Cao thủ như Kiếm Bất Bình ở trước mặt Đinh sư huynh còn bị giết ngay, hắn đối phó với Lư Bằng Phi không thành vấn đề, chỉ cần tổng giáo sư Lỗ Kỳ không nhúng tay vào . . . Phương Thiên Dực không biết Đinh Hạo bây giờ đã là trung giai Đại Võ Sư cảnh, tiến tới một bước là đạp qua giới hạn thiên nhân tiến vào Tiên Thiên Võ Tông cảnh. Đinh Hạo đã có tư cách để kiêu ngạo, dù đối mặt Lỗ Kỳ cũng có sức chiến đấu. Đinh Hạo nói: - Được rồi, không nói nữa, mau tìm chỗ trị thương cho hai ngươi. Dưỡng thương xong chúng ta lập tức lên đường đi Vấn Kiếm tông. Phương Thiên Dực phân chấn tinh thần, chợt nhớ cái gì vội la lên: - Không được, chúng ta phải đi về mau. Vương Tiểu Thất, Lý Vân Kỳ còn bị nhốt trong nhà tù, nếu đến muộn sợ là bọn họ gặp nguy hiểm. Đinh Hạo mỉm cười nói: - Không sao, ta đã sắp xếp rồi. Ta còn có chuyện trong Thái Bình thành, vừa lúc đợi hai ngươi lành bệnh. Phương Thiên Dực cực kỳ tin tưởng Đinh Hạo, nghe hắn nói vậy thì hoàn toàn yên lòng. Thiếu niên thợ săn Trương Phàm muốn nói cái gì, do dự một chút cuối cùng im miệng. Đinh Hạo nhìn rõ ràng. * * * - Lý Y Nhược ta muốn gặp người chẳng lẽ còn cần tiểu nhân Lư Bằng Phi đồng ý? Cút cho ta! Hạt tiêu nhỏ Lý Y Nhược mặt lạnh băng, bộ dáng cố chấp không nói lý. Hai đệ tử ký danh Thanh Sam Đông Viện canh gác cửa nhà tù lộ biểu tình khó xử. Ai cũng biết thiếu nữ xinh đẹp trước mắt không dễ chọc, không chỉ vì nàng có nhiều người ngưỡng mộ, không chỉ vì biểu ca của nàng là viện thủ Hồng Sam Tây Viện Lý Tàn Dương, một trong các thủ lĩnh năm viện bắc, nam, đông, tây, trung, càng vì bản thân Lý Y Nhược có thực lực, thiên phú tu luyện cường đại, itnhs tình nóng nảy. - Sao chưa cút? Lý Y Nhược cầm hộp đồ ăn xông vào nhà tù. Một thanh âm kỳ dị từ bên trong vọng ra: - Ô, chẳng phải là Lý tiên nữ của Hồng Sam Tây Viện sao? Chuyện gì khiến người tức giận như vậy? Một thiếu niên mặc áo xanh bước ra, mặt trắng không râu, mắt gian xảo, hơi bệnh hoạn cười giễu cợt. Hai đệ tử ký danh gác cổng vội hành lễ, có vẻ rất sợ thiếu niên mặc áo xanh này. - Giang Phong sư huynh! Giang Phong cực kỳ kiêu ngạo hừ lạnh, không thèm nhìn hai đệ tử ký danh Thanh Sam Đông Viện. Giang Phong lướt qua Lý Y Nhược, đáy mắt lóe tia dâm ô nhưng cẩn thận giấu đi. Bây giờ Giang Phong rất được Lư Bằng Phi yêu thích, dã tâm trướng lớn lên, muốn vấy bẩn đóa hoa đẹp nhất năm viện bắc, nam, đông, tây, trung. - Lý tiên nữ muốn đi vào thăm hai phản đồ tông môn Vương Tiểu Thất, Lý Vân Kỳ? Ha ha, không được rồi, Lư sư huynh sớm dặn không cho phép bất cứ ai đi vào thăm, ha ha. Giang Phong cố ý cười gian chờ Lý Y Nhược cầu xin mình. Khiến tiên nữ xinh đẹp cao cao tại thượng cúi đầu trước mình là chuyện vui sướng biết mấy? Giang Phong rất là mong chờ. Ai ngờ . . . Bốp! Một cái tát mạnh vang dội quất Giang Phong xoay một vòng như con quay, đầu váng mắt hoa. Một dấu tay in rõ trên mặt Giang Phong. - Ngươi . . . Giang Phong ngây người. Mặt Lý Y Nhược lạnh băng, khinh thường nói: - Phi, một con chó săn đê tiện cũng dám lớn lối trước mặt ta? Không muốn chết thì xéo sang bên, chọc giận