Nhậm Thương Khung vừa phát hiện đám sát thủ này, liền triệu hoán ba Lưu Kim khôi lỗi khác trở về. Mà Lưu Kim khôi lỗi ở cửa thành phía Tây, Nhậm Thương Khung cho nó lưu lại tại chỗ, nhìn chằm chằm những sát thủ này, đem nhất cử nhất động của bọn hắn, thu hết vào mắt. Nhậm Thương Khung nghe thấy kế hoạch trinh sát của bọn họ, khóe miệng tràn ra vẻ tươi cười, thầm nghĩ muốn tới trinh sát ta? Đã đưa đồ ăn đến miệng, từ chối thì bất kính. Trong lòng một cơn tức giận, sớm đã không có chỗ phát tiết. Có người đưa đồ ăn đến miệng, đệ nhất ý niệm trong đầu Nhậm Thương Khung, là chém Tốn Ngũ tế cờ. Nhưng lập tức nghĩ lại, địch nhân có tám tên, mỗi người đều là Thần Thông cảnh, chém giết một tên, chỉ sợ đánh rắn động cỏ. Ý niệm xoay nhanh, cuối cùng vẫn ngăn được ác niệm trong lòng, thầm nghĩ, muốn giết phải giết sạch sẽ, không thể thả hổ về rừng. Trước giết một cái, vậy liền đánh rắn động cỏ, klàm cho những người khác cảnh giác. Nhậm Thương Khung nhất niệm đến vậy, lập tức đã có chủ ý. Thân hình lóe lên, biến mất ở trong trang viên Nhậm thị gia tộc. Trong đầu cũng đã suy nghĩ, như thế nào lôi đình nhất kích, đem tất cả đối thủ, một mẻ hốt gọn. Khu vực Vân La thành này, Nhậm Thương Khung có thể nói là địa đầu xà, đường lớn hẻm nhỏ, hắn đều rõ như lòng bàn tay, bởi vậy, muốn né tránh Tốn Ngũ trinh sát, đương nhiên là dễ dàng. Quả nhiên, Tốn Ngũ ở trang viên Nhậm thị cùng Lạc phủ trinh sát một vòng, đều không có phát hiện hành tung Nhậm Thương Khung, mặc dù cảm thấy kỳ quái, nhưng thiên tính sát thủ là phục tùng mệnh lệnh, sau khi trinh sát hết hai nơi, Tốn Ngũ cũng không dám tự tiện vượt quyền, mà về tới Thính Vũ Lâu, hướng Càn lão đại phục mệnh. - Cái gì? Ngươi xác định hai địa phương này, không có hắn? Tốn Ngũ cười khổ nói: - Càn lão đại, năng lực trinh sát của ta, ngươi cũng biết. Chẳng lẽ ta còn có thể nói láo hay sao? - Ha ha, lão đại, năng lực trinh sát của lão Ngũ, ở trong tám huynh đệ chúng ta là nhất đẳng. Hắn nói không có, cái kia tất nhiên là không có. - Làm sao có thể? Càn lão đại cảm thấy có chút kỳ quặc: - Lẽ ra đêm hôm khuya khoắt này, hắn hẳn là ở trong trang viên mới đúng chứ. Tốn Ngũ lại nói: - Lão đại, có phải tình báo cố chủ xuất hiện sai sót hay không? Nói sau, cách thảm án Lạc phủ đã nhiều ngày như vậy. Nhậm Thương Khung này rời khỏi Vân La thành, cũng không phải là không có khả năng. - Nếu như rời khỏi, tai mắt cố chủ không có khả năng không biết. Cố chủ cố ý bố trí tai mắt ở nơi này, chỉ cần Nhậm Thương Khung rời khỏi, hắn nhất định có thể điều tra được. Đến nay, cố chủ cũng không có truyền tới tin tức hắn rời khỏi. Bởi vậy, Nhậm Thương Khung này, nhất định là còn ở Vân La thành. - Ha ha, Vân La thành này dựa vào Tu La Hải, hắn không phải là hướng Tu La hải đi chứ? Không phải nói ca ca của hắn mất tích sao, có lẽ hắn đi tìm ca ca cũng nên? Càn lão đại gật gật đầu: - Loại tình huống này có lẽ có khả năng. Mọi người