Nhậm Thương Khung không giải thích, trực tiếp đem năm vạn linh thạch nện ở trên quầy, nhàn nhạt nói: - Phó tổng quản, cái gì cũng có thể là giả dối, nhưng linh thạch sẽ không giả. Như vậy, ta lui một bước, bảy ngày, trong bảy ngày phải có đủ hàng cho ta. Này năm vạn linh thạch mặc dù chứa trong túi không gian, có đặc thù không gian cấm chế, nên năm vạn linh thạch mang theo rất nhẹ nhàng, nhưng thoáng cái ném ra, vẫn là có chút dọa người. Tàng Trân Các mặc dù là dược điếm lớn nhất Vân Tụ Thành, nhưng mỗi ngày dùng cao linh nhất phẩm linh thạch lưu thông, cũng không quá hai ba ngàn. Sinh ý cấp bậc trăm vạn, trong lịch sử Tàng Trân Các chưa bao giờ xuất hiện. Đừng nói trăm vạn, sinh ý hơn mười vạn, Tàng Trân Các cũng chưa có. Dù sao, số lượng này thật sự là quá lớn. Dùng khẩu vị của Tàng Trân Các, căn bản là nuốt không nổi. Cho nên, Lôi tổng quản này ngây người một hồi, mới nuốt nước miếng, miễn cưỡng ngăn chặn nội tâm sợ hãi cùng kích động, cười nói: - Thủ bút của các hạ thật lớn, chuyện này...dùng cấp bậc của ta, cũng không làm chủ được. Xin các hạ chờ ta một chút. Tàng Trân Các này, trên còn có tổng quản, sau đó là Các chủ, sau nữa là đại lão bản phía sau màn. Nhậm Thương Khung không vui nói: - Xin chỉ thị này, xin chỉ thị nọ. Ta không có thời gian rỗi chờ các ngươi. Mà thôi, Tàng Trân Các các ngươi đã không làm được sinh ý này, ta tìm nhà khác. Nói xong, liền đem túi linh thạch thu lại, sải bước quay đầu đi. Phó tổng quản trợn mắt há hốc mồm, đang muốn đuổi theo giải thích, ánh mắt Nhậm Thương Khung phát lạnh, bắn ra một đạo tinh quang, quát: - Như thế nào, các hạ định ép mua ép bán? Phó tổng quản vội vàng khoát khoát tay: - Không, không, không! Tuyệt không có ý này. Ta là muốn, mong các hạ đợi một chút, ta đi xin chỉ thị, rất nhanh sẽ quay trở lại. - Hừ, ta thấy không cần. Tàng Trân Các các ngươi tuy lớn một chút. Nhưng sinh ý lớn thì không dám làm. Cuộc làm ăn này, các ngươi nhận không được đâu Phó tổng quản cũng không phản bác, cười ha ha nói: - Nhắc tới đại sinh ý, xác thực vượt ra khỏi phạm vi năng lực của Tàng Trân Các chúng ta. Bất quá, ngươi đi Thiên Cương phân đà, cũng giống như vậy thôi. Các phường thị ngầm đều không có lượng hàng lớn như vậy. Bất quá, chúng ta còn có nguồn cung cấp khác ah. - Hừ hừ, nguồn cung cấp không rõ lai lịch, ta không kham nổi. - Ha ha, các hạ sao lại nói vậy? Chúng ta dám bán cho ngươi, đương nhiên đều là hàng có lai lịch. Phó tổng quản cười. Nhậm Thương Khung khoát tay áo: - Lão Tử hôm nay không muốn chờ, ngươi tốt nhất hỏi rõ ràng trước, ngày mai Lão Tử lại đến. Ngày mai nếu như không có người nào trả lời thuyết phục, Lão Tử sẽ đi Thiên Cương phân đà. - Tốt, vậy thì mời tiên sinh ngày mai quay lại. Phó tổng quản cùng cười, không ngăn trở nữa, thần