Từ Đông Hoang đại đô trở về, Chu Vân trên đường đi cũng suy tư rất nhiều, càng cân nhắc thì càng bội phục Nhậm Thương Khung. Theo như Chu Vân hắn nghĩ, thời điểm lúc này, nên ở lại Bắc môn phủ vài ngày, sống phóng túng, cao điệu một chút, để người nịnh bợ, hung hăng gõ Tạ Thông một chút. Thế nhưng mà, lão đại dù sao cũng là lão đại. Hết lần này tới lần khác, cũng không dừng lại một khắc. Cùng Tạ Thông giữ một khoảng cách, để cho Tạ Thông bảo trì kính sợ, bảo trì cảm giác thần bí. Đây mới là thượng vị giả! Chu Vân càng nghĩ càng cảm thấy bội phục, đồng thời cũng cảm thấy mình nông cạn. So sánh với lão đại, cảnh giới kém xa ah. Bất quá Chu Vân cũng không tự ti, lão đại chính là lão đại, mạnh mẽ hơn hắn là bình thường. Chỉ cần trung thành và tận tâm đi theo lão đại, nhìn nhiều học nhiều, nhất định không thể cách lão đại quá xa. Trở lại động phủ, Trịnh Thành vừa thấy mặt đã đại hỉ: - Lão đại, tin tức tốt, tin tức vô cùng tốt. Bốn cao linh chủng tử, toàn bộ nảy mầm! Tỉ lệ sống sót là một trăm phần trăm! Lão đại thực là kỳ tài ngút trời, độc nhất vô nhị. Ngọc thụ lâm phong, tiêu sái lỗi lạc. Đừng nói một vạn năm qua chưa từng có nhân vật như vậy, tương lai một vạn năm, cũng không thể có kỳ tài như lão đại. Thuộc hạ đối với lão đại bội phục, thực như nước sông cuồn cuộn, không ngớt không dứt, nếu như. . . Trịnh Thành vừa bắt đầu nói thành ngữ, sắc mặt Chu Vân liền tái đi: - Ngừng, ngừng! Trịnh Thành, dừng lại. . . Nhậm Thương Khung cười nhạt một tiếng, hắn biết Trịnh Thành này nói rất nhiều, hơn nữa lại thích nói thành ngữ, mà nói thì chẳng ăn nhập vào đâu. Trịnh Thành cười hắc hắc, cũng không cho là nhục, mà cho là quang vinh: - Chu ca, hắc hắc, lâu như vậy không thấy, ngươi có khỏe không? Ta và ngươi đều làm việc vì lão đại, cần phải đồng chí đồng lòng,. . . - Cút! Chu Vân lại vẫn lạc lần nữa. - Được rồi, đừng ồn ào nữa. Vào xem đi. Nhậm Thương Khung đối với bốn hạt cao linh chủng tử, vẫn hết sức quan tâm. Đi tới hậu viện, một mảnh Linh dược trong linh điền đã nảy mầm, bừng bừng sinh cơ. Bốn mươi lăm cây trung cấp Linh dược mà Nhậm Thương Khung trồng xuống đầu tiên, hơn nửa tháng, rõ ràng đã phát triển thành cây con toàn bộ. Đây không phải là sự tình để cho Trịnh Thành hưng phấn nhất, để hắn hưng phấn nhất, chính là bốn hạt cao linh chủng tử, toàn bộ đâm chồi. Tài bồi Linh dược, bình thường chỉ cần hạt giống đâm chồi, cơ bản là thành công phát triển thành Linh dược. Nếu như không thể đâm chồi, vậy thì nó đã chết ngay từ lúc nảy mầm. Bởi vậy, đánh giá hạt giống còn sống hay chết, quyết định ở chỗ có thể chui từ dưới đất lên hay không. Nhậm Thương Khung đi đến bên cạnh bốn cây cao linh chủng tử kia, nhìn bốn chồi