Lộ trình đến được Thiên La đại lục xa xôi thăm thẳm, chuyến đi buồn tẻ cũng không bằng khi đêm xuống, nhiệm vụ tu luyện mà Cửu U gán cho đã trở nên khổ ải. Muốn hoàn thành lột xác linh lực, thật sự là chuyện không hề đơn giản. Trước đây cũng có dung hợp Cửu U Hỏa vào linh lực, nhưng so với cái sự lột xác bây giờ, thật sự khó khăn gấp triệu lần. Vả lại thứ vật chất mà hắn dung hợp lần này cường hãn bá đạo hơn Cửu U Hỏa rất nhiều, chân chính Bất Tử Hỏa! Phương pháp tu luyện của Cửu U cũng trực tiếp không có mánh khóe hay phương cách giảm bớt thống khổ nào cả, điều động Bất Tử Hỏa dũng mãnh đổ vào cơ thể Mục Trần, tìm kiếm Chí Tôn Hải, ào ào chui vào. Bất Tử Hỏa mặc cho Chí Tôn Hải sôi sùng sục, khiến nó như muốn bốc cháy. Cơ thể Mục Trần như có một cái lò nước sôi cháy bỏng không thoát khỏi, đau đớn như bị ném vào vạc dầu, khiến hắn chết đi sống lại, ngay cả Chí Tôn Hải cũng có vẻ như sắp vỡ. Nhưng đến khi sắp đạt cực hạn chịu đựng, Cửu U lại điều khiển toàn bộ Bất Tử Hỏa rút đi, giúp cho Chí Tôn Hải trở lại an hòa yên ả. Nhưng cũng vừa lúc sóng yên biển lặng là lửa lại bùng lên. Cái vòng luẩn quẩn sôi sùng sục, an tĩnh, rồi lại sôi lên liên tiếp cả đêm, khiến cho thần trí của Mục Trần chỉ có bốn chữ. Sống không bằng chết. Đúng như Cửu U đã nói, Bất Tử Hỏa bá đạo hơn, siêu đẳng hơn Cửu U Hỏa, do đó nếu trực tiếp dung hợp ngay chỉ có một kết quả, toàn bộ linh lực bị đốt cháy, thậm chí còn có thể tổn hại Chí Tôn Hải. Muốn dung hợp Bất Tử Hỏa, trước hết phải làm cho linh lực trong người thích ứng, cách đơn giản nhất là đem linh lực nung lên bằng Bất Tử Hỏa. Cách của Cửu U không khác lắm với phương pháp ăn đòn để da béo thịt dày, tự nhiên không sợ đòn nữa, hay còn gọi là lì đòn. Đến khi linh lực của hắn bị nướng đến quen rồi, thích ứng với Bất Tử Hỏa, đó mới là lúc tiến hành dung hợp. Do vậy cái kiểu tu luyện hành xác này Mục Trần ngoài việc cắn răng cam chịu thì không còn cách khác. Mười ngày đầu tiên, mỗi khi đêm xuống là tâm trạng Mục Trần lại hoang mang vì Cửu U lập tức bắt đầu cơn ác mộng của hắn. Nhưng dù vậy, hắn vẫn có thể kiên trì, vì hắn biết thế giới chẳng có gì vô duyên vô cớ tự có, phải trả giá mới mong đạt thành tựu. Hơn nữa, hắn còn nhận thấy sau khi kết thúc tu luyện, sắc mặt Cửu U tái đi, chính là do Bất Tử Hỏa nàng vất vả luyện ra để hoàn thành tiến hóa, với năng lực hiện tại cũng khó mà tiến hành liên tục như vậy. Nàng còn như thế, mà hắn là nam nhi còn không chịu nổi, thì chẳng đáng mặt đàn ông chút nào. Thống khổ tu luyện vẫn không hề ngắt quãng. Mỗi đêm tu luyện đau khổ, nhưng hành trình ban ngày vẫn chẳng hề bị ảnh hưởng, hai người thong thả xuyên qua một đại lục rất rộng lớn chỉ với nửa tháng. Lúc đầu mới bước chân