Ngay lúc Diêu Thừa rời đi, bốn người Chu Hiểu Xuyên đang vừa nấp vừa thảo luận coi xem ai cố ý tấn công bọn họ.
- Trừ đồng bọn của Cao Xuyên Hưng ra, tôi không nghĩ là có người lại có gan làm loạn như vậy, dám nổ súng giết người trong thành phố!
Lâm Thanh Huyên nhắm mắt lại, bình tĩnh phân tích nói. Mặc dù hiện vẫn còn nguy hiểm, nhưng cô lại có thể bình tĩnh suy ngẫm, thậm chí có thể đoán ra thân phận của kẻ tập kích. So với Lâm Thanh Huyên thì Nhiêu Xảo kém bình tĩnh hơn nhiều, dù cũng cùng là cảnh sát. Giờ phút này, cô đang hít thở hổn hển, vẻ mặt vẫn còn chưa hoàn hồn. Về phần người không phải là cảnh sát như Hoàng Hiểu Uyển, tất nhiên bị dọa tới mức cả người không ngừng run lên.
- Chỉ là không rõ kẻ đó đang đâu... Bây giờ địch tối, ta sáng, tình hình thật sự không được khả quan!
Oán hận một câu, Lâm Thanh Nhiêu quay đầu lại nhìn Nhiêu Xảo phân phó:
- Đừng lo lắng nữa, nhanh chóng gọi điện về báo nguy đi. Nói cho bọn họ biết có kẻ bắn lén, kẻ đó có khả năng cao là đồng bọn của Cao Xuyên Hưng, hơn nữa kỹ thuật bắn rất rốt, hẳn kẻ đó cũng là một cao thủ võ thuật.
- A... Vâng, vâng, em gọi ngay đây.
Nhiêu Xảo cuối cùng cũng hồi phục tinh thần, tay chân luống cuống lấy điện thoại trong túi, gọi về báo nguy.
- Rốt cuộc kẻ đánh lén đang trốn ở đâu?
Chu Hiểu Xuyên nhìn vào màn đêm phía đường đạn bay đến, dù ánh sáng khá yếu thì vẫn không ảnh hường gì đến thị lực của hắn. Dù vậy hắn không thể nhìn thấy thân ảnh của gã bắn lén đâu. Cùng lúc đó, mấy con bồ câu bị tiếng súng hù dọa, đang ở bên ngoài gào thét, bay loạn cả lên.
- Có lẽ đám bồ câu kia có thể xác định được vị trí của kẻ bắn lén.
Chu Hiểu Xuyên vừa nghĩ như thế liền vội vàng dùng thú ngữ gọi một con bồ chim câu xuống hỏi, thừa dịp Lâm Thanh Huyên đang gọi điện báo nguy, nhỏ giọng nói với nó:
- Mày có biết cái tiếng súng ban nãy phát ra từ đâu không?
Con chim bồ câu này có đồng tử màu vàng, điều đó giúp nó nhìn rõ về ban đêm hơn những con bình thường. Những con chim bồ câu được huấn luyện để đưa thư đều có đồng tử màu vàng. Sau khi nghe được Chu Hiểu Xuyên hỏi câu sau, mặc dù con chim bồ câu vẫn chưa hoàn hồn nhưng vẫn đáp:
- Tiếng súng ban nãy là phát ra từ toà nhà sáu tầng ở phía bên trái, ta tận mắt chứng kiến có con người ở đó. Bất quá, hắn đã rời đi rồi, cũng không biết là đi đâu...
Nói không quá hai câu, con chim bồ câu đã đỡ hoảng sợ hơn, liền bắt đầu lại nhải liên tục như những con chim khác:
- Ôi bà mẹ ơi, tiếng súng hồi nãy phát ra làm ta sợ muốn chết. Ngươi không biết đâu, lúc đó ta đang đi đại tiện. Bỗng ‘đoàng’ một tiếng, ta sợ đến mức đến nỗi nửa cục phân cũng không dám lòi ra. Ai, con người này, nghe nói ngươi là bác sỹ thú y hả? Anh nói xem, liệu tôi sẽ bị mắc bệnh táo bón không?
Chu Hiểu Xuyên lúc này đâu có tâm tư thảo luận về chuyện táo bón với con chim bồ câu đâu, hắn vừa nghe tên đánh lén đã nhanh chân chạy mất, vội nói cho Lâm Thanh Huyên:
- Tôi biết chỗ kẻ bắn lén nấp, hiện tại hơn phân nửa là hắn đang chuồn khỏi đó, chúng ta nhất định phải nhanh chóng đuổi theo mới được!
Lâm Thanh Huyên tương đối tín nhiệm Chu Hiểu Xuyên, cũng không nghi ngờ tại sao hắn lại biết hành tung của kẻ bắn lén, liền gật nói ‘Ok’. Rồi đi theo Chu Hiểu Xuyên lao ra khỏi chỗ trốn ban nãy, trước khi đi cô cũng không quên phân phó cho Nhiêu Xảo:
- Em ở lại đây bảo vệ cho Hiểu Uyển chờ những người khác tới giúp!
Nhiêu Xảo lại chủ động xin đi giết giặc:
- Cho em đi theo với?
Lâm Thanh Huyên cự tuyệt lời thỉnh cầu của cô:
- Em không có giỏi võ, lại không có súng trong tay, coi như có đi cũng không giúp được gì, lại gây thêm phiền phức cho chúng tôi, thôi cứ ở lại đây đi. Đợi lực lượng cảnh sát tới, em bảo họ qua hỗ trợ là được!
- Cái này... Được rồi. Nhưng mọi người nhớ phải cẩn thận đó!
Nhiêu Xảo dù không có cam lòng, nhưng cũng chỉ có thể gật đầu đáp ứng. Bởi vì cô biết lời của Lâm Thanh Huyên nói là đúng. Vừa ra khỏi chỗ ẩn nấp, Chu Hiểu Xuyên liền rảo bước đi về phía tòa nhà kia. Cùng với đó là những tiếng chim bồ câu vỗ cánh, chúng nó chía nhau ra trong màn đêm giúp Hiểu Xuyên đi kiếm hành tung của Diêu Thừa. Lâm Thanh Huyên cũng lao ra, chỉ là cô có chút cẩn thận, vẫn vừa đi vừa nấp, tránh bị bắn. Nhìn thấy Chu Hiểu Xuyên không hề quan tâm, chạy băng băng trên đường, cô nhất liền cảm thấy lo lắng, vội vàng nhắc nhở:
- Cẩn thận, tìm chỗ nấp!
Chu Hiểu Xuyên không quay đầu lại nói:
- Không cần phải nấp đâu, kẻ bắn lén bây giờ đang chạy trốn, chúng ta còn lề mề như vậy sẽ tạo cơ hội cho hắn chạy thoát mất.
- Cái gì?
Vừa nghe câu trả lời, Lâm Thanh Huyên trở nên vội vàng, cũng chẳng còn cẩn thận nữa, liền chạy theo phía sau Chu Hiểu Xuyên nói:
- Tên kia có vẻ nguy hiểm hơn so với Cao Xuyên Hưng thì sao lại chạy nhanh như vậy chứ?
Đàn chim bồ câu bay lượn trong bầu trời đêm giống như những trinh sát viên vậy, phản hồi cho Chu Hiểu Xuyên những tin tức của Diêu Thừa. Không chỉ có thế, chúng còn giúp chỉ tới chỗ Diêu Thừa một cách nhanh nhất. Theo sát phía sau Chu Hiểu Xuyên, Lâm Thanh Huyên cũng không biết Chu Hiểu Xuyên có ‘đội quân trinh sát trên không’ hỗ trợ, chỉ thấy hắn trên đường cứ quẹo đông quẹo tây, đi được một lát, cô không nhịn được phải hỏi:
- Anh thực sư có biết tên đánh lén ở đâu không? Chúng ta cứ quẹo đông quẹo tây, rốt cuộc là đang đi đâu?
Chu Hiểu Xuyên không thể giải thích cho Lâm Thanh Huyên là mình đang đi theo sự chỉ dẫn của đám chim bồ câu được mà hắn đành nói theo kiểu bá đạo:
- Cô có tin tôi không? Nếu tin tôi thì đi theo tôi, đừng hỏi nhiều.
Lâm Thanh Huyên cười khổ nói:
- Vào lúc này, trừ tin anh ra, tôi còn lựa chọn khác sao?
- Yên tâm, tôi không có làm cô thất vọng đâu.
