Hai người thợ sửa chữa làm việc với hiệu suất rất cao, trong chốc lát đã đổi bốn chiếc lốp rách nát thành mới toanh. Sau khi thu tiền, hai người đó cũng ko đưa lại Trương Ngả Gia mấy chiếc lốp cũ. Cô cũng không để ý, cùng Chu Hiểu Xuyên vào xe, khởi động rời đi. Nhưng bọn họ không ngờ Phỉ Trác đứng cách đó không xa đứng dậy cười đắc chí : - Theo dõi đôi cẩu nam nữ này cho tao, kịch vui còn ở phía trước. Gã cầm tay cô gái kéo mạnh vào trong lòng rồi cùng Cường Tử đi xuống lầu, ngồi vào chiếc xe Camry đen, theo dõi xe Chu Hiểu Xuyên. Trương Ngả Gia và Chu Hiểu Xuyên lên xe thì liền tiếp tục bàn về chuyện phát triển phòng khám ái Sủng Chi Gia, nhưng chưa được bao lâu lại buộc phải thôi. Bởi vì ở phía trước xe đang có đội cảnh sát đang yêu cầu dừng xe để kiểm tra. Ngay lúc Trương Ngả Gia lấy giấy tờ tùy thân ra thì một viên cảnh sát dẫn theo chó nghiệp vụ tới, vừa đến gần chiếc xe, con chó nghiệp vụ trở nên động lạ thường, chạy quanh bốn chiếc lốp sủa liên tục. Cảnh sát đã hiểu ngay ra, lập tức phản ứng như gặp khủng bố, chĩa súng nhắm ngay chiếc xe, lớn tiếng ra lệnh : - Xuống xe! Lập tức hai tay ôm đầu xuống xe! Sự việc xảy ra bất ngờ khiến cả hai người đều trợn tròn mắt, trong đầu không hẹn mà gặp cùng hiện lên suy nghĩ: “Chuyện gì vậy?” Nhưng hai người vẫn mau chóng nhận ra vấn đề, làm ngay theo sự lệnh của đám cảnh sát. Hai người đều hiểu làm căng với cảnh sát chỉ tổ ăn kẹo đồng. - Ở đây phải chăng có sự nhầm lẫn gì chăng? Hai chúng tôi đều là công dân thật thà, không phải phần tử khủng bố. - Công dân thật thà. Ai cũng là công dân thật thà thì chúng tôi đứng đây làm gì. âm thanh quen tai truyền đến Chu Hiểu Xuyên. Quay đầu lại, một gương mặt quen thuộc hiện lên trước mặt Chu Hiểu Xuyên: - Anh là… Chu Hiểu Xuyên đã nhận ra gã : - Là người bắt chước Conan Tên cảnh sát liền tức giận sầm cả mặt mày, nói: - Ai bắt chước Connan? Tao tên là Ngôn Vũ, là cảnh sát tốt nghiệp đại học cao cấp. Thì ra là tên Ngôn Vũ đã trước ăn hành của Chu Hiểu Xuyên. Khi đó, vì Chu Hiểu Xuyên làm gã bẽ mặt nên gã phải nhờ lão cha gã điều tới thành phố Thập Đức này. Không chỉ có vậy, gã còn vô sỉ nhận lấy một phần công lao trong vụ án Cao Xuyên Hưng, thăng hẳn lên một chức. - Chu Hiểu Xuyên, tốt nhất mày thành thật cho tao, giờ chưa đến lượt mày nói chuyện, câm mồm lại, hai tay ôm đầu ngồi trên mặt đất! Vẫn đứng à, cần tao giúp không? Ngay lúc đó Ngôn Vũ sút thẳng vào ống chân Chu Hiểu Xuyên. - Ối… Tiếng kêu đau đớn không phải của Chu Hiểu Xuyên mà là do Ngôn Vũ thốt lên: “Mẹ nó, thằng này trong ống quần dấu sắt à? Sao cứng vãi thế? Đau chết mất…” Trương Ngả Gia thấy Chu Hiểu Xuyên không nói lời nào mà bị Ngôn Vũ vô duyên vô cớ sút cho một phát, cô nhất thời tức giận