Bọn hắn kinh doanh Tàng Trân Các này vài thập niên, vẫn là lần đầu gặp được khách nhân như vậy… nói là khách nhân, lại có điểm không giống, phải gọi là quái nhân mới đúng. Nếu là thượng cấp đến điều tra, khí chất lại có chút không giống. Lẽ ra nếu như là đến âm thầm điều tra, cần phải nói bóng nói gió hỏi vài điều, theo như thông thường mà làm. Thế nhưng mà vị này, lại hung hăng càn quấy vô cùng, hơn nữa ra tay hào phóng, năm vạn tiền đặt cọc, nói đưa liền đưa, một chút cũng không dây dưa. - Chẳng lẽ nói, người này thật sự là cường giả Man Hoang? Thời điểm lúc này, Thân Hồng Phó tổng quản đã mất đi sức phán đoán. - Hừ, Thân Phó tổng quản, không nên bị linh thạch che mắt. Ta xem, người này càng khác thường, càng có thể là cấp trên đến điều tra. - Hắc hắc, vậy chúng ta thu tiền đặt cọc. Thì phải làm thế nào, chuyện này chỉ sợ. . . chỉ sợ đối phương vạn nhất là cường giả Man Hoang, chúng ta thu tiền đặt cọc, không ra hàng, việc này rất khó giải quyết. Dẫn phát chiến tranh giữa hai bên. Chúng ta tất nhiên là người chịu tội thay ah. Thân Hồng lo lắng, cũng không phải là không có lý. Nếu như vạn nhất thu tiền đặt cọc, cầm không xuất hàng, dẫn phát Man Hoang chi địa bất mãn, do đó đem sự tình làm lớn, vậy Tàng Trân Các bọn họ, tất nhiên sẽ trở thành người chịu tội thay, đây là sự tình không cần nghĩ cũng biết. Lý Văn Thao mỉm cười, vẻ mặt thần bí nói: - Các ngươi không cần lo lắng. Sự tình này, đã có cấp trên làm chủ. Chúng ta làm tốt bổn phận là được rồi. Hai vị tổng quản kia nghĩ lại cũng thấy đúng, Các chủ đại nhân dám thu tiền đặt cọc, thì đại biểu hắn đã tính trước. Dù sao Tàng Trân Các là sản nghiệp dưới trướng đà chủ đại nhân, thì đà chủ đại nhân sẽ làm chủ. Lại nói Nhậm Thương Khung, đi ra khỏi Tàng Trân Các, lại không trở lại khách sạn, mà hướng bên ngoài thành đi đến. Ra khỏi thành, Nhậm Thương Khung một đường chạy vội, đi vào bên trong một sơn mạch cách thành vài trăm dặm. Chỉ hai ba lần nhấp nhô, liền đem hai người theo dõi cắt đuôi. Hai người theo dõi này, là thân vệ của Ứng Vô Nhai phái tới, thực lực đều là Thất Chuyển Kim Đan, tuy không tính là đỉnh cấp, nhưng coi như là tinh anh trong đội ngũ. Hai người này, lại cực kỳ am hiểu cách truy tung, thân pháp rất tốt. Nhưng mà, chỉ mới một lát đã bị người ta cắt đuôi. - Ca, tên này có chút cổ quái. Hắn biết chúng ta theo dõi hắn, nên cố ý dụ chúng ta đến đây. - Hừ, mặc kệ nhiều như vậy. Đại nhân bảo chúng ta theo dõi, dù sao cũng phải tìm thêm lần nữa. Nói cách khác, trở về đại nhân mà hỏi, chẳng lẽ chúng ta nói mất dấu sao? Về sau mặt mũi còn để đâu được nữa? Hai huynh đệ này, diện mạo cơ hồ là giống nhau như đúc. Chỉ là dưới khóe miệng tên đại ca có một nốt ruồi. Mà đệ đệ thì không có. Hai huynh đệ đang khi nói chuyện cũng không có buông lỏng cảnh giác. Bốn ánh mắt giống như chó săn, hết nhìn đông tới nhìn tây, năm giác quan toàn thân mở ra, tìm kiếm từng nơi hẻo lánh. - Ca, nhìn kìa! Lão Nhị bỗng nhiên chỉ về phía trước, trên một cây đại thụ, rõ ràng có một đầu linh cầm, toàn thân đều là tử quang. - Ồ, nơi này sao lại có linh cầm qua lại? Tựa hồ đẳng cấp rất cao a? - Trên đầu linh cầm này lại có một dúm lông màu vàng, đây là linh cầm gì vậy? Cho tới bây giờ đều chưa từng nghe qua. Thoạt nhìn, bộ dáng tựa hồ rất oai phong. - Qua xem đi. Tên đại ca đề nghị nói. - Được. Hai huynh đệ tìm kiếm sốt ruột, đồng thời cũng hiểu được tình hình này có chút quỷ dị. Từng bước một đến gần đầu linh cầm kia, trong lòng hai người đều có ý định, đem linh cầm này hàng phục, cũng là đại thu hoạch. Bỗng nhiên trong lúc đó, trong lòng