thái phức tạp nhìn qua Nhậm Thương Khung ly khai. Ngây người một hồi, mới quay người trở lại trong tiệm, trực tiếp đi lên lầu. - Các chủ đại nhân, thuộc hạ Thân Hồng cầu kiến. Phó tổng quản này tên là Thân Hồng, đi đến ngoài cửa phòng của Tàng Trân Các Các chủ, lên tiếng chào hỏi. - Vào đi. Trong phòng của Tàng Trân Các Các chủ ngoại trừ Các chủ ra, còn có Tổng quản của Tàng Trân Các cũng ở đây. - Thân Phó tổng quản, nghe nói dưới lầu có sinh ý lớn, sao ngươi lại lên đây? Tổng quản Phong Kim Sơn mở miệng hỏi. Thân Hồng không dám giấu diếm, đem chuyện đã xảy ra nói một lần. - Trăm vạn cao linh nhất phẩm linh thạch? Ngay cả Các chủ Lý Văn Thao cũng chấn động: - Ngươi xác định không có lầm chứ? - Đại nhân, tên kia khẩu khí rất lớn. Dung mạo không đặc biệt, nhưng hất tay là đặt cọc năm vạn linh thạch, bằng không thì ta cũng sẽ không coi là thực ah. - Năm vạn linh thạch? Cao linh nhất phẩm? - Tuyệt đối chính xác. Điểm này thuộc hạ đã coi rất kỹ. Thân Hồng cẩn thận từng li từng tí trả lời. Các chủ Lý Văn Thao lông mày có chút nhíu lại, mặt lộ vẻ suy nghĩ sâu xa: - Trăm vạn linh thạch, thủ bút lớn như thế, những bộ lạc ở Man Hoang chi địa kia nghèo kiết xác, sao lại có số tiền lớn như vậy? Người này, không phải là người của Thiên Các tổng bộ đến điều tra chứ? - Ân, không phải là không có khả năng này! Tổng quản Phong Kim Sơn phụ họa nói. - Cái kia, có cần bẩm báo đà chủ đại nhân hay không? Thân Hồng hỏi. Lý Văn Thao gật gật đầu: - Chuyện lớn như vậy, nhất định phải nhờ đà chủ đại nhân giải quyết. Cho dù người mua là thật, Tàng Trân Các chúng ta cũng cung cấp không đủ. Tất phải có đà chủ đại nhân nghĩ cách. . . - Chỉ sợ là Thiên Các tổng bộ đến điều tra. Chúng ta nếu quả thật ra nhiều hàng như vậy, Thiên Các tổng bộ lấy được chứng cứ, hỏi nguồn cung cấp của chúng ta từ nơi nào đến. Khi đó, chỉ sợ sẽ lộ ra đà chủ đại nhân ah. Theo ta thấy, cuộc làm ăn này tuy mê người, nhưng chỉ sợ là một cái bẫy. Tổng quản Phong Kim Sơn cẩn thận nói. - Chẳng lẽ lại buông tha như thế? Thân Hồng cũng không cam tâm, sinh ý lớn như vậy, làm một lần, có thể bằng một hai năm vất vả. Lý Văn Thao khoát tay: - Không cần tranh luận, chuyện này, chúng ta đã không làm chủ được, hết thảy phải xem quyết định của đà chủ đại nhân. Lý Văn Thao quyết định chủ ý, lập tức đứng dậy, đi phủ đà chủ bái kiến Ứng Vô Nhai. Ứng Vô Nhai nghe Lý Văn Thao tự thuật xong, ý niệm đầu tiên, là cảm thấy việc này có vấn đề, cười lạnh nói: - Trăm vạn cao linh nhất phẩm linh thạch? Dùng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ ra, đây là cái bẫy! - Dạ, đà chủ đại nhân anh minh. Thuộc hạ cũng hiểu được, người này là người của Thiên Các tổng bộ đến điều tra! - Hừ, vài ngày trước ta nghe nói, Thiên Các Thập Điện đã thăng cấp nhiệm vụ này, thành nhiệm vụ cấp Tông môn. Bởi vậy, đám người kia mới mon men tới đây điều tra. Thời gian sau này, chỉ sợ sẽ rất vất vả. Ứng Vô Nhai cười lạnh, bất quá xem nét mặt của hắn, ngược lại là không sao cả. - Đại nhân, vậy chúng ta làm sao bây giờ? Trực tiếp cự tuyệt hắn? Hay là. . . - Trước cùng hắn lá mặt lá trái một chút. Ta sẽ phái người giám sát hắn. Một là hắn thức thời một chút, hai là hắn chỉ có thể theo chân những kẻ kia. Ứng Vô Nhai ngữ khí âm trầm, lộ ra một cổ sát ý. - Tốt, hắc hắc, vậy thuộc hạ sẽ đi trấn an hắn. Để hắn trước giao tiền đặt cọc? Nếu thật là cường giả của bộ lạc Man Hoang, chúng ta thu tiền đặt cọc, phải ra hàng ah. Nếu không, chỉ sợ sẽ dẫn phát mâu thuẫn. Ứng Vô Nhai cười lạnh: - Cường giả Hoang man? Thăm dò một chút, chẳng phải sẽ biết sao? Nói sau, nếu như là cường giả của Man Hoang, sao lại đơn độc làm sinh ý. Ta xem, chín thành là người của Thiên Các tổng bộ. Đổi một phương thức khác đến điều tra. Ứng Vô Nhai nói đến đây, ngược lại cũng có chút tán thưởng: - Không tệ, hiểu được điều tra theo đường cong. So với đám sứ giả Thiên Các tổng bộ trước, mỗi một cái đều là ngưu bức hò hét, cho ta đây là cao cao tại thượng, thì nhóm này thủ đoạn có phần khá hơn. - Hắc hắc, loại đó thì dễ đối phó. Bất quá, vị này nếu thật là đến điều tra, chỉ sợ rất khó đối phó ah. - Ngươi không cần lo lắng. Tàng Trân Các ngươi, chỉ cần đem sự tình thuộc về bổn phận mình làm tốt, những thứ khác, ngươi không cần quan tâm, cũng không cần quan tâm. Trời có sập xuống, đều có người chống đỡ. Nếu như ngươi thấy làm không được, vậy thì tự biết phải làm gì. Khẩu khí của Ứng Vô Nhai âm trầm mà tràn đầy uy thế. Một câu nói của hắn có thể, định sinh tử, định tiền đồ của người khác. - Đúng, đúng, thuộc hạ đã biết. Lý Văn Thao xđổ mồ hôi trán, cáo từ đi ra ngoài. Nhậm Thương Khung trở lại khách sạn, cùng những người khác hội hợp. - Lão đại điều tra được gì không? Chu Vân gấp gáp hỏi. - Cơ bản có thể xác định, là Thiên Thương phân đà biển thủ. Nhậm Thương Khung điều tra một phen, từ cách nói chuyện của phó Các chủ Tàng Trân Các, một loại trực giác mãnh liệt nói cho Nhậm Thương Khung biết, bên trong khẳng định ẩn tình. Dùng thực lực của Tàng Trân Các, một lần có thể bán ra mười vạn linh thạch, đã là rất giỏi. Hắn rõ ràng dám nói có thể cung ứng trăm vạn linh thạch linh dược, không có một ngụm cự tuyệt. Chứng minh phía sau có vấn đề. - Vậy chúng ta có thể điều tra không? - Gấp cái gì? Nhậm Thương Khung cười nhạt nói: - Ngươi bây giờ chỉ là hoài nghi, không có chứng cớ, căn bản không làm gì được. Muốn điều tra, nhất định phải có chứng cớ. - Vậy làm sao bây giờ? - Đợi, chờ bọn hắn ra chiêu. Bọn hắn bất động thì không sao, nếu như vọng động, nhất định sẽ giấu đầu lòi đuôi. Nhậm Thương Khung ánh mắt