Nhậm Thương Khung vội vàng ở cửa động bố trí một phen, trong lòng cười khổ không ngừng: - Ta còn tưởng rằng bên này sẽ có thông đạo chạy trốn, không nghĩ tới so với bên kia càng đáng sợ hơn. Đành phải theo đường cũ trở về vậy. Động này đường hầm nhỏ hẹp, đám yêu cầm kia muốn lách qua thông đạo này đến bên kia công kích ta, đó là việc không có khả năng. Nhậm Thương Khung cảm thấy, đối mặt với đám yêu cầm hung hãn này, còn không bằng đối mặt với đám người tập kích kia. Nhậm Thương Khung đi ngược trở về, vừa mới tới cửa bên kia, liền nghe được một tiếng kêu gào, một thanh âm âm trầm, giống như thủy triều từ ngoài động không ngừng tràn vào. - Nhậm Thương Khung. Thanh âm này không nhanh không chậm, lộ ra một cỗ uy áp kinh người, giống như thiết chùy đập vào ngực người ta vậy. Cũng may cảnh giới của Nhậm Thương Khung rất cao, miễn cưỡng bảo vệ tâm thần được, trong lòng cả kinh: - Người này là ai? Tu vi rất lợi hại a. Dựa vào trực giác, Nhâm Thương Khung cảm giác được, tu vi người này, có thể sánh bằng tổ mẫu của hắn. - Tổ mẫu mấy tháng trước bế quan thành công, đã là tứ chuyển Ngân Đan. Người này chẳng lẽ cũng là tứ chuyển Ngân Đan? Trong lòng Nhậm Thương Khung chấn động, tức giận càng tăng. Không ngờ phái tứ chuyển Ngân Đan đến ám sát ta? Hạ Vũ Trùng, ngươi rất có năng lực a. - Ta biết ngươi trốn ở bên trong. Thanh âm kia tiếp tục nói: -Sơn động này, ở Vân Bích Nhai không là bí mật gì cả. Phía trước là vực thẳm vạn trượng, ngươi muốn từ động này trốn thoát, đó là vọng tưởng. Người này rất chắc chắn Nhậm Thương Khung nghe được. Bởi vậy giọng điệu không chút hoang mang, nhưng dụng ý lại ác độc cực kỳ: - Ta sẽ không mạo hiểm đi vào chết ngươi, mà chờ ở cửa động. Đợi hai tháng sau, một là ngươi đi ra để ta giết, hai là hết hạn thí luyện, ngươi bị tống ra khỏi Đại Vương Ốc Sơn. Dụng tâm rất hiểm ác. Hắn căn bản không cần mạo hiểm tấn công, chỉ cần ngồi chờ hai tháng, Nhậm Thương Khung không trở về báo cáo kết quả, giai đoạn khảo hạch này liền tính thất bại. Mà giai đoạn khảo hạch thứ ba thất bại, sẽ bị đuổi ra khỏi Đại Vương Ốc Sơn, Hạ Vũ Trùng muốn đối phó hắn, sẽ không còn kiêng kị gì cả! Nhậm Thương Khung nghe vậy cười lạnh, thầm nghĩ trong lòng: - Tên này có trăm tính ngàn tính, lại không tính đến việc Bách Thảo Đường đã an bài ghế cung phụng chờ ta, hắn thực cho rằng ta luyến tiếc Nguyệt Hoa Điện hay sao? Tuy nhiên, nói gì thì nói, ta cho dù phải rời khỏi Đại Vương Ốc Sơn, cũng không để cho các ngươi bước lên đầu ta, muốn vây chết ta ở chỗ này, đó là mơ tưởng. - Nhậm Thương Khung, ngươi ngàn vạn lần không nên đắc tội với đệ tử dòng chính của Thiên Các, ngươi đắc tội với chúng ta, chính là xúc phạm Thiên quy, kiếp sau có đầu thai, nhớ phải thức thời một chút, thông minh một chút. Người nọ thấy Nhậm Thương Khung không trả lời, cũng không vội, mà cứ chậm rãi đả kích Nhậm Thương Khung. - Hừ! Nhậm Thương Khung tức giận hừ một tiếng, giương giọng nói: - Ta dù đầu thai mười đời, cũng không thèm giống như ngươi, cam nguyện làm chó cho người sai sử, tư vị người làm chó săn rất thích đúng không? - Ha ha, Nhậm Thương Khung, ngươi chẳng phải cho mình hào khí ngất trời sao? Có dám ra quyết chiến hay không? Nhậm Thương Khung cười lạnh: - Một con chó săn mà thôi, ngươi có tư cách gì quyết chiến với ta? Gọi chủ tử của ngươi đến đây, ta có lẽ sẽ hứng thú chỉ điểm hắn vài chiêu. Nhậm Thương Khung