Thời gian trôi qua, đám người càng lúc càng nôn nóng. Lý Vân Dương lo lắng liếc thôn trưởng Cao Phong, cắn răng hăm dọa: - Họ Cao, tốt nhất các ngươi đừng làm quỷ kế gì lừa gạt ngũ đệ của ta, nếu không thì ta bảo đảm Thung Lũng thôn các ngươi sẽ biến mất khỏi Tuyết Long sơn. Thôn trưởng Cao Phong lờ Lý Vân Dương đi, thật ra trong lòng rất căng thẳng. Chính lúc này . . . Cánh cửa dưới cùng lầu đá két một tiếng mở ra, một bóng người đi trong tuyết lất phất. Một võ giả Thanh Giang trấn hét to: - Là ngũ gia! Lý Vân Dương thở phào mang người chạy qua, quan tâm hỏi: - Ngũ đệ có sao không? Bên trong có ai mà lớn lối như vậy? Khiến ngươi tự đi . . . Lý Vân Kỳ vội quát: - Mau im miệng! Lý Vân Kỳ chặn lại nhị ca lỗ mãng nói tiếp, sợ Đinh Hạo nghe được khó chịu. Hoan Hoan nói nhỏ bên tai Lý Vân Dương: - Nhị ca đừng nói bậy bạ, Thanh Giang trấn chúng ta không thể trêu vào người bên trong, người đừng ăn nói lỗ mãng gây họa cho Lý gia ta. Lần đầu tiên thấy đệ đệ thiên tài căng thẳng đến thế, Lý Vân Dương ngoan ngoãn không dám nói gì, lòng hoảng hốt. Lý Vân Dương nhỏ giọng nói: - Vậy tiếp theo chúng ta làm sao? Còn đón tân nương không? Lý Vân Kỳ dặn dò: - Ngươi đừng nói gì, mọi chuyện hãy nghe ta sắp xếp. Lý Vân Kỳ dặn Lý Vân Dương xong, tiểu thiên tài Thanh Giang trấn cười tươi như hoa đi hướng đám người thôn trưởng Cao Phong, trưởng lão Cao Lâm. Lý Vân Kỳ rất là khách sáo nói: - Cái này đúng là nước lên ngập miếu long vương, không ngờ Thung Lũng thôn có vị quý nhân tọa trấn. Nhị ca của ta lỗ mãng, lúc trước có đắc tội cái gì mong Cao thôn trưởng và các vị đừng để ý. Thôn trưởng Cao Phong không dám lơ là, vội vàng chắp tay hoàn lễ: - Ngũ thiếu gia quá khách sáo. Đám người Thung Lũng thôn không biết trong lầu đá xảy ra chuyện gì, không biết thân phật thật sự của Nhất Đao Khải Trình huynh đệ nhưng có thể khiến tiểu thiên tài Thanh Giang trấn Lý Vân Kỳ kiêu ngạo hĩnh mũi nhìn đời hạ thấp thân phận thế này chứng minh lai lịch của Nhất Đao Khải Trình không tầm thường. Người Thung Lũng thôn cực kỳ hưng phấn, cười toe toét. Không ngờ trong lúc vô tình leo cành cao như vậy, chẳng lẽ vận mệnh bắt đầu hướng về tộc nhân Cao thị? Lý Vân Kỳ liếc qua cô bé Cao Tuyết Nhi, cười nói: - Tuyết Nhi muội muội rất may mắn, được vị quý nhân kia nhìn trúng, sau này đường võ giả sẽ thuận buồm xuôi gió, gia nhập chỉ là vấn đề thời gian. Không chừng sau này chúng ta sẽ xưng nhau là sư huynh muội. Lý Vân Kỳ nói câu này làm đám người trưởng lão Cao Lâm, thôn trưởng Cao Phong giật mình mặt cứng ngắc. Gia nhập Vấn Kiếm tông chỉ là vấn đề thời gian? Nhất Đao Khải Trình có năng lực cường đại như vậy? Không lẽ trông Nhất Đao Khải Trình trẻ tuổi vậy mà là đại nhân vật trong Vấn Kiếm tông sao? Cũng đúng, nghe nói một vài cao nhân võ công tuyệt thế có thể phản lão hoàn đồng, tuy rằng tuổi thật hơn trăm nhưng giữ khuôn mặt thiếu niên mãi mãi. Đinh Hạo càng thêm bí ẩn trong mắt người Thung Lũng thôn. Cô bé Cao Tuyết Nhi cười tươi như hoa, ngẩng đầu, rụt rè hỏi: - Vậy ta còn phải gả cho ca ca của ngươi không? Lý Vân Kỳ cười to bảo: - Ha ha ha ha ha ha! Dĩ nhiên là không cần. Lý Vân Kỳ cảm thấy tiểu sư muội tương lai ngây thơ đáng yêu, nói: - Sau này Tuyết Nhi muội muội có cần gì thì trực tiếp phái người đến Thanh Giang trấn tìm nhị ca của ta, từ nay mọi chi phí tu luyện của đệ tử tam đại đều do Thanh Giang trấn cung ứng. Thôn trưởng Cao Phong giật mình kêu lên: - Vậy sao được? Lý Vân Kỳ rộng rãi nói: - Không sao, đây xem như chút lễ vật của sư huynh tương lai ta tặng tiểu sư muội. Lý Vân Kỳ có ý định bù đắp quan hệ với đám người Cao Tuyết Nhi. Cô bé Cao Tuyết Nhi là người Đinh Hạo nhìn trúng, sau này thiên phú sẽ rất xuất sắc, cộng với ngày nào hắn còn sống thì cô bé Cao Tuyết Nhi ở trong Vấn Kiếm tông sẽ thuận buồm xuôi gió, không ai dám bắt nạt nàng. Không chừng tương lai cô bé Cao Tuyết Nhi sẽ thành tựu hơn Lý Vân Kỳ, hôm nay gã làm như vậy là kết thiện duyên cho Thanh Giang trấn. Thế giới này . . . Đừng khi dễ thiếu niên nghèo. Nói xong Lý Vân Kỳ thì thầm bên tai Lý Vân Dương. Lý Vân Dương ngần ngừ giây lát, cuối cùng ngoan ngoãn xoay người đi tới trước lầu đá, cúi gập đầu, lớn tiếng nói: - Lý Vân Dương Thanh Giang trấn có mắt mà không thấy Thái Sơn, hôm qua nói năng vô lễ đã đắc tội nhiều, mong các hạ đừng trách! Không ngờ Lý Vân Dương xin lỗi. Lý lão nhị của Thanh Giang trấn nóng tính cứng đầu biết mấy vậy mà khom người xin lỗi. Nếu là ngày hôm qua thì trong vòng bốn, năm trăm dặm Tuyết Long sơn không ai tin, nhưng cố tình lại xảy ra trước mắt bao người. Một thanh âm trong trẻo vọng ra từ lầu đá: - Không sao. * * * Trên đường quay về Thanh Giang trấn. Lý Vân Kỳ giục ngựa đi bên cạnh Lý Vân Dương, mở miệng hỏi: - Ta khiến nhị ca xin lỗi người trong lầu đá trước mắt bao người, có phải trong bụng nhị ca trách tiểu đệ không? - Có một chút. Lý Vân Dương gục đầu nói: - Nhưng ngũ đệ luôn thông minh hơn ta, suy tính kỹ càng hơn ta. Nếu là vì tốt cho Lý gia chúng ta thì dù có chặt đầu ta xuống ta cũng không nhíu mày, mất mặt có là gì? Nhưng người đó lợi hại như vậy sao? - Nhị ca luôn như vậy. Lý Vân Kỳ cảm kích nói: - Nếu mấy năm trước tứ ca chưa vào Trảm Nhật thành một trong chín môn phái thì Thanh Giang trấn chúng ta cũng như Thung Lũng thôn ngày nay, ăn bữa hôm lo bữa mai. Là phụ thân mang theo nhị ca, đại ca mỗi ngày xuất sinh nhập tử, vô số lần thoát khỏi tay tử thần cho ta và tứ ca có hoàn cảnh, tài nguyên tu luyện tốt nhất để được vào chín môn phái. Nhị ca bỏ lỡ thời gian tu luyện tốt nhất, đại ca thì bị tật . . . Đó là năm tháng rất gian khổ. Thanh Giang trấn có ngày hôm nay ai cũng nghĩ là công lao của lão tứ, lão ngủ nhưng không biết trước kia nếu không có lão đại, lão nhị, lão tam khổ sở chống đỡ thì lão tứ, lão ngũ đã sớm chết đói. - Đang yên lành nói cái này làm gì? Lý Vân Dương xấu hổ gãi đầu nói: - Chuyện quá khứ rồi, hơn nữa ta thấy như vậy cũng tốt. Vào tông môn phải vất vả khổ cực tu luyện. Bây giờ ta là nhị thiếu gia Thanh Giang trấn, mỗi ngày có nhiều người hầu hạ, mỹ nhân trong ngực, ăn uống chơi bời, ha ha ha ha ha ha! Ta thấy thỏa mãn rồi. Lý Vân Kỳ mỉm cười nói: - Nhị ca thật là, vậy cũng tốt. Nếu sửa tật xấu lỗ mãng càng tốt hơn. Cái gọi là 'một giọt máu đào hơn ao nước lã', huynh đệ trong hoạn nạn không có ngăn cách gì. Nói một hồi Lý Vân Dương cười hì hì, một chút ai oán trong lòng tan mất.