Nhậm Thương Khung quyết định, trước không vội săn bắt, mà thận trọng làm quen địa hình cái đã. Ngàn vạn lần đừng vì nôn nóng, mà lạc vào hang ổ yêu linh, bị một đám Thiên Yêu vây công, kia sẽ chết rất thảm. Bởi vì là người trọng sinh, Nhậm Thương Khung đối với mạng nhỏ của mình rất quý trọng. Dường như chết qua một lần, mới biết sống là rất quý. Cho nên, hắn rất cẩn thận, không có liều lĩnh. Đi gần nửa ngày, cũng không vượt qua trăm dặm. Nhập càng sâu, địa hình càng hiểm trở, người ở cũng càng thưa thớt. Mắt thấy sắc trời đã tối, Nhậm Thương Khung cũng không tính hồi động phủ, bây giờ đi ra, thuần túy là lãng phí thời gian. Săn bắt là một quá trình dài dòng, nếu gián đoạn mà nói, thông thường sẽ lãng phí tinh lực. Nhìn địa hình bốn phía, Nhậm Thương Khung chọn nơi giữa hai khối đá tránh gió hạ trại. Vừa mới nhảy lên quan sát, linh thức bỗng nhiên cảm giác được một trận rung động bất an. Trải qua sinh tử khảo nghiệm, Nhậm Thương Khung vừa mới cảm giác nguy hiểm, hai chân đã lập tức bay lên cao. Ken… Một thanh chiến đao chém vào tảng đá, phun ra hỏa quang chói mắt. Tảng đá kia lập tức bị chém thành hai mảnh. Nếu một đao này chém trúng, nhất định có thể đem Nhậm Thương Khung chẻ thành hai đoạn. Nhậm Thương Khung căn bản không kịp phẫn nộ, bởi vì đón hắn là đợt tập kích thứ hai. Cũng may Nhậm Thương Khung phản ứng rất nhanh, không đợi bước chân ổn định, nhanh chóng trượt về phía sau, tránh đi chiêu tập kích thứ hai này. Tuy nhiên lúc này, Nhậm Thương Khung cũng có đủ thời gian phản ứng, đã đoán ra đợt tiến công thứ ba ở địa phương nào. Hai chân đạp mạnh, thân thể chạy nhanh về phía nam. Cùng lúc đó, Thiên Lục kiếm ở sau lưng tới tay. Kiếm quang vừa chuyển, liền tạo nên một vòng kiếm khí như kinh hồng, hình thành một lốc xoáy kiếm khí, đột nhiên bắn mạnh ra sau. - Phong Quyển Tàn Vân, cút ngay cho ta. Toàn Phong Lạc Diệp Kiếm, thức thứ hai… Phong Quyển Tàn Vân. Tên như ý nghĩa, kiếm khởi như cuồng phong, giống như gió thổi mây tan, kiếm khí tới chỗ nào, cát bay đá chạy, bắn sang bốn phía. Mà Nhậm Thương Khung luyện đến ba mươi ba chuyển, linh khí trong cơ thể đầy đủ, lập tức kích phát kiếm khí, giống như đại dương mênh mông nổi lên sóng to gió lớn, làm cho người ta sợ hãi. Kiếm khí cuồn cuộn, không có gì mà không phá nổi. Kẻ phát ra đợt công kích thứ ba, nhìn thấy kiếm khí sắc bén linh hoạt như vậy, cũng giật mình chấn động, theo bản năng thu kiếm tự bảo vệ mình, lui lại vài chục bước, lúc này mới vừa vặn tránh được thế kiếm.. Thân hình Nhậm Thương Khung như tiễn bắn tới, giọng nói oán độc: - Ta nhớ kỹ linh thức các ngươi, mối hận tập kích hôm nay, ngày khác nhất định hoàn trả gấp mười. Vừa nói, thân hình đã như cuồng phong cuốn đi, vài cái lên xuống, liền biến mất giữa khe núi sâu. Địa hình nơi đây rắc rối phức tạp, dễ dàng ám sát, cũng lẫn trốn rất tốt. Ba gã kia tập kích Nhậm Thương Khung, đều là Thiên Nhân Cảnh cường giả, tuy đều là Duyên Đan, nhưng ba người hợp kích, rất ít khi thất bại, cho dù là đối thủ cấp bậc cao hơn họ, cũng thường có thể một kích tất sát. Hôm nay lại để cho một thanh niên chưa tới Thiên Nhân cảnh trốn thoát. Ba người hai mắt nhìn nhau, vẻ mặt đều có chút khó coi. - Ta khinh, tiểu tử này so với hồ ly còn giảo hoạt hơn, không ngờ để hắn trốn thoát. Một người trong đó căm giận nói. - Cũng không có