vào đại lục mới, hắn còn cảm thấy thích thú, nhưng rồi cũng quen dần, tâm tư cũng chỉ dành cho việc tu luyện. Trong lúc hành tẩu, Mục Trần cũng tranh thủ khi ghé qua những thành trì lớn ở các đại lục thăm dò tin tức liên quan đến Đại Nhật Hư Không Quả và Bất Diệt Thần Diệp, chính là hai món nguyên liệu không thể thiếu còn lại dùng để tu luyện Đại Nhật Bất Diệt Thân. Nhưng tin tức loại này chẳng thể nào tìm ra dễ dàng, độ hiếm của nó vượt qua đánh giá của Mục Trần. Hai thứ bảo vật này cường giả Chí Tôn nghe thấy sẽ lập tức tìm mọi cách tranh đoạt. Đặc biệt là Đại Nhật Hư Không Quả, kỳ vật này nếu luyện hóa dung hợp cho Chí Tôn Hải, sẽ hình thành một vầng liệt nhật bên trong, cung cấp liệt dương kỳ lực, khiến cho linh lực càng bá đạo hơn. Thứ nguyên liệu có thể khiến thay đổi cường hóa tính chất linh lực, có Chí Tôn nào không xem là chí bảo? Về phần Bất Diệt Thần Diệp, món này cũng cực hiếm. Nó còn được gọi là "lá thế thân", chính là khi chủ thể gặp tai ương sát thân, Bất Diệt Thần Diệp có thể cứu lại một mạng. Có nó, chính là có thêm một cơ hội sống lại. Thế nhưng cái tin đồn này dường như hơi phóng đại, vì một công kích nếu đạt đến mức độ dữ dội nào đó, thì Bất Diệt Thần Diệp cũng bị hủy ngay tức khắc, chẳng còn đủ sức chịu thế cho một mạng. Dù vậy có bảo bối như thế vẫn thêm một tầng phòng ngự, cũng đảm bảo hơn. Sau khi nhận thức rõ ràng độ quý hiếm của hai thứ bảo vật kia, Mục Trần mới biết hắn nhặt được Cửu Dương Linh Chi là may mắn đến cực độ ra sao. Muốn lấy được hai thứ nguyên liệu còn lại, có vẻ cũng còn xa. Hành trình vẫn tiếp tục không dừng. Chớp mắt, đã trôi qua một tháng, Mục Trần và Cửu U hành tẩu xuyên qua mười mấy đại lục, đường xá xa xôi khiến cho Mục Trần cũng muốn nản lòng. Những đại lục họ vừa mới đi qua quy mô cũng không lớn, thậm chí không so được với Bắc Thương đại lục. Nhưng cũng có những đại lục cực kỳ mênh mông, dù vẫn kém xa Thiên La đại lục, nhưng các thế lực ở đó đã vượt xa các thế lực Bắc Thương đại lục. Chỉ một tháng nhưng kinh nghiệm giang hồ của Mục Trần cũng tăng lên nhiều, nhìn thấy gặp mặt không ít chủng tộc lớn của Đại Thiên thế giới, tầm mắt cũng được mở mang hơn. Và việc tu luyện của hắn cũng dần đi vào quỹ đạo. Quá trình nung nấu linh lực đã khiến cho Chí Tôn Hải thích ứng nhiều hơn với Bất Tử Hỏa, đau đớn thống khổ đã bớt đi nhiều. Điều đó cũng làm cho Mục Trần tâm tình tốt hẳn lên, tu luyện địa ngục cuối cùng đã có thành quả. Trăng treo trên ngọn cây, đỉnh núi u tĩnh, Mục Trần ngồi tu luyện, tầm nhìn hướng thẳng xuống một thành thị to lớn hùng vĩ phía xa xa, những ngọn đèn đường sáng trưng như ban ngày. Thành thị quy mô rất lớn, dù trời đã tối vẫn có rất nhiều bóng người từ những hướng khác