Phương Thiên Họa Kích, giống như một tháp lớn dẫn động thiên địa thần lôi. Hàng vạn hàng nghìn tia chớp màu tím, giống như tử xà, không ngừng lui tới. Trong lúc nhất thời, giống như lưu tinh thành mưa, phô thiên cái địa, đè ép xuống dưới. Xử dụng thần công này, làm cho Tông Không Sân miệng phun máu tươi. Dẫn Lôi thần thông này, hiển nhiên đã vượt qua phạm vi năng lực của hắn. Dẫn Động Thiên Lôi này, câu động địa hỏa thần thông, hắn phải tu luyện đến Thần Thông hậu kỳ, mới có thể nắm giữ, thi triển tự nhiên. Mà hiện giờ, hắn chỉ là Thần Thông trung kỳ, thi triển môn thần thông này, tự nhiên là lực không đủ. Hắn liều mạng thi triển, là quyết tâm muốn giết Nhậm Thương Khung. Tia chớp màu tím, giống như tử xà bay múa đầy trời, đè ép xuống dưới. Mỗi một đạo thiểm điện, đều có uy thế phá hủy núi non, xé rách đại địa. Dưới công kích hủy thiên diệt địa này, ngay cả Ứng Vô Nhai kiêu hùng bực đó, cũng là sắc mặt đại biến. Tia chớp màu tím đầy trời kia, một khi hạ xuống Vân Tụ Thành, đánh vào phủ đà chủ của hắn, thậm chí có thể san bằng phủ đà chủ! Mà Vân Tụ Thành một khi bị loại công kích này đánh xuống, chỉ sợ cũng diệt hơn mười vạn người. Vân Tụ Thành chết nhiều ít, Ứng Vô Nhai không để ý trong lòng. Nhưng mà, phủ đà chủ của hắn bị trúng mục tiêu mà nói, thì toàn gia hắn sẽ bị diệt Ánh mắt Nhậm Thương Khung như nước, bỗng nhiên thét dài liên tục, ngâm gào nói: - Tông Không Sân, dù ngươi có muôn vàn biến hóa, tất cả thần thông, cũng là phí công. Ngươi tâm thuật bất chính, dù có tất cả thần thông, ta cũng giết ngươi! Trong lúc ngâm gào đó, Đại Ngũ Hành Lôi Âm Trúc Kiếm trong tay, Bất Hủ Đế Khí tùy ý dẫn động, tùy ý ngăn, cả người như du Long, ở trong vô hạn kim quang, nghênh hướng hàng nghìn hàng vạn tia chớp màu tím kia. - Khí là mẹ của thần, thần là con của khí. Lấy ta năm khí, khống chế ngũ lôi. Thiên lôi địa hỏa, một kiếm mà phá! Đại Ngũ Hành Lôi Âm Trúc Kiếm, bản thân đã có lôi thuộc tính, sau khi dung hợp ngũ hành linh thạch, câu thông ngũ lôi. Những tia chớp trên kia, cũng không thoát khỏi ngũ hành. Ngũ Lôi Thần Âm Kiếm thúc giục, Đại Ngũ Hành Lôi Âm Trúc Kiếm tản mát ra tiếng huýt gió đáng sợ, giống như một đầu mãnh thú cắn nuốt nhật nguyệt, tận tình cắn nuốt tia chớp màu tím đầy trời kia. - Cái gì? Tông Không Sân hoàn toàn choáng váng. Trong nháy mắt, hắn hoảng hốt nhớ tới cái gì, thốt ra: - Ngũ Lôi Thần Âm Kiếm? Một niệm như vậy, Tông Không Sân máu tươi phun mạnh. Nhất thời sai lầm, thành thiên cổ hận a! Hắn dẫn động thần lôi công kích, lại quên mất một điều. Nhậm Thương Khung là Chân Kiếm Đạo truyền nhân, chân truyền đệ tử của Thiên Các Kiếm Tiên Lý Dật Phong. Mà Lý Dật Phong am hiểu nhất là gì? Chính là Ngũ Lôi Thần Âm Kiếm. Đây là tuyệt kỷ thành danh của Lý Dật Phong, Tông Không