- Chẳng lẽ Kiệt Sâm muốn Sinh Mệnh Chi Thụ Diệp? Ở bên trong suy nghĩ, Phất Lan Tây Tư lắc đầu nói: - Thời điểm ta phối chế Phá Đế Dược Tề đích thật là dùng đến Sinh Mệnh Chi Thụ Diệp, bất quá Sinh Mệnh Chi Thụ Diệp là ta Linh Dược ta lấy được trong bảo khố trong cốc, như thế nào? Ngươi muốn Sinh Mệnh Chi Thụ Diệp? Vậy rất đơn giản, ngoại trừ ta tiêu hao một ít, trong bảo khố Linh Dược cóc còn một ít. Chỉ cần ngươi thả ta trở về, ta liền đem Sinh Mệnh Chi Thụ Diệp bên trong bảo khố giao cho ngươi, ta dùng nhân cách của Phất Lan Tây Tưra đảm bảo, quyết không nuốt lời. Phất Lan Tây Tư nhìn Kiệt Sâm, thề thốt rất hùng hồn. - Trong bảo khố của Linh Dược cốc? Lông mày Kiệt Sâm không khỏi nhíu một cái: - Vậy ngươi biết, Thần Diệt Cốc các ngươi từ đâu đạt được Sinh Mệnh Chi Thụ Diệp này không? Phất Lan Tây Tư lắc đầu: - Điểm ấy, ta cũng không biết. - Không biết? Ánh mắt Kiệt Sâm bỗng nhiên lạnh lẽo: - Đã như vậy, ngươi cũng không cần phải sống nữa. Tiếng nói vừa dứt, Kiệt Sâm tiến lên trước một bước, sát khí giống như thực chất từ trong cơ thể hắn thoáng cái phóng thích, lập tức bao phủ ở Phất Lan Tây Tư. Sát ý khủng bố tung hoành để cho Phất Lan Tây Tư thoáng chốc như là đi tới Cực Băng Nguyên, hơi lạnh thấu xương, sống lưng lạnh toát. - Ta thật sự không biết ah. . . Trên mặt Phất Lan Tây Tư lập tức lộ ra hoảng sợ, kinh hoảng lên tiếng. Nhưng mà Kiệt Sâm thì không để ý tới, tiếp tục đi thẳng về phía trước, một cỗ linh lực đáng sợ từ trong cơ thể của hắn không ngừng phóng thích, tay phải chậm rãi nâng lên, đối với Phất Lan Tây Tư, chuẩn bị chụp xuống. - Ta nói, ta nói. . . Ngay tại thời điểm thủ chưởng của Kiệt Sâm sắp đập lên đầu của Phất Lan Tây Tư thì Phất Lan Tây Tư lập tức bối rối hét rầm lên: - Là di tích Chiến Thần, ta nghe từ tiền bối Thần Diệt Cốcnói Sinh Mệnh Chi Thụ Diệp từ ở chỗ sâu trong Chiến Thần di tích lấy được, ta chỉ biết những điều này, thật sự chỉ biết có thế thôi! - Di tích của chiến thần? Trong miệng Kiệt Sâm thì thào, đôi mắt trong tích tắc phát sáng lên. - Di tích của chiến thần! Mà ở bên cạnh, Lôi Thiết Tư Tộc Trưởng thì đột nhiên cả kinh hô một tiếng. Kiệt Sâm mạnh mẽ quay đầu: - Lôi Thiết Tư Tộc Trưởng, ngươi biết di tích của chiến thần? Ánh mắt của hắn sáng ngời tách ra thần mang làm khiếp đảm tâm hồn con người. - Lôi Thiết Tư Tộc Trưởng, ngươi biết di tích của chiến thần? Nghe được Lôi Thiết Tư Tộc Trưởng kinh hô, Kiệt Sâm lúc này quay đầu, trong đôi mắt xuất hiện thần mang. Cảm nhận được ánh mắt nghi hoặc của Kiệt Sâm, Lôi Thiết Tư không khỏi sững sờ, đối với chuyện Kiệt Sâm không biết tin tức về di tích của chiến thần nhất thời không kịp phản ứng. Bất quá nghĩ tới lai lịch của Kiệt Sâm thì Lôi Thiết Tư vẫn cảm thấy có hơi giật mình. - Kiệt Sâm đại nhân, di tích của chiến thần là vùng đất thần bí nhất của Thiên Hải đại lục ta. Nghe nói đó là di tích của một vị linh thần đại nhân. Nó nằm ở chỗ sâu nhất về phía nam Diệt Tẫn Sơn Mạch của Thiên Hải đại lục tại chúng ta, trong đó nguy hiểm trùng trùng điệp điệp, nhưng mà cũng ẩn chứa kỳ ngộ thật lớn, bất quá bên ngoài di tích của chiến thần có một đạo cấm chế rất mạnh. Thời điểm bình thường không cách nào tiến vào, mỗi cách mười năm, cấm chế sẽ gặp yếu bớt, đến lúc đó tất cả các thế lực lớn của đại lục đều điều động cường giả tiến vào, ở trong đó sưu tầm bảo vật. Trong lịch sử có không ít gia tộc bởi vì ở trong