Chân Đinh Hạo chậm rãi đạp xuống. Tthân thể Lục Hùng Phi chậm rãi uốn cong. Toàn thân hắn giống như một cái đinh, cứ như vậy bị lún vào trong bùn đất từng chút một. Đến cuối cùng, ngoài cái đầu còn lưu lại ra, toàn thân đã hoàn toàn lún vào trong đất. Tóc hắn rối tung, miệng mũi trào máu. Trên mặt hoàn toàn là biểu tình không thể tưởng tượng nổi, giống như nhìn thấy quỷ... Đinh Hạo thu chân lại. Khi thiếu niên mặc trang phục màu xanh này chậm rãi hạ xuống bên cạnh mép vết lún hình chân cực lớn, cúi đầu xem xét, tất cả mọi người trên quảng trường Chiến Thần dường như hóa đá. Biểu tình trên mặt từng người đều cứng đờ, viết rõ sự chấn động giống như tất cả đều thấy quỷ giữa thanh thiên bạch nhật. Trong đầu Kim Tường chưởng môn nhân của Hoàng Kim Môn trống rỗng. Hắn dùng sức dụi hai mắt của mình, quả thực không thể tin được vào cảnh tượng mình vừa nhìn thấy. Sao có thể như vậy được? Khí Thanh Sam đã chết. Hiện tại, Lục Hùng Phi chính là đệ nhất cường giả Nhân tộc Tuyết Châu. Điều này không thể tranh cãi. Sao có thể... Sao hắn có thể giống như một con kiến nhỏ bị Đinh Hạo một cước giẫm lên một cái, lập tức gần chết? Trong nháy mắt, một nỗi khiếp sợ cực lớn che phủ lấy hắn. Toàn thân hắn run rẩy. Không chỉ có mình hắn, còn có đám nhân mã của học viện Thanh Bình đang đứng ở trong quảng trường Chiến Thần cũng khiếp sợ run rẩy. Bọn họ lập tức ý thức được, chỉ sợ bầu trời Tuyết Châu này cũng sắp sập xuống. Một Đinh Hạo cường đại như vậy, căn bản khiến người ta không thể nhìn ra nông sâu. Hắn chỉ hờ hững giẫm một cái, trong nháy mắt đánh bại đệ nhất cường giả Nhân tộc Tuyết Châu. Vậy thực lực của hắn, rốt cuộc còn có kinh khủng tới mức nào? Vũ Vương lục khiếu? Vũ Vương đỉnh phong? Thậm chí còn tới... Vũ Hoàng? Trời ạ, rốt cuộc chúng ta chọc phải một quái vật thế nào vậy? Ngược lại với biểu tình của bọn chúng, chính là một đám đệ tử Vấn Kiếm Tông vốn đang vô cùng lo lắng. - Các huynh đệ, Đinh Hạo đã trở về. Ta bảo đảm với các ngươi, Vấn Kiếm Tông, không bị diệt được. Bắt đầu từ giờ phút này, để chúng ta thổi lên kèn lệnh phản kích, cầm lấy trường kiếm trong tay, chúng ta cùng nhau khiến kẻ địch của Vấn Kiếm Tông phải run rẩy đau thương, khiến máu tươi của những dũng sĩ đã an nghỉ trong lòng đất an nghỉ, phóng ra ánh sáng rực rỡ, làm cho cả Tuyết Châu đều phải run rẩy dưới trường kiếm của Vấn Kiếm Tông chúng ta! Đinh Hạo nhìn những người đồng môn nổi tiếng xương cứng này. Hắn nói rõ ràng từng câu từng chữ. Giọng nói của hắn cũng không lớn, nhưng lại rõ ràng truyền đến trong tai của mỗi một đệ tử Vấn Kiếm Tông ở đây, cũng truyền đến trong tai của mọi người xung quanh. Trong giọng nói của hắn ẩn chứa một loại lực lượng đáng sợ khiến linh hồn người ta chấn động. Đinh Hạo xoay người, ánh mắt sắc như đao, nhìn về phía Lục Hùng Phi đang đứng trên đài xử trảm, lẳng lặng nói: - Lão cẩu, mau qua đây nhận lấy cái chết! Mỗi một đệ tử Vấn Kiếm Tông đều ngây ngốc nhìn tất cả mọi chuyện xảy ra trước mắt. Có người lén lút cấu bắp đùi của mình, rất sợ tất cả những điều này chỉ là mộng ảo, không phải là sự thật. Khi cảm giác đau đớn rõ ràng truyền đến, tất cả mọi chuyện trước mắt vẫn không tan biến giống như mộng ảo, biểu tình trên mặt của các đệ tử Vấn Kiếm Tông bắt đầu từ lo lắng chuyển thành mừng rỡ như điên! Chỉ có điều bọn họ đều che kín miệng, không thốt ra những tiếng kêu kinh ngạc, rất sợ sẽ tự mình phá hỏng bầu không khí của thời khắc này! Bọn họ muốn cả đời đều ghi nhớ cảnh tượng ngày hôm