Bàn tay nham thạch bự chảng xuyên không túm lấy vũ phiến, lúc này Mục Trần đã trở nên băng lãnh Mục Trần không ngờ là có kẻ dám chơi hắn, rình rập làm ngư ông đắc lợi “bây là đạo tặc phương nào? Lén lút rình mò chi đó, lăn ra đây cho bà” Cửu U lạnh lùng hét lên. Ai cũng vậy, nhìn thành quả mà mình phải khổ công cực nhọc mới có lại bị người khác nẫng mất thì ai mà không tức giận cơ chứ. Vì thế nàng trực tiếp xuất thủ phóng ra một luồng tử vũ, trên tử vũ có hỏa diễm trong suốt không ngừng thiêu đốt, nhiệt độ làm cho không gian phụ cận như muốn vặn vẹo Tử vũ bắn tới bàn tay nham thạch kia Công kích gần đến thì không gian lần nữa chấn động, lại có một bàn tay nham thạch nữa xuyên không túm lấy tử vũ. Nham thạch hỏa tương với hỏa diễm trong suốt đấu nhau kịch liệt, cuối cùng thực lực của kẻ đó mạnh hơn nên đã dập tắt hỏa diễm của tử vũ “Di? Hỏa diễm này có chút kì dị nha, lại ngoan cố như thế” Tuy rằng đã dập tắt hỏa diễm trong suốt rồi nhưng lại có thanh âm kinh ngạc vang lên. Hỏa diễm bình thường không gây cho hắn chút sát thương nào, nhưng hỏa diễm trong suốt này lại làm hắn cảm thấy có chút uy hiếp. Nếu như chủ nhân của hỏa diễm trong suốt này không thua hắn thì có lẽ hắn cũng không dễ dàng áp chế được vậy đâu Không gian chỗ đó lại chấn động, lần này có một hỏa ảnh xuất hiện. Ba người Mục Trần cùng nhìn về bên đó chỉ thấy trên thân thể người đó có hỏa diễm không ngừng thiêu đốt, thân thể hắn được nham thạch bao phủ toàn bộ. Cả người giống như một tòa hỏa sơn, thỉnh thoảng lại có ba động nhiệt sí tỏa ra Hơn nữa người đó còn có khí tức nguy hiểm Mục Trần híp mắt đánh giá người này, kẻ này nguy hiểm hơn cả Tô Khinh Ngâm. Nhìn khắp Thiên La đại lục, kẻ mạnh hơn Tô Khinh Ngâm e rằng chỉ có một “không ngờ đệ nhất cường giả bảng Chúc Diễm lại là kẻ thích đâm chịch như thế” Mục Trần hững hờ nói Cửu U cũng không đổi sắc, dĩ nhiên nàng đã sớm đoán được thân phận đối phương rồi Chúc Dễm mỉm cười, hắn túm chặt vũ phiến rồi nói “bảo vật dành cho người có duyên, ta vừa đến thì thấy nó vô chủ. Chứng tỏ ta và nó có duyên nên ta lấy nó đi cũng hợp lẽ thường” “ Á đù, không ngờ Viêm Linh tộc các ngươi chơi lầy quá, da mặt dày hơn da trâu nên không đứa nào có râu cả” Lâm Tĩnh cười lạnh, nàng khinh bỉ nhìn Chúc Diễm mà châm chọc “tiểu băng, thịt hắn” Nói xong Lâm Tĩnh vung tay một cái Băng linh ngẫu nhanh chóng phóng tới phía sau Chúc Diễm, hàn khí mãnh liệt ngưng tụ thành một hàn băng thương chọt vào ót của hắn Bất quá băng thương chọt gần tới thì Chúc Diễm đột nhiên vỗ một chưởng, một cỗ linh lực nóng bỏng xuất ra Nháy mắt hàn băng thương tan chảy hết, mà băng linh ngẫu như dính trọng thương văng ngược ra sau hơn nghìn trượng mới ổn định được thân