻ bắn lén đấy.
Mấy huấn khuyển viên đang đau đầu vì mấy con chó gây sức ép lại còn bị Chu Hiểu Xuyên dây dưa bên cạnh, liền dùng ngữ khí khó chịu trả lời:
- Anh nói thử là thử thử thế nào? Anh cho mình là ai chứ?
Chu Hiểu Xuyên không nói gì, còn Vu Quốc Đào lại bị lời nói của huấn khuyển viên làm giật mình, nhất thời mặt mũi trở lên âm trầm, quát lớn:
- Mấy người các anh nói chuyện kiểu gì vậy? Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, phải xử sự văn minh lễ phép với người ngoài, có thế mà không làm được à?
Mấy huấn khuyển viên bị giáo huấn mà sửng sốt, không hiểu sao mình lại bị chụp mũ thiếu lễ phép văn minh rồi. Nhưng thủ trưởng quát mắng dạy bảo, bọn họ không dám phản bác, chỉ có thể chập nhận thôi.
Lâm Thanh Huyên trầm ngâm suy tư một chút rồi nói:
- Tôi thấy rằng, lời Hiểu Xuyên nói không phải là không thể. Nếu hiện tại chúng ta không thể tìm được tên bắn lén, vậy không bằng để chó nghiệp vụ thử xem. Nếu có thể tìm được thì tất nhiên là tốt, không tìm được cũng không tổn thất gì cả.
- Được, cũng không còn cách nào khác…
Vu Quốc Đào gật gật đầu:
- Chúng ta đi theo mấy con chó nghiệp vụ này thử xem! Hy vọng chúng có thể đưa chúng ta tìm ra kẻ bắn lén.
Mấy huấn khuyển viên tuy rằng thấy làm thế có chút thừa thãi, nhưng thủ trưởng đã lên tiếng, bọn họ chỉ có thể tuân lệnh làm việc thôi. Sau khi mở dây thừng cho mấy con chó xong, mấy huấn khuyển viên cùng Chu Hiểu Xuyên, Lâm Thanh Huyên và Vu Quốc Đào ngồi lên xe cảnh sát, chuẩn bị theo phía sau mấy con chó nghiệp vụ. Những huấn khuyển viên Vu Quốc Đào chọn mang theo đều là những huấn luận viên tài ba. Người còn lại hắn lưu lại tất cả, giúp đỡ đội viên phòng cháy xử lí cỗ xe dễ cháy nổ kia. Bất quá sau khi thả mấy con chó ra, chợt có một chuyện không ai ngờ xảy ra. Chỉ thấy mấy con chó căn bản không nghe theo mệnh lệnh của mấy huấn khuyển viên, trừ một con chạy như điên về thành phố Thập Đức, mấy con còn lại nhảy lên xe cảnh sát, ngồi xem bạn mình liều mạng chạy như điên, ra vẻ không liên quan gì đến mình. Vu Quốc Đào kinh ngạc nói:
- Mấy con chó này làm sao vậy? Sao không chạy theo đàn mà lại nhảy lên xe ngồi?
Kỳ thật lúc này, không chỉ có Vu Quốc Đào, mấy cảnh sát bình thường, cùng mấy người xung quanh mà cả những người hiểu rõ chó nghiệp vụ như huấn khuyển viên cũng đều choáng váng. Bọn họ vốn muốn ra lệnh cho mấy con chó đều xuống xe, nhưng mà mấy con chó nghiệp vụ ngày thường rất nghe lời, bây giờ lại quay ngoắt một trăm tám mươi độ, mặc cho huấn khuyển viên nói mỏi mồm, vẫn ngồi bất đông ra vẻ cao thủ môn phái “Tha cường do tha cường, thanh phong phất sơn cương; tha hoành nhâm tha hoành, minh nguyệt chiếu đại giang” (1). Chỉ có Chu Hiểu Xuyên biết vì sao mấy con chó nghiệp vụ ngồi bất động trên xe, tuy hắn không nói ra nguyên nhân nhưng có thể thay đổi sự chú ý:
- Các anh đừng kêu mấy con chó xuống xe nữa, có lẽ chúng muốn ở trên xe nghỉ để tí chạy thì sao? Các anh đừng phí thời gian ở đây nữa, không thấy con chó kia sắp chạy mất dạng rồi sao? Còn không mau đuổi theo.