an tâm một chút chớ vội. Chúng ta nhận giết người, không phải một lần là xong mua bán. Nhiều khi chúng ta muốn mai phục ám sát một đối tượng, mai phục một hai tháng đều là chuyện thường xảy ra. Chúng ta mới đến, không nên gấp rút, tự loạn trận cước. - Vậy Lão đại ngươi nói làm sao bây giờ? Tốn Ngũ hỏi. - Hôm nay xuất sư bất lợi, nhuệ khí đã mất. Tạm thời không nên vọng động, trước nghỉ ngơi dưỡng sức. Đợi sau khi trời sáng, chúng ta lại xé chẵn ra lẻ, chia thành tốp nhỏ, đi điều tra toàn thành. Chỉ cần Nhậm Thương Khung hắn còn ở Vân La thành, vậy thì dễ xử lý. - Lão Bát, ngươi phụ trách tiềm phục ở phụ cận trang viên Nhậm thị, chỉ cần Nhậm Thương Khung này vừa về, ngươi nhanh chóng thông báo mọi người. - Vâng. Khôn Bát lĩnh mệnh. - Lão Thất, ngươi phụ trách theo dõi Lạc phủ. Càn lão đại lại ra một đạo mệnh lệnh nữa. - Vâng. Cấn Thất cũng cung kính đáp một câu. Càn Khôn Bát Tuấn này, phân biệt dùng càn khôn bát quái làm mệnh danh, theo thứ tự là Càn Nhất, Đoái Nhị, Ly Tam, Chấn Tứ, Tốn Ngũ, Khảm Lục, Cấn Thất, Khôn Bát. Càn Nhất, đương nhiên là thủ lãnh của Càn Khôn Bát Tuấn. Chỉ là, bọn hắn như thế nào đều không nghĩ tới, ngay khi bọn hắn tính toán, nhất cử nhất động của bọn hắn, đều bị Nhậm Thương Khung nắm giữ. Chỉ là, bọn hắn bây giờ lại không biết, bọn hắn vốn phải là thợ săn, trong lúc vô hình, đã biến thành con mồi. Nhậm Thương Khung giờ phút này, ở một nơi nào đó vắng vẻ trong Vân La thành. Ngẩng đầu nhìn phương đông sắp sáng, trong lòng bắt đầu kế hoạch săn giết của mình. - Càn Khôn, nguyên lai tám tên này, đến từ Càn Khôn Minh. Biết rõ danh hào liền dễ làm. Chỉ tiếc, những tên này không đề cập tới danh tự cố chủ, quy củ của sát thủ, quả thật rất sâm nghiêm. Nhậm Thương Khung vốn còn muốn nghe trộm thoáng một phát, đến cùng ai là cố chủ sau lưng. Bây giờ xem ra, chuyện này là không có khả năng. Bởi vì, Nhậm Thương Khung phát hiện, ngoại trừ Càn Nhất ra, bảy người khác thậm chí cũng không biết cố chủ là ai. Mà Càn Nhất, cũng không tính đem danh tự cố chủ nói ra. - Tám người này, Càn Nhất, Ly Tam, Tốn Ngũ, đều là Thần Thông hậu kỳ cường giả, thực lực có thể so với Hạng Thái Hư cùng Nguyên Kỳ Lân. Năm người khác, đều là Thần Thông tứ trọng. Riêng Càn Nhất, tu vi đã tiếp cận đệ lục trọng. Nhậm Thương Khung thông qua quan sát tỉ mỉ, tinh tế phán đoán, đối với tu vi Càn Khôn Bát Tuấn, đã có hiểu rõ. Tám người này nếu như đơn đã độc đấu, hoặc là năm ba cái, Nhậm Thương Khung đều nắm chắc ứng phó. Nhưng mà, tám người liên thủ, liền vô cùng khó giải quyết. Hơn nữa đến từ một tổ chức, cũng xưng huynh gọi đệ, chỉ sợ bọn họ còn có trận pháp hợp kích, vậy càng thêm khó chơi. Nhậm Thương Khung hiểu rất rõ, tuyệt đối không thể để cho đối phương nắm giữ quyền chủ động, một khi làm cho đối phương thong dong tạo thành chiến trận mà nói, hắn mặc dù có Lưu Kim khôi lỗi, chỉ sợ cũng lành ít dữ nhiều. Dù sao, Lưu Kim khôi lỗi mặc dù có