hình, chỗ cánh tay xuất hiện vết cháy đen thui Chúc Diễm vừa ra tay đã hiển lộ thực lực kinh khủng khiếp của mình, một chưởng đã đẩy lui băng linh ngẫu cửu phẩm viên mãn Mục Trần híp mắt, thực lực của Chúc Diễm quá khủng. Hèn gì hắn có thể an ổn ở vị trí đệ nhất cường giả bảng, lực áp vô số thiên kiêu của Thiên La đại lục. Mục Trần suy đoán hiện giờ Chúc Diễm đã bị vây ở cảnh giới cửu phẩm viên mãn đỉnh phong, cách địa chí tôn có nửa bước thôi. Thực lực cỡ này làm Mục Trần có chút gọi là khiếp hãi “Di? Là băng linh ngẫu à? Ngươi là người của Băng Linh tộc?” Dùng một chưởng đánh lui băng linh ngẫu, Chúc Diễm khẽ động kinh nghi hỏi Lâm Tĩnh Chúc Diễm biết rõ băng linh ngẫu chỉ có Băng Linh tộc mới chế được, trên linh ngẫu có hàn khí đặc thù. Hắn là người của Viêm Linh tộc nên biết quá rõ mà “liên quan đếch gì đến ngươi” Lâm Tĩnh bực bội nói, bộ dáng cực kỳ khó chịu Chúc Diễm không thèm để ý, chỉ cười nhạt nói “băng linh ngẫu tuy lợi hại nhưng nếu đối phó với ta thì chưa đủ trình đâu” Nói xong hắn lại nhìn ba người Mục Trần cười nói “ba vị xem ra cũng không phải tầm thường, chuyện hôm nay là ta chiếm tiện nghi, không biết ba vị có cho ta mặt mũi hem?” “éo, mặt mũi ngươi lớn quá ha” Cửu u cười lạnh. Giá trị của một kiện thánh vật có thể đổi được cả ức chí tôn linh dịch, dù là các thế lực đứng đầu cũng chưa chắc lấy ra được. Mà tên Chúc Diễm này hắn tưởng hắn là soái ca à, nói một vài câu là có thể lấy một cách ngon lành cành đào được sao. Càng nghĩ Cửu U càng tức trong lòng Nếu không phải kiêng kỵ thực lực đối phương thì nàng đã xuất thủ giáo huấn rồi “ngươi tưởng ta không làm gì được ngươi à?” Lâm Tĩnh trở nên bình tĩnh lạ thường, nàng nhìn Chúc Diễm nhẹ nhàng nói Chúc Diễm ngẩn ra, chẳng biết tại vì sao hắn nhận ra một khí tức nguy hiểm như có như không từ tiểu nữ hài này Chúc Diễm híp mắt nhìn Lâm Tĩnh, hàn mang chợt lóe một cái, sau đó thản nhiên nói “nếu ba vị cố ý không cho thì ta cũng đành liều một phen” Mặc kệ ba người này có bài tẩy gì, Chúc Diễm hắn là ai cơ chứ? Đường đường là thiếu tộc trưởng Viêm Linh tộc, ngạo khí đã ngấm vào tận cốt tủy rồi. Nếu không phải thấy ba người Mục Trần không tầm thường thì hắn cũng không thèm nói gì mà trực tiếp cuỗm bảo bối rồi nghênh ngang rời đi, ai làm gì được hắn. Lâm Tĩnh cười cười không nói, nàng tiến một bước, thủ chỉ bắt đầu có linh quang hiện ra Bất quá Mục Trần đã đưa tay ra ngăn lại, nàng quay lại nhìn nhưng không lên tiếng. Vì nàng biết với tính cách của Mục Trần tuyệt đối không bị danh khí của Chúc Diễm hù dọa rút lui đâu “cứ để cho ta” Mục Trần quả không làm nàng thất vọng, hắn nghiêng đầu nhìn nàng cười nói Lâm Tĩnh nghe vậy hơi chần chừ một chút, nàng cũng biết thực lực của