Vu Quốc Đào cũng phụ họa:
- Chu tiên sinh nói không sai, đừng động vào mấy con chó nghiệp vụ, nữa chúng ta nhanh chóng đuổi theo con chó kia.
Mấy chiếc xe cảnh sát lập tức nổ máy, đuổi theo con chó nghiệp vụ chạy như điên kia. Chỉ lát sau, tất cả mọi người đều biết vì sao chỉ có một con chó chạy như điên trên đường còn những con khác lại ngồi trên xe. Bới vì chúng đã bắt đầu “thay ca” rồi.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, con chó nghiệp vụ đã mỏi mệt kia ngừng lại, ngay khi huẩn khuyển viên mở của định xuống xe xem tình huống của nó thì nó lập tức nhảy lên xe, ngồi xuống thở phì phò. Cùng lúc đó một con khác đang nghỉ ngơi tiếp nhận công tác của mình, nhảy xuống xe, bốn chân chạy như điên.
- Chuyện gì đây?
Ngoại trừ Chu Hiểu Xuyên ra, tất cả mọi người đều kinh ngạc vì hành động “thay ca” của đám chó nghiệp vụ. Vu Quốc Đào cũng khiếp sợ vô cùng, quay đầu nhìn huẩn khuyển viên lớn tuổi nhất hỏi:
- Tôi không mơ chứ? Mấy con chó này đang chạy tiếp sức? Lão Lưu, các anh huấn luyện chó nghiệp vụ thành lợi hại như vậy từ bao giờ thế? Tự nhiên còn hiểu chạy tiếp sức. Được lắm, xem ra thi đấu chó nghiệp vụ toàn tỉnh năm nay các anh chuẩn bị ôm giải lớn rồi, làm vẻ vang hệ thống cảnh sát thành phố Thập Đức chúng ta.
- Chuyện này… không phải là do bọn tôi huấn luyện mà.
Vẻ mặt huấn khuyển viên được gọi là lão Lưu cũng đầy khiếp sợ. Mặt khác mấy huấn khuyển viên trẻ tuổi hơn nhìn nhau rồi nói nhỏ:
- Chẳng lẽ mấy con chó này có thể ngộ ra việc chạy tiếp sức? Cái này cũng biến thái quá đi? Chúng nó thông minh như vậy từ khi nào vậy? Hay là chúng nó thành tinh cả lượt rồi?
“Chó nghiệp vụ thành tinh...? Chắc là coi phim viễn tưởng nhiều quá rồi.” Chu Hiểu Xuyên ngồi bên cạnh, thiếu chút cười thành tiếng.
Chừng mười phút sau, Chu Hiểu Xuyên cùng mọi người dưới sự chỉ dẫn của chó nghiệp vụ đã tới tiểu khu Lục Vận. Đến gần Lục Vận tiểu khu, mấy con chó nghiệp vụ biểu hiện hưng phấn khác thường. Thấy tình huống như vậy, Vu Quốc Đào hỏi:
- Chúng nó làm sao vậy?
Lúc này đây, mấy huấn huyển viên cuối cùng đã hiểu ý của chó nghiệp vụ:
- Chúng nó hẳn là nhận ra cái gì trong tiểu khu này rồi… Chẳng lẽ kẻ bắn lén nguy hiểm thật sự… thật sự ẩn nấp trong tiểu khu này?
Nói xong bọn họ lại chấn kinh lần nữa:
- Nhưng khoảng cách từ đây đến chỗ kia cũng mấy chục km, cho dù mũi chúng thính đến như thế nào cũng không thể phát hiện được. Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?
“Kẻ bắn lén trốn trong tiểu khu này?” Tin tức này khiến Lâm Thanh Huyên và các cảnh sát ở đây rung động.
*****************
(1) Nghĩa của nó là: Hắn mạnh kệ hắn mạnh, gió vẫn thổi mát núi; Hắn hoành kệ hắn hoành, trăng vẫn sáng non sông.
Đơn giản là hắn làm gì thì kệ mịa nó.