cây phát ra linh khí nồng đậm, không ngừng cùng thiên địa linh khí câu thông, hình thành một tuần hoàn linh khí. - Đúng vậy, phát triển không tệ. Nhậm Thương Khung gật gật đầu, trong nội tâm đối với công hiệu của Vạn Linh Thực Dịch, càng cảm thấy giật mình. Vạn Dược Tôn tiền bối lưu lại bảy bình đan dược, bất luận một lọ nào, đều là đan dược hoàn mỹ. Vạn Linh Thực Dịch này, chỉ lấy ra một giọt, pha loãng đi rất nhiều, lại có thể có công hiệu nghịch thiên như vậy. Suy nghĩ một chút, trong bình còn có trăm giọt Vạn Linh Thực Dịch, mỗi một giọt pha loãng đi, có thể tưới tiêu hơn ngàn cây Linh dược. Như thế tính ra, hắn ít nhất có thể đào tạo ra mười vạn cây Linh dược. Đây chỉ là một phép tính đại khái. Điều kiện trước tiên là hắn phải có hạt giống cái đã. Đợi một thời gian, chờ trình độ thực tế cùng lý luận của hắn ngang nhau, như vậy hắn ít nhất có thể so với Dược Thánh, thậm chí gần tiếp cận tiêu chuẩn Dược Tổ. Một khi hắn tiêu hóa toàn bộ truyền thừa của Vạn Dược Tôn, thậm chí có thể trở thành Dược Tổ! Dù sao, trên người Nhậm Thương Khung, có ưu thế mà Vạn Dược Tôn không có. Chính là đan điền của hắn. Chỗ tốt mà Chư Thiên đại viên mãn mang tới, là không gì sánh nỗi! Nói tiếp cũng hổ thẹn, cao cấp Linh dược mà Nhậm Thương Khung tiếp xúc, ở Bắc môn phủ vẫn là lần đầu tiên. Ở Vân La Thành, Linh dược cấp bậc trung linh, đã là vô cùng khó được. Năm đó, hắn ở Đại Tương Sơn hái đánh bạc, chỉ vì một cây trung linh thất phẩm Linh dược. Mà cây trung linh thất phẩm Linh dược kia, lúc ấy thành toàn cho Tổ Mẫu đại nhân, để cho người từ tam chuyển Duyên Đan, vọt đến tứ chuyển Ngân Đan! Mà cao cấp Linh dược, trên cơ bản sẽ không lưu thông ở phân đà cấp bậc Địa Sát. Một khi có một cây lưu lạc đến phân đà cấp bậc Địa Sát, sẽ xảy ra tranh đoạt điên cuồng. Cao cấp Linh dược, ít nhất là cường giả cấp bậc Kim Đan, mới có tư cách dùng đến. Cường giả Ngân Đan bình thường, có thể sử dụng trung linh cửu phẩm Linh dược, đã là rất khó được. Cao cấp Linh dược, là vô cùng khan hiếm. Ngay cả Cung phụng của Bách Thảo Đường cũng không có cao linh chủng tử, chớ nói chi là thế lực thế tục. Về phần Huyền cấp Linh dược cùng hạt giống, cấp bậc Trưởng lão căn bản không có tư cách hỏi thăm. Cho dù là Lão Tổ của Bách Thảo Đường, thấy hạt giống Huyền cấp, cũng sẽ liều mạng chém giết. Ở thế tục, sợ rằng cái bóng của Huyền cấp Linh dược cũng nhìn không tới. Nhậm Thương Khung là lần đầu tiên đào tạo cao linh chủng tử, bốn hạt giống, toàn bộ đâm chồi, điều này làm cho tin tưởng của hắn tăng gấp đôi, hào hứng quan sát bốn cây cao cấp Linh dược này. Cao cấp Linh dược, đẳng cấp càng cao, sinh mệnh lực càng mạnh. Đương nhiên, điều kiện trước tiên là phải