Thủ hạ của Lạc Ly, mười hai chân linh, Tiểu Bạch, Tiểu Thanh, thiên tân vạn khổ, cuối cùng cũng quay về. Bọn họ lưu lạc bên ngoài, cũng gặp không ít kỳ ngộ và nguy nan, cũng gặp được không ít tông môn ra sức ủng hộ, nhưng mà mỗi một người đều luôn nhớ kỹ thân phận của mình, không qua ngàn vạn dặm, quay về Hỗn Nguyên tông. Hai mươi tám tinh tú, không thiếu một ai, lần lượt trở về. Ở Hỗn Nguyên thiên này, thực lực của Hỗn Nguyên tông dần dần tăng mạnh, dần dần trở nên cường đại! Bảy mươi năm thời gian, chớp mắt trôi qua. Trong bảy mươi năm này, Hỗn Nguyên thiên phát sinh thay đổi lớn, cả thể giới trở nên hài hòa, thế giới ban đầu sinh ra những tệ đoan, dần dần đều biến mất. Ở trên Hỗn Nguyên thiên này, tiên khí di mạn, vô số thực vật động vật, Tiên linh chủng tộc cũng ngày càng đông, cả tiên giới đều là cảnh tượng vui mừng vô cùng. Trong bảy mươi năm, cũng không phải không có chuyện gì xảy ra, từng có cơ đạo lực lượng cường đại, đi tới nơi đây. Nơi đây Nguyên Thủy đạo phong ấn chi địa, phát sinh thay đổi lớn, khiến cường giả chú ý. Nhưng mà bọn họ đến đây, dưới sức mạnh không biết tên, đều trung thực rời đi, không xảy ra chuyện gì. Trong bảy mươi năm, rất nhiều Hỗn Nguyên tông trở về Hỗn Nguyên thiên, rốt cuộc Hỗn Nguyên tông ở tiên giới đã có tiên giới chân chính thuộc về mình. Xung quanh tiên giới này, đều dần dần bị Hỗn Nguyên thiên thâu tóm, Đồ Lực Kim Cương, Hoa Vũ Hỏa Kê mang theo toàn tộc, nghỉ lại ở Hỗn Nguyên thiên, ngày ngày đều vui vẻ. Bọn họ lấy Hỗn Nguyên làm vinh dự, coi nơi này như nhà mình, Cổ Thái Hư, Ngô Tiên Ông, Ngọc Hạc Tử cũng vui vẻ ở lại Hỗn Nguyên thiên, bọn họ nhiều năm tranh thủ, cuối cùng đều có được Hỗn Nguyên đạo chủng, trở thành đệ tử Hỗn Nguyên tông. Hỗn Nguyên đạo chủng này, chính là Lạc Ly gây dựng, mặc dù bọn họ nửa đường nhập môn, nhưng mà Hỗn Nguyên chi lực có tính dung nạp rất mạnh, cũng luyện hóa thành công. Cùng với ba người bọn họ luyện hóa Hỗn Nguyên đạo chủng, ba tiên giới của bọn họ cũng phát sinh biến hóa lớn, cùng Hỗn Nguyên thiên của Lạc Ly hình thành quan hệ cộng minh. Đây chính là bước đầu hình thành Hỗn Nguyên tiên vực, chỉ là Hỗn Nguyên tông không có phi tiên, bằng không có thể bàn động tiên giới của bọn họ, tới vị trí cố định, hợp thành Hỗn Nguyên tiên vực. Bảy mươi năm qua đi, Lạc Ly vẫn không xuất hiện. Trong trạng thái bế quan. Bảy mươi năm sau, đột nhiên đại địa một tiếng ầm vang, trong thiên địa kia, một đạo hào quang, điềm nhiên mà sinh! Xuyên thấu thời gian, trong nháy mắt lóe lên, ở trong trời đất này, xuất hiện một thiếu niên! Pháp bào chói mắt, giống như linh tú cả thế giới đều tập trung trên người hắn. Lạc Ly xuất hiện, nhìn qua, hắn đã có Địa tiên nhất trọng, một hơi tấn thăng tới Địa tiên tứ trọng thiên! Đại chiến lần trước, Lạc Ly xem đánh nhau, được lợi rất nhiều, đồng thời Hỗn Nguyên hấp thu được vô số Thái Sử tiên giới di hài. Mở rộng vạn ngàn. Bảy mươi năm thời gian, Hỗn Nguyên thiên phát triển hoàn mĩ. Củng cố cường đại, đồng thời nhân thế lợi đạo, tặng lại Lạc Ly. Cho nên Lạc Ly một hơi tấn thăng tam trọng cảnh giới, đột phá Địa tiên tứ trọng thiên. Lạc Ly hiện thân, trong nhất thời, rất nhiều tiên nhân của Hỗn Nguyên thiên cũng đều có cảm ứng, lần lượt xuất hiện. “Tông chủ, tông chủ, ngài xuất quan!” “Đại nhân, ngài xuất quan?” “Tông chủ, tông chủ!” Trong vô số tiếng thăm hỏi kia, Lạc Ly mỉm cười. Ánh mắt quét qua, tình hình cả Hỗn Nguyên thiên đều nắm rõ trong lòng. Tiểu Bạch từ khi phi thăng đều chưa gặp Lạc Ly. Tiểu Thạch cũng vây tới, đồ đệ năm ấy ở Trung thiên chủ thế giới, Thanh Hồ Mộc Thu cũng đã phi thăng. Lạc Ly quét mắt nhìn qua bọn họ, mỉm cười nói: “Các ngươi đều trở về, tốt, tốt!” “Sư phụ!” “Phụ thân!” Tiếng hỏi han không ngừng, nhưng mà Lạc Ly từ chối nói: “Chờ một chút, chờ ta đi làm một chuyện, quay về chúng ta cùng ăn mừng!” Nói xong, hắn nhảy dựng lên, cũng không dùng Hỗn Nguyên Thiên tiên môn đạo đài, mà dựa vào sức lực của mình, một bước bước ra. Long điệp cửu thiên! Tấn thăng Địa tiên tứ trọng thiên, thực lực chân chính của hắn đã đạt tới cảnh giới Phi tiên, cho nên một bước này bước ra, trong nháy mắt, ngàn vạn tiên vực, lập tức đều ở phía sau người. Một bước bước ra, đột nhiên phía trước một đạo ngân hà, xuất hiện ở trước người hắn. Ngân hà này giống như là từ vô số hằng tinh hợp thành, hào quang vô tận, tập trung thành một dải tinh hà lấp lánh, xuyên thẳng tắp qua tiên giới, tịch liêu vô tận. Ngân hà quá lớn, gần như vượt quá quan niệm về thời không của Lạc Ly, chỉ là một cảm giác, không có nguồn gốc, không có điểm đầu, mênh mông vô tận, xuyên qua vũ trụ. Đến chỗ này, Lạc Ly thở ra một hơi dài, nhẹ giọng nói: “Hai trăm tám mươi năm phong vân biến đổi, ta đã quay về rồi!” Chỗ này chính là cùng Mộc Dương hà, một trong chín nhánh ngân hà trong tiên giới, Thời Không Loạn Hải. Nó xuyên qua tiên giới, mỗi một nhánh đều vô cùng nguy hiểm dù là Thiên tiên cũng không dám tùy tiện ra vào, nghe nói chính là tiên vực của tiên tộc từ thời thượng cổ của tiên giới ban đầu. Sau đó bọn họ đều bị Tiên Đế Dư Tắc Thành phá diệt, tiên vực này trải qua đại chiến, hóa thành Thời Không Loạn Hải đáng sợ. Năm ấy Lạc Ly mới vào tiên giới, được Đạo Đức tông Phi Hàng lão nhân hỗ trợ, tu tiên ở tiên giới của Phi Hàng lão nhân, một đường thuận lợi, luyện thành hư thất sinh bạch. Nhưng mà không nghĩ đến một đạo cột sáng, trùng thiên dựng lên, đột phá tiên giới của Phi Hàng lão nhân, dẫn dụ tử địch của Phi Hàng lão nhân, sư phụ Thiên Tường Tử của hắn để ý. Đến lúc này tiên giới của Phi Hàng lão nhân bị bao vây, Lạc Ly định ra tám trăm năm tâm nguyện, trong vòng tám trăm năm tu luyện đến cảnh giới Địa tiên, đến đây cứu Phi Hàng lão nhân. Thế sự khó đoán, Lạc Ly dùng tám trăm năm thời gian, trước sau lại thêm hai trăm tám mươi năm thời gian, Lạc Ly đã tu luyện đến cảnh giới Địa tiên. Cho nên Lạc Ly một lần nữa đến đây, lại dây cứu Phi Hàng lão nhân khi ấy đã từng giúp đơ hắn. Thực ra Thiên Tường Tử đó, Lạc Ly đã từng tiếp xúc với hắn, hắn có chút cảm giác, người này không đơn giản. Bề ngoài xem ra, Thiên Tường Tử này không quá Địa tiên, thực lực tương đương với Phi Hàng lão nhân, nhưng mà Lạc Ly phát hiện hắn cũng là cố hương đến từ Trung Thiên chủ thế giới. Hơn nữa còn là đệ tử Đạo Đức tông năm ấy đã biến mất, bọn họ ở Trung Thiên chủ thế giới làm mọi chuyện tốt, thiên địa không thể báo đáp hết, chỉ có thể đưa bọn họ rời đi. Đến lúc này bọn họ đến tiên giới, bắt đầu thờ phụng vô đức vô đạo. Cái gọi là vô đức vô đạo, chính là không nói lương tâm, bất kể lời thề, không sợ thiên lý, không tuân thủ tâm đức, vì có được sức mạnh, muốn làm gì thì làm, đùa bỡn lòng người, hại chết mạng người, không việc gì không làm. Có thể nói hoàn toàn là phản nghịch của Đạo Đức tông, bại hoại thế gian.