không phải trời sinh thích đấu võ mồm, mà muốn dùng ngôn ngữ thử đối phương một chút thôi. Người nọ hừ nhẹ một tiếng, thản nhiên nói: - Ngươi muốn chọc giận ta? Ta không chấp. Lôi mỗ ta tu luyện ba mươi năm, thiên phú không cao, cái để dựa vào chính là tâm tính kiên định, mới đi đến tứ chuyển Ngân Đan, chết ở trong tay Lôi mỗ, cũng coi như là vinh hạnh của ngươi. Người này chính là “ Lôi Minh sư huynh” mà ba người lúc trước đã nhắc tới, cũng là thủ lĩnh vây sát Nhậm Thương Khung lần này. Người này rất am hiểu truy tung tập kích, là chó săn trời sinh. Nhậm Thương Khung giọng điệu khinh thường: - Tứ chuyển Ngân Đan, giỏi lắm sao? Nếu tự tin như vậy, thì tiến vào đây? Nếu không thì cút đi, đừng ở đó mạnh miệng. Nhậm Thương Khung nói xong, liền không dài dòng, ngồi xếp bằng ở trong động tu luyện. Dù sao tạm thời không thể thoát vây, còn không bằng nắm chặt thời gian tu luyện, nâng cao tu vi một chút. Hắn cũng biết, mình luyện đến ba mươi ba Tiểu chu thiên, thực lực đã có thể so với nhị chuyển Duyên Đan. Nhưng kẻ thù bên ngoài, chính là tứ chuyển Ngân Đan. Giữa hai bên chênh lệch rất rõ ràng, nhất là giữa Duyên Đan và Ngân Đan có một khe rảnh rất sâu. Từ xưa đến nay, không phải không có chuyện vượt cấp giết đối thủ. Chẳng qua, luận vũ kỹ, sở học trước mắt của hắn đều là gia tộc truyền thừa, so với Võ học của Thiên Các, chính là lấy đóm đóm so trăng. Bởi vậy, hắn ngoại trừ thiên phú và kinh nghiệm ra, vũ kỹ và sát chiêu là rất khuyết thiếu. - Tứ chuyển Ngân Đan. Tâm tư Nhậm Thương Khung không ngừng chuyển động: - Quả thật là một tồn tại giống như tòa núi lớn. Trừ khi ta có thể đột phá ba mươi sáu chuyển, đạt tới Đại viên mãn, thì mới có cơ hội chạy thoát. Nhưng việc tu luyện, cũng không phải là ăn uống cho mập. Hai tháng, ta có thể phá tan ba mươi bốn chuyển, nhưng muốn trùng kích ba mươi sáu chuyển, ít nhất cần phải có nửa năm. Nhậm Thương Khung rất rõ ràng, tuy “Đăng Thiên Môn” linh dịch cải tạo thân thể hắn rất tốt, nhưng thần kỳ cũng có giới hạn, quy luật tu luyện vẫn phải từng bước tiến hành. Không có khả năng bởi vì thiên phú cao, mà bỏ qua quy tắc tu luyện, đốt cháy giai đoạn. Bất luận công pháp gì, cũng phải từng bước một, trụ cột phải vững chắc. - Trừ khi ta có một tâm pháp luyện khí hùng mạnh, mới có thể ở trong hai tháng, đạt tới Đại viên mãn. Nhậm Thương Khung cười khổ: - Thôi, không nên suy nghĩ bậy bạ. Khốn cục lúc này, phải nghĩ biện pháp giải quyết. Người này canh giữ ở cửa động, nếu ta đi ra ngoài, nhất định sẽ bị đánh chết. Mà hắn bởi vì địa hình phức tạp, cũng không dám tùy tiện xâm nhập. Ta bố trí một ít cạm bẫy, cũng không phải để ngắm. Còn nữa, cửa động chỉ có thể cho một người tiến vào, nếu hắn đi vào, thì cho dù hắn là Ngân Đan cường giả, ta cũng có thể giết chết hắn. Song phương đều tiến thối lưỡng nan, nhưng Nhậm Thương Khung lại ở vào thế bất lợi. Đối phương không sao cả, cùng lắm thì thủ hai tháng, để cho hắn bị đá ra khỏi Đại Vương Ốc Sơn. Nhậm Thương Khung nghĩ không ra được cách nào, đơn giản không thèm nghĩ nữa. Ngồi xếp bằng xuống đất, tiến vào trạng thái tu luyện. Ngày hôm sau, thanh âm kia lại lần nữa vang lên: - Nhậm Thương Khung, ngươi tính làm dã thú, ở trong động không ra ngoài hay sao? Tốt, chúng ta xem ai nhẫn nại hơn. Không giết chết ngươi, cũng vây cho ngươi đói chết ha ha. Tuy rằng người tu luyện, có thể nhiều ngày không cần ăn