Trong ko gian vặn vẹo, vô số lưu quang gào thét bay tới, trong lưu quang đó, giọt giọt Lôi Tủy hiện ra ngân quang thâm trầm, lôi âm vang vọng. . . XÍU ... UU!! Trong mảng lôi quang đó, hiện lên năm đạo cầu vồng, một cỗ hấp lực cường đại phát ra, trực tiếp đem lôi quang sung quanh hấp dẫn tới. ẦM! ẦM! Những nơi lưu quanh đi qua, để lại thanh âm gào thét thê thảm đau đớn, lộ ra vẻ thê lương, khiến cho ko gian sung quanh hiện lên vẻ thâm trầm âm u, khiến cho người ta sờn gai ốc. Trong mấy đạo lôi quang, Mục Trần ở trc nhất, hắn lẳng lặng xếp bằng trên bồ đoàn, theo cỗ hấp lực trong cơ thể bạo phát, hắn chính là người thu đc nhiều lôi quang nhất. Dựa vào Long Phượng thể, hắn cũng ko để ý tới người khác, tham lam hấp thụ lôi quang, bất kể thế nào, trc tiên cứ hưởng thụ cơ duyên trc mặt là đc rồi. Phốc! Phốc! Từng đạo lưu quang ẩn chứa Lôi Tủy trực tiếp hóa thành lôi tiễn bắn vào huyết nhục của hắn, Lôi Tủy ăn mòn mang tới đau đớn kịch liệt, làm cho cơ thể Mục Trần bao bọc trong máu tươi, trên dưới toàn thân ko có chỗ nào hoàn chỉnh, đã ko thể nhìn ra hình dáng nữa rồi. Mà trong cơ thể bầy nhầy máu thịt đó, chỉ thấy hai tay Mục Trần lóe lên ánh sáng tử kim lộng lẫy của Long Phượng chi văn, chúng phảng phất đang hoan hô, tham lam hấp thụ dòng Lôi Tủy đang dũng mãnh tiến vào cơ thể Mục Trần, đồng thời tiếng Long ngâm Phượng khiếu cũng đang thay Mục Trần áp chế đau đớn. Nhưng dù là vậy, sự đau đớn vẫn như cũ giày vò Mục Trần, chỉ có thể dựa vào bản năng chấp niệm, điên cuồng hấp thủ lôi quang. Hơn nữa, loại hấp thụ này càng lúc càng nhanh, về sau, phàm là lôi quang đi qua người hắn, cơ hồ đều bị hắn cưỡng ép hấp thụ. Hành động điên cuồng của hắn làm cho bốn người Mặc Phong cảm thấy da đầu tê dại, nhìn đoàn huyết thể hình người đó, bọn họ đều cảm thấy khiếp đảm. Người này, đúng là một thằng điên! Thu lấy như vậy, coi như là với thân thể thần thú của bọn hắn cũng ko dám làm, nhưng Mục Trần hết lần này đến lần khác lại đi lấy thân thể nhân loại đi làm. Nhìn một màn này, bọn hắn ko nhịn đc cảm thấy nghi hoặc. . . đến tột cùng, ai mới là thần thú ? Bọn hắn nhìn về phía xa, thấy khe hở đã ngày càng gần, trên cơ bản đã thông qua một nửa, chỉ sợ ko lâu nữa sẽ tiến vào tầng thứ tư, mà lúc đó, Lôi Tủy tẩy lễ sẽ kết thúc. Nhưng dù biết cơ hội ko nhiều, bốn người Mặc Phong chỉ âm thầm lắc đầu. Sau một thời gian hấp thụ, bọn hắn cảm nhận đc, Lôi Tủy hấp thụ đc đã bão hòa, ko thể tiếp tục hấp thụ đc nữa. Nếu cường ngạnh hấp thụ tiếp, ngược lại sẽ gây tổn hại cho cơ thể, lúc đó cái đc ko