- Không còn, thật sự hết rồi! Đoạn Thiên Lý bị Đinh Hạo nhìn sợ, vội giải thích rằng: - Trấn lột từ tay đệ tử ký danh thật tình không nhiều, chúng ta chỉ gây sự nho nhỏ. Hơn nữa đa phần Thiên Lý Lâu có được đều đi hiếu kính vài trưởng lão ngoại môn nếu không thì môn quy sẽ chế tài chúng ta . . . Đám người Vương Tiểu Thất gật đầu, Đoạn Thiên Lý nói đúng. Tổ chức đệ tử ngoại môn giống như Thiên Lý Lâu muốn né môn quy sống tiếp cần dùng tiền lót đường, không thì những trưởng lão ngoại môn lấy việc công làm tư sẽ không cho nó tồn tại lâu. Đoạn Thiên Lý nói đa số thu nhập của Thiên Lý Lâu cầm đi lấp đầy túi tiền trưởng lão ngoại môn thì nhiều người tin. Ai ngờ Đinh Hạo nhẹ lắc đầu, mặt không biểu tình nhấc chân lên. Đoạn Thiên Lý bay mất ba hồn bảy vía hét lên: - Không . . . Đừng, để ta nghĩ, để ta nghĩ! Đoạn Thiên Lý sợ Đinh Hạo thật sự đạp xuống, gã cố nén đau nhức gãy xương. Trán Đoạn Thiên Lý toát mồ hôi hột nói: - Có có, còn có chút đồ chắc chắn Đinh huynh đệ sẽ vừa lòng! Nói rồi Đoạn Thiên Lý cẩn thận móc ra một hộp nhỏ màu đen to cỡ bàn tay ra khỏi ngực, biểu tình lưu luyến run rẩy mở ra. Một luồng sáng trắng như hòa không gì sánh kịp phát ra từ cái hộp hấp dẫn vô số ánh mắt. Tiếng ồn ào ngừng bặt, mọi người im miệng, mắt bị ánh sáng hút hút vào. Mắt vài người bắn ra tia tham lam. - Là huyền tinh thạch! Lòng Đinh Hạo run lên, nhận ra ngay sáu cục đá màu bạc hình trứng lóng lánh chỉ to cỡ ngón cái là huyền tinh thạch trong truyền thuyết. Cục đá này châu tròn ngọc sáng, trong suốt, bên trong chứa tia sáng kỳ lạ như dòng nước. Trông như tia sáng sẽ di chuyển theo ánh nắng phản chiếu toát ra mông lung mê người. Không ngờ trong tay Đoạn Thiên Lý có thứ tốt như vậy. Tuy Đinh Hạo không thể phán đoán ra phẩm chất của huyền tinh thạch này nhưng bản thân huyền tinh thạch là thứ rất hiếm thấy, thường vô giá. Nhìn sáu cục đá trơn trượt như vậy chắc chắn phẩm chất không thấp, đáng giá mười hai vạn lượng vàng. Thật ra Đinh Hạo chỉ cố ý hù Đoạn Thiên Lý ai ngờ trấn lột ra thứ tốt như vậy. Đinh Hạo ra hiệu Vương Tiểu Thất cất hộp đen, hắn xoay người chậm rãi bước lên cầu thang tới cửa chính Thiên Lý Lâu. Tấm biển bị đóng băng đứng thẳng trên tảng đá. Một tay Đinh Hạo vịn tấm biển, từ trên cao nhìn xuống Đoạn Thiên Lý. Đinh Hạo chậm rãi nói: - Ta biết trong lòng ngươi không phục, trong bụng thầm lên kế hoạch trả thù ta, dùng thủ đoạn độc ác mà ngươi đã quen không tiếc mọi cái giá lấy lại tài vật hôm nay đánh mất và mặt mũi bị ta đạp dưới chân, có đún không? Mắt Đoạn Thiên Lý chớp lóe không dám đối diện Đinh Hạo. Đinh Hạo lạnh lùng cười: - Ta khuyên ngươi tốt nhất rụt tay lại, nếu không muốn mất mạng thì ngoan ngoãn làm đệ tử ngoại môn suốt đời không lo cơm áo gọa tiền, tốt hơn người bình thường. Nói thật ra ta không hiểu nổi sao ngươi vênh váo, ngang ngược như vậy. Thiên Lý Lâu chó chết gì đó chỉ là ổ chó của một đám bị bị đào thải kéo dàih ơi tàn. Các ngươi chỉ là kẻ thất bại giãy dụa nhiều năm nhưng không thể trở thành đệ tử nội môn. Còn ta là ngôi sao mới có tiềm lực được môn phái xem trọng, tương lai sẽ vào nội môn. Tương lai của ta có khả năng vô hạn, đừng tưởng rằng ta không dám giết ngươi, ngươi cho rằng môn phái sẽ vì phế vật vô dụng nhà ngươi mà khó xử thiên tài có tiềm lực vô hạn như ta đây? Mặt Đoạn Thiên