thể quấn người, nhưng tính công kích không bằng tính phòng ngự. Nếu như đối phương gắt gao dây dưa, đem bốn Lưu Kim khôi lỗi cuốn lấy. Người còn lại hợp lực đối phó Nhậm Thương Khung hắn, sẽ khiến cho hắn cảm thấy cố hết sức. - Muốn đem tám người này một mẻ hốt gọn, ít nhất phải có nắm chắc, thoáng cái tiêu diệt ba đến bốn người đối phương. Như thế, lợi dụng chiến thuật quấn chặt của Lưu Kim khôi lỗi, có thể đem những người còn lại chém giết. - Muốn thoáng cái chém giết đối phương ba đến bốn người, độ khó không phải nhỏ. Nhậm Thương Khung tự nhủ: - Bất Hủ Đế Khí Quyết là nội công tâm pháp, thời khắc không rời; Ngũ Lôi Thần Âm Kiếm mặc dù uy lực vô cùng, nhưng dùng tu vi bây giờ của ta, mặc dù phát động Vạn Kiếm Bôn Lôi, chỉ sợ cũng không có thể trực tiếp giết chết ba bốn Thần Thông trung hậu kỳ cường giả. Trừ khi bản thân ta tiến nhập Thần Thông trung kỳ, mới có thể miểu sát Thần Thông trung kỳ cường giả. Cửu Dương Đại Thủ Ấn mặc dù rất cao minh, nhưng mà ta bây giờ chỉ là Thần Anh cảnh sơ kỳ, sợ rằng cũng không đủ để một ấn đập chết một người. Nói sau, đối phương thân là sát thủ, cũng không có thể đứng im chờ ta đánh. Thần thông Lạc Nhật Dung Kim, cũng là đại thần thông, nhưng mà cùng Ngũ Lôi Thần Âm Kiếm đồng dạng, đều là thần thông cao cấp, nhưng tu vi bây giờ của ta, không có thể bảo chứng miểu sát đối thủ... Nhậm Thương Khung suy tính một vòng, trong lòng thở dài một hơi. Nếu như là một chọi một, thậm chí là một chọi hai, đối mặt Thần Thông trung hậu kỳ, những công pháp này của hắn đều có ưu thế áp đảo. Nhưng mà, dưới tình huống một đối tám, muốn cam đoan một kích miểu sát ba bốn người, độ khó quá lớn. Ít có thể thành công. Tất nhiên, luận cảnh giới, hắn cuối cùng chỉ là Thần Thông đệ nhị trọng, mặc dù ở cảnh giới có thể địch nổi Thần Thông hậu kỳ cường giả, nhưng này cũng chỉ là dưới tình huống đơn đả độc đấu. Dùng một đối tám, nhân số chênh lệch, vô luận như thế nào cũng không thể xem nhẹ. - Ai, đúng là cảnh giới vẫn còn thấp. Nếu ta đạt tới Thần Thông tam trọng, thi triển Ngũ Lôi Thần Âm Kiếm cũng tốt, Lạc Nhật Dung Kim cũng tốt, miểu sát Thần Thông hậu kỳ không dám nói, mấy cái trung kỳ cường giả, dùng thủ đoạn tập kích bất ngờ, tất nhiên có thể miểu sát. Nhậm Thương Khung thầm cảm thấy đáng tiếc, xem ra, dùng chiến thuật tập kích, muốn đạt được hiệu quả bất ngờ, khó khăn quá lớn, hi vọng thành công không lớn. Nhậm Thương Khung hiểu rất rõ, lực chiến đấu của mình, không đơn thuần là có được những công pháp đáng sợ kia. - Nhớ ngày đó, trong động phủ số một của Đế Hào tiền bối, lưu cho ta những lễ gặp mặt kia. Ngoại trừ Lưu Kim khôi lỗi ra, còn có mười hai thanh Vạn Tượng Phi Đao. Lúc Đế Hào tiền bối giới thiệu mười hai thanh Vạn Tượng Phi Đao này, ngữ khí hết sức trịnh trọng, hiển nhiên, mười hai thanh Vạn Tượng Phi Đao này, so với những lễ vật khác thì nặng hơn vài phần. Lúc Đế Hào tiền bối giới thiệu có nói, Vạn Tượng