hai huynh đệ đồng thời báo động. Một điềm xấu lóe lên trong đầu. Hai huynh đệ liếc nhau, đều cảm ứng được cái gì, hai người lập tức dựa lưng vào nhau, cảnh giác nhìn bốn phía. Này là trực giác của cường giả, trực giác của bọn hắn cảm nhận được một tia nguy cơ. - Xuất hiện đi, đừng ở trước mặt huynh đệ chúng ta giả thần giả quỷ, đạo hạnh của ngươi còn kém một chút. Lão Nhị cười lạnh quát, ý đồ đả kích sĩ khí đối phương. Trong miệng nói rất cứng, nhưng trong nội tâm kỳ thật lại bồn chồn. Cường đại uy áp, từng bước một tới gần, thật giống như thủy triều, không ngừng tuôn qua. Nhưng mà, chủ nhân của uy áp này ở địa phương nào, bọn hắn cho tới giờ khắc này, còn không phát hiện ra. Không thể nghi ngờ, này nhất định là một tồn tại mạnh hơn bọn hắn rất nhiều. Cường đại uy áp, tựa hồ đem toàn bộ không gian phong tỏa. Linh thức của hai huynh đệ không ngừng điều tra, đến cuối cùng, bọn hắn phát hiện linh thức của mình bất luận đi đến chỗ nào, đều bị một khí tường vô hình cản lại. Thần thức của bọn hắn, lại bị phong tỏa ở trong một không gian nhỏ hẹp. Mạnh như vậy? Hai huynh đệ trán đổ mồ hôi, lực lượng cường đại bực này, quả thực có thể so với đà chủ đại nhân của bọn hắn. Ở Thiên Thương phân đà, có thể có lực lượng này, sẽ không vượt qua năm người! Sau một khắc, bọn hắn cơ hồ cảm thấy, cả sơn cốc này tựa hồ cũng lay động, mà từng cọng cây ngọn cỏ chung quanh, đều giống như Thần binh đang uy hiếp tánh mạng bọn hắn. Bỗng nhiên Từng mảnh lá cây giống như bông tuyết không ngừng rơi xuống, càng lúc càng nhiều, từng mảnh từng mảnh, hình thành xu thế đầy trời. Giống như là một cơn mưa lá cây, đang từ từ đổ xuồng. - Người nào? - Giả thần giả quỷ! Hai huynh đệ có một môn hợp luyện thần thông, nếu như liên thủ, có thể so với Cửu Chuyển Kim Đan cường giả, cho nên, hai huynh đệ dựa vào một chỗ, bốn chưởng hướng thiên, đan lực cường đại giao hòa một chỗ, ầm ầm bắn ra từng vòng gợn sóng. - Phá cho ta! - Muốn thoát hả? Một thanh âm khoan thai truyền đến. Trên không, một người như thiên thần hạ phàm, vô số lá rụng cuốn động quanh thân, mang theo kim quang nhẹ nhàng, đơn chưởng nhấn một cái, lập tức xuất hiện một ấn chưởng. Thủ ấn này lôi cuốn lá rụng, hình dạng kỳ lạ, giống như một tòa núi nhỏ áp xuống. Hai huynh đệ kia bị thủ ấn này đánh xuống, cảm thấy hô hấp bắt đầu khó khăn. Oanh! Khí lãng xông lên, hai huynh đệ bị lực lượng này đánh bay, miệng phun đầy máu tươi, bay rớt ra ngoài. Ngay lúc này, đầu linh cầm màu đen trên không trung kia, khẻ kêu một tiếng, dùng tốc độ đáng sợ lao đến trảo một một cái. Trực tiếp đem hai huynh đệ này bắt dính. Một trảo này, vừa nhanh lại hung ác, hai huynh đệ nhìn thấy rõ ràng, nhưng không cách nào tránh né được. Ah! Lực lượng cường đại, gông xiềng giống như khốn thiên tỏa địa, làm toàn thân bọn chúng không thể động đậy, xương cốt toàn thân phát tiếng vang ken két, cơ hồ chuẩn bị đứt gãy. Đầu linh cầm này, tất nhiên là Tiểu Bạch. Thực lực hôm nay của Tiểu Bạch, có thể so với Cửu Chuyển Kim Đan đỉnh phong. Mà sau khi Nhậm Thương Khung tiến vào Lục Chuyển Ngân Đan, uy áp càng vượt qua Cửu Chuyển Kim Đan, thậm chí vượt qua phần lớn Thần Thông sơ kỳ.. Tổ hợp này liên thủ, coi như là Thiên Thương phân đà đà chủ, cũng có thể đấu một trận, huống chi chỉ là hai thủ hạ Thất Chuyển Kim Đan. Nhậm Thương Khung bay vọt lên lưng Tiểu Bạch, quát: - Tiểu Bạch, hướng trong núi bay đi. Tiểu Bạch lập tức dùng tốc độ nhanh nhất lao đi, không bao lâu, liền tiến vào khu vực thâm sơn ngàn dặm. Thần thức Nhậm Thương Khung quan sát một lúc. Sau đó bảo Tiểu Bạch đáp xuống, đem hai