Sân dưới sự cuồng nộ, lại quên mất chuyện này! Ngũ Lôi Thần Âm Kiếm là cái gì? Lấy kiếm dẫn lôi, khống chế thiên địa thần lôi. Hắn lấy thần lôi đi công kích đối phương, kia không phải tự mình chuốc lấy cực khổ sao? Đại Ngũ Hành Lôi Âm Trúc Kiếm, lúc này rốt cục hiển lộ ra khí chất bất đồng. Ở dưới sự thúc dục của Nhậm Thương Khung, Đại Ngũ Hành Lôi Âm Trúc Kiếm này, giống như cự thú cắn nuốt thiên địa, tận tình phi động, đem vạn kiếm tử điện kia, cắn nuốt sạch sẽ. Trong lúc nhất thời, Đại Ngũ Hành Lôi Âm Trúc Kiếm này muôn hình vạn trạng, linh khí dao động, tản ra một vầng sáng chói mắt, làm cho người ta rung động. Trường kiếm phá không, xé rách trời cao. Tông Không Sân ý thức được không ổn, Phương Thiên Họa Kích dẫn động, hướng xuống phía dưới, hóa thành một đạo lưu quang màu tím, hướng bên ngoài bỏ chạy. Đánh không lại, trốn! Đây là tôn chỉ của Tông Không Sân, tuy rằng hắn khiếp sợ, kích động, nhưng mà thời khắc mấu chốt, hắn biết rõ, nếu không trốn mà nói, lần này hẳn phải chết không thể nghi ngờ. Sự cường đại của Nhậm Thương Khung này, hoàn toàn vượt ra khỏi trí tưởng tượng của hắn. Tông Không Sân hắn ở mọi phương diện đều bị áp đảo! Đối thủ đáng sợ như thế, Tông Không Sân cái gọi là tự tôn, cái gọi là kiêu ngạo, trong nháy mắt hóa thành mây bay. Trước mắt chỉ có một ý niệm trong đầu, chính là chạy trối chết! Nhậm Thương Khung giống như biết trước phản ứng của Tông Không Sân, ánh mắt lãnh đạm, nhìn lộ tuyến mà Tông Không Sân bỏ chạy, bỗng nhiên bắt thủ quyết, một quang mang vàng óng ánh lao ra, lấy tốc độ truy mây đuổi nguyệt, hướng Tông Không Sân đuổi theo. Một khắc mà Tông Không Sân quay đầu kia, Ứng Vô Nhai sắc mặt đại biến. Mà biểu tình của Mộ Dung cùng Đông Long, cũng cơ hồ cứng lại. Ứng Vô Nhai khoát tay chặn lại, quát: - Mọi người tất cả bằng thiên mệnh, chạy trối chết đi! Mộ Dung cùng Đông Long nhìn nhau, đều bắn ra vẻ bất đắc dĩ. Nhất là Mộ Dung, sắc mặt tái nhợt, lắc lắc đầu: - Đông Long, ngươi cùng đà chủ đại nhân đi đi. Chạy như chó nhà có tang, còn không bằng chết thống khoái. Đông Long dậm chân, chạy theo Ứng Vô Nhai. - Hừ, ngu muội! Ứng Vô Nhai mắng một tiếng, rất nhanh hướng mật đạo kia đi đến. Tuy mật đạo cũng có hung hiểm, nhưng theo mật đạo đi, tổng so với nghênh ngang rời đi, ngay mặt đối kháng Nhậm Thương Khung thì tốt hơn một chút. Ứng Vô Nhai hướng gia tộc đình viện phóng đi, chỉ là, đến lúc này, Nhậm Thương Khung sao có thể để cho hắn đào tẩu? Một đạo kim quang bỗng nhiên ở phía sau Ứng Vô Nhai nhào tới, Ứng Vô Nhai bất ngờ không kịp phòng bị, trực tiếp bị kim quang này quấn ở trên người, giống như một đầu cự mãng quấn quanh, vài cái qua lại, đã đem Ứng Vô Nhai cuốn thành một đoàn. - Đây là cái gì? Ứng Vô Nhai hồn phi phách tán, toàn lực giãy dụa, muốn