Lý biến xanh mét. Đoạn Thiên Lý biết Đinh Hạo nói thật. Đây là lý do tại sao lúc trước Đoạn Thiên Lý không dám đi gây sự với Thất Nghĩa Minh của Bạch Sam Trung Viện. Từ tiềm lực hôm nay Đinh Hạo biểu hiện không thua gì đám người Lý Mục Vân Thất Nghĩa Minh, nếu hắn thật muốn giết Đoạn Thiên Lý thì cùng lắm chỉ bị môn phái trách phạt diện bích nửa năm, một năm. Chỉ cần thực lực của Đinh Hạo tiến bộ mãi thì sớm muộn gì sẽ lại được tông môn chú trọng bồi dưỡng, Đoạn Thiên Lý chết uổng. Đoạn Thiên Lý vô lực phát hiện gã thật sự không có cách nào trả thù. Đối thủ quá độc, quá mạnh, quá bình tĩnh. - Ngươi đánh Trương Phàm, Phương Thiên Dực huynh đệ của ta tổng cộng gãy tám xương sườn, gãy xương đùi, chấn nội tạng lệch nên ta trả lại ngươi cả vốn lẫn lời. Nếu ngươi thật sự không biết tiến lùi thì ta không ngại một kiếm giết ngươi. Nói đến đây Đinh Hạo liếc đám đông, cao giọng nói: - Và còn những tổ chức đệ tử ngoại môn khác trừ Thiên Lý Lâu ra, khuyên các ngươi một câu, tốt nhất đừng chọc ta, nếu không thì Thiên Lý Lâu chính là tấm gương! Bốn phía yên lặng, nhìn mọi thứ xảy ra ngày hôm nay không ai dám xem lời của Đinh Hạo như gió thoảng bên tai. Những tập đoàn nhỏ đệ tử ngoại môn vốn định bắt chước Thiên Lý Lâu giờ bị bóp nát từ trong trứng nước. Nhiều đệ tử ngoại môn thầm mừng bọn họ không chọc vào Đinh Hạo, nếu không thì sẽ giống như đám người Đoạn Thiên Lý. Đệ tử ký danh tên Đinh Hạo sau này sẽ không là vật trong ao. Đinh Hạo nói xong bàn tay bỗng bùng phát lực lượng màu bạc. Răng rắc! Răng rắc! Tấm biển to màu vàng chớp mắt bị một tầng huyền băng phong lại, tiếp đó phát ra từng gãy vụn. Mặt băng nứt ra khe hở như mạng nhện, nguyên cột băng vỡ thành từng khối nhỏ. Bảng hiệu Thiên Lý Lâu chữ vàng bị đóng băng cũng thành từng khối gỗ vụn. - Từ nay về sau không có Thiên Lý Lâu. Lời của Đinh Hạo tuyên án tử hình cho tập đoàn đệ tử ngoại môn này. Ánh mắt Đinh Hạo lướt qua một số đệ tử ký danh mặc quần áo các viện đứng xem. - Bất cứ lúc nào, võ giả không nên vứt bỏ kiếm trong tay, cũng không nên bỏ lòng can đảm. Đối diện bất công, khi dễ nếu các đệ tử ký danh hợp sức lại chống đối thì hôm nay người đạp sụp Thiên Lý Lâu không phải ta! Những tên này giãy dụa nhiều năm không thể vàon ội môn, nếu các ngươi đã tự cam đọa lạc, buông bỏ cố gắng giống như Thiên Lý Lâu thì các ngươi thật sự xong rồi. Đinh Hạo nói xong mang theo Vương Tiểu Thất, các đệ tử ký danh Thanh Sam Đông Viện tách ra đám đông, rời khỏi Thiên Lý Lâu. Quần chúng đứng xem im lặng. Nhiều người từng nói câu tương tự như Đinh Hạo. Nhưng trong trường hợp hôm nay, trải qua một loạt sự việc, thốt ra từ miệng Đinh Hạo có sự rung động làm mọi người suy nghĩ lại. Bất cứ lúc nào, võ giả không nên vứt bỏ kiếm trong tay, cũng không nên bỏ lòng can đảm. Câu nói này như hạt giống mọc rễ sâu trong tâm hồn nhiều đệ tử ký danh, bắt đầu chậm rãi bén rễ nẩy mầm. Một số đệ tử ngoại môn từ bỏ cố gắng, đôi mắt mê mang dần có tia sáng, xoay người rời đi. Các đệ tử ngoại môn cầm trường kiếm bên hông, đi hướng diễn võ trường đã lâu chưa đi. Bây giờ cố gắng có lẽ còn kịp đi? Không có lớn tiếng ồn ào, đám người yên lặng tản đi. Mỗi người đăm chiêu. Bọn họ hiểu rằng từ nay về sau ít nhất khu vực bậc ba Vấn Kiếm tông không người nào dám chọc vào Đinh Hạo và các bằng hữu của hắn.