Một cường giả nhân loại kinh ngạc nói: - Hay chỗ này chính là luân hồi chi vực? Trông không khác gì Vô Tận đại lục. Cường giả nhân loại đã nói lên suy nghĩ của nhiều người. Đúng vậy, không gian kỳ lạ này rộng mênh mông, nhưng chỉ có thể. Trên mặt đất không một cọng cỏ, xám xịt, tĩnh lặng. Trên bầu trời u ám nặng nề, rất áp lực. Trừ điều này ra dù là không khí, linh khí hay là lực lượng pháp tắc không khác gì Vô Tận đại lục. Đặc biệt trong không khí chẳng có chút lực lượng luân hồi làm một số cường giả thấy thất vọng. Mặt Đinh Hồng Lệ không biểu tình nói: - Đây là vòng ngoài luân hồi chi vực. - Ta biết môn phái của các vị đều có nội tình, hiểu biết các phần về luân hồi chi vực, một số người còn giữ bản đồ. Nhưng ta hy vọng tất cả sẽ đi chung một chỗ, vì theo tin tức Huyền Sương Thần Cung có được trong luân hồi chi vực có nguy hiểm lớn, dù là đỉnh thần cảnh cũng sẽ chết. Đinh Hồng Lệ nói xong mang theo bốn cao thủ Huyền Sương Thần Cung sải bước đi về phía trước. Mọi người đều là kẻ thông minh, đa số là lão quái vật, trải qua quá nhiều chuyện, là nhân kiệt một thời nên có kế hoạch, tính toán riêng. Nói chuyện không cần nói hết, dù là Đinh Hồng Lệ cũng không có năng lực ra lệnh đám người này nghe theo mình. Ba người Đinh Hạo, Phương Thiên Dực, Cuồng Đao Trương Phàm, người Diệt Tuyệt Kiếm tông, Thanh Vân tông đi theo Đinh Hồng Lệ. Trong yêu tộc có một phần cường giả rời đi, tự mình tìm kiếm. Có năm, sáu cường giả tuyệt đối nhân loại chí tôn thần cảnh nổi danh đã lâu chọn hành động riêng, biến thành luồng sáng biến mất trong hư không phía xa. Đinh Hạo rất ngạc nhiên thầm nghĩ: - Lạ thật, cảm giác chỗ này hơi giống địa ngục đạo nhưng không phải địa ngục đạo, có điều chắc chắn là chỗ này không phải Thần Ân đại lục hay Vô Tận đại lục. Thật khó tin, trừ hai đại lục ra còn tồn tại thế giới khác. Đây đúng là thế giới thần kỳ. Mọi người ngửi được mùi mục rữa trong không khí như thế không khí đông lại ngàn vạn năm không chảy, mặt đất chồng chất lớp bụi dày như bị thứ gì đốt cháy. Đây là thế giới tử vong, trừ mọi người ra không có sự sống. Trong không khí tràn ngập áp lực nghẹt thở. Mọi người đi rất nhanh, tuy đi bộ nhưng đều là cường giả từ bán thần cảnh trở lên, bước ra một bước xa mấy ngàn thước, mấy chục người lắc một cái đã ra mấy trăm dặm. Địa hình trên đường đi bằng phẳng không thay đổi, mặt đất màu xám kéo dài tới chân trời làm người tuyệt vọng. Bầu trời xám mà mặt đất xám nhạt dường như không có ranh giới. Một cường giả bán thần cảnh bỗng lên tiếng: - Lạ thật, sao ta thấy hơi đói? Câu này thoạt trông không có gì lạ nhưng khi nghe mọi người đều biến sắc mặt, lộ vẻ trầm trọng, hoảng sợ. Đầu tiên là bởi vì cường giả bán thần cảnh thấy đói là chuyện rất lạ lùng, thực lực đến trình độ này dù không ăn không uống một năm cũng không sao. Nguyên nhân quan trọng nhất là các cường giả khác cũng thấy đói khát. - Ta cũng thấy bụng đói cồn cào. - Thì ra không chỉ mình ta thấy đói? - Tại sao như vậy? Đã nhiều năm ta không có cảm giác thế này. Mấy cường giả khác nói lên cảm giác của mình, lúc đầu thấy đói ai cũng nghĩ là tại mình nhưng bây giờ xem ra nhiều cường giả đói cùng lúc thì không bình thường. Mọi người ngừng lại. Đinh Hạo nhìn Phương Thiên Dực, Cuồng Đao Trương Phàm bên cạnh, nhỏ giọng nói: - Hai ngươi cũng cảm giác như vậy? Cuồng Đao Trương Phàm gật đầu, nói: - Mới đầu còn tưởng rằng là ảo