bằng cái mất. Về phầm Mục Trần. . . tên này hẳn có chút thủ đoạn đặc thù. Nếu ko, cũng ko thể hấp thu đến tình trạng này đc. “Thật là tiện nghi cho hắn!” Sắc mặt Tông Đằng có chút âm trầm. Hắn phát hiện ra, kẻ mà hắn ko hề coi trọng, đã liên tiếp vượt qua hắn, khiến hắn chỉ có thể khuất bóng đằng sau. “Khi lên tầng bốn, phải nghĩ biện pháp loại bỏ hắn.” Trong lòng Tông Đằng nổi lên sát khí, Mục Trần đoạt đc quá nhiều chỗ tốt, nếu còn tiếp tục. . . vạn nhất hắn thật sự lấy đc bảo vật cấp Chuẩn Thánh, thì dù là hắn cũng chỉ có nước bỏ trốn mà thôi. Khi nội tâm tông đăng đang nổi lên sát khí, năm cái bồ đoàn vẫn tiếp tục bay tới. Bọn Mặc Phong lúc này đã dừng hấp thụ Lôi Tủy, chỉ có Mục Trần vẫn đang điên cuồng thu lấy, bộ dáng hận ko thể đem mảng lên quang này ăn sạch. Bọn Mặc Phong nhìn đến đỏ mắt, cuối cùng dứt khoát nhắm mắt lại ko nhìn nữa. Thời gian nhanh chóng qua đi, một hồi sau, bọn Mặc Phong cùng mở mắt, chỉ thấy phía trc, lối vào tầng thứ tư Luyện Thể Tháp đã trở nên rõ ràng, lôi quang phô thiên cái địa đã dần biến mất. Quay đầu lại, nhìn lưu quang đang dần biến mất, bọn hắn ko nhịn đc thở dài, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại, tiến hành nội thị kiểm tra cơ thể bản thân. Vừa nhìn qua, cả bốn người đều ko nén nổi vui mừng, bọn họ rõ ràng cảm nhận đc máu thịt trong cơ thể ẩn chứa lực lượng bàng bạc, cơ thể sau một phen rèn luyện đã trở nên cường đại hơn. Lần Lôi Tủy tẩy lễ này, đã mang lại ko ít chỗ tốt. Khi bọn hắn đang vì biến hóa trong cơ thể mà cảm thấy vui mừng, ở một bên, Mục Trần cũng đã mở mắt, thời điểm đó, cơ thể hắn lập tức phát ra kim quang chói mắt. Kim quang khởi động, máu thịt hỗn loạn lập tức khôi phục, trên làn da mơ hồ xuất hiện kim vân( vân này là hoa văn, ko phải là mây đâu), hình dáng tựa như Long lân Phượng vũ vô cùng kỳ lạ. Mục Trần cúi đầu nhìn hai tay, nơi đó tập chung Long văn cùng Phượng văn, màu sắc càng trở nên thâm thúy. Hư ảnh Chân Long vươn trảo, phía trên lộ ra vẻ càng thêm sắc bén, tử quang ẩn hiện, một cỗ khí tức lợi hại phát ra, như thể xé rách hư ko. Đồng dạng, hai cánh Chân Phượng càng trở nên rực rỡ, hai cánh khẽ động, tựa như bay qua vạn dặm, khí thế bao thiên. . . Đặc biệt là hai mắt hư ảnh, càng hiện lên vẻ chân thật, mơ hồ tản phát ra sự uy nghiêm, khiến người ta run sợ. Lần Lôi Tủy tẩy lễ này, đã làm cho Long Phượng chi văn lột xác. Nhìn thấy biến hóa này, trong lòng Mục Trần ko nhìn đc cảm thấy vui sướng, chậm rãi nắm chặt hai tay, cảm giác như có một lực lượng đáng sợ có thể lực bạt sơn hà. Nhẹ nhang huy quyền, ko gian gợn sóng, quyền phong lướt qua, ko gian đều trở nên vặn vẹo. Đây là hắn thuần túy dựa vào sức mạnh nhục thể, một quyền này, coi như là Lục Phẩm chí tôn cũng ko dễ dàng đỡ đc. Trên mặt Mục Trần hiện lên vẻ hài lòng. Khổ tận cam lai, lần Lôi Tủy tẩy lễ này, chỗ tốt đạt đc vượt xa ba tầng trc. Chỉ là nếu ko có ba tầng kia tôi luyện qua nhục thể và ý chí, thì dù có Long Phượng thể tương trợ, cũng khó mà kiên trì đc loại hấp thụ điên cuồng này. Sau khi kiểm tra qua cơ thể, Mục Trần liền đứng lên, ánh mắt quan sát thông đạo thông lên tầng thứ tư. Ở sung quanh, bốn người Mặc Phong cũng chạy tới, ánh mắt bọn hắn chỉ lướt qua Mục Trần, tuy sắc mặt ko đổi, nhưng trong lòng lại cảm thấy kinh hãi. Bọn họ cảm nhận đc, Mục Trần lúc này, càng thêm nguy hiểm. Người này hiển nhiên đã đạt đc ko ít chỗ tốt trong Lôi Tủy tẩy lễ. Ánh mắt Tông Đằng lóe lên hàn quang, Mục Trần này mỗi lần thông qua một tầng Luyện Thể Tháp, thực lực đều ko ngừng tăng trưởng. Trc đây nhìn thấy thủ đoạn linh trận của Mục Trần, hắn cũng ko để trong mắt. Nhưng ai mà ngờ đc, từ tầng thứ ba trở đi, Mục Trần từng bước tạo cho hắn cảm giác nguy hiểm, loại tiến bộ này, làm cho người ta cảm thấy sợ hãi. “Ngươi này tuyệt ko thể lưu!” Tông Đằng cắn răng, sát khí trong lòng đại trướng. Mục Trần đang quan sát thông đạo, như có cảm giác, quay đầu nhìn Tông Đằng, ánh mắt trở nên băng hàn. Tông Đằng này mấy lần gây sự với hắn, đúng là ko biết điều. Loại người này, nếu có cơ hội, nhất định pahir diệt trừ. . . Bất quá, giờ ko phải lúc, so với cơ duyên trong Luyện Thể Tháp, Tông Đằng hiển nhiên chả là j, lợi hại trong đó, Mục Trần vẫn hiểu đc. Trong lúc ý niệm Mục Trần đang xuay chuyển, ánh mắt Hàn Sơn nóng bỏng nhìn thông đạo, sau đó dẫn đầu phi tới, trực tiếp vọt vào thông đạo, biến mất ko thấy đâu nữa. Theo sau Hàn Sơn, ba người Mặc Phong cũng lập tức tiến vào thông đạo. Mục Trần nhìn thân ảnh bọn hắn biến mất, ánh mắt hiện lên vẻ chờ mong. Ở ba tầng trc hắn đã nhận đc ko ít chỗ tốt, ko biết tầng bốn này sẽ mang lại cho hắn cái j đây? Nhẹ nhàng sờ lên cánh tay, nếu như trc đó ko đột phá tầng thứ hai Long Phượng thể, hắn còn có chút lo lắng, nhưng bây giờ, hắn tràn ngập lòng tin. Khi hắn đột phá Long Phượng chân kinh, Tông Đằng trong mắt hắn đã chả còn tính uy hiếp j nữa rồi, nếu muốn diệt hắn, dễ như trở bàn tay. Nghĩ đến đây, Mục Trần cười khẽ, nhẹ điểm chân, thân hình lướt đi, giống như đại bàng, trực tiếp tiến vào thông đạo trc mặt. Tầng bốn Luyện Thể Tháp, mong ngươi đường làm ta thất vọng!