cách nào, lần ám sát này, không cần chúng ta chủ trì, chúng ta có hoàn thành hay không cũng không sao. Đợi Lôi Minh sư huynh tới, tiểu tử này có chạy đằng trời. Chúng ta cứ canh giữ ở đây, không cho hắn chuồn ra là được. Người còn lại thản nhiên nói. - Ha ha, bắt ba ba trong hũ, dễ như trở bàn tay. Người lúc trước cười to. - Sai, cái này gọi là giết ba ba trong hũ, hắn phải chết. Người còn lại giọng điệu âm trầm: - Cấp trên nói qua, người này khiêu chiến quyền uy thượng cấp, phải chết. - Hừ, đáng tiếc tiểu tử kia trốn nhanh quá. Nếu không ba người chúng ta hợp lực, hắn chắc chắn chết không nghi ngờ. ... Nhậm Thương Khung tránh được lần tập kích trí mạng này, trong lòng tuy phẫn nộ, nhưng không mất lý trí. Một bên chạy trốn, một bên lưu ý địa hình. Không dám phớt lờ. Sát thủ tuy rằng hơi sợ, nhưng ở Vân Bích Nhai, so với sát thủ càng đáng sợ hơn chính là Thiên Yêu. Vân Bích Nhai là Thiên đường của Thiên Yêu. Sau khi chạy nửa canh giờ, sắc trời đã hoàn toàn tối đen. Tu vi Nhậm Thương Khung hiện tại, tự nhiên có thể nhìn đêm như ban ngày. Ảnh hưởng của đêm tối đối với hắn, đã không lớn. Lẳng lặng dựa vào một vách đá, Nhậm Thương Khung thở phào một hơi, trong đầu nhớ lại tình hình lúc đó. - Hạ Vũ Xung, ta còn chưa đi chọc giận ngươi. Ngươi lại muốn chọc ta. Truyền nhân Âm Dương Đạo thì sao? Ta nhất định sẽ không cho ngươi sống dễ dàng. Nhâm Thương Khung đã nổi giận rồi: - Vừa rồi ba người kia, không ngờ mỗi người đều là Thiên Nhân Cảnh, chỉ sợ đều là nhị chuyển Duyên Đan cấp bậc. Nhậm Thương Khung cũng biết, hắn hiện giờ tuy còn chưa tiến vào Thiên Nhân Cảnh, nhưng tu vi thực tế, hoàn toàn có thể hạ sát nhị chuyển Duyên Đan. Nhưng dù vậy, bị ba người hợp kích, là cực kỳ nguy hiểm. Nếu không quyết đoán lui lại, một khi đối phương quần chiến, hắn nhất định sẽ chết không thể nghi ngờ. - Hạ Vũ Xung a Hạ Vũ Xung, ngươi bối cảnh thâm hậu, cũng là người nhu nhược. Tìm một ít tôm tép lại muốn giết ta sao? Vậy đừng trách ta không khách khí nữa. Nhậm Thương Khung đứng dậy, bỗng nhiên ánh mắt dừng ở một đoạn vách đá. Chỗ vách đá kia không ngờ có một lỗ hổng nhỏ. Từ bên ngoài nhìn vào, không thể thấy tận cùng. - Có động phủ? Trong lòng Nhậm Thương Khung mừng như điên. Hắn đang lo không chỗ ẩn thân, mà động phủ kia, tuyệt đối là lựa chọn tốt nhất. Nhậm Thương Khung không vội tiến vào vách động kia, mà ở trên vách đá, cẩn thận quan sát một lát, bảo đảm trong vách động này không có nguy cơ gì, lúc này mới tiến vào. Vừa vào ước chừng ba mươi trượng, không gian bên trong lập tức trống trải rất nhiều. Bên trong sơn động u ám, sương mù ban đêm lượn lờ. Tuy nhãn lực của Nhậm Thương Khung rất tốt, nhưng vẫn có vài nơi hắn nhìn không rõ. - Ta đến được đây, truy binh cũng đồng dạng có thể đuổi đến đây. Không được, ta phải bố trí một ít cơ quan. Không thể cho đối thủ tiến quân thần tốc. Nghĩ đến đây, Nhậm Thương Khung dừng bước, ngay lại nơi mới vừa đi qua. Nhậm Thương Khung trước khi xuất phát, chuẩn bị rất nhiều Thực cốt dịch cùng Tùng Vân Tán. Hai loại đồ vật này, một loại kịch độc, một loại có thể làm người ta trong nháy mắt mất đi sức lực. Tuy Nhậm Thương Khung không muốn hại người, nhưng nếu có kẻ muốn giết hắn, thì hắn không ngại giết đối phương. - Vách đá này rất hẹp, trước ba mươi trượng, chỉ có thể cho một người tiến vào. Ta ở hai bên