khoan thai, nhìn về phía Mục Thiên Cơ: - Thiên cơ, chuyện này, ngươi có tính được hay không? Mục Thiên Cơ cười nói: - Đã tính qua, rất hung hiểm. Muốn phá cục, cũng là hiểm cục. Ta cảm thấy, Thiên Thương phân đà, chúng ta không thể ở lâu. - Ah? - Ta suy tính, trong vòng ba ngày, Vân Tụ Thành này sẽ có huyết quang tai ương. Đến cùng là của chúng ta, hay là những người khác trong Vân Tụ Thành, thì ta không tính được. Mục Thiên Cơ thở dài. Nhậm Thương Khung gật gật đầu: - Sự tình phát triển, ngược lại là có chút vượt qua dự liệu của ta. Như vậy đi, ba người các ngươi, nhanh chóng đi Thiên Mãnh phân đà. Ta ở chỗ này, tiếp tục điều tra. - Nhớ kỹ, đi Thiên Mãnh phân đà, không nên gấp cầu thành. Phải âm thầm làm việc, bảo vệ tánh mạng là quan trọng. - Lão đại một mình ở đây… - Không sao, Thiên Thương phân đà, còn không làm gì được ta. Nhậm Thương Khung rất tự tin. Ba người Mục Thiên Cơ, đêm đó đã bị Nhậm Thương Khung đưa ra ngoài Vân Tụ Thành. Sau khi Nhậm Thương Khung xác định không có bất kỳ sơ hở gì, lúc này mới thay đổi một thân phận, trở lại Vân Tụ Thành. Trở lại khách sạn, tĩnh tâm tu luyện một đêm, thẳng đến ngày hôm sau, tinh thần vô cùng phấn chấn mời đứng dậy xuất phát. Khôi phục trang phục ngày hôm qua, đi vào Tàng Trân Các. - Ha ha, các hạ quả nhiên là người thủ tín, đến đến, giới thiệu một chút. Đây là Các chủ Lý đại nhân, vị này chính là Tổng quản Phong đại nhân, tại hạ Thân Hồng, là Phó tổng quản Tàng Trân Các. Ánh mắt Nhậm Thương Khung đảo qua ba người này, thản nhiên nói: - Ta không thích nói nhảm, có hay là không có. - Hàng thì có, nhưng phải đợi mười ngày, mặt khác phải giao mười vạn tiền đặt cọc. - Mười ngày? Không phải nói bảy ngày sao? - Bảy ngày mà nói..., cũng có thể. Nhưng phải giao hai mươi vạn tiền đặt cọc. - Ha ha, các ngươi đây là cố định lên giá sao? Tiền đặt cọc năm vạn, bảy ngày thu hàng. Được hay không được, đừng nói nhảm quá nhiều. Nhậm Thương Khung lông mi nhảy lên, không muốn nói hai lời. - Tốt, theo ý ngươi, năm vạn tiền đặt cọc, bảy ngày thu hàng. Sảng khoái! Bất quá, nếu như đến lúc đó hàng chúng ta đã đến, ngươi không có đủ linh thạch. Số tiền đặt cọc này, không thể thu! - Hừ, ta chỉ quan tâm Linh dược. Linh thạch, không cần các ngươi quan tâm. Nhậm Thương Khung đem năm vạn linh thạch ném ra, thản nhiên nói: - Tiền đặt cọc ở chỗ này. Bảy ngày sau ta đến thu hàng. . . Nói xong, quay người liền đi. - Đợi một chút, các hạ không cần ký tên khế ước mua bán sao? - Ký cái gì? Ta đã đưa tiền đặt cọc, thì không sợ các ngươi lấy mất. Nếu các ngươi có gan này, không ngại thử một lần xem. Nhậm Thương Khung lạnh lùng cười cười, nghênh ngang rời đi. - Thật ngông cuồng! Lý Văn Thao cùng hai tổng quản, nhìn qua quái nhân thần bí này, hai mặt nhìn nhau, đều đổ mồ hôi lạnh.