- Có chuyện gì? Không lẽ Đinh Hạo bắt giữ điểm yếu của bọn họ? Hay là . . . Hoàng Tuyền Yêu Thánh của Yêu Thần cung nghi ngờ, sự việc thật kỳ lạ. Tiếp theo Đinh Hạo lục tục lấy ra một số thứ kỳ lạ đều đưa ra ngoài. Các thế lực lớn nhỏ, cường giả trong tối ngoài sán quanh Thanh Giang trấn cỡ vài trăm người. Đinh Hạo lần lượt đẩy ra hơn hai mươi thứ giống tín vật, dù là thế lực yêu tộc hay cường giả nhân tộc nhận tín vật đó thì cuối cùng đều xoay người rút đi. Rất nhiều thế lực cường giả không hiểu ra sau, ngơ ngác nhìn. Đinh Hạo không nói nhiều, bỗng ngẩng đầu nhìn không trung phía xa. Đinh Hạo hỏi: - Như thế nào? Ngươi cũng muốn nhúng tay vào sao? - Không ngờ chúng ta gặp lại nhanh như vậy. Một bóng người hiện ra, mặt trắng hồng, vóc dáng thon dài, tiêu sái anh tuấn, chính thiên tài yêu tộc được Niên Hoa Chi Sa một trong ba thần khí của Thông Thiên Phù Đồ Thần Tháp, Ôn Đa Tình. Đinh Hạo hơi bất ngờ nói: - Biên cảnh Trung Thổ Thần Châu, Nam Hoang cách Tuyết Châu xa xôi, chẳng ngờ hôm nay Đa Tình điện hạ xuất hiện ở đây, thật khiến người ngạc nhiên. Trừ phi khi Ôn Đa Tình ra khỏi Thông Thiên Phù Đồ Thần Tháp không trở về Nam Hoang, không làm chuyện gì khác lập tức xuất phát đi Bắc Vực mới đến ngay sau Đinh Hạo. Tại sao Ôn Đa Tình vội vã tới Bắc Vực? Ôn Đa Tình cười cười nói: - Vốn tưởng Đinh huynh đi Nam Hoang không ngờ ngươi trở về Bắc Vực, trong trường hợp này lại gặp Đinh huynh. Đinh Hạo không nói nhảm, thẳng hướng chủ đề: - Nói vậy là hôm nay Đa Tình điện hạ muốn đánh nhau với Đinh ta? Ôn Đa Tình cười nói: - Nếu đổi lại là người khác thì dù hôm nay có bản lĩnh thông thiên cũng một con đường chết, tuy nhiên Đinh huynh có ơn cứu mạng ta trong Thông Thiên Phù Đồ Thần Tháp. Lần này yêu tộc Nam Hoang ta nguyện nhường bước, Độn Thiên Thạch Thi nằm trong tay Đinh huynh thì ta tuyệt không cướp đoạt. Nếu Độn Thiên Thạch Thi vào tay người khác . . . Vậy yêu tộc Nam Hoang ta có làm gì cũng không liên quan Đinh huynh. Đinh Hạo gật đầu, nói: - Được. Ôn Đa Tình khép quạt lại, nói: - Tất cả yêu tộc Bắc Vực lập tức rút khỏi Thanh Giang trấn ba trăm dặm. Ôn Đa Tình dứt lời đã biến mất tại chỗ. Thế lực các phương xôn xao, có mấy chục thế lực, cường giả yêu tộc đến từ Nam Hoang hậm hực rút đi. Một vài thế lực không cam lòng nhưng rất e ngại Ôn Đa Tình, không dám làm trái lời, bất đắc dĩ rời đi. Trước sau tính ra cường giả, thế lực bốn phía bao quanh Thanh Giang trấn có hơn một nửa tán đi. Đinh Hạo không đánh mà thắng giải quyết hơn một nửa địch thủ. - Như thế nào? Ngươi cũng muốn ra tay với ta sao? Đinh Hạo liếc hướng bóng người phía xa toàn thân phủ trong ánh sáng tím, đây cũng là một cường giả thánh nhân cảnh. Người phủ trong ánh sáng tím lạnh lùng cười: - Ta không thể nào từ bỏ Độn Thiên Thạch Thi, huống chi ngươi giết điệt nhi Tử Hùng của ta, hôm nay chúng ta hãy tính sổ món nợ này. Người này là Độc Cô Vô Cực, đệ đệ ruột của thành chủ Tử Tiêu thành, đại thế lực Trung Thổ Thần Châu. Tuy chiến ngẫu kim loại hỏa diễm giấu mặt nhưng Đinh Hạo liếc sơ nhận ra gã ngay. Lúc trước trong Thông Thiên Phù Đồ Thần Tháp, Độc Cô Vô Cực nằm trong mấy Võ Thánh cảnh nhân loại hùa theo Lãnh Diện Quân Nhạc Thiên Tinh khó xử Vũ Diệt Tuyệt. Không ngờ hôm nay Độc Cô Vô Cực cũng xuất hiện tại đây. Đinh Hạo khinh thường nói: - Dù là yêu tộc ăn tươi nuốt