Huyền thánh già thiên kiến mộc trận, chính là tiên thuật vô thượng của Cửu Lê tông, truyền thuyết pháp này có nguồn ngốc từ thời đại Tiên Tần đế quốc tiên giới thượng cổ, chỉ cần thu thành pháp này, nơi nào tu sĩ đến sẽ tự sinh ra một đại trận, cách tuyệt Tiên Đế, một người có thể tiêu diệt trăm vạn binh, một tiên có thể địch lại trăm ngàn giới, rất lợi hại! Lạc Ly nhìn về phía Kiến mộc trận kia, lão giả phía trên Kiến Mộc trận cũng nhìn về phía Lạc Ly. Lão giả này, một thân huyền bào. Ngoài khoác áo rộng, lưng đeo đai ngọc, đầu đội vũ quan, rất oai hùng. Nhất là đôi mắt màu đồng, từ trên đỉnh cây nhìn xuống đây, lấp lánh như là lôi hỏa giao nhau va chạm. Khiến người ta có cảm giác thở cũng rất khó khăn. Hắn kinh ngạc nhìn Lạc Ly, theo lý huyền thánh già thiên kiến mộc trận chỉ cần bày ra, tự động che đậy thiên địa, không ai có thể tiến vào, nhưng mà tu sĩ này không thấy thi triển pháp môn gì, chỉ nhẹ nhàng tiến vào, khiến hắn cũng vạn phần kinh ngạc. Lạc Ly nhập trận, nơi xa Lục Chu giống như cảm giác được khí tực của Lạc Ly, lập tức hô: “Lạc Ly ca, đi mau, không cần lo cho ta, đây là huyền thánh già thiên kiến mộc trận! Tiểu Bạch Vũ này, thân là đứng đầu hạ viện một tông môn, nói mà không giữ chữ tín. Lạc Ly ca, về sau hãy báo thù cho chúng ta!” Lão giả kia về phía Lạc Ly. Thì ra hắn chính là hạ viện chi chủ của Cửu Lê tông tại Linh Thổ Hồng Hoang giới – Tiêu Bạch Vũ. Người này tu vi đại thừa hậu kỳ. Hơn nữa hiện giờ hoàn toàn là cảnh giới áp chế, chỉ cần thả ra thì sẽ phi thăng. Tiêu Bạch Vũ nhìn về phía Lạc Ly, nói: “Ngươi chính là cái gì Hỗn Nguyên tông Lạc Ly? Chính ngươi đã dụ dỗ tiểu quỷ Lục Chu này? Tiểu quỷ này, chúng ta bồi dưỡng hắn mấy trăm năm, phế vật. Đến nay còn chưa thể tấn thăng đại thừa. Hiện tại giỏi lắm, đủ lông đủ cánh, muốn rời khỏi tông môn chúng ta, nằm mơ sao! Nhưng mà Tiểu Quỷ này lại lấy Liệt Thiên kiếm tông để áp chế ta, cho nên hắn chỉ có chết mới có thể tiêu trừ mối hận trong lòng ta! Ngươi đã đến thì không cần đi nữa, chết ở đây đi thôi!” Cùng với lời nói của hắn, Kiến Mộc kia chấn động, giống như lại trở nên cao lớn hơn, thực ra không phải là cao lớn mà là đại trận mở rộng, khóa Lạc Ly trong đó. Lạc Ly cười lạnh, đi thẳng đến chỗ Tiêu Bạch Vũ kia. Dưới tầm lộ thuật, đại trận tự động xuất hiện một nhánh thông đạo, Lạc Ly hoành hành thoải mái! Tiêu Bạch Vũ nhìn một hồi, cười lạnh nói: “Có chút môn đạo, nhưng không đủ đâu!” Huyền thánh già thiên, biến cho ta!” Nhất thời đại trận biến hóa, tầm lộ thuật của Lạc Ly ở địa vực bên ngoài, bắt đầu biến hóa vô tận, trở nên lớn hơn, rộng hơn, các loại đại trận khởi động, muốn đem Lạc Ly diệt sát trong đại trận này. Nhưng mà Lạc Ly phất ống tay áo một cái, một đạo Nguyên Thủy chi lực, bắn nhanh ra, các loại trận pháp trong Huyền Thánh Già Thiên Kiến Mộc nhất thời bị kích phát, mười hai loại trận pháp trùng trùng điệp điệp mà xuất ra ba trăm sáu mươi lăm đạo cấm chế. Rất nhiều hào quang, lóe ra, nhưng mà bị Nguyên Thủy chi lực nhẹ nhàng nhất kích, lại giống như đậu hũ, chính là dễ dàng chém ra một khe hở lớn. Tứ cửu độn thuật của Lạc Ly lóe lên, hóa thành một đạo lưu quang từ trong khe hở nhanh như chớp mà ra. Chớp mắt đã đi tới dưới kiến mộc kia. Lúc này các loại cấm chế được kích hoạt mới đột nhiên phát lực, hồng, chanh, hoàng, lục, kim, bạch, thanh, hắc, hào quang các màu ngưng kết trên không. Huyền thánh già thiên kiến mộc trận phụ thêm công kích cấm chế Âm dương