Thực lực của Kim Thiền Tử thật sự quá đáng sợ. Từ Vô Niệm Phái đến Vấn Kiếm Tông, hắn mang theo đám người Vô Niệm Thần Ni cùng bay, cũng chỉ mất một canh giờ. Một mình hắn bay, trên đường đi, hắn đều sử dụng truyền tống trận với khoảng cách cực xa để truyền tống. Hắn đi từ sát biên giới Tây Mạc đến Bắc Vực, còn phải mất nửa năm. Như vậy có thể tưởng tượng được, giữa Tây Mạc và Bắc Vực là một khoảng cách xa xôi tới mức nào. - Thánh tăng đã từng đi ngang qua Nam Vực sao? Không biết từ đây đến Nam Vực mất thời gian bao lâu vậy? Trong lòng Đinh Hạo thoáng động. Hắn gấp rút hỏi. Kim Thiền Tử suy nghĩ một chút, nói: - Nếu như một đường không làm những chuyện khác, từ đó đi tới thành thị Nhân tộc gần Nam Cương nhất, mất khoảng chừng hai tháng. Sao Đinh thí chủ lại đột nhiên hỏi chuyện này. Chẳng lẽ Đinh thí chủ có ý định đến Nam Cương sao? Đinh Hạo gật đầu, nói: - Tại hạ thật sự có kế hoạch muốn đi Nam Cương. Chỉ có điều đối với thế giới bên ngoài Tuyết Châu, tại hạ cũng biết rất ít. Thánh tăng đi khắp thiên hạ, kiến thức uyên bác. Đinh Hạo vẫn có một chuyện muốn thỉnh giáo. Kim Thiền Tử cười nói: - Đinh thí chủ xin cứ hỏi, tiểu tăng biết gì sẽ nói hết không giấu diếm. - Như vậy tại hạ đa tạ trước. Không biết lúc trước, khi thánh tăng đi ngang qua Nam Cương, người đã từng nghe qua về cái tên Mạc Hoàng Thiên Cơ chưa? Đinh Hạo hơi có chút mong đợi hỏi. Năm đó muội muội Đinh Khả Nhi bị người tên là Mạc Hoàng Thiên Cơ mang đi, về sau không có tin tức. Kim Thiền Tử là người duy nhất đi qua Nam Cương. Mặc dù biết hi vọng không lớn, nhưng Đinh Hạo vẫn không nhịn được muốn hỏi một câu. Kim Thiền Tử cẩn thận suy nghĩ một chút, lắc đầu nói: - Đã khiến Đinh thí chủ thất vọng rồi. Tiểu tăng chưa từng nghe nói về cái tên này. Chỉ có điều ở Nam Cương, rất ít người có họ kép Mạc Hoàng, nhưng thật ra có một thần triều bất hủ, nghe đồn chính là do dòng họ Mạc Hoàng thành lập. Đó chính là một trong mấy thế lực lớn siêu cấp tại Nam Cương. Đinh thí chủ đến đó có thể lưu ý một chút. Dòng họ Mạc Hoàng thành lập thần triều Bất Hủ? Trong lòng Đinh Hạo thoáng động. Mạc Hoàng Thiên Cơ thực lực trác tuyệt, ra vào Vấn Kiếm Tông giống như nơi không người. Sau lại xuất hiện một kẻ bỉ ổi Mạc Hoàng Thiên Xu cũng sâu không lường được. Hai người này một trước một sau xuất hiện ở sơn môn Vấn Kiếm Tông, hẳn không phải là ngẫu nhiên. Nói không chừng cả hai người thật sự đều là co thủ của thần triều Bất Hủ. Đây đúng là một manh mối. - Đa tạ thánh tăng. Đinh Hạo hạ quyết tâm, sau này đi Nam Cương, phải lưu ý nhiều hơn về thần triều này. Kim Thiền Tử vội nói không cần cảm ơn, sau đó hơi tò mò nói: - Được rồi, không biết Đinh thí chủ chuẩn bị khi nào thì đi tới Nam Cương? Đinh Hạo tính toán một chút. Trước mắt vẫn có rất nhiều chuyện cần mình xử lý. Ngoại trừ chuyện Vấn Kiếm Tông ra, còn có ước định với Thiên Hàn Tuyệt Phong vào hơn hai mươi ngày sau. Hắn còn muốn thanh toán món nợ máu với Liệt Thiên Kiếm Tông. Tất cả những việc này kết thúc, thuận lợi nhất cũng phải hơn hai tháng. Đinh Hạo cười nói: - Khoảng chừng ba tháng sau. - Thiện tai thiện tai! Kim Thiền Tử mỉm cười, nói: - Vừa lúc tiểu tăng cũng chuẩn bị ba tháng sau sẽ lên đường trở về Đại Lôi Âm Tự. Nếu như Đinh thí chủ có hứng thú, không ngại cùng ta đồng hành. Tiểu tăng từng đi qua Nam Vực vài lần. Trên đường đi, thật ra tiểu tăng cũng đã quen biết vài bằng hữu có thể giúp