Nhân mã khắp nơi đã tập trung lại một chỗ. Điều này khiến đám người Đinh Hạo và Vương Tuyệt Phong không khỏi phải tốn thêm một chút thời gian, chiêu đãi, an bài cho đám người Doãn Túy Mặc. Đám người tông môn sau khi trải qua khổ cực, cuối cùng đã may mắn sống sót. Bọn họ vừa khóc vừa cười. Mắt nhnf thấy tông môn đang nhanh chóng phục hưng, trong lòng bọn họ kích động vạn phần. Vấn Kiếm Tông đang chịu bị tổn thương cực lớn, lại nghênh đón một người cùng với một tin tức tốt. - Ca ca, ca nhất định phải báo thù cho cha của ta! Hoàng Dung vọt tới trong lòng Đinh Hạo, khóc sướt mướt. Người thiếu nữ này trước đây dựa vào cơ trí và sự can đảm của mình, đã cứng rắn nhổ răng cọp, đem hơn một trăm người già, trẻ nhỏ phụ nữ của Vấn Kiếm Sơn Trang từ trong vòng vây của Yêu tộc và các thế lực lớn khác trốn ra ngoài. Cho dù nàng tận mắt nhìn thấy cha mình tự bạo ở trong bầu trời, nàng cũng chưa từng chảy nước mắt. Nhưng giờ phút này, khi nàng nhìn thấy Đinh Hạo, cuối cùng nàng không kìm chế được nữa, cất tiếng gào khóc. Dường như nàng muốn phát tiết ra tất cả những áp lực ủy khuất và sợ hãi buộc phải kìm nén ở trong lòng trong suốt mấy ngày qua ra ngoài. Hoàng Dung quả thực đã khóc sướt mướt. Những người khác trốn từ trong Vấn Kiếm Sơn Trang đi ra, giờ phút này cũng không khỏi gạt lệ. Buổi tối đó, một ánh sáng chói lòa giống như lưu tinh mỹ lệ rực rỡ chiếu sáng cả bầu trời đêm của Vấn Kiếm Sơn Trang. Ánh sáng vĩnh viễn thương đau, tượng trưng cho sự trung thành và xa xôi cách biệt. Một khắc kia chính là sự kiêu ngạo và cũng khiến cho cõi lòng bọn họ cảm thấy tan nát. Bọn họ vĩnh viễn cũng khó quên được thời khắc đó. Đinh Hạo nhẹ nhàng đưa tay vỗ vào phía sau lưng Hoàng Dung, khẽ nói: - Muội yên tâm đi. Những thế lực Yêu tộc tham dự bao vây tấn công Vấn Kiếm Sơn Trang, bất kể là Yêu Thần Cung hay Thần Tiêu Điện, chúng ta sẽ từng bước tính sổ với bọn họ. Cho dù là một tên cũng không bỏ qua. Muội hãy tin tưởng ta. Rất nhanh thôi, bọn họ sẽ phải trả cái giá lớn gấp trăm, gấp ngàn lần. Trong giọng nói Đinh Hạo ẩn chứa sát ý nồng đậm. Điều này khiến mọi người xung quanh không khỏi trở nên nghiêm nghị. Mọi người dường như đã nhìn thấy được cảnh tượng các thế lực lớn của Yêu tộc bị công phá. Khắp nơi đều là cục diện giống như núi thây biển máu. - Đến lúc đó ta cũng muốn đi cùng! Ta muốn tận mắt chứng kiến bọn chúng trả giá. Hoàng Dung lau khô nước mắt, kiên quyết nói. Đinh Hạo gật đầu: - Được rồi. Đến lúc đó hai người chúng ta sẽ cùng nhau đi, bình định hết đám Yêu tộc Tuyết Châu. Những lời nói như vậy, nếu như từ trong miệng người khác nói ra, tuyệt đối sẽ bị người ta cho là lời nói của một kẻ điên. Dù sao toàn bộ Tuyết Châu, Yêu tộc bất luận là về phương diện số lượng chủng tộc nhân số hay là cường giả, bọn họ đều chiếm một ưu thế tuyệt đối. Đó là điều mà toàn bộ Nhân tộc và Yêu tộc có thực lực của đại lục Vô Tận về cơ bản đều nhất trí. Cho dù là Tuần sát sứ Tuyết Châu của Huyền Sương Thần Cung cũng không có khả năng bình định được đám Yêu tộc ở Tuyết Châu. Chỉ có điều từ trong lời nói của Đinh Hạo lại khiến người ta có cảm giác đương nhiên. Thật ra trong mấy ngày qua, Đinh Hạo lưu lại cho mọi người ấn tượng quá mức chấn động. Dường như trên thế gian không có chuyện gì hắn không làm được. Hoàng Dung nghiêm túc gật đầu. Đinh Hạo lại cùng Doãn Túy Mặc chưởng môn nhân Thiên Âm Cốc hàn huyên một hồi, biết được Lý Vô Song cùng với mấy vị đệ tử