phân quang kiếm, Địa sát thất hồn võng, Canh kim thần lôi trận, đều không trung súc thế chờ đợi, lại tìm không thấy kẻ địch chạm phát cấm chế, các loại cấm chế súc tích lực lượng lại chậm rãi trở nên tiềm ẩn. Lạc Ly đã đến dưới Kiến Mộc, nhìn Kiến Mộc này, nói: “Hay cho một gốc đại thụ, đợi đó ta sẽ chặt nó đi!” Nói xong, Lạc Ly vận chuyển Nguyên Thủy chi lực, há miệng phun ra! Long tức thuật! Tiêu Bạch Vũ trên cây cười lạnh, hắn căn bản không để ý, chỉ thúc đẩy Huyền Thánh Già Thiên Kiến Mộc trận, muốn diệt sát Lạc Ly. Nhưng mà dưới Nguyên Thủy chi lực này Kiến Mộc Đại Thụ kia như bị trọng kích, gốc cây như bị búa sắc chém, đứt đoạn, ầm một tiếng, sau đó Kiến Mộc Đại Thụ lại đổ xuống, hóa thành vạn ngàn dị tượng, hoàn toàn biến mất. Tiêu Bạch Vũ ngây ngốc nhìn, hét lớn: “Sao có thể, sao có thể, vô lý!” Lục Chu cũng ở một bên, ngây ngốc ngẩn người: “Cái này là Huyền Thánh Già Thiên Kiếm Mộc trận, sao có thể chứ!” Lạc Ly cười, đối với Tiêu Bạch Vũ kia, duỗi tay ra, trong nháy mắt, phát ra Bàn Cổ Diệt Thế phủ! Một búa này đánh ra, một đạo lợi phủ như nham tương hợp thành, bay ra khỏi tay Lạc Ly, lợi phủ này là một cây búa ngắn, chỉ lớn khoảng một thước, nhìn qua vô cùng bình thường. Nhưng mà, còn một tia uy lực duy nhất là, trong thiên địa, còn có một phạm âm mỏng manh vang lên! “Diệt, diệt, diệt, diệt, diệt, diệt, diệt, diệt, diệt, diệt, diệt, diệt, diệt, diệt, diệt...” Bàn Cổ Diệt Thế phủ này ầm ầm bay đi, tốc độ như điện, muốn chém vào Tiêu Bạch Vũ! Sau đó trong nháy mắt đi ra bên cạnh ba người Lục Chu, xem xét tình hình ba người. Tiêu Bạch Vũ ban đầu không chút để ý, nhưng mà trên cổ hắn, một ngọc bội đột nhiên vỡ nát, hắn sửng sốt. Sau đó nhanh chóng đỡ đỉnh đầu, nói: “Xin bảo bối phát uy!” Nhất thời mào kia hóa thành một Tiêu Bạch Vũ, chắn ở trước người hắn, bị Bàn Cổ Diệt Thế phủ đánh trúng, ầm một tiếng, hai người đều biến mất. Ngọc bội kia chính là tiên bảo điên đảo Âm Dương Đại La tâm, có thể khiến Tiêu Bạch Vũ dựa đoán được tương lai ba tức sau, để tránh được khỏi nguy hiểm. Nó vỡ nát khiến cho Tiêu Bạch Vũ dự đoán được mình tử vong, cho nên hắn vội vàng sử dụng vũ quan trên đỉnh đầu. Vật ấy tên là Cửu Lê Đồ Thán Thế Tử quan, tự động sinh ra một huyễn tượng Tiểu Bạch Vũ, chết thay một lần, ngăn cản Bàn Cổ Diệt Thế phủ của Lạc Ly. Nhìn thấy Cửu Lê Đồ Thán Thế Tử quan vỡ nát, Tiêu Bạch Vũ vừa hoảng vừa sợ, giận dữ nói: “Tiểu Bối, lòng dạ ác độc, phá pháp bảo của ta, đi chết đi!” Trong lời nói của hắn, cuồng phong dâng lên, Tiêu Bạch Vũ đưa tay lấy ra một chiếc quạt lông. Lục Chu chấn kinh, hô: “Lạc Ly ca, cẩn thận, đây là tiên bảo chấn viện của Cửu Lê tông ngoại viện, Cửu Lê thất bảo thiên tuyệt phiến, có thể thúc đẩy bảy loại vĩ lực, lợi hại nhất!” Tiêu Bạch Vũ lạnh lùng nói: “Đã biết, muốn chạy trốn? Chậm đã!” Nói xong, hắn quạt một cái, một quạt này, đỉnh đầu hắn tường vân dâng trào, một đầu thải loan giá vân cao tường, sau đó thải loan đánh vò trong quạt lông kia, nhất thời quạt lông lóe ra linh quang, bắt đầu nổ tung, ở giữa không trung hiện ra thất thải quang mang. Nói thì chậm nhưng làm thì nhanh, mặc dù quá trình Tiêu Bạch Vũ vận dụng Cửu Lê thất bảo thiên tuyệt phiến nhìn như chậm chạp nhưng thực ra tốc độ rất nhanh, quạt về phía Lạc Ly. Trước mắt Lạc Ly xuất hiện một chiếc quạt lông thật lớn từ trên trời rơi xuống, linh quang phun ra nuốt vào, sinh ra yên hà vô tận, khí thế như phô thiên cái địa đánh tới đám người Lạc Ly.