người kia ném lên mặt đất. Đan điền hai người kia bị Tiểu Bạch bóp nát, vẻ mặt hoảng sợ, rơi trên mặt đất, nhìn qua gương mặt thần bí của Nhậm Thương Khung. - Ngươi. . .Ngươi đến cùng là người phương nào? - Ta là người như thế nào không trọng yếu, hiện tại quan trọng là ... các ngươi là người nào. Nhậm Thương Khung thản nhiên nói: - Các ngươi không cần phải gấp trả lời, bởi vì ta chỉ cho các ngươi một cơ hội. Trả lời sai, giết chết tại chỗ. Nhậm Thương Khung tu luyện Bất Hủ Đế Khí Quyết, mỗi tiếng nói cử động, đều có uy thế cực lớn. Một câu nói kia không nói trong tức giận, nhưng lại nghiêm nghị sinh uy. Cường đại áp bách, làm cho hai huynh đệ này muốn cử động cũng không dễ dàng. Bất quá, bọn hắn rốt cuộc cũng là tử sĩ trãi qua huấn luyện nghiêm chỉnh, biết rõ biến thành tù nhân không có kết cục tốt, dứt khoát nhắm mắt không nói. - Nga, có chút cốt khí. Không hổ là tử sĩ của Ứng Vô Nhai bồi dưỡng. Nhậm Thương Khung mỉm cười tự nhiên, kỳ thật, hắn căn bản không cần thẩm vấn. Tàng Trân Các không có khả năng có thủ bút lớn như vậy, thoáng cái phái ra hai Kim Đan cường giả đi theo dõi. Tại Vân Tụ Thành, chỉ sợ cũng chỉ có Thiên Thương phân đà đà chủ Ứng Vô Nhai mới có quyền thế lớn như vậy. Hai huynh đệ kia lại không mắc mưu, chỉ nhắm mắt không nói, biểu lộ cũng không thay đổi chút nào. - Hừ, các ngươi không cần giả vờ trấn định. Thời điểm ta nói tên Ứng Vô Nhai, tim của các ngươi rõ ràng có chút gia tốc. Không quản các ngươi trả lời hay không trả lời, với ta mà nói, đều không trọng yếu. Quan trọng là ... đối với ta mà nói, thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết. Hai huynh đệ bình sinh gặp qua rất nhiều cường giả, nhưng uy áp cường đại như Nhậm Thương Khung, lại hoàn toàn không cần thúc dục lực lượng bản thân, chỉ dựa vào mỗi tiếng nói cử động, có thể làm cho bọn hắn chật vật như vậy là lần đầu tiên! - Ngươi rốt cuộc là ai? Tên ca ca khàn giọng kêu lên: - Không cần biết ngươi là ai, cùng đà chủ đại nhân đối nghịch, hẳn phải chết không thể nghi ngờ! - Nhiều chuyện. Nhậm Thương Khung lông mi giương lên, trực tiếp tát một cái, đập hắn bay xa, cả đầu quay ngược ra sau lưng. - Ngươi thì sao? Còn muốn mạnh miệng không? Nhậm Thương Khung dẫm lên ngực tên đệ đệ. Tên đệ đệ nhìn thấy huynh trưởng bị tát chết, hai mắt bắn ra hào quang khó có thể tin, ngàn vạn phẫn nộ, biến thành sợ hãi: - Đừng, đừng giết ta! - Không giết ngươi cũng có thể, nhưng ta thích người thành thật. - Ta. . . Ta thành thật, ta nhất định thành thật. Tên đệ đệ như một con chó, vẫy đuôi mừng chủ. Đối mặt với tử vong, mọi chuyện đều có thể. - Bất quá, ta có một thỉnh cầu. - Nói. Nhậm Thương Khung thản nhiên nói. - Ta phát thiên địa thệ ước, nhất định phải thần phục chủ nhân của ta. Muốn thiên địa thệ ước không ứng nghiệm, trừ khi nguyên chủ nhân của ta tử vong. Ta thỉnh cầu ngươi, nhất định phải giết chết nguyên chủ nhân của ta! Nếu không, ta chết sớm chết muộn đều đồng dạng. Hiện tại không chết, sớm muộn gì cũng lọt vào tài quyết của thiên địa. - Ta đáp ứng ngươi. Nhậm Thương Khung không do dự. - Tốt, ngươi là tiền bối cao nhân, hi vọng không nuốt lời. Đúng vậy, chủ nhân của ta, là Thiên Thương phân đà đà chủ Ứng Vô Nhai! Hắn là Vương của Thiên Thương phân đà, là một Bạo Quân, là một nhà độc tài. Chúng ta đều là chó của hắn, là nô lệ của hắn. Ứng Vô Nhai, hắn chưa từng coi chúng ta là người. Sự tình làm tốt thì không nói; sự tình làm không tốt, nhẹ thì bị đánh, nặng thì trực tiếp diệt sát. Người này tâm ngoan thủ lạt, nhưng mà kiêu hùng, muốn đối phó rất khó! Người nọ bắt đầu thao thao bất tuyệt.