nhau bay đến. Tòa thành tên gọi Liệt Viêm thành, chính là thành phố chủ lực của đại lục hắn đang dừng chân, Liệt Viêm đại lục. Đại lục này phần lớn bị bao phủ bởi sa mạc cằn cỗi, linh lực thiên địa nơi này nóng cháy khô hanh hơn những nơi khác rất nhiều. Trong thành kia có linh trận truyền tống kết nối đến đại lục khác, thế nhưng Mục Trần và Cửu U vẫn chưa vào thành, lại chọn tu luyện trên đỉnh núi ngoài thành, vì hôm nay có một bước đi quan trọng. Hắn cảm thấy linh lực của mình mơ hồ tạo ra cảm giác kỳ diệu, không thể nói rõ nó là gì, nhưng rất quan trọng. Có lẽ nó đã đạt tới một giới hạn. Mục Trần nhìn lại Cửu U, nhẹ giọng nói: - Tối nay ta muốn dung hợp Bất Tử Hỏa. Cửu U ngẩng lên, chân đá khúc cây văng vào đống lửa, hơi nhíu mày: - Mới có một tháng, có vội quá không đó? Nàng vốn tính rằng phải hai tháng sau mới có thể dung hợp, nhưng có vẻ như hắn đã rút ngắn thời gian còn phân nửa. Việc dung hợp Bất Tử Hỏa vào linh lực cực kỳ hung hiểm, nếu lỡ như sẩy tay mất khống chế, thì hậu quả khó lường. - Cũng không phải ta gấp, mà cảm giác nói cho ta biết đã đến lúc. Mục Trần mỉm cười phân bua. Cảm giác kỳ diệu này nếu không tận dụng, chẳng biết khi nào mới có thể xuất hiện lại, Mục Trần đâu dễ cho phép nó chuồn mất. Cửu U nhìn thấy ánh mắt thật thà của hắn, dĩ nhiên không đùa, nàng trầm tư tính toán, rồi nói: - Được! - Vất vả cho ngươi rồi. Mục Trần cảm kích, hai mắt nhắm lại, tinh thần thâm nhập vào Chí Tôn Hải. Khung cảnh vẫn là một biển nước mênh mông đang gào thét, nhưng cảnh sắc có khác hơn một tháng trước, chính là trong linh lực có trộn lẫn vài ánh tím. Chính là thành quả mỗi ngày Cửu U dùng Bất Tử Hỏa nướng lên cả một tháng. "Tùm tùm" Những tiếng sóng nước tách ra, một cái bóng từ trong biển linh lực trồi lên, giống hệt Mục Trần, chính là Thần Phách của hắn. Sau khi luyện ra được Chí Tôn Hải, nơi đây trở thành mái nhà mới cho Thần Phách Mục Trần. Thần Phách ngẩng lên, lẩm bẩm: - Bắt đầu đi. Trên ngọn núi, Cửu U đã ngồi xuống đối diện Mục Trần, gương mặt trịnh trọng. Một tháng kham khổ cũng chính vì một bước đơn giản hôm nay mà thôi. Nàng thở ra một hơi thơm lừng, ngón tay ngọc ngà khẽ chạm lên giữa trán Mục Trần. Tử hỏa bùng lên trên ngón tay, rồi gom lại thành một cột lửa nhỏ xoáy vào thân thể Mục Trần. Tử hỏa chui vào, hắn run lên, cắn răng không rên. Chí Tôn Hải, Thần Phách cũng tỏ ra sẵn sàng nghiêm túc, trong mắt đầy ánh tím, nhưng không phải do màu tím từ bên trong. Đó chính là hình ảnh phản chiếu trên bầu trời Chí Tôn Hải, một biển lửa rộng lớn tím rịm phủ kín kẽ ập xuống, thanh thế rất đáng sợ. Và đây, hung uy của Bất Tử Hỏa bắt đầu riển lộ. Một tháng đau đớn, thành quả cónhận được hay không phải xem bước quan trọng này.