thoát khỏi trói buộc của đạo kim quang này. Nhưng mà, chuyện tình đáng sợ đã xảy ra. Vô luận hắn giãy dụa như thế nào, thì kim quang này càng trói càng chặt. Bỗng nhiên trên bầu trời có một đạo kim quang đánh xuống, thân hình Ứng Vô Nhai giống như bị một cổ lực lượng vô hình nâng lên, hướng hư không bay đi cực nhanh. Đông Long thấy tình trạng như vậy, sợ tới mức mặt không còn chút máu. Còn chưa kịp phản ứng, bỗng nhiên cổ chợt lạnh, một thanh phi đao không biết từ nơi nào toát ra, ở trên cổ hắn xoay một vòng. “Ca sát một tiếng”, đầu của Đông Long bỗng nhiên mềm nhũn, trực tiếp rớt xuống dưới. ...... Tông Không Sân nhìn lại, không có thân ảnh Nhậm Thương Khung đuổi theo, bỗng nhiên nghe sau lưng có động tĩnh khác thường. Nhìn lại, không ngờ là Ứng Vô Nhai từ phía dưới vọt lên, miệng kêu lên: - Tông đại nhân, ta bảo hộ phía sau cho người! Tông Không Sân nhìn thấy Ứng Vô Nhai, nhiều ít có chút giật mình, cũng gật đầu: - Tốt, ngươi bám trụ Nhậm Thương Khung, trở về ta chắc chắn bẩm báo công lao của ngươi, đối xử tử tế với tộc nhân của ngươi, cho gia tộc ngươi hưởng thụ vinh hoa phú quý muôn đời. - Hảo, đại nhân đi trước đi. Ứng Vô Nhai giống như rất cảm kích. Tông Không Sân cũng không muốn nhiều lời vô nghĩa, quay đầu liền đi. Bỗng nhiên cảm giác được có điểm không thích hợp, Ứng Vô Nhai này, khi nào thì tốt như vậy? Lấy tính cách Ứng Vô Nhai, cho dù chết, cũng nhất định kéo đệm lưng mới đúng. Sao bỗng nhiên hảo tâm đến cản hậu cho Tông Không Sân hắn? Tông Không Sân cũng tự mình hiểu lấy, hắn biết mình không có nhân cách lớn như vậy, có thể cho Ứng Vô Nhai này vì hắn mà liều mình. Đột nhiên cảm thấy, không biết Ứng Vô Nhai này có âm mưu gì hay không, nên quay đầu nhìn lại. Lại không có thân ảnh Ứng Vô Nhai? Tông Không Sân nhìn khắp nơi, thần thức bao trùm phạm vi vài dặm, nào có bóng dáng của Ứng Vô Nhai? - Sao lại thế này? Chẳng lẽ là ta bị thương quá độ, nên xuất hiện ảo giác? Tông Không Sân lắc lắc đầu, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi. Ngay vào lúc này, bỗng nhiên trước mắt có một đạo kỳ quang chớp động. Trong hư không đột nhiên thoát ra một đạo kỳ quang, ở trên cổ hắn chuyển động. Một cảm giác lạnh lẻo đến xương, làm cho Tông Không Sân giật mình. Toàn thân giống như bị điện giật, nhịn không được nhìn xuống. Ngay sau đó, một cảm giác sợ hãi đột nhiên ập đến! Cổ mềm nhũn, cả đầu giống như không thể khống chế, từ từ rớt xuống dưới. - Xong đời... Một tia linh thức cuối cùng của Tông Không Sân liền nghĩ đến điều này, ngay sau đó, một đầu linh cầm thật lớn từ hư không bay ra, trực tiếp bắt được thân hình Tông Không Sân, miệng rộng mở ra, hấp thu sạch sẽ Khí Phủ của Tông Không Sân. Tông Không Sân, chết! ...... Trong phủ Đà chủ, Ứng Vô Nhai bị Lưu Kim Khôi Lỗi bắt