Phi Đao này, phối hợp Bất Hủ Đế Khí công kích, có thể mô phỏng các loại hình dạng, sinh ra các loại ảo giác, do đó hoàn thành một kích trí mạng. Mê hoặc địch nhân, diệt sát địch nhân, vận dụng ảo diệu, tùy tâm sở dục. Nói cách khác, phi đao này, có thể mô phỏng các loại hình dạng, lấy ảo hóa thật, tiến hành mê hoặc địch nhân. Hoàn thành một kích trí mạng. Thậm chí, chỉ cần chủ nhân phi đao có thể nắm giữ nhược điểm tâm lý đối phương, có thể mô phỏng ra hình thái người mà đối phương thân nhất, kính nhất trong lòng, do đó hoàn thành một kích cuối cùng. Đương nhiên, điều khiển Vạn Tượng Phi Đao độ khó rất lớn, yêu cầu đối với thần thức cực cao. Nhậm Thương Khung ngày đó đã từng thi triển qua một lần, đối phó Tông Không Sân, một đao liền chém đầu Tông Không Sân xuống. Nhưng mà, Nhậm Thương Khung cho tới nay, hết lần này tới lần khác, rất ít dùng Vạn Tượng Phi Đao nhất. Thứ nhất, Vạn Tượng Phi Đao rất khó điều khiển, cảnh giới Nhậm Thương Khung còn không tính cao, điều khiển Vạn Tượng Phi Đao là cố hết sức. Thứ hai, thi triển Vạn Tượng Phi Đao, cực kỳ hao phí thần thức. Lần trước Nhậm Thương Khung vừa tiến vào Thần Thông cảnh đệ nhất trọng, thi triển một lần, liền cảm giác thần thức thiếu chút nữa bị suy kiệt. Bởi vậy, Nhậm Thương Khung là tính đợi tiến vào Thần Thông trung hậu kỳ, lại từng bước khai phát thủ đoạn nghịch thiên của mười hai thanh Vạn Tượng Phi Đao này. Mười hai thanh Vạn Tượng Phi Đao này, hiển nhiên là siêu cấp đại sát khí. Một khi thần thức của hắn, cường đại đến mức có thể điều khiển toàn bộ mười hai thanh phi đao này, vậy thì thật là lợi khí giết người diệt khẩu siêu cấp. Thoáng cái thao túng mười hai ngọn phi đao, tình huống này, cơ hồ có thể lập tức miểu sát Càn Khôn Bát Tuấn. Đáng tiếc, thần thức hắn bây giờ yếu đến đáng thương, tối đa cũng chỉ thao túng một thanh. Chỉ có điều, bây giờ hắn tiến vào Thần Thông nhị trọng, cùng lần trước so sánh, thần thức cường đại hơn không chỉ một lần. Bởi vậy, tuy chỉ có thể thao túng một thanh Vạn Tượng Phi Đao, nhưng nếu lợi dụng tốt, đồng dạng cũng có thể đạt tới hiệu quả tập kích bất ngờ. - Vạn Tượng Phi Đao, Lưu Kim khôi lỗi, hai cái này có thể nói là quần anh tụ hội. Một cái quấn lấy, một cái tập kích bất ngờ. Ân, Đế Hào tiền bối xếp đặt mấy phần đại lễ này, đều có thâm ý sâu sắc. Ngẫm lại cũng đúng, Đế Hào tiền bối chính là đại thần Thái Cổ, thủ bút của Thái Cổ chi thần, tự nhiên không giống bình thường, dù chỉ là ngọn phi đao phàm trần đơn giản, cũng không phải võ giả của Thiên Trạch thế giới này có khả năng lý giải. Nhậm Thương Khung lại lấy ra một cái lọ nhỏ, là Thập Nhị Thiên Hương Cao luyện chế lần trước, thầm nghĩ: - Vạn Tượng Phi Đao phối hợp Thập Nhị Thiên Hương Cao, dù là một đao không thể lấy mạng, độc nhập đan điền, chỉ cần đối phương thúc giục đan điền lực, sẽ vạn kiếp bất phục... Trong lòng Nhậm Thương Khung, một kế hoạch săn giết, chậm rãi hình thành...