Viên đan dược này của Lôi Kiếm, thật là cấp cho những Đan sư khác một nan đề rất lớn. Hết một ngày, các Đan sư đều cảm giác có chút thất bại. Chỉ là đối thủ cạnh tranh lớn nhất của Lôi Kiếm, là Thanh Thụ trưởng lão đến từ Tinh Nguyệt Cốc thì vẻ mặt vẫn bình thường. Hai người là cường giả Dược Vương duy nhất trong ba mươi sáu người dự thi, cũng xuất thân từ tông môn mạnh về Đan dược nhất. Đan sư đại hội lần này, chính là sân khấu để hai người bọn hắn cạnh tranh. Sau khi Lôi Kiếm đi lên đài, khuôn mặt mỉm cười, phảng phất hắn là vương giả đang đứng trước thần dân của hắn. Cũng khó trách Lôi Kiếm đắc ý như thế, ở khâu này, hắn tỉ mỉ chuẩn bị, chính là trông cậy vào Đan phương này, đánh bại toàn bộ đối thủ. Ba khâu trước, mọi người sẽ có chênh lệch, nhưng nhất định không cao. Khâu thứ tư, mới là khâu quyết định thắng bại. Lôi Kiếm cùng Thanh Thụ trưởng lão đều có ăn ý, bọn hắn biết, khâu thứ tư mới là khâu quyết định thắng bại của bọn hắn. Chỉ là, hiện tại xem ra, tựa hồ Lôi Kiếm đã chiếm được tiên cơ. Lôi Kiếm cười nói: - Chư vị, đan dược này của ta, tên là Bát Giác Linh Lung Đan, là đan phương thượng cổ, hiện tại đã gần như thất truyền, trở thành bí mật của một nhà. Bát Giác Linh Lung Đan? Toàn bộ Đan sư đều mờ mịt. Trừ Minh Hoa Đà ra. Trên khuôn mặt Minh Hoa Đà là vẻ chấn kinh vô cùng, quả nhiên là Bát Giác Linh Lung Đan? Lôi Kiếm thực hưởng thụ biểu lộ của mọi người. Đây là hiệu quả mà hắn muốn. Ai cũng chưa nghe nói qua, vậy sao có đáp án chính xác được chứ! - Đan dược này, chủ tài là Tam Thu Đế Vương Lan, tài liệu phụ tá có bốn vị, phân biệt là Tử Đồng Thảo... Thanh âm Lôi Kiếm rất chậm rãi, như đùa bỡn thần kinh của đối thủ cạnh tranh. - Ha ha, đương nhiên, đan phương của ta đã giao cho sáu vị trọng tài đại nhân, chư vị nếu có dị nghị... sau khi kết thúc khâu này, có thể đi nghiệm chứng. Theo như quy tắc, đan phương của mỗi Đan sư, đều phải có một phần giao cho Lục Đại trọng tài niêm phong. Chủ đan phuong có thể công bố, cũng có thể im lặng. Đương nhiên, Lôi Kiếm chủ động công bố, dụng ý không nói cũng hiểu, chính là vì đả kích sĩ khí của đối thủ cạnh tranh. Kết quả cuối cùng, còn phải do trọng tài tuyên bố. Sau khi Lôi Kiếm biểu diễn xong, những Đan sư khác đều rất khó chịu. Bọn hắn cũng biết, Lôi Kiếm cố ý đả kích sĩ khí bọn hắn. Nhưng mà, đáp án này của hắn, ngay cả Thanh Thụ trưởng lão cũng không đoán chính xác. Nhưng mà bên Bách Thảo Đường, kể cả Dương Công trưởng lão ở trong, biểu tình đều có chút cổ quái, nhìn về phía Minh Hoa Đà. Mục Thiên Nhai thở dài nói: - Hoa Đà trưởng lão, ngươi thật sự là rất lợi hại. - Ha ha, lão phu cũng khó có thể tin. Hoa Đà, bốn vị tài liệu phụ tá, ngươi có nhận đúng hay không? Bất quá ngươi có thể chọn đúng chủ tài, đã là khó được. Dương Công trưởng lão rất hưng phấn, Bách Thảo Đường có người cường hãn, hắn sẽ càng thêm thể diện. Vương Dương lại bĩu môi nói: - Mèo mù vớ cá rán. Chu Tam bàn tử không vui nói: - Vương Dương, ngươi quá nhiều chuyện đó. Coi như là mèo mù vớ được cá rán, vậy ngươi vớ cho ta coi thử xem. Ngươi đây là ghen tị! - Ha ha, ghen tị gì chứ? Hắn chỉ đoán được một chủ tài, những cái khác còn chưa nói, với lại có đúng cũng chỉ được năm điểm, có gì đáng ghen tỵ chứ? Vương Dương biện minh nói. Minh Hoa Đà cười nhạt nói: - Ngươi sao biết ta không đoán đúng những tài liệu khác? Cho ngươi ghen tị một chút, bốn tài liệu phụ tá, ta đều đoán đúng. Ngươi cứ từ từ ghen tị đi! - Ha ha, Vương trưởng lão, mất thể diện quá