Nói xong câu này, đôi mắt của Chu Hiểu Xuyên bỗng tỏa sáng, sau đó nói ra một câu làm cho Lâm Thanh Huyên trợn mắt há mồm:
- Đợi một chút, tôi có một ý khác, cô hãy vòng theo đường khác đi…
Cùng lúc đó, Diêu Thừa đã ra khỏi tòa nhà, chạy qua được mấy cái ngã tư rồi. Đến tận giờ phút này, Diêu Thừa vẫn không biết rằng hành tung của mình đã bị bại lộ và đang bị theo dõi, gã vẫn còn nghĩ bốn người kia hiện vẫn đang nấp, cho nên vẻ mặt hắn rất ung dung bình thản. Nhưng sau hai phút, vẻ mặt ung dung bình thản ấy của Diêu Thừa nhanh chóng đã biến mất, thay vào đó là vẻ mặt không thể tin được và với khiếp sợ.
- Sao lại... lại có thể được?
Dưới sự kinh ngạc, Diêu Thừa nhịn không được kêu lên:
- Làm sao mày lại xuất hiện ở đây?
Diêu Thừa sở dĩ khiếp sợ như vậy là bởi vì gã thấy Chu Hiểu vọt ra cách hắn ba mươi thước từ một cái hẻm nhỏ. Gã không thể nào ngờ rằng Chu Hiểu Xuyên dám đuổi theo hắn, và còn có thể đuổi kịp hắn.
“Sao nó biết được hành tung của mình? Chẳng lẽ là ngẫu nhiên? Hay là nó có bản lĩnh truy tìm kẻ địch?” Trong đầu Diêu Thừa tràn ngập nghi vấn. Tất nhiên, cho dù gã có vắt nát óc ra nghĩ thì không không thể ngờ được Chu Hiểu Xuyên tìm được gã nhờ vào đám chim bồ câu. Còn Chu Hiểu Xuyên khi thấy được hắn thì lại nghĩ: “Đáng tiếc thị lực đám chim bồ câu bị giảm vào ban đêm nên báo cho mình hơi muộn, chứ không thì thì đã không phải đi xa để đuổi kịp hắn như thế này.”
Mặc dù có chút làu bàu, nhưng Chu Hiểu Xuyên vẫn cảm kích đối với sự giúp đỡ của đám chim bồ câu, thậm chí hắn đã quyết định sau khi bắt được tên bắn lén này, nhất định phải mua một đống cao lương mỹ vị đến để tạ ơn chúng nó. Cơ hồ cùng một thời gian, Lâm Thanh Huyên cũng đã xuất hiện ở phía sau Diêu Thừa hai mươi thước. Tuy rằng, Thanh Huyên không nhận ra Diêu Thừa, nhưng nghe được tiếng la kinh ngạc của Diêu Thừa, cô hiểu ngay ra người này chính là kẻ bắn lén mình. Không có chút chần chờ nào, Lâm Thanh Huyên lập tức lao về phía Diêu Thừa, tốc độ còn nhanh hơn trước nhiều. Đồng thời cô còn rút khẩu súng ở thắt lưng ra, tính chặn đường chạy của Diêu Thừa cái đã. Chu Hiểu Xuyên lao về phía Diêu Thừa, tốc độ cũng nhanh chả kém.
Lâm vào tình thế phải đối phó cả với Lâm Thanh Huyên lẫn Chu Hiểu Xuyên, Diêu Thừa có chút không nắm chắc. Hằn biết rõ ràng rằng nếu phải đánh nhau với cả hai người này, cho dù có đánh chết họ đi nữa, cũng mất đi cơ hội chạy trốn, bị cảnh sát bao vây. Lấy mạng đổi mạng, đối với Diêu Thừa mà nói, đó không phải là một cuộc mua bán tốt. Cho nên Diêu Thừa trước tiên nghiêng nguời nhảy lên trên đường cái. Gã muốn nhân lúc khỏang cách còn xa, gã sẽ mau chóng cướp một chiếc xe chạy trốn. Diêu Thừa nghĩ chỉ cần mình lên được xe là xong, cho dù Lâm Thanh Huyên và Chu Hiểu Xuyên có chạy nhanh cỡ nào, cũng đừng hòng đuổi theo. Đợi đến khi ôtô chạy được một quãng đường thì hắn lại bỏ xe chuồn theo đường khác, đến lúc đó dù cảnh sát có muốt bắt hắn cũng không được. Sau đó hắn sẽ trở lại vào một ngày nào đó, lập một kế hoạch cẩn thận, ngày đó sẽ là ngày hắn tiễn hai người an nghỉ.
“Két” một tiếng, một chiếc xe tải dừng lại trước người Diêu Thừa hai thước.
- Con mịa mày muốn chết à?
Người lái xe chưa kịp hoàn hồn đã thò mặt ra chửi Diêu Thừa rồi.