đó đã nhận được bảo vật kinh người mới tạo thêm nhiều cường giả trở thành thế lực lớn mới trên đại lục. Lôi Thiết Tư giải thích cặn kẽ. - Có được cấm chế rất mạnh? Mỗi cách mười năm, cấm chế mới có thể yếu bớt, mới có thể tiến vào? Trừ đó ra, chẳng lẽ không có phương pháp khác? Lông mày Kiệt Sâm không khỏi nhíu một cái, mà ở bên cạnh, tâm tình của Khắc Lôi Nhã như muốn chìm xuống đáy vực. Hôm nay tuổi thọ của Bỉ Tư Pháp Mỗ tháp chủ tràn đầy nguy cơ, còn có một năm. Ngày Thần Đản cũng sắp mở ra, mấy người căn bản không có nhiều thời giờ như vậy. Chứng kiến Kiệt Sâm nhíu chặt lông mày, Lôi Thiết Tư Tộc Trưởng thì nở nụ cười: - Kiệt Sâm đại nhân, ngươi không cần lo lắng, cấm chế này đích thật là mười năm mới mở một lần. Bất quá, trùng hợp chính là vừa rồi di tích của chiến thần mở ra đã là chuyện tình hơn chín năm trước. Trên thực tế, còn có ba tháng nữa là di tích của chiến thần sẽ mở ra. Hô! Nghe tới đây, Kiệt Sâm không khỏi thở ra một hơi thật dài, ba tháng hắn vẫn có thể đợi. - Kiệt Sâm, ta đã đem lai lịch của Sinh Mệnh Chi Thụ Diệp nói cho cho ngươi, ngươi hiện tại có thể thả ta ra không? - Ngươi yên tâm, chỉ cần ngươi nguyện ý thả ta đi, ta nhất định sẽ cùng Ngả Tát Khắc cốc chủ hảo ngôn khuyên bảo, là Phất Lan Tây Tư là ta trước đó có mắt không nhìn được Thái Sơn. Dùng thân phận cửu giai Linh Dược Thánh Sư của ngươi, ta nghĩ Ngả Tát Khắc cốc chủ nhất định sẽ không xuất thủ với ngươi. Phất Lan Tây Tư lên tiếng, nhưng mà ở chỗ sâu trong ánh mắt của hắn thì không ngừng lập loè cũng không biết đang suy nghĩ những điều gì. - Thả ngươi đi? Chuyện này không thể nào. Kiệt Sâm đưa mắt nhìn Phất Lan Tây Tư khóe miệng không khỏi cười lạnh một chút: - Phất Lan Tây Tư, đừng cho là ta không biết ngươi suy nghĩ cái gì, bất quá ngươi yên tâm. Ta sẽ không giết ngươi, bởi vì ngươi còn hữu dụng. - Lôi Thiết Tư! Kiệt Sâm đem ánh mắt nhìn về phía Lôi Thiết Tư ở bên cạnh: - Phất Lan Tây Tư ta liền giao cho ngươi rồi, bản thân ngươi tự giải quyết. Hắn thân là Đường chủ Dược Sư Đường của Thần Diệt Cốc chắc hẳn sẽ biết được một ít đồ vật ngươi không biết. Hơn nữa dùng thân phận hắn đã từng bát giai cao cấp Linh Dược đế sư, một ít Linh Dược phối phương các loại, một ít Linh Dược phối phương các loại sẽ cần thiết cho Bác Trữ Gia Tộc các ngươi. Nếu như ngươi cảm thấy hắn không cần tồn tại nữa thì cũng có thể giết hắn đi, hết thảy thì toàn bộ do ngươi làm chủ. Kiệt Sâm đạm mạc lên tiếng. - Ngươi lừa gạt ta? Sắc mặt Phất Lan Tây Tư thay đổi một chút, trong miệng phát ra tiếng gầm rú thê lương: - Kiệt Sâm, ngươi dám, ngươi biết không, Thần Diệt Cốc chúng ta cường đại như thế nào, căn bản không phải ngươi có thể tưởng tượng. Nếu như ngươi không thả ta, đến lúc đó, Ngả Tát Khắc cốc chủ giết đến tận cửa, ngươi nhất định sẽ phải hối hận. - Hối hận? Bước chân Kiệt Sâm đi tới cửa mạnh mẽ dừng lại, hắn lên tiếng: - Trong tự điển của Kiệt Sâm ta cho tới bây giờ chưa có hai chữ này. Nói xong, Kiệt Sâm không ngờ đi ra gian phòng. - Tộc Trưởng đại nhân, Tộc Trưởng đại nhân!! Mà sau khi Kiệt Sâm mới vừa đi ra gian phòng không bao lâu, một thanh âm vội vàng từ tiền viện truyền tới. Một gã thị vệ gia tộc đến trước mặt Kiệt Sâm cùng Lôi Thiết Tư. - Tộc Trưởng đại nhân, lão tộc trưởng hắn. . . Hắn đến rồi, nói muốn gặp Kiệt Sâm đại nhân. Thị vệ kia không kịp thở dốc lên tiếng. - Cái gì? Trên mặt Lôi Thiết Tư lộ vẻ sững sờ.