giác, không ngờ càng lúc càng thấy đói khát. Ta tưởng là vấn đề của mình, ai ngờ mọi người đều giống nhau. - Đúng vậy. Ta cũng thấy hơi đói. Phương Thiên Dực liếm môi khô khốc nứt ra, nhỏ giọng nói: - Đinh sư huynh có cảm giác này không? Ta thấy chỗ này là lạ, có lực lượng chúng ta không thể hiểu thấu tồn tại trong thế giới này ảnh hưởng chúng ta. Đinh Hạo khẽ nói: - Ta còn đỡ. Đinh Hạo không tỏ ý kiến nhưng sự thật là hắn không có cảm giác gì, không thấy đói nhưg mọi người nói. Tại sao chỉ một mình hắn ngoại lệ? Đinh Hạo không hiểu nổi. - Tầng mây đen bao phủ bên trên khiến người bực mình quá, mở ra! Một cường giả bán thần cảnh bị không khí quái dị làm nóng nảy, bỗng vung nắm đấm. Gió mây khuáy động, kình khí xé ra, lực lượng cường đại phóng lên cao đâm thủng cái lỗ to trên bầu trời xám xịt. Mọi người ngơ ngác nhìn. Khi mây đen tán đi, mọi người thấy cảnh tượng bên ngoài. Đó là trời sao cực kỳ rõ ràng, mỗi ngôi sao lớn như vươn tay có thể chạm vào, to cỡ bánh xe, hoa văn rõ ràng, sáng và to hơn cả ánh trăn Vô Tận đại lục, Thần Ân đại lục. Có cảm giác nhún một cái là sẽ nhảy lên tinh cầu ngay. Mảnh đất này không hoàn toàn tối tăm là bởi vì các tinh cầu to chiếu sáng, ánh sáng âm u là vì không có mặt trời. - A? Nhiều trăng như vậy? Đại ma vương Tà Nguyệt ngẩng đầu nhìn, trầm ngâm nói: - Bộ dạng chúng nó làm ta nhớ đến bánh trăng ngon lành. Sau khi ói hai lần đại ma vương Tà Nguyệt vẫn không chừa. Đinh Hạo lắc đầu, trong lòng càng thêm kinh ngạc. Bởi vì tri thức thiên vong học trong địa cầu kiếp trước khiến Đinh Hạo hiểu kỳ cảnh này là bởi vì cách tinh cầu khác rất gần. Đây là loại thế giới gì? Lạ lùng là không cảm giác sức hút từ các tinh cầu, lực lượng triều tịch chỗ này không bị ảnh hưởng, rất khó giải thích bằng tri thức vật lý học kiếp trước. - Đi lên nhìn xem. Có người lòng máy động phóng lên cao, nhưng rất nhanh kêu lên. Mọi người cũng lên theo. - Chỗ . . . Chỗ này thiên vực rất mỏng, thật khó tin. Chưa đến tứ trọng thiên, lên nữa là tinh vực chân không. Đinh Hạo lên trời liền hiểu lý do cường giả kia kêu lên. Chỉ cách mặt đất mấy ngàn thước sức hút mặt đất đã rất yếu, không gian chân không xuất hiện. Không vận dụng lực lượng người cũng nổi trên không trung. Bởi vì không khí mỏng manh làm mọi người thấy khó thở, đương nhiên điều này không ảnh hưởng đến cường giả thần cảnh. Mãi lúc này mọi người khẳng định đây là một thế giới khác chứ không phải Vô Tận đại lục, trong thế giới kỳ lạ này thật sự tồn tại cơ duyên thành tiên, lực lượng luân hồi sao? Trông không quá giống. Đinh Hồng Lệ lấy một thứ kỳ lạ giống kim chỉ nam ra khỏi ngực, loay hoay một lúc. Đinh Hồng Lệ dẫn cao thủ Huyền Sương Thần Cung bay hướng tây nam, đám người Đinh Hạo, Phương Thiên Dực, Cuồng Đao Trương Phàm, Tạ Giải Ngữ đi theo. Mấy người khác ngần ngừ một lúc, có mấy cường giả thần cảnh rời khỏi. Vậy là cường giả thần cảnh qua cánh cửa luân hồi bước vào đây còn lại chưa đến bốn mươi người. Từ đầu đến cuối Đinh Hạo luôn im lặng. Trong thức hải của Đinh Hạo, thần khí Luân Hồi Thiên Bàn tỏa hơi nóng, hình như là vì hấp thu năng lượng người chết quá nhiều rên Thiên Chi đảo, hoặc bị lực lượng bí ẩn trong không gian Vị Châu lôi kéo. Thần khí Luân Hồi Thiên Bàn rất bí ẩn, không cùng loại hình với thần khí Niên Hoa Chi Sa, thần khí Trấn Thần Ấn. Đinh Hạo cứ cảm thấy Đinh Hồng Lệ biết điều gì, nhưng nàng không muốn nói nhiều.