chất vấn Ngôn Vũ: - Cảnh sát có thể tùy tiện đánh người vậy sao? Các ngươi có hiểu pháp luật không thế? Ăn thiệt thòi của Chu Hiểu Xuyên, máu Ngôn Vũ dồn lên não, đem lửa giận phát tiết sang Trương Ngả Gia, quát lớn: - Câm miệng cho tao, hai tay ôm đầu ngồi xổm xuống. Đồng thời mạnh mẽ dùng hai tay đè Trương Ngả Gia ngồi xuống. Chu Hiểu Xuyên lập tức ra chắn trước mặt gã, ngữ điệu lạnh như băng nói: - Nếu mày dám đụng đến cô ấy, tao đánh mày thành tàn phế! - Mày thật to gan, dám uy hiếp cảnh sát ah … Ngôn Vũ nói càng ngày càng nhỏ, gã khiếp sợ phát hiện một khí thế giống như thú dữ đang điên cuồng tỏa ra từ người Chu Hiểu Xuyên (@Dịch : cái này gọi là thú tính ). Ngôn Vũ sinh ra ảo giác gã đang đứng trước một con thú dữ sẵn há miệng muốn nuốt chửng gã, chứ không phải con người nữa. Rùng mình một cái, Ngôn Vũ thoát khỏi ảo giác, nhận ra vừa rồi biểu hiện thật mất mặt, định nói lại một hai câu kiên cường nhưng lời đến miệng thì không thốt ra nổi chỉ cảm thấy sau lưng ướt đẫm mồ hôi lạnh. Ngôn Vũ khiếp sợ đồng thời cũng vô cùng kinh ngạc: “Một cảnh sát như mình lại bị một thằng bác sĩ thú y dọa đến độ toát mồ hôi lạnh. Chuyện này thật là nực cười. Nhưng mà Chu Hiểu Xuyên này cũng quá quái thai, cảm giác như một con thú dữ khát máu. Kỳ lạ, thật kỳ thật…” Chu Hiểu Xuyên cũng không tiếp tục gan lỳ với Ngôn Vũ nữa, hắn biết làm vậy là không đúng. Sau khi chiếm thượng phong xong, Chu Hiểu Xuyên chỉ kéo Trương Ngả Gia tới cạnh mình hai tay ôm đầu ngồi xổm xuống mặt đất. - Bản thân tôi muốn xem rốt cuộc cảnh sát dám đàn áp dân đến mức nào? Nhưng tôi nhắc nhở các người trước, nếu không kiểm tra ra cái gì thì đừng trách tôi vô tình. Trương Ngả Gia ngồi xổm xuống rồi cười lạnh với Ngôn Vũ, rồi quay ra khuyên Chu Hiểu Xuyên: - Anh làm như vậy rất nguy hiểm, nếu như bị cảnh sát ép vào tội danh cản trở người công vụ, uy hiếp nhân viên cảnh sát, vậy phiền phức lắm... Chu Hiểu Xuyên ngượng ngùng cười: - Tôi vừa rồi thấy hắn định động tay động chân với cô, làm sao có thể nghĩ nhiều như vậy? Không trực tiếp vung quyền đánh gã đã là lí trí lắm rồi đó. Trương Ngả Gia nhìn chằm chằm Chu Hiểu Xuyên trong khoảnh khắc rồi cúi đầu lâm vào trầm mặc. Chu Hiểu Xuyên không phát hiện ra gương mặt Trương Ngả Gia thoáng hiện đỏ lên. Qua một lúc lâu cô mới dùng ngữ khí ôn nhu nói: - Cảm ơn anh Hiểu Xuyên. Chu Hiểu Xuyên cũng nghe ra giọng cô có chút biến hóa nhưng không quá để tâm nói: - Có gì đâu, chúng ta là bạn bè mà. - Ừ, chúng ta là bạn tốt! Trương Ngả Gia cũng cười nhưng trong lòng lại dâng lên nỗi thất vọng không rõ, chính cô cũng không hiểu vì sao mình thất vọng. Vừa lúc đó hai người nghe được âm thanh kích động : - Ngôn ca, xem này, bên trong lốp xe này chứa thuốc phiện.