Mục Trần. nếu bây giờ phát sinh chiến đấu thì Mục Trần cũng không phải là đối thủ của Chúc Diễm, vì hắn mới đột phá cửu phẩm chí tôn mà thôi, còn Chúc Diễm lại chân chính là cửu phẩm viên mãn Bất quá cuối cùng nàng cũng nhu thuận gật đầu, nàng biết Mục Trần không phải kẻ đầu to óc trái nho, nếu hắn đã nói như thế chứng tỏ hắn đã có dự tính cả rồi Chúc Diễm thấy vậy thì nhìn Mục Trần, trong mắt như có hỏa diễm thiêu đốt. hắn nhìn hàng Mục Trần từ trên xuống dưới, sau đó lắc đầu “ngươi không phải là đối thủ của ta đâu” Ngữ khí không có chút miệt thị mà chỉ đơn giản là nói ra sự thật mà thôi Trong mắt Chúc Diễm ngoại trừ tiểu nữ hài thần bí kia ra, còn lại Mục Trần với Cửu U không làm cho hắn thấy nguy hiểm, vì thế hắn có chút kinh ngạc trước dũng khí của Mục Trần Mục Trần nghe hắn nói cũng không giận hờn gì, mà chỉ cười nhạt một tiếng. Tùy ý vỗ vỗ vào thạch trụ duy nhất còn sót lại trong đại điện “đạo hữu, nếu ngươi bỏ thứ ngươi vừa lấy xuống thì chuyện hôm nay ta xem như xong, ngươi cũng có thể toàn mạng rời đi” Mục Trần nói Chúc Diễm buồn cười nhún vai nhìn Mục Trần “á đù, mấy lời này ta nói mới đúng chứ nhỉ” Chúc Diễm thấy hài thật, một kẻ mới bước vào cửu phẩm lại dám đứng trước mặt hắn mà hù dọa. Chuyện này hắn chưa từng gặp qua, thật sự là mắc cười “vậy là ngươi cự tuyệt hảo ý của ta?” Mục Trần hỏi “chuẩn không cần chỉnh” Chúc Diễm bình thản nói Mục Trần bất đắc dĩ thở dài, tay vỗ nhẹ thạch trụ nói “thiệt đáng tiếc, ngươi thực sự rất mạnh, chỉ là người cười cuối cùng không hẳn là người mạnh nhất” “ồ thế à?” Chúc Diễm cười cười, cúi đầu nhìn nham thạch trên tay mình mà nói “vậy ai là người cười cuối cùng đây?” Mục Trần cười mỉm nói “là người có vận khí tốt chứ ai” Chúc diễm nhướng mày Bất quá Mục Trần không nói thêm mà vỗ thạch trụ mấy cái, lúc này Chúc Diễm mới thấy trong lòng bàn tay Mục Trần có quang mang thoáng hiện, sau đó dung nhập vào trong thạch trụ Nhưng hắn không kịp suy nghĩ gì thì cảm thấy đại điện bắt đầu chấn động, có từng tảng cự thạch không ngừng rớt xuống Biến cố đột ngột làm Chúc Diễm sợ són ra quần, hắn ngẩng đầu nhìn lên trên trần. Lúc này trần đại điện bị sụp hết, lộ ra một bầu trời xanh ngát bao la. Mà bao phủ bên ngoài đó chính là đại linh trận chứa đầy thanh sắc phong bạo Linh trận này trước đó đã ngăn cản hắn một lúc lâu, nếu hắn không có chuẩn bị thì e rằng không cách nào tiến nhập vào đại điện được Mà lúc này tựa như đã nghĩ ra chuyện gì, Chúc Diễm chợt biến sắc Hắn cảm giác dược linh trận cấp tông sư ở bên ngoài đại điện với Mục Trần hình như có liên hệ vi diệu nào đó Mục Trần ngẩng đầu bình thản nhìn Chúc Diễm nói “ta đã cho ngươi cơ hội, ngươi lại không chịu đi vậy giờ ở lại đây chơi với gió nhé”​