sống, Đông Long bị Vạn Vật Phi Đao giết chết. Duy chỉ còn có Mộ Dung, vẻ mặt xuống dốc, đứng ở tiền viện trong phủ đà chủ, trông rất hiu quạnh. Hắn thật sự hối hận, theo chủ tử Ứng Vô Nhai này chí lớn nhưng tài mọn, kết quả cũng rơi vào kết cục thân bại danh liệt. Tất cả khát vọng, chí hướng lúc tuổi trẻ, đảo mắt biến thành mây khói. Nhớ lúc trước, hắn đến biên cảnh chi địa này đầu nhập vào, trở thành binh lính bảo vệ biên cương, vì kiến công lập nghiệp, vì thực hiện giấc mộng cá nhân. Cho tới bây giờ, hóa thành mây khói .... Kim quang áp chế, Nhậm Thương Khung chậm rãi hạ xuống ở trước cửa phủ đà chủ. Nhìn phủ đà chủ hào hoa xa xỉ này, thản nhiên nói: - Ta ở Đông Hoang Đại Đô, cũng chưa từng gặp qua phủ đệ khí phái như thế này. Ứng Vô Nhai, quả nhiên là xa hoa. Những năm gần đây, không biết rốt cuộc nuốt Linh dược nhiều ít? Lập tức, ánh mắt Nhậm Thương Khung dừng lại ở trên người Mộ Dung: - Ngươi không trốn? - Tướng bên thua, trốn hay không trốn có gì khác nhau? Mộ Dung than nhẹ một tiếng: - Muốn giết ta, thì động thủ đi. - Ha ha, rất có khí khái đó. Mộ Dung, ta nghe nói, ngươi ở Vân Tụ Thành, danh tiếng so với Ứng Vô Nhai thì tốt hơn nhiều? Ta vốn nghĩ sẽ giết ngươi, bất quá vừa rồi nghe được một chút danh tiếng của ngươi. Bỗng nhiên cảm thấy, người như ngươi vậy, một đao giết chết, thật ra rất đáng tiếc. Mộ Dung không hề vọng động, biểu tình lạnh nhạt: - Danh tiếng tốt xấu, chung quy cũng là thủ hạ của bại tướng. - Mộ Dung... Nhậm Thương Khung bỗng nhiên cười nói: - Ta cho ngươi ba lựa chọn. Một, tự sát tận trung, hai, cho ngươi rời đi, ba, quy thuận với ta. - Cái gì? Mộ Dung sắc mặt ngưng trọng, có chút bất khả tư nghị nhìn qua Nhậm Thương Khung. - Hảo hảo suy nghĩ đi. Ta cũng không cho ngươi nhiều thời gian. Nhớ kỹ, ta không phải Ứng Vô Nhai. Thủ hạ của ta phải có đức, có tài, càng phải có trung tâm. Mộ Dung lập tức giống như tượng điêu khắc. Hắn nghĩ rằng, Nhậm Thương Khung sẽ nhục nhã hắn một chút, sau đó diệt sát. Lại chưa từng nghĩ đến, Nhậm Thương Khung sẽ cho hắn lựa chọn như vậy. Tự sát tận trung? Ứng Vô Nhai tác oai tác quái, làm hắn căn bản không có nổi hứng thú tự sát tận trung. Tự động rời đi? Làm một bại tướng, một cái chó nhà có tang, mặc dù đi đầu nhà khác, thì có được gì? Đơn giản chỉ là một gia nô mà thôi. Như vậy.... Ánh mắt Mộ Dung bỗng nhiên bắn ra một đạo tinh quang, động dung hướng Nhậm Thương Khung nhìn lại. Trong lúc nhất thời, các loại truyền thuyết về Nhậm Thương Khung, ở trong đầu hắn hiện qua một lần. Trong nháy mắt, linh đài Mộ Dung thanh minh, ý thức được, đây là một một cơ hội, là một cơ hội để chứng kiến truyền kỳ. Ở trên người thanh niên này, có nhiều truyền kỳ không thể tin nổi lắm. Chẳng lẽ nói, mình lại có cơ hội, bỏ gian tà theo chính nghĩa?