khác Thiên Âm Cốc nhận được tư cách tiến vào chiến trường Bách Thánh, tạm thời vẫn không có tin tức, cũng không biết là có còn sống ở trên thế gian này nữa hay không. Đinh Hạo khe khẽ thở dài, nói sơ qua những gì bản thân mình biết được. Ban đầu ở thành lớn Cửu Trọng Thiên, có người thấy tung tích của Lý Vô Song một nữ tử hư hư thực thực. Nhưng đáng tiếc cuối cùng lại không thấy. Cho nên khi đối mặt với ánh mắt cực kỳ mong chờ của Doãn Túy Mặc, Đinh Hạo cũng không cách nào cho nàng một đáp án chắc chắn. Dù sao trong chiến trường Bách Thánh nguy hiểm vô cùng. Ngay cả cường giả cấp Yêu Hoàng, Vũ Hoàng cũng có thể ngã xuống. Sô lượng một vạn đệ tử tinh anh của Nhân tộc và Yêu tộc tại Bắc Vực tiến vào trong đó, nhưng cuối cùng người sống sót đi ra, chỉ sợ chưa tới phân nửa. Nếu như nửa năm nữa còn không có tin tức truyền ra, vậy chứng tỏ những người này có lẽ đã bỏ mình. - Yên tâm đi, Vô Song cô nương sẽ không chết sớm như vậy đâu. Có lẽ nàng ở trong chiến trường Bách Thánh gặp được kỳ ngộ khác cũng không chừng. Dù sao bây giờ và trước kia khác biệt rất lớn. Chỉ cần không tiến vào tây du Cổ Lộ, số thương vong cũng không cao lắm. Đinh Hạo nói trấn an. - Chỉ hy vọng như thế. Doãn Túy Mặc khe khẽ thở dài. Nàng cũng biết Đinh Hạo đã cố hết lực. Bởi vì từ trong miệng người khác, Doãn Túy Mặc đã từng được nghe kể qua, Đinh Hạo ở dưới Cự Linh Thành đã mạo hiểm ra tay, cướp lấy huyền khí bảo khí phòng thân của đám người Trung Châu Tam Hoàng, giao cho các bằng hữu bên cạnh mình. Đám đệ tử Thiên Âm Cốc, Lý Vô Song cũng có phần trong đó. Hơn nữa, hắn còn phân phát cho mỗi người một chiếc nhẫn ngân sắc. Nếu ở trong chiến trường Bách Thánh bọn họ gặp được nhau, tất nhiên sẽ chiếu cố hơn nữa. Đáng tiếc là Lý Vô Song hình như cũng không có phúc phận như vậy. Nàng không thể gặp được Đinh Hạo. Như này cũng chỉ có thể dựa theo sự may mắn của bản thân đi lên. Đinh Hạo cũng không tiện nói thêm điều gì nữa. Vấn Kiếm Tông cũng có đám người Lâm Tín, lý tà dương, Lý Mục Vân và Lương Phi Tuyết đến bây giờ vẫn không có tin tức, cũng không biết tình hình thế nào. Người của Thiên Âm Cốc tạm thời ở lại Vấn Kiếm Tông. ... Đinh Hạo sau khi chiêu đãi mọi người, mang theo Linh Tê Huyền Tâm Đan, một đường đi tới trong khuê phòng của Tây Môn Thiên Tuyết. Ít nhiều Tây Môn Thiên Tuyết đã được Lý Y Nhược và mọi người trong Thiên Âm Cốc chăm sóc, tuy rằng đã hôn mê hơn bốn tháng, nhưng tình trạng thân thể vẫn duy trì rất tốt, sức sống tràn đầy, hít thở đều đặn. Sau khi trở lại Vấn Kiếm Tông, Lý Y Nhược tạm thời ở chỗ này chiếu cố cho Tây Môn Thiên Tuyết. - Hạo ca ca! Khi tiểu tiên nữ thấy Đinh Hạo, bao giờ cũng cười vô cùng sáng lạng. Thấy xung quanh không có người, nàng tiến đến trước mặt Đinh Hạo, đôi môi đỏ kiều diễm nhẹ nhàng chạm vào gương mặt Đinh Hạo một chút. Hơi thở ấm áp, thơm như hoa lan của nàng khiến trái tim Đinh Hạo cũng run rẩy đập mạnh. - Ha ha ha! Cá heo nhỏ Manh Manh càng ngày càng thông minh giơ vây cá tới phía trước che miệng cười quái dị, trong mắt to mang theo sự trêu chọc. Mặt Lý Y Nhược đỏ bừng, trừng mắt với tiểu sủng vật của mình. Từ lúc trước, sau khi từ biệt tại thành lớn Cửu Trọng Thiên, cuối cùng đến bây giờ Manh Manh mới lại trở về bên cạnh Lý Y Nhược. Con cá heo nhỏ lai lịch thần bí này không biết bởi vì nguyên nhân gì, lại hết sức ỷ lại đối với Lý Y Nhược. Mỗi ngày trên cơ bản nó đều ở bên cạnh Lý Y Nhược, một tấc cũng không rời.