đó? Chu Tam trưởng lão đùa cợt nói. Sắc mặt Vương Dương cáu tiết, oán hận rời khỏi chỗ ngồi: - May mắn mà thôi, đắc ý cái gì chứ. Có bản lĩnh thì bài danh cao hơn ta ở đại hội lần này đi, đem năm vạn linh thạch của ta lấy đi? Minh Hoa Đà mỉm cười, cũng không nói lại cái gì. Trong tâm lại nói, yên tâm đi, năm vạn linh thạch kia của ngươi, trốn không thoát được đâu. Nghĩ đến đây, nhịn không được lại nhìn thoáng qua Thủy Kính trưởng lão. Vị này cũng có năm vạn linh thạch a. Ngày hôm sau, là đến lượt Thanh Thụ trưởng lão của Tinh Nguyệt Cốc. Ngày thứ ba... Mãi cho đến ngày thứ hai mươi bảy, khâu thứ tư đã trôi qua ba phần tư hành trình. Ngày hôm nay, là đến lượt Thường Thanh Định Nhan Đan của Minh Hoa Đà trở thành nan đề cho tất cả mọi người. Lôi Kiếm là người đầu tiên lên giám định. Sau một khắc, Lôi Kiếm có chút buồn bực đi xuống, nhịn không được nhìn thoáng qua Minh Hoa Đà. Thấy khí sắc của Lôi Kiếm, những Đan sư khác đều thấy kỳ lạ. Chẳng lẽ nói, khỏa đan dược này, ngay cả Lôi Kiếm cũng bó tay? Tiếp theo đi lên giám định, là Thanh Thụ trưởng lão. Sau một khắc, Thanh Thụ trưởng lão cũng cười khổ, lắc đầu từ trên đài đi xuống. Người thứ ba, thứ tư... Hết một ngày, toàn bộ ba mươi lăm Đan sư giám định hoàn tất. Lại không có một người cười được. Hầu như trên mặt tất cả mọi người là biểu hiện thất bại. Hoặc là khó chịu, hoặc là buồn bực, hoặc là không có gì cả... Tràng cảnh này, ngay cả Lục Đại trọng tài cũng thấy kỳ lạ. Bọn hắn cả ngày giám sát thi đấu. Trừ ngày đầu tiên, đan dược của Lôi Kiếm làm đại đa số mọi người buồn bực, thì không còn ai làm mọi người mất nhuệ khí như vậy. Nhưng Minh Hoa Đà, lại có bổn sự này? Hắn lấy ra rốt cuộc là đan dược nghịch thiên gì? Bởi vì đan phương của tất cả Đan sư đều bị niêm phong, bởi vậy Lục Đại trọng tài tạm thời cũng không biết, rốt cuộc đan dược của Minh Hoa Đà là đan dược gì. Nhất là Tần Lão Tổ, trong tâm mừng như điên, cũng cảm thấy hoang mang. Hắn đối với Minh Hoa Đà hiểu rất rõ, Minh Hoa Đà làm gì có đan phương nghịch thiên? Bất quá, chỉ cần thắng là được, quản nhiều như vậy làm gì! Tần lão tổ chợt nhớ tới lần trước, trước khi luyện chế Trúc Cơ Đan, thái độ tự tin kia của Minh Hoa Đà, trong lòng bỗng nhiên khẽ động: - Chẳng lẽ, Minh Hoa Đà thật sự cho ta một kinh hỉ? Nếu như khâu này có thành tích tốt, đối với tổng bài danh là phi thường có lợi. Tần lão tổ đối với việc Minh Hoa Đà tham gia, luôn cổ vũ nhưng thái độ không lạc quan. Chỉ hy vọng hắn không đội sổ là được, đâu trong mong hắn đạt thành tích gì. Hiện giờ xem ra, nếu thành tích khâu này khả quan, khoảng chừng đủ để Minh Hoa Đà tiến vào Top 20! - Nếu ngay cả Minh Hoa Đà cũng có thể tiến vào Top 20. Chỉ cần những người khác phát huy tốt một chút, có lẽ Đan sư đại hội lần này, Thiên Các có thể đứng thứ tư cũng không chừng! Thiên Các cho Bách Thảo Đường một mục tiêu, là không được đứng cuối, lấy vị trí thứ năm làm mốc, được bốn càng tốt! Cũng chính là nói, thứ tư chính là mục tiêu theo đuổi cao nhất của Bách Thảo Đường! Qua đêm này, tất cả mọi người sẽ luôn nhớ một tên, Minh Hoa Đà. Đan dược lấy ra, có thể làm toàn bộ đối thủ bó tay! Mà Minh Hoa Đà lại là Trưởng lão chưa đến một tháng. Chẳng lẽ nói, Bách Thảo Đường lần này xuất hiện một thiên tài đan dược sao? Những tông môn khác nhịn không được có chút chấn kinh, không khỏi nhìn Minh Hoa Đà nhiều một chút. Bách Thảo Đường bên này, Dương Công trưởng lão tán thưởng nói : - Không nghĩ đến, Hoa Đà ngươi bỗng nhiên nổi tiếng a. Thế nào, Hoa Đà, ngươi không đi lên công bố đáp án sao? Minh Hoa Đà đối với việc công bố đáp án không có hứng thú gì, cười cười: - Dù sao cũng gần kết thúc rồi. Chờ trọng tài tuyên bố đáp án luôn. Minh Hoa Đà điệu thấp làm những người khác rất tán thưởng. Những Đan sư khác cũng nhịn không được nhìn hắn với cặp mắt khác xưa. Có thực lực, lại khiêm tốn như thế. Toàn bộ đối thủ của Minh Hoa Đà đều có một kết luận... Minh Hoa Đà này, không phải nhân vật bình thường! Sắc mặt Vương Dương càng thêm khó coi. Mơ hồ, hắn có chút hối hận. Bởi vì, hắn đang nhớ lại năm vạn linh thạch đánh cuộc cùng Minh Hoa Đà. Bất quá, Vương Dương rất nhanh đã thuyết phục mình: - Không có khả năng, có lẽ là hắn dẫm phải vận cức chó gì đó, có được một cổ đan phương. Khâu này hắn có thể nhiều điểm hơn ta một chút, nhưng ba khâu trước chưa hẳn đã vượt qua ta! Vương Dương đối với chính mình rất có lòng tin. Hắn rất tin tưởng, vị trí của hắn sẽ trước mười lăm. Ở trong sáu người tham gia của Bách Thảo Đường, hắn cảm thấy mình gần với Dương Công trưởng lão nhất. Minh Hoa Đà? Vương Dương rất khinh thường, một tân tấn Trưởng lão, coi như vận khí có tốt, cũng thắng không được một thâm niên Trưởng lão như hắn! Trải qua ba mươi sáu ngày vất vả, khâu thứ tư cuối cùng cũng hoàn thành! Trải qua gần ba tháng lao lực, ngày mai, sẽ là ngày thoải mái nhất, cũng là ngày mong chờ nhất! Lục Đại trọng tài, cũng hứng thú rất cao. So đấu kết thúc, ngày mai chính là ngày thống kế thành tích, ai sẽ dương danh, ai sẽ làm đá kê chân, ngày mai sẽ biết tất cả. Tần lão tổ cười nói: - Chư vị, trải qua hơn hai tháng so đấu, tin tưởng chư vị đều có chút dự đoán của mình. Chỉ là, trước mắt mọi người vẫn không dám khẳng định. Ngày mai, mọi người sẽ rõ ràng tất cả! Tối nay, mọi người nên thoải mái nghĩ ngơi, ngày mai sẽ là thời khắc đặc sắc nhất của Đan sư đại hội! So đấu kết thúc, nhưng mọi người thực tế lại không có buông lỏng. Bách Thảo Đường, Dương Công trưởng lão thở dài nói: - Trừ Lôi Kiếm cùng Thanh Thụ trưởng lão là tương đối bình tĩnh ra. Lão phu phát hiện, Bách Thảo Đường chúng ta cũng có Hoa Đà trưởng lão rất bình tĩnh, ha ha. Kể từ lần trước, sau khi đan dược của Minh Hoa Đà làm chấn kinh toàn trường, Dương Công trưởng lão có một hứng thú mới, chính là quan sát Minh Hoa Đà. Vương Dương âm dương quái khí nói : - Thông thường đều là như vậy. Hoặc là mạnh đến không có đối thủ, hoặc là yếu đến không có đối thủ. Cả hai đều sẽ rất bình tĩnh. Bởi vì không có gì để lo lắng cả! - Vương Dương, ngươi đây là chế nhạo Hoa Đà trưởng lão sẽ đội sổ hay sao? Chu Tam cười lạnh nói: - Không lẽ ngươi đã quên, khâu thứ thư, biểu hiện của Minh Hoa Đà trưởng lão là chói mắt nhất. - May mắn mà thôi, thành tích là cộng cả bốn khâu, chứ không riêng khâu thứ tư. Vương Dương cũng không khách khí nói. Dương Công trưởng lão cười ha ha nói: - Hoa Đà, hiện tại có thể nói được không? Thanh Linh Trúc của ngươi đã dài đến mấy đốt? Cao linh lục phẩm có bao nhiêu hạt còn sống? Minh Hoa Đà cười nói: - Dương Công trưởng lão, hiện tại nói gì đều hơi sớm. Ngày mai sẽ biết tất cả. Trả lời rất có ngạo khí, ngạo khí của Minh Hoa Đà giờ phút này, là trước nay chưa từng có a! Hắn biết, sau khi Đan sư đại hội lần này kết thúc, địa vị của hắn, tuyệt đối không thấp hơn Dương Công trưởng lão! Một đêm đã qua, ngày mới lại đến. Thời khắc phấn khích nhất của Đan sư đại hội... cuối cùng cũng đến. Toàn bộ người tham gia đều ngồi ở vị trí của mình, chờ đợi thời khắc cuối cùng này!