có linh điền đối ứng để nó sinh trưởng. Thời điểm Nhậm Thương Khung đang quan sát, bên ngoài truyền tới một đạo truyền âm phù, là Minh Hoa Đà tới chơi. - Ha ha, là Hoa Đà lão ca. Nhậm Thương Khung cười to lên, hướng ngoài động phủ đi đến. Minh Hoa Đà một đoạn thời gian không thấy Nhậm Thương Khung, lại nhận được tin tức của Hàn Lực, biết rõ chuyện đã xảy ra ở Bắc môn phủ, đối với thủ pháp chữa bệnh của Nhậm Thương Khung, cũng khiếp sợ vô cùng, càng nhận định Nhậm Thương Khung là truyền nhân y bát của Vạn Dược Tôn! - Thương Khung lão đệ, cách hơn nửa tháng, lão phu cố ý tới, cùng ngươi thương nghị Đan sư đại hội một chút. Đúng rồi, trung linh chủng tử của ngươi đã đâm chồi chưa? Minh Hoa Đà vừa vào cửa, mặt đã nhiệt tình vô cùng, hắn cũng rất quan tâm, muốn nhìn thủ pháp đào tạo Linh dược của Nhậm Thương Khung một chút, đến cùng cường đại đến cỡ nào. Bốn mươi lăm hạt trung linh chủng tử, nếu để cho Minh Hoa Đà đào tạo, tỉ lệ sống sót ít nhất ngoài chín thành. Nhậm Thương Khung cười cười: - Chúng ta đến hậu viện xem đi, mong Hoa Đà lão ca chỉ điểm một chút a. Minh Hoa Đà cười ha ha, cũng không khách khí: - Đi, cùng đi xem. Nhậm Thương Khung cùng Minh Hoa Đà sóng vai mà đi, trực tiếp đi vào hậu viện. Minh Hoa Đà nhìn lại, thấy bốn mươi lăm cây trung cấp Linh dược, chẳng những đã đâm chồi, không ngờ đã trưởng thành cây non! Lúc này còn chưa đến hai mươi ngày! Minh Hoa Đà hít một ngụm lãnh khí: - Này. . . đã lớn như thế rồi à? Đã lớn thành cây non rồi? Thương Khung lão đệ, ngươi. . . ngươi dùng thủ pháp gì vậy. Được như thế này, cho dù là trưởng lão thâm niên, chỉ sợ cũng làm không được ah! Đây cũng không phải tự coi nhẹ mình, Minh Hoa Đà rất rõ ràng. Thâm niên trưởng lão, nếu để cho bốn mươi lăm hạt giống sống toàn bộ, cũng không khó lắm, dù sao trung cấp Linh dược, đối với thâm niên trưởng lão mà nói, chỉ là một bữa ăn sáng. Thế nhưng mà, để chúng nó còn sống toàn bộ, cũng không có nghĩa là có thể cho chúng nó phát triển thành cây con. Linh dược sinh trưởng, đều có quy luật của nó, trừ khi có thủ đoạn thúc dục đặc thù, nếu không, căn bản không có khả năng cải biến quy luật sinh trưởng của chúng. Mười lăm ngày, có thể toàn bộ đâm chồi đã là khó được, chớ nói chi là đồng loạt trưởng thành cây non. Việc này sợ rằng. . . chỉ có Lão Tổ mới có thể ? Minh Hoa Đà cùng Nhậm Thương Khung kết giao càng lâu, càng cảm thấy người trẻ tuổi kia thâm bất khả trắc! Bất quá, phần rung động này của hắn, khi nhìn đến mảnh Linh điền xa xa kia, triệt để chuyển hóa thành chấn kinh! Cao linh chủng tử? Toàn bộ đâm chồi? Minh Hoa Đà bất chấp thất thố, ba bước biến thành hai bước, đi đến phụ cận mảnh linh điền đặc thù kia, trừng to