bản cô nương thì một kiếm lấy mạng chó của ngươi! Giang Phong quê quá nổi khùng: - Lý Y Nhược, ngươi dám đánh ta? - Cút, nếu không thì sẽ khiến ngươi hối hận không kịp! Lý Y Nhược rút trường kiếm bên hông ra, ánh sáng lạnh lóe lên, sát khí ngút trời. Giang Phong liên tục đổi sắc mặt lúc xanh lúc đỏ. Lý Y Nhược có tư chất rất tốt, bây giờ thuộc hàng cao thủ trong năm viện bắc, nam, đông, tây, trung, Giang Phong không phải đối thủ của nàng. Nếu đánh nhau thì chính Giang Phong sẽ chịu thiệt. Nghĩ đến đây Giang Phong không có can đảm ngăn Lý Y Nhược. Giang Phong trơ mắt nhìn Lý Y Nhược như thiên nga kiêu ngạo lướt qua gã. Lý Y Nhược đi vào nhà tù, mùi mốc meo ẩm ướt xộc vào mũi, ánh sáng tối tăm khiến người sợ hãi. Lý Y Nhược nhíu mày, bước trên đá đen thô ráp lót đường. Lý Y Nhược quẹo vài lần, ánh sáng bên trong càng thêm tối. Lý Y Nhược đi đến tận cùng. Lý Y Nhược xuyên qua hàng rào gỗ sắt đen thấy Vương Tiểu Thất, Lý Vân Kỳ bị nhốt bên trong. Lúc Lư Bằng Phi vu oan thiếu niên thợ săn Trương Phàm tu luyện ma công bắt ngay trong đêm, ngày thứ hai định xử tử buộc mọi người không thể không âm thầm cướp ngục. Đó đúng là cái bẫy, nếu không nhờ Vương Tiểu Thất, Lý Vân Kỳ vàop hút mấu chốt đoạn hậu thì mọi người tham gia hành động đó đã là tù phạm. Vương Tiểu Thất, Lý Vân Kỳ bị xích sắt trói chặt trên giá gỗ, áo ngoài màu xanh bị cởi ra, áo lót trắng tràn đầy vết roi, loang lỏ vệt máu. Bọn họ bị hành hạ nhiều. - Y Nhược? Sao nàng đến đây? Môi Vương Tiểu Thất khô nứt, mặt vàng vọt, biểu tình mệt mỏi. Lý Vân Kỳ cũng bị thương nặng, đã hôn mê. - Thân thể các ngươi . . . Chết tiệt, bọn họ thật là vô pháp vô thiên, dám dùng hình phạt với các ngươi? Thật là đáng chết! Lý Y Nhược nhìn vết máu chưa đông lại rõ ràng Vương Tiểu Thất, Lý Vân Kỳ mới bị hành hạ, nàng vừa tức vừa giận. Lý Y Nhược rút trường kiếm ra, vài đóa hỏa hoa nở rộ. Trường kiếm chặt đứt xích sắt trói Vương Tiểu Thất, Lý Vân Kỳ. Lý Y Nhược dìu Vương Tiểu Thất, Lý Vân Kỳ ngồi xuống, kiểm tra thân thể hai người. May mắn Vương Tiểu Thất, Lý Vân Kỳ không bị thương. Lý Y Nhược lấy một bình kim sang dược ra khỏi ngực bôi lên miệng vết thương Vương Tiểu Thất, Lý Vân Kỳ. Vương Tiểu Thất cố nâng tinh thần cười nói: - Ha ha, không ngờ dời này ta được tẩu tử tự bôi thuốc cho . . . Lý Y Nhược cốc đầu Vương Tiểu Thất, tức giận quát: - Sắp bị người đánh ngu còn không đàng hoàng? Yên tâm, ta sẽ cứu các ngươi ra ngoài. Cao tầng tông môn chưa có quyết định về chuyện này. Tên chó săn Giang Phong dám hành hạ các ngươi, thật là đáng chết, ta sẽ không tha cho bọn họ. Lý Vân Kỳ đã tỉnh lại, tựa vào tường đá lạnh lẽo vội khuyên: - Y Nhược sư tỷ đừng làm bậy, tránh cho bị tiểu nhân Lư Bằng Phi bắt điểm yếu liên lụy. Lý Y Nhược không nói, đánh giá Lý Vân Kỳ từ trên xuống dưới. Lý Y Nhược nói: - Không ngờ tiểu tử nhà ngươi bình thời sợ đầu sợ đuôi vào phút mấu chốt đứng bên Hạo ca ca. Được lắm, Lý Vân Kỳ, ngươi là nam nhân chân chính! Sau này ngươi chính là bằng hữu của Lý Y Nhược ta. Lý Vân Kỳ cười cười: - Hì hì. Nói thật là ban đầu Lý Vân Kỳ khá do dự.