uống, nhưng chung quy không đạt tới cảnh giới ích cốc. Tuy nhiên Nhậm Thương Khung trước khi xuất phát, đã dự trữ lương khô rất nhiều. - Đói chết ta? Khóe miệng Nhậm Thương Khung nổi lên vẻ đùa cợt: - Cứ để cho hắn chờ ở đó đi, ta lại qua bên kia nhìn một chút, có lẽ sẽ tìm được đường ra. Nhậm Thương Khung cũng không muốn ở nơi này cùng Lôi Minh đấu võ mồm. Dọc theo đường hầm khúc chiết kia, hắn vừa đi vừa nghĩ: - Cho dù Lôi Minh dám vào động, lại không dính bẫy rập của ta. Muốn lách qua đường hầm này, hắn phải có đảm lược mới được. Ở nơi này, sợ nhất chính là đánh lén. Nhậm Thương Khung tin tưởng, trừ khi Lôi Minh kia không sợ chết, nếu không mà nói, tuyệt không dám tùy tiện xâm nhập. Đi đến bên kia, Nhậm Thương Khung cũng không dám sơ suất. Bọ ngựa bắt ve, hoàng tước ở phía sau. Có khi chưa tính kế được Lôi Minh, ngược lại bị yêu cầm bên này đột nhiên tập kích, lúc ấy có chết cũng không nhắm mắt a. Ẩn núp ở sâu trong động, sau đó hướng cửa động nhìn qua. Không nhìn thì không sao, Nhậm Thương Khung vừa mới nhìn thì toàn thân run rẩy, thiếu chút nữa té bệch xuống đất. Ở cửa động, không ngờ có một con chim đen thui, không ngừng đi tới đi lui tìm kiếm Tùng Vân Tán và Thực Cốt Dịch đánh chén. Con chim nhỏ này, ước chừng lớn bằng nắm tay. Giống như mới vừa sinh tối hôm qua vậy. Chỉ có điều nhìn cách ăn của nó, giống như bị bỏ đói mấy tháng vậy. - Đây là quái vật gì? Tùng Vân Tán và Thực Cốt Dịch, tuy không nói là đệ nhất kỳ độc, nhưng mặc kệ là nhân loại tu sĩ hay yêu linh, một khi dính phải, nhất định sẽ bị thương tổn. Chim nhỏ này không ngờ lại ăn ngon lành như vậy? Đó là những cạm bẫy mà ta bố trí tỉ mỉ a. Nhậm Thương Khung có một loại cảm giác khóc không ra nước mắt. Nếu trước đó có người nói cho hắn biết, có yêu linh ăn độc dược như cơm, hắn nhất định sẽ nói kẻ kia bị điên. Nhưng sự tình đáng chê cười này, lại hiện ra trước mắt hắn. Con chim nhỏ kia không ngừng qua lại, không bao lâu, liền đem độc dược ăn sạch sẽ. Hai cánh nhỏ xòe ra, như trẻ nhỏ vừa mới được ăn ngon vậy. Lúc này, sự tình kỳ quái hơn lại xảy ra. Hai cánh vừa mới xòe ra, thân hình nó không ngờ lại lớn ra đến mức mắt thường có thể nhìn thấy. Mà ở tầng lông vũ, không ngờ lại được bao phủ bởi một đoàn kim quang rực rỡ. Cũng may nó lớn lên được một chút thì dừng lại, nếu không hắn sẽ ngất xỉu mất. Mà tầng kim quang bên ngoài lại thẩm thấu trở về bên trong cơ thể. Lần này, cũng không còn là chim nhỏ nữa, mà giống như một con Ô Nha(quạ), cái đầu thậm chí còn lớn hơn Ô Nha bình thường một chút. Chỉ có điều đỉnh đầu có một nhúm lông màu kim sắc, khiến Ô Nha này có vẻ rất khác Ô Nha bình thường. Bỗng nhiên, hai mắt Ô Nha này chuyển động, không ngờ hướng phương vị Nhậm Thương Khung chạy tới. Tốc độ cực nhanh, Nhậm Thương Khung quả thực phòng không kịp. Đang muốn phản ứng, Ô Nha kia đã cọ lên người hắn, thật giống như một con cún con tìm được khúc xương, ở trên người hắn cọ cọ không ngừng, nhưng không có biểu hiện công kích gì. Nhậm Thương Khung lập tức si ngốc, tuy nhiên lập tức lui trở về, cười khổ nói: - Hay là ngươi còn chưa no? Ngửi được trên người ta còn có độc dược? Nhậm Thương Khung chỉ thuận miệng nói như vậy, không ngờ Ô Nha kia lại gật đầu, hai cánh đập liên hồi, giống như một chú chó nhỏ đang mừng chủ vậy. - Ha ha... Nhậm Thương Khung vui vẻ, hắn cảm giác đầu Ô Nha này không có ác ý, nên bắt đầu bình tĩnh lại.