đỡ. Đinh Hạo mừng rỡ, nói: - Như vậy thì quá tốt. Đa tạ thánh tăng. Hai người nói một hồi, sau đó quyến định hẹn ba tháng sau, cùng đi tới Nam Cương. Đinh Hạo có thể cảm giác được, vị tăng nhân Kim Thiền Tử này thật sự có lòng tốt, không có gì để nghi ngờ. Trên thực tế khi biết người này đến từ Đại Lôi Âm Tự ở Tây Mạc, Đinh Hạo đã hiểu rõ mục đích hắn tới Tuyết Châu của Bắc Vực. Hắn đến vì mấy thủ phật kệ. Lúc đó đám người Vô Niệm Thần Ni đã từng nói qua, hiện tại phật kệ xuất hiện tình trạng dị thường. Đại Lôi Âm Tự phát giác, nên phái thánh giả đến đây tìm hiểu. Có thể nghĩ đến, vị tiểu hòa thượng anh tuấn như yêu nghiệt này muốn một đường đi cùng mình, tìm hiểu một chút xem tinh thần phật của mình từ đâu đến. Sau khi đàm luận một hồi, đám người Vô Niệm Phái đứng dậy cáo từ. Các nàng là người xuất gia, cũng đều là nữ ni, ở lại chỗ này cũng không tiện. Hơn nữa đại cục Vấn Kiếm Tông đã định, cũng không cần các nàng hỗ trợ. Vậy không bằng sớm cáo từ rời đi, để tránh khỏi quấy rầy Vấn Kiếm Tông xử lý việc nhà. Tần Dĩnh và hai mươi vị cao thủ Thiên Âm Cốc thật ra lại được giữ lại. Các nàng tinh luyện chiến kỹ âm luật, công pháp có hiệu quả trị liệu rất tốt, có thể giúp Vấn Kiếm Tông trị liệu cho các đệ tử bị bệnh bị thương. Hoăn nữa, Doãn Túy Mặc chưởng môn nhân Thiên Âm Cốc rất nhanh sẽ mang theo đám người Hoàng Dung đến đây, cho nên bọn họ thật ra cũng không vội rời đi. Sau khi căn dặn đám người Quan Phi Độ vài chuyện, Đinh Hạo đi tới chỗ ở của Lý Lan trước. Vương Tiểu Thất tạm thời chịu trách nhiệm chăm sóc cho Lý Lan. Trong lần bạo kiếp của Vấn Kiếm Tông, thật ra Vương Tiểu Thất không phải chịu tội mấy. Thực lực của hắn thấp, lại bị xem là thương nhân, cho nên bất luận là đám người của Liệt Thiên Kiếm Tông vẫn học viện Thanh Bình cũng không để hắn vào mắt. Sau khi đám người đó ngầm chiếm tất cả tài vật, tên đáng thương này bị đuổi vào hầm mỏ phía sau núi. Hiện tại, vẫn là do mèo mập Tà Nguyệt nhất thời hưng phấn, quay lại hầm mỏ đi dạo một vòng, mới tìm thấy một gia hỏa gầy trơ xương bị giam ở trong một khe nứt khoáng mạch, đói bụng hơn nửa tháng, áo không đủ che thân, từ dưới địa vực rất sâu cứu ra. Đương nhiên, trong mắt rất nhiều người, sở dĩ Tà Nguyệt đi hầm mỏ không biết mệt, bởi vì hắn tham ăn, mỗi lần tiến vào đều có thể ăn vụng rất nhiều huyền tinh thạch cực phẩm. Khi Đinh Hạo gặp lại Vương Tiểu Thất, tâm tình đã khá hơn rất nhiều. Đinh Hạo nói ra tung kích của đám người Vương Hữu Dư, cũng căn dặn cặn kẽ. - Mã Lương, tên chó do nương nuôi dưỡng, ta đã sớm thấy hắn không phải là người tốt gì, dối trá cực độ. Đáng tiếc phụ thân vẫn không nghe ta khuyên bảo. Bây giờ hắn quả nhiên bán chủ cầu vinh, thật là đáng chết. Như vậy xem như báo ứng cho hắn. Cũng may đám người phụ thân không có chuyện gì, nếu không ta nhất định phải đào mộ đốt xương hắn. Vương tiểu Thất sợ hãi, liên tục kêu may mắn. - Được rồi. Yên tâm đi. Hiện tại đã không sao rồi. Ta tin tưởng qua một hai ngày nữa, Tiêu Diêu sẽ dẫn theo bá phụ bá mẫu và cả Đại Anh tới Vấn Kiếm Tông. Đến lúc đó cả nhà các ngươi có thể đoàn viên. Đinh Hạo cười vỗ nhẹ vào vai Vương Tiểu Thất. Trong lúc bọn họ đang nói chuyện, Trương Phàm từ ngoài cửa tiến đến. - Tiểu Phàm! Vương tiểu Thất mừng rỡ kêu lên. Trước hắn đã nghe được đệ tử những tông môn khác đàm luận, biết hiện tại Trương Phàm đã trở thành đại cao thủ số một số hai ở Tuyết Châu.