mắt, vẻ mặt khiếp sợ cùng vui sướng, bàn tay cơ hồ run nhẹ, miệng không nói được lời nào. - Này. . . Đây là bốn hạt cao linh chủng tử mà ta đưa cho ngươi! Minh Hoa Đà con mắt trợn trừng, nghẹn họng nhìn trân trối, thì thào hỏi. - Linh lực không ngờ nồng đậm như thế, linh trận đặc thù, để cho linh lực không bị xói mòn, bên trong hình thành một linh lực tuần hoàn. . . Minh Hoa Đà sợ hãi, thán phục cực kỳ: - Thực là đại thủ bút, là đại thủ bút ah! Coi như là cường giả cấp bậc Dược Vương, cũng tuyệt đối làm không được! Bỗng nhiên, Minh Hoa Đà kích động nhảy dựng lên, bắt lấy cánh tay Nhậm Thương Khung: - Thương Khung lão đệ, ngươi. . . đây là do ngươi tài bồi hay sao? Nhậm Thương Khung thản nhiên gật đầu. Minh Hoa Đà vỗ trán một cái, thở dài: - Trời xanh, ta sống đến cừng này tuổi, ở thế tục có thể gọi là lão yêu quái. Hôm nay, ta xem như phục ngươi! Thương Khung lão đệ, ta cảm thấy, ta cần phải làm Cung phụng, ngươi mới có tư cách ngồi lên vị trí Trưởng lão ah! Đối với ngồi ở vị trí nào, Nhậm Thương Khung không quan tâm lắm. Ở trong mắt hắn, vị trí Cung phụng này, tạm thời đã đủ rồi. Thoáng cái đứng quá cao, bị mọi người chú mục, cũng chưa hẳn là chuyện tốt. Đầu óc Minh Hoa Đà chuyển nhanh, liền hỏi: - Thương Khung lão đệ, có thể cho tỉ lệ sống sót của cao linh chủng tử cao như vậy, ngươi có phải có thủ pháp đào tạo đặc thù hay không? - Đúng vậy. Nhậm Thương Khung cũng không phủ nhận, với tư cách truyền nhân y bát của Vạn Dược Tôn, hắn nếu như phủ nhận điểm này, không phải là phủ nhận truyền thừa của Vạn Dược Tôn hay sao? - Quá tuyệt vời! Minh Hoa Đà vỗ đùi: - Ta vẫn luôn lo lắng khâu thứ hai của Đan sư đại hội, có lão đệ ngươi ra tay, ta còn lo lắng gì nữa? Khâu thứ hai của Đan sư đại hội, là đào tạo mười hạt cao linh lục phẩm. Mười hạt giống này, đâm chồi càng nhiều, thành tích sẽ càng tốt. Minh Hoa Đà cực kỳ hưng phấn, khâu này là khâu hắn không tin tưởng nhất. Không nghĩ lần này ngoài ý muốn tới chơi, lại giải quyết một cái tâm bệnh trong lòng hắn! - Thương Khung lão đệ, ngươi nói thật cho ta biết, mười hạt cao linh lục phẩm, trong vòng hai tháng, ngươi có thể cho còn sống mấy hạt? Vẻ mặt Minh Hoa Đà nghiêm túc, cường điệu nói: - Điều này rất trọng yếu, hắc hắc. Lão đệ ngươi không phải buồn vì không có cao linh chủng tử sao? Khâu này, có thể có một số tiền phi nghĩa! Minh Hoa Đà cảm xúc tăng vọt, vẻ mặt chờ mong nhìn Nhậm Thương Khung! Khâu thứ hai này, có một quy tắc, chính là cao linh chủng tử phải tự mang theo, hơn nữa, tất cả cao linh chủng tử của người dự thi, cuối cùng sẽ là chiến lợi phẩm, toàn bộ thuộc về người thắng cuộc khâu này! Nói cách khác, một khâu này, người có thành tích tốt nhất sẽ ăn sạch!