sống cũng biết tri ân báo đáp, không ngờ ngươi đường đường là thánh nhân nhân loại còn có mặt mũi nói lời như thế. Ánh sáng tím ngoài người Độc Cô Vô Cực dần tán đi, lộ ra thần hình gầy gò, già nua như gỗ mục. Mặt nhăn nheo lốm đốm đồi mồi, cơ thể Độc Cô Vô Cực toát ra mùi mục nát, chết chóc. Mặt Độc Cô Vô Cực không có biểu tình tức giận hay âm trầm, nói: - Lúc trước ngươi tiêu diệt thi hồn đúng là đã cứu mạng ta. Cũng tốt, lão phu không truy cứu cái chết của Tử Hùng. Nhưng ngươi cũng thấy lão phu sắp hết tuổi thọ, không sống được bao nhiêu ngày trên đời này. Ha ha ha ha ha ha! Ân cũng tốt, oán cũng được, tất cả là mây bay. Ta chỉ muốn sống sót, nhất định phải có được Độn Thiên Thạch Thi. Dù phụ mẫu ruột chắn trước mặt ta thì ta cũng chém! Đinh Hạo tức giận nói: - Không biết xấu hổ! Độc Cô Vô Cực nói ra lời như vậy không bằng cả súc sinh. Độc Cô Vô Cực cười to bảo: - Chờ khi ngươi mặt trời xuống núi, từ từ già đi mới hiểu sự sống tốt đẹp biết bao, có bao nhiêu điều trên đời khiến ngươi lưu luyến. Ngươi sẽ không hiểu được bởi vì ngươi mới hai tuổi, trẻ biết mấy. Ta ngửi được ánh nắng ấm áp từ người của ngươi. Nhưng năm tháng sẽ không ngừng lại vì ai. Đinh Hạo, dù ngươi đến cảnh giới thần thì cũng sẽ có ngày nghênh đón tuổi thọ hết, khi ấy ngươi mới hiểu cảm giác của ta lúc này. Đinh Hạo nói: - Dù chết cũng phải có tôn nghiêm, kiêu ngạo của cường giả. - Đúng vậy. Nói luôn dễ hơn làm. Độc Cô Vô Cực cười to bảo: - Ta biết ngươi rất mạnh, ta không làm gì được ngươi. Nhưng nếu ngươi không giao Độn Thiên Thạch Thi ra thì ta sẽ giết hết người Thanh Giang trấn hôm nay, giết người Vấn Kiếm tông, giết người ngươi quan tâm, giết người thân nhất của ngươi, giết đến khi nào ngươi thỏa hiệp mới thôi. Ta đã già như đèn leo lắt, bất chấp tất cả. Ha ha ha ha ha ha! Ta không sợ ngươi huyết thề truy sát! Đinh Hạo nổi lên sát ý: - Ngươi muốn chết! Độc Cô Vô Cực độc ác cười to bảo: - Nếu không có được Độn Thiên Thạch Thi thì ta sẽ chết, trước sau cũng chết thì liều một phen! - Vậy ngươi chết đi. Đinh Hạo ra tay. Chớp mắt Đinh Hạo đã đến trước mặt Độc Cô Vô Cực, từ khi nào tay trái cầm thanh ma đao đen, thân đao bắn ra ánh sáng đỏ. Đinh Hạo một đao chém cơ thể Độc Cô Vô Cực ra làm hai. Giọng Độc Cô Vô Cực từ phía xa vọng lại: - Ha ha ha ha ha ha! Đã thấy qua thực lực của ngươi chẳng lẽ ta biết đềp hòng sao? Cơ thể bị chém làm hai không chảy ra máu, đó là khôi lỗi chiến ngẫu đổi trắng thay đen, cực kỳ xảo diệu, lừa được mọi người. Độc Cô Vô Cực để thế thân xuất hiện, lão truyền âm, người thật không biết núp đi đâu. Một cường giả thánh nhân cảnh cảnh giới ẩn núp, trong phút chốc Đinh Hạo không thể điều tra ra tung tích của lão. Giọng Độc Cô Vô Cực độc ác, âm trầm từ xa vọng đến: - Ha ha ha ha ha ha! Đinh Hạo, ngươi hãy suy nghĩ kỹ đi. Ngươi không thể mang theo mọi người từng giây từng phút. Nếu ngươi không muốn nhấm nháp mùi vị mất đi người thân nhất thì hãy giao Độn Thiên Thạch Thi ra . . . Mắt Đinh Hạo tóe lửa nhưng không nghĩ ra cách gì. Cùng lúc đó . . . Một thanh âm như kim loại ma sát vào nhau vang lên: - Giết! Đại quân chiến ngẫu kim loại hỏa diễm như nước lũ xông hướng Đinh Hạo, từ cực tĩnh đến cực động chỉ trong khoảnh khắc. Đại quân chiến ngẫu kim loại hỏa diễm như dung nham nóng chảy tràn tới. Đinh Hạo bị nước lũ đỏ thẫm nhấn chìm.