Ngoài Linh Nhãn Phong, Thiên Hình Đường đã đến một ngũ lớn. Khoảng chừng hai ba mươi người. Thanh thế to lớn, người cầm đầu dáng người khôi ngô, vẻ mặt tháo vát, thần sắc bình tĩnh. Người này là chấp pháp đội trưởng thứ bốn Chương Nghiêm của Thiên Hình Đường. Mà một người bên cạnh Chương Nghiêm, thần sắc bi phẫn, nghiến răng nghiến lợi. Đôi mắt âm tàn bắn ra sát ý nồng đậm, nhìn chằm chằm vào trong động phủ, trong mắt cơ hồ phóng hỏa. Người này chính là Lý Cương, phụ thân của Lý Thiên Danh! Lý Cương là đội phó, quyền thế rất gần với Chương Nghiêm. Hôm nay hắn xảy ra chuyện, trong nội tâm Chương Nghiêm mặc dù không cho là đúng, nhưng Lý Cương đã mời hắn, hắn không tỏ thái độ chỉ sợ cũng không được, bởi vậy dẫn theo một đám tâm phúc chạy đến. Minh Hoa Đà cùng Nhậm Thương Khung sóng vai đi ra ngoài động phủ. Lý Cương vung tay lên, những thành viên Chấp Pháp Đội đã như lang như hổ xông tới. Nhậm Thương Khung chắp tay đứng ở cửa động phủ, ánh mắt bình thản. Đây là địa bàn của hắn, những người này không dám làm ẩu, một khi làm càn, hắn chỉ cần phát động cấm chế, có thể khiến những người này hóa thành bột mịn. Cấm chế động phủ này đối với Đại Đạo cấp cường giả thì không có tác dụng, nhưng những người này, tu vị cao nhất, cũng không quá Cửu Chuyển Kim Đan. Minh Hoa Đà bởi vì Nhậm Thương Khung đáp ứng hỗ trợ, nghĩ thầm lúc này đúng là cơ hội để hắn tỏ thái độ. Thấy trận thế lớn như vậy, sắc mặt trầm xuống: - Chương lão Tứ, ngươi muốn là gì đây? Muốn ra oai phủ đầu Bách Thảo Đường chúng ta đúng không? Chương Nghiêm thấy Minh Hoa Đà, biểu lộ có chút xấu hổ, cười hắc hắc nói: - Hoa Đà tiên sinh, việc này. . . Minh Hoa Đà không vui: - Như thế nào, nếu ta không có ở đây, có phải các người muốn đem Linh Nhãn Phong này dỡ xuống hay không ? - Không dám, không ách. . . Chương Nghiêm thấy Minh Hoa Đà ngữ khí bất thiện, trong nội tâm âm thầm kêu khổ, hối hận vì cùng Lý Cương đến đây. - Chỉ nói vậy thôi, có chuyện gì xảy ra? Đừng nhìn Minh Hoa Đà lúc nào cũng khách khí với Nhậm Thương Khung, nhưng đối với người ngoài, hắn lại rất uy nghiêm. Trưởng lão Bách Thảo Đường ở Thiên các, tuyệt đối là một đại nhân vật. Thiên Các Thập điện, ngoại trừ những Lão Tổ ra, quyền thế của Trưởng lão là cao nhất. Mà Bách Thảo Đường bởi vì địa vị đặc thù, nên quyền thế của Trưởng lão càng thêm nổi bật. Minh Hoa Đà nổi giận, Chương Nghiêm có chút lúng túng. Mấu chốt nhất chính là, Chương Nghiêm hắn còn chịu qua ân huệ của Minh Hoa Đà. Lúc trước hắn tu luyện gặp một chút phiền toái, là Minh Hoa Đà dùng một bộ Thần Châm, giúp hắn khai thông kinh mạch, thành toàn địa vị của hắn hôm nay. - Khục khục, kỳ thật ta cũng không rõ nội tình lắm. Nghe nói Lý Cương có nhi tử ở Bách Thảo Đường bị người