vách đá đổ Thực Cốt Dịch, còn Tùng Vân Tán thì rãi xuống đất. Trừ khi những kẻ này có thể chui xuống đất, nếu không đừng hòng vào được bên trong. Nhậm Thương Khung nhặt một ít cành khô lá úa, rải ở cửa động, sau đó đem Thực Cốt Dịch cùng Tùng Vân Tán rãi đều. Như vậy khu vực ba mươi trượng từ cửa động, ước chừng có hơn mười bẫy rập, có thể nói là làm cho người ta khó lòng phòng bị. Nhậm Thương Khung làm xong hết thảy, lúc này mới theo đường hầm đi sâu vào. Đường hầm này khúc chiết ly kỳ, lúc cao lúc thấp. Chỉ có điều Nhâm Thương Khung không ngừng tiến sâu, càng lúc càng thấy không khí lưu chuyển mạnh hơn. Hắn biết, mình đã gần tới đích. Đi ước chừng nửa canh giờ, rốt cục tới nơi cuối cùng. Nhậm Thương Khung hít một hơi thật sâu, cảm giác được một cỗ tươi mát trong lành. Đưa mắt quan sát, trước mắt đều là núi non trùng trùng điệp điệp. - Đến một cửa động khác? Nhậm Thương Khung bước nhanh đi đến cửa động, vừa nhìn thấy cảnh dưới chân, hắn vô cùng hoảng sợ. Nơi này, không ngờ là một lỗ hổng trong vách núi. Mặc kệ hướng nào, trong phạm vi mười trượng, đều giống như đao cắt chỉnh tề, căn bản không có cách nào leo trèo. Nhậm Thương Khung than nhẹ một tiếng, có chút tiếc nuối: - Ta còn tính từ cửa động này đi tới một chỗ khác, xem ra chủ ý này không thực hiện được rồi, trừ khi ta biết bay. Nếu không mà nói, muốn rời khỏi nơi này, chỉ có thể trở lại chỗ cũ. Nghĩ đến đây, Nhậm Thương Khung có chút uể oải. Không cam lòng ở cửa động quan sát lại bốn phía một lần, nhưng vẫn không thu hoạch được gì. Cúi đầu nhìn dưới vách núi, căn bản nhìn không tới đáy. - Nếu rơi xuống, chỉ sợ thi cốt đều tìm không thấy. Nhậm Thương Khung cười khổ. Đang muốn ly khai, bỗng nhiên lúc đó, ánh mắt hắn chăm chú nhìn vào vách đá đối diện. Toàn thân hắn nổi cả gai ốc, trên vách đá đối diện, không ngờ lóe ra hàng trăm hào quang. Hào quang này, có vàng , có lục , có bạch… Các loại ánh sáng đều có một đặc điểm, chính là âm trầm, đáng sợ. Nhậm Thương Khung rùng mình. Hào quang đó, không ngờ đều là mắt của yêu cầm. Hiển nhiên là đã nhận ra Nhậm Thương Khung bên này có động tĩnh, các đôi mắt đều ngắm Nhậm Thương Khung bên này. Những yêu cầm này, không ngờ toàn bộ đều chúc đầu xuống đất, toàn thân đun đưa trông đáng sợ vô cùng. - Không tốt. Nhậm Thương Khung kinh hãi, những yêu cầm này, đều có yêu khí nghiêm nghị, có vài con là Thiên Yêu cấp bậc. Tuy hai vách đá cách nhau vài dặm, nhưng nhãn lực của Nhậm Thương Khung rất tốt, hắn có thể nhìn ra địch ý trong mắt đám yêu cầm này. Đó là một ánh mắt tham lam nhìn con mồi. Nhậm Thương Khung thầm kêu khổ một tiếng, không nói hai lời, nhanh chóng lùi sâu vào trong động. Trường kiếm ở tay phải. Tay trái thủ sẵn Tùng Vân Tán. Không thể tránh, cũng chỉ có thể kiên trì đến cùng. Cũng may đám yêu cầm này tuy hung hãn, ánh mắt lợi hại, nhưng đều cẩn thận vô cùng. Bởi vì ban đêm, không biết chi tiết đối thủ, đám yêu cầm này không muốn tùy tiện tấn công. Nhậm Thương Khung dựa vào cửa động, thầm nghĩ, các ngươi không tấn công, cũng tốt, ta trước bố trí một chút. - Đây là yêu cầm, muốn qua đây tất nhiên sẽ động cánh, gây ra cuồng phong. Ta ở cửa động bố trí một ít Tùng Vân Tán, có thể ôm cây đợi thỏ. Yêu cầm mặc dù có trí tuệ, nhưng dù sao cũng không giả dối bằng nhân loại. Nhậm Thương Khung nói xong liền làm, bắt đầu bố trí.