nay. Trong nháy mắt này, đối với bọn họ mà nói, thế giới vốn u ám tàn khốc, trong lúc bọn họ tuyệt vọng nhất, đột nhiên không có dấu hiệu nào báo trước, lại trở nên sáng lạng lên. Hạnh phúc, thật sự tới quá đột ngột. - Được rồi, Nhâm sư huynh, sư huynh... Sư huynh vừa mới nói gì? Vẻ mặt Lý Vân Kỳ đờ đẫn, đột nhiên kịp phản ứng được điều gì, mở miệng hỏi: - Sư huynh nói Đinh sư huynh ở trong chiến trường Bách Thánh, đánh một trận... đánh một trận tàn sát Tam Hoàng? Cái gì là Tam Hoàng? Chẳng lẽ là... Nhâm Tiêu Diêu nghe vậy, dương dương đắc ý cười ha ha đứng lên. - Ha ha, ngươi không có nghe lầm. Hiện tại Đinh sư huynh đã sớm có thể giết chết Vũ Hoàng. Trong nửa năm qua, ở trong chiến trường Bách Thánh, Đinh sư huynh mở ra cấm địa Thiên Đao Tuyệt Kiếm Lâu muôn đời, uy chấn tám phương. Ba đại hoàng tử vương triều Thiên Ninh ở Ninh Châu, ở trước mặt Đinh sư huynh, cũng không dám nói lớn tiếng. Hắc hắc, Yêu tộc nào không có mắt, dám trêu chọc đến Đinh sư huynh, sẽ chịu khổ lớn. Chí ít đã có bốn vị Yêu Hoàng bị Đinh sư huynh chém giết. Bạch Tuyền Thủy người đứng đầu thế hệ trẻ đệ nhất kiếm tông Diệt Tuyệt Kiếm Tông tại Kiếm Châu, Tống Khuyết thiếu niên đứng đầu Thanh Vân Tông tại Thanh Châu cũng xưng huynh gọi đệ với Đinh sư huynh. Ha ha. Các thiên tài tuyệt thế của các đại môn phái, châu vực lớn nhỏ tại Bắc Vực, đều giống như thiên lôi, Đinh sư huynh chỉ đâu đánh đó. Ha ha, thử hỏi Tuyết Châu này, còn ai có thể đỡ được một đòn của Đinh sư huynh? Quảng trường Chiến Thần đã hoàn toàn yên tĩnh. Lời nói này rõ ràng đã lọt vào trong tai mỗi người. Mỗi một chữ đều giống như một tiếng sấm, không chút lưu tình vang dội ở trong tai mỗi người, chấn động tới mức trong đầu bọn họ trở nên trống rỗng! Mở ra cấm địa Thiên Đao Tuyệt Kiếm Lâu muôn đời? Tam Hoàng Ninh Châu là người hầu của Đinh Hạo? Bạch Tuyền Thủy của Diệt Tuyệt Kiếm Tông và Tống Khuyết của Thanh Vân Tông lại ngồi ngang hàng với Đinh Hạo? Chém giết Yêu Hoàng? Uy chấn thiên tài các đại châu ở Bắc Vực? Điều này... Là thật sao? Nghe qua quả thực giống như thần thoại! Tuyết Châu chẳng qua là một châu nhỏ nhất tại Bắc Vực, lại có thể có thể xuất hiện một vị thiên tài vô song trước chưa từng thấy, sau sợ rằng cũng chẳng có ai như vậy sao? Nhớ tới trước lúc Đinh Hạo tiến vào chiến trường Bách Thánh, thực lực chẳng qua là cảnh giới Tiên Thiên Vũ Tông? Mặc dù có thứ hạng trên Tiềm long bảng Tuyết Châu, cũng không phải là đệ nhất. Lúc này mới nửa năm ngắn ngủi, hắn lại giống như nghịch thiên? Có thể chém giết Yêu Hoàng, thực lực của Đinh Hạo yếu nhất cũng phải là cảnh giới Vũ Hoàng? Quá kỳ diệu. Lẽ nào tiểu mập này đang nói khoác? Nhưng không đúng. Một cước vừa nãy của Đinh Hạo đã giẫm gần chết vị đệ nhất cường giả Nhân tộc Tuyết Châu ngày xưa. Thực lực như vậy, thật sự là xưa nay chưa từng thấy. - Này... Nhâm sư huynh, tất cả... tất cả những điều sư huynh vừa nói đều là sự thật sao? Đám người Lý Vân Kỳ chỉ cảm thấy tim cũng sắp nhảy ra khỏi lồng ngực. Bọn họ quá mức khẩn trương và kích động, rất sợ tên tiểu mập không đáng tin cậy này, kế tiếp sẽ cười hắc hắc, nói tất cả những điều hắn mới nói đều là nói đùa. - Điều này còn giả được sao? Nhâm Tiêu Diêu cười hắc hắc, nói: - Ngay cả thực lực của ta cũng tăng lên. Lời còn chưa dứt, Nhâm Tiêu Diêu đã hóa thành một đạo lưu quang, lóe lên biến mất, trong nháy mắt tiếp theo lại trở về. Lúc hắn trở lại, trong tay mang theo một bóng người. Đó chính là chưởng môn nhân Hoàng Kim Môn Kim Tường.