giết. Với tư cách là Thiên Hình chấp pháp đại đội trưởng, ta nghe nói có việc này, liền chạy tới điều tra một chút. Chương Nghiêm ấp a ấp úng, nhưng trong nội tâm lại đem tổ tông mười tám đời của Lý Cương mắng một lần. Nghĩ thầm Lý Cương ngươi không quản giáo tốt nhi tử, ở bên ngoài gây hoạ, chết cũng đáng đời, lại còn kéo lão tử xuống nước. - Là vì chuyện này? Sắc mặt Minh Hoa Đà bất thiện. - Là vì chuyện này. Chương Nghiêm phát khổ nói. - Vậy ngươi đã điều tra ra gì rồi? Có chứng cứ gì chưa? Nếu chưa có sao lại dám đến đây? Biết đây là địa phương nào không? Đây là động phủ độc lập của Cung phụng Bách Thảo Đường, người xông vào giết chết tại chỗ, ngươi biết không? Cung phụng Bách Thảo Đường rất gần với Lão Tổ cùng Trưởng lão, tương đương với Cung phụng của Thiên Hình Đường bọn hắn. So với Chương Nghiêm hắn còn cao hơn hai cấp! Theo như quy củ chấp pháp của Thiên Hình Đường, tối đa chỉ có thể chấp pháp cùng cấp. Nếu như Cung phụng Bách Thảo Đường phạm vào giới luật, ít nhất phải có Cung phụng của Thiên Hình Đường đứng ra chấp pháp, như loại đại đội trưởng này, căn bản chính là con sâu cái kiến Một khi đối phương khó chịu, trực tiếp giết bọn hắn, cũng không ai đi truy cứu. Chương Nghiêm vội vàng nhận lỗi: - Hoa Đà tiên sinh, là ta sai lầm. Là ta sai lầm. - Sai lầm? Minh Hoa Đà hừ một tiếng: - Cái này không đơn thuần là sai lầm, mà là thất trách! Ngươi muốn biết Lý Thiên Danh chết như thế nào không? Ta sẽ nói cho ngươi biết rõ ràng. . . Minh Hoa Đà một hơi đem chuyện phát sinh lúc đó, nói đơn giản một lần, khẩu khí rét lạnh nói: - Hành vi của Lý Thiên Danh, bất luận tội nào, đều là tử tội. Huống chi hắn nói năng lỗ mãng, đối với Cung phụng không cung kính, mấy lần mở miệng nhục mạ. Chết là đáng đời. Chuyện này, coi như là Trưởng lão của các ngươi đến, cũng không giải quyết được gì. Chương Nghiêm nghe xong, trong nội tâm càng thêm hiểu rõ. Đứa con kia của Lý Cương là loại gì, hắn cũng có nghe qua. - Lý đội phó, lời Hoa Đà tiên sinh nói ngươi cũng đã nghe được? Không phải ta thiên vị, nhưng lệnh lang quả thật chết chưa hết tội. Quy củ của Thiên Các chẳng lẻ ngươi còn không hiểu? Chút chuyện như vậy, ngươi còn gọi ta tới bắt người? Ngươi. . . Ngươi quả thực là quá hồ đồ! Chương Nghiêm lúc này vội vã tỏ lập trường, thống mạ Lý Cương một hồi. Lý Cương lập tức trợn tròn mắt. Hắn cũng nghe nói nhi tử bị một Cung phụng mới thăng giết chết, nhất thời phẫn nộ, ỷ có chút chỗ dựa, muốn đến tiền trảm hậu tấu. Không nghĩ tới, củng cố cung phụng này, lại có thể để cho Trưởng lão Bách Thảo Đường vì hắn nói chuyện! Mà đại đội trưởng Chương Nghiêm lâm trận quay đầu thương, một chút mặt mũi cũng không cho. Lý Cương ý thức được, mình đá phải thiết bản rồi. - Chương đội trưởng, ta. . . ta không phục! Lý Cương không phục. Hắn cũng là người có hậu trường, hôm nay nhi tử bị người ta giết, há lại để cho hung thủ nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật? - Ngươi không phục thì tự ngươi xử lý đi. Chuyện này, ta tuyệt đối không xen vào. Các huynh đệ, thu đội! Chương Nghiêm lúc này bất chấp tình cảm trước kia, con ngươi gây hoạ, chúng ta không thể đi theo chết cùng ngươi? - Chương đội trưởng, ngươi không để ý nhiều năm trung tâm của ta sao? - Thật có lỗi, ta là đội trưởng của Thiên Hình Đường, làm việc phải theo giới luật Thiên Hình Đường. Chấp pháp, nhất định phải công bình. Tuyệt đối không thể lấy công mưu tư. Khẩu khí Chương Nghiêm rất nghiêm khắc: - Chư vị huynh đệ cũng nghe cho kỹ, nếu như tương lai các ngươi ỷ thế hiếp người, không lấy quy củ Thiên Các làm đầu, khi xảy ra chuyện, đừng trách ta vô tình! Đệ tử Thiên Hình Đường, đại bộ phận vẫn rất cương trực. Sau khi nghe Minh Hoa Đà kể rõ, đều cảm thấy Lý Thiên Danh ỷ thế hiếp người, không tôn trọng thượng cấp, chết chưa hết tội, bị giết là đáng, không bị giết mới kỳ quái. Cả đám đều gật đầu, đi đến sau lưng Chương Nghiêm, trực tiếp gạt Lý Cương qua một bên Chương Nghiêm hướng Minh Hoa Đà cùng Nhậm Thương Khung chắp tay: - Hoa Đà tiên sinh, Cung phụng đại nhân, Chương Nghiêm ta hôm nay có chút đường đột xông tới. Xin hai vị tiền bối tha thứ. Chương Nghiêm đã rất lớn tuổi, nhưng ở trước mặt Nhậm Thương Khung, vẫn phải xưng vãn bối. Không phải hắn nịnh bợ, mà vì thân phận Nhậm Thương Khung cao hơn hắn nhiều lắm. Chương Nghiêm hắn, đắc tội không nổi! Minh Hoa Đà hừ một tiếng, nhìn về phía Nhậm Thương Khung, trưng cầu ý kiến của hắn. - Mà thôi, người không biết không có tội. Niệm tình ngươi vi phạm lần đầu, ta không tính toán với ngươi. Nhậm Thương Khung khoát tay áo, biết Chương Nghiêm này là bị người mê hoặc. Nếu ở tình huống bình thường, có lẽ hắn sẽ cảnh cáo một chút. Nhưng Chương Nghiêm này cùng Minh Hoa Đà có chút giao tình, cũng phải cho Minh Hoa Đà một chút mặt mũi, nên tha được thì tha. Ánh mắt chuyển hướng Lý Cương, Nhậm Thương Khung lúc này không dễ nói chuyện như vậy. - Lý Cương lưu lại, những người khác có thể đi. Thanh âm Nhậm Thương Khung lạnh như băng, lộ ra một cổ hàn ý, khí thế của Bất Hủ Đế Khí phát ra, toàn trường lập tức bị uy áp của hắn làm kinh sợ. Trong lòng Chương Nghiêm nhịn không được run rẩy, hắn là Cửu Chuyển Kim Đan cường giả, lại không chống nổi uy áp của Cung phụng trẻ tuổi này! - Xem ra, quyết định của ta là rất chính xác! Chương Nghiêm cảm thấy may mắn vì mình phản ứng nhanh. Người ta là đệ tử mới nhập môn, trực tiếp đạt được danh hiệu Cung phụng, quả nhiên không phải bình thường. Còn thân phận đệ tử Chân Kiếm Đạo, bọn người Chương Nghiêm vẫn chưa hay biết gì. Bởi vì mấy vị lão tổ của Thiên Các bốn đạo ngày đó hiện thân, truyền ra nghiêm lệnh, đệ tử Đại Vương Ốc Sơn không được đem chuyện ngày đó truyền bá ra ngoài. Bởi vậy, cho dù là cao tầng của Thập điện, cũng không biết rõ việc này. Ngoại trừ có mấy Lão Tổ tin tức linh thông ra, biết được Nhậm Thương Khung là truyền nhân Chân Kiếm Đạo, thì không còn ai biết nữa. Đương nhiên, chuyện này mặc dù không truyền ra, nhưng thiên phú của Nhậm Thương Khung không ngừng biểu hiện, nên mọi người đã có chút phán đoán. Chương Nghiêm không nói hai lời, mang theo thủ hạ phi tốc xuống núi, đầu cũng không dám quay lại. Lý Cương lúng túng, lui cũng không xong, tiến cũng không được. Cắn răng một cái, một đập chân, quay đầu muốn đi. Hắn cũng biết, chuyện ngày hôm nay, hắn là lấy không được chỗ tốt gì, chỉ có thể về nhà nhờ chỗ dựa. - Ta cho ngươi đi sao? Nhậm Thương lạnh lùng nói. Thân thể Lý Cương chấn động, cả giận nói: - Họ Nhậm, ngươi còn muốn thế nào nữa? - Ngươi dưỡng mà không giáo, giáo mà không nghiêm, để cho nhi tử hoành hành bá đạo, không phân biệt trắng đen, còn ngươi, chẳng biết tôn ti, tùy tiện xông vào động phủ của ta. Không cho ngươi một chút giáo huấn, ngươi sao biết Bách Thảo Đường ta, không phải chỗ ngươi muốn tới thì tới, muốn đi là đi? Lý Cương cười lạnh: - Ngươi muốn động thủ cùng ta? Lý Cương dầu gì cũng là bát chuyển Kim Đan đỉnh phong, hắn cũng không tin, Nhậm Thương Khung này mới từ Đại Vương Ốc Sơn ra, tiểu tử mười bảy tuổi đầu, có thể là đối thủ của hắn! Nhưng trong lòng thì vui vẻ, ngươi muốn động thủ, cái kia rất tốt, ta liền mượn cơ hội này, trước giáo huấn ngươi một chút! Ý niệm vừa nghĩ tới đó, thân ảnh Nhậm Thương Khung bỗng nhiên thanh như gió, đã vọt tới phụ cận hắn. Tốc độ thật nhanh! Lý Cương trong lòng rùng mình, đan điền vận chuyển, hét lớn một tiếng: - Xem Thập Phương Cương Khí của ta! PHÁ...! Thập Phương Cương Khí hóa thành một lồng khí hình đinh ốc cường đại, bay thẳng đến Nhậm Thương Khung. Chân khí này bá đạo vô cùng, lực phá hoại rất mạnh, đảo mắt đã đến trước mặt Nhậm Thương Khung. Chợt! Nhậm Thương Khung bỗng nhiên khẽ động, bàn tay như quạt hương bồ, tùy ý phất lên. BA~! Một cái tát vỗ vào lồng khí kia! Lồng khí kia giống như ánh nến nhỏ, bị một tát này dập tắt. Tất cả chân khí tán ra bôn phương tám hướng. Sau một khắc, bàn tay Nhậm Thương Khung lại di chuyển lần nữa. BA~! Lý Cương chỉ cảm thấy bộ mặt nóng rát, cột cổ lực lượng không biết từ đâu xông vào Đan điền của hắn. Thân ảnh Lý Cương như diều đứt dây, trực tiếp rơi xuống giữa sườn núi. Đan điền bị cổ chân khí bá đạo này nghiền nát! Chỉ một cái tát, đan điền bị nghiền